Sân nhà Lý Văn Hòa không lớn, trước có mấy cây nho, bây giờ là cuối đông, cây nho non được trồng sâu trong đất, chỉ có vài cái lưới sắt dựng ở ngoài.
“Ai đó?” Màn trúc nhà chính nhướng lên, đi ra là một người đàn ông khỏe mạnh, dáng vẻ hiền lành, thấy Đường Dật và Trần Kha, có chút sửng sốt tay chân luống cuống.
Mã Kim Liên giới thiệu hai bên nói: “Là Trần bí thư và Văn bí trấn trên Tiểu Trần.” Rồi chỉ vào người đàn ông kia nói: “Đường bí thư, đây là hàng xóm của tôi - Trần đại ca. Lại hướng người đàn ông nói: “Đại Tráng, chuyện này không liên quan tới anh, anh về đi.”
Đường Dật trong lòng khẽ gật đầu, thì ra hắn chính là Trần Đại Tráng, xem ra là một người rất giản dị, nửa đời sau của Mã Kim Liên hẳn là không tồi. Có lẽ sau khi Lý Văn Hòa qua đời Trần Đại Tráng thường xuyên qua đây giúp đỡ Mã Kim Liên, lâu ngày nảy sinh tình cảm, cuối cùng hai người ở cùng với nhau.
Đang nghĩ ngợi, trong lúc vô tình vừa quay đầu lại, đã thấy Mã Kim Liên hướng Trần Đại Tráng đưa mắt ra hiệu, Đường Dật hơi ngạc nhiên, cái loại trao đổi bằng mắt này hình như không nên xuất hiện giữa hai người có quan hệ hàng xóm, Trần Đại Tráng bên kia thật thà gật đầu, sau đó cất bước đi ra ngoài, Đường Dật nhìn thấy hắn đi chân trần trên đôi dép nhựa màu xanh đậm, mày không khỏi nhíu lại.
Ngay khi Trần Đại Tráng đi đến bên cạnh cửa sắt, khi vừa mới mở cửa sắt đi ra, Đường Dật đột nhiên gọi:
- Trần Đại Tráng, anh chờ một chút!
“Anh qua đây, qua đây!” Đường Dật dừng lại, liên tục vẫy tay với Trần Đại Tráng.
Trân Đại Tráng lắp bắp nói: “Đường… Đường bí thư… ngài… ngài có chuyện gì…chuyện gì cần nói… tôi… tôi chút nữa còn phải ra… ra ruộng đó…”
Đường Dật mỉm cười: “Không có chuyện gì, muốn cùng anh nói chuyện thôi, đã tới đây, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Cũng không chờ hắn trả lời, Đường Dật cũng học theo sự bá đạo của Trần Kha, nhấc màn trúc lên đi vào nhà chính. Phòng phía đông của nhà Lý Văn Hòa là phòng ngủ, chăn đệm trên giường gọn gàng, nền nhà lát xi măng, khi đó nông thôn vẫn rất ít nát nền bằng gạch men, giống nhà Lý Văn Hòa dùng xi-măng là rất tốt rồi.
Mã Kim Liên, Trần Đại Tráng và Trần Kha đi theo vào trong phòng, Đường Dật vẫy tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, mấy người đều ngồi xuống ghế, Trần Kha mang cái ghế đến bên cạnh Đường Dật, nói thầm bên tai hắn: “Đường bí thư, có người ngoài nói chuyện không tiện đâu. Trần Đại Tráng này đầu óc ngốc nghếch, đừng để anh ta đem cuộc nói chuyện của chúng ta truyền ra ngoài.”
Đường Dật nói: “Điều chúng ta nói có bí mật gì không thể cho ai biết? Vẫn là Tiểu Trần cô nghĩ ra cái gì khinh thiên động địa à?”
Đường Dật phát hiện ra một chút manh mối, tâm tình rất tốt, đối với mẹ nuôi như quả táo xanh này cảm thấy thú vị nói không nói lên lời, đột nhiên nghĩ đến việc trêu đùa nàng. Trần Kha trề cái miệng nhỏ nhắn, liếc nhìn Đường Dật, nghĩ muốn nói vặn lại nhưng vẫn đành nhịn xuống, dù sao Đường Dật vẫn là lãnh đạo của nàng.
Đường Dật hướng Mã Kim Liên và Trần Đại Tráng nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, chúng ta nói chuyện gia đình.” Vừa nói chuyện đã hỏi cuộc sống gần đây của Mã Kim Liên, có cái gì khó khăn không, thỉnh thoảng quay đầu hỏi Trần Đại Tráng về tình hình sản xuất trong thôn, Trần Đại Tráng và Mã Kim Liên dần dần không hề như bị thúc ép, một hỏi một trả lời nói chuyện cũng dần dần lưu loát hơn.
Trần Kha tức giận bĩu môi, đang tưởng rằng Đường Dật đến nhà Lý Văn Hòa làm cái gì, thì ra chỉ có nói chút chuyện trong nhà. Hiện tai là lúc nào? Hắn vẫn còn lịch sự tao nhã loại này, lẽ nào cho rằng nói xong bà chị họ Mã cao hứng người ta sẽ rút đơn khiếu nại lại?
Càng nghĩ càng cảm thấy Đường Đật tào lao quá, sớm biết như vậy hôm nay mình đã không đi theo, ấn tượng của Trần Kha đối với Đường Dật không tệ lắm, phó bí thư tuổi còn trẻ, tràn đầy nhiệt tình, lại là lãnh đạo của trường phái ra, khi đó lão đạo cơ sở quận Duyên Sơn đều xuất thân là lính, người cầm bút lịch sự như vậy không gặp nhiều lắm, Trần Kha cũng không tin Đường Dật lịch sự như vậy sẽ làm chuyện tra tấn bức cung, nàng cảm thấy nhất định chuyện này là do đồn trưởng đồn công an Trần Đạt Hòa làm, vốn tưởng rằng Đường Dật lần này tới đây là làm sáng tỏ chuyện này, ai ngờ hắn toàn nói chuyện không đâu. Trần Kha bực chuyện này, nếu không phải để ý tới thân phận của Đường Dật, đã sơm mở miệng dạy dỗ hắn.
Trần Đại Tráng và Mã Kim Liên cũng là càng nói càng nhiều, dù sao tin đồn về vị bí thư trước mặt này cũng không còn công tác được bao lâu, hai người cũng dám đem một số chuyện bình thường cảm thấy không công bằng nói ra, cùng hai vị trên trấn càu nhàu, hai vị này còn đặc biệt giỏi về nghe người ta kể khổ, lắng nghe rất nhiều, thỉnh thoảng nói vài câu, chính là điểm quan trọng, trong lòng hai người, Mã Kim Liên và Trần Đại Tráng này gặp phải người nói chuyện phiếm góp vui, thực sự càng nói càng hăng say, dường như gặp được bạn tốt, đài mở ra liền thao thao bất tuyệt.
Đang nói chuyện, Đường Dật đột nhiên nói: “Trần Đại Tráng, buổi tối hôm Lý Văn Hòa chết anh ở chỗ nào? Có phải ở ngay tại căn phòng này hay không?”
Trần Đại Tráng hoàn toàn không có ý tư tưởng chuẩn bị sửng sốt một chút, lắp bắp: “Cái… Cái gì?” Ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt Đường Dật giống như dao nhỏ sắc bén, chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt của mình, dường như muốn nhìn xuyên qua tim mình, bên tai lại nghe Đường Dật từng chữ từng chữ chẫm rãi nói: “Chín giờ buổi tối ngày hai mươi bảy tháng mười hai năm ngoái, anh ở chỗ nào? Anh có phải ở trong phòng này hay không? “ Từng lời dường như đánh thẳng vào tim, trong nháy mắt, trái tim Trần Đại Tráng phảng phất như ngừng đập, trong óc vang lên ong ong, một chữ cũng không nói ra khỏi mồm.
“Anh ấy không ở đây, mà ở nhà ngủ.”
Mã Kim Liên sắc mặt tái nhợt, tiếp lời rất nhanh.
Đường Dật chuyển hướng sang Mã Kim Liên: “Chị biết anh ấy ở nơi nào sao? Việc nhỏ như anh ấy ở đâu hay đi ngủ cũng phải nói với chị sao?” Mã Kim Liên há mồm cứng lưỡi, nói không nên lời.
Đường Dật lại nhìn về phía Trần Đại Tráng: “Tối hôm qua anh cũng ở chỗ này phải không?” Nói xong chỉ vào dép nhựa trên chân Trần Đại Tráng : “Đêm qua có một trận tuyết nhỏ, bên ngoài toàn bùn đất, anh nếu như sớm tới tìm chị Mã, dép sẽ sạch sẽ, không có một chút bùn nào mới phải”
Trần ĐạiTráng và Mã Kim Liên đều là hoảng sợ nhìn Đường Dật, một chữ cũng nói không nên lời.
Đường Dật thở dài nói: “Quên đi, hai người không nói cũng được, tôi là đang giải quyết việc chung! Cái này gọi điện thoại điều pháp y đến giám định, để xem quan hệ của hai người có đúng là trong sạch hay không!” Hắn lại chỉ đệm chăn trên giường, nói: “Biết không? Có loại khoa học kĩ thuật tên là kiểm tra DNA, cho dù tinh trùng trước nửa tháng, cũng có thể kiểm tra rõ ràng, Trần Đại Tráng, anh có biết cái gì gọi là tinh trùng không?”
Mặc kệ hai người đang ngây ra như phỗng, Đường Dật lại tự biên tự diễn nói tiếp: “Tinh trùng, chính là khi người phát tiết dục hỏa lưu lại, cho dù ngươi có giặt sạch sẽ chăn màn giường chiếu, vẫn sẽ lưu lại tinh trùng hoặc nhiều hoặc ít, hơn nữa ta nghĩ, chị Mã khi giặt ga trải giường không hẳn sẽ dùng bột giặt nữa”
Nghe thấy Đường Dật đang tự biên tự diễn nói phét về “tinh trùng”, Trần Kha mặt đỏ bừng, nhanh chóng xoay qua bên…, lại nhịn không được vểnh tai nghe Đường Dật nói từng câu một.
“Bây giờ pháp y có loại kiểm tra DNA, có thể thông qua tinh trùng xác định được thân phận của người đó, Trần Đại Tráng, chỉ cần dùng nước bọt của anh tiến hành phân tích, liền xác định được tinh trùng trên giường có phải của anh hay không, tuyệt đối sẽ không xử oan cho anh.”
“Thật ra thông dâm cũng không phải là tội gì, nhưng nếu hai người làm thiệt hại cho chính phủ, làm thiệt hại cho cơ quan công an, thì có biết là tội gì không?”
Ánh mắt Đường Dật đảo qua đảo lại trên người bọn họ, cuối cùng chậm rãi nói: “Nói đi, tôi muốn nghe thấy lời nói thật, hôm đó rốt cục là sảy ra chuyện gì. Lý Văn Hòa tự tử, nhưng hắn vì cái gì mà tự tử, vết thương trên người làm sao mà có?”
Trong pháp luật năm 91, nói về việc bảo hộ nghi phạm của phương Tây vẫn chưa được người ta nghe nói, nếu thật sự chứng minh được Trần Đại Tráng và Mã Kim Liên thông dâm, bọn họ cùng cái chết của Lý Văn Hòa nhất định sẽ không thoát khỏi có quan hệ, nhất là đêm đó Trần Đại Tráng dưới tình huống không có ai làm chứng.
Đường Dật đương nhiên ý thức được điều này, cho nên hắn lại bỏ thêm một phen công phu, chậm rãi nói: “ Nếu hai người bây giờ không nói, tôi cũng là giải quyết việc chung, chúng ta mời pháp y đến kiếm tra DNA, đến lúc đó chỉ sợ không thể tránh khỏi liên quan đến cái chết của Lý Văn Hòa được”.
Trần Đại Tráng đột nhiên trượt xuống ghế, vội vàng quỳ gối trước mặt Đường Dật, khóc lớn nói: “ Đừng… Đường bí thư, tôi nói…, tôi nói, đều là tôi không tốt… chuyện này không liên quan gì đến Kim Liên…” Nhìn hắn xụt xùi một hồi, hiển nhiên tâm lý đã suy sụp.”
Mã Kim Liên nhẹ nhàng vỗ vai Trần Đại Tráng, trong mắt không hề che dấu nhu tình, “Đại Tráng, anh đừng nói nữa! Vốn không thể trách nanh, tôi sẽ nói thật”. Rồi chuyển hướng nhìn sang Đường Dật, chậm rãi nói: “Lý Văn Hòa là bị tôi hại chết, ngày đó hắn từ đồn công an được thả về, phát hiện chuyện của tôi và Đại Tráng, sau đó cùng Đại Tráng đánh nhau một trận mới… Mới…, ngày đó, cũng là có một trận tuyết nhỏ, tôi… tôi vốn tưởng hắn bị bắt giữ, cho nên… Phải… Là tôi hại chết hắn.” Mặt Mã Kim Liên hướng về phía bên ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra một chút buồn bã, có lẽ, mỗi nhà đều có chuyện của mình, chuyện của nàng và Trần Đại Tráng, và chuyện của Lý Văn Hòa con lâu mới giống như nàng nói bình tĩnh như vậy, nhưng điều này không hề quan trong, tảng đá trong lòng Đường Dật cuối cùng cũng rơi xuống, chậm rãi tựa lên trên ghế.
“Chúng ta ra bên ngoài chờ, để cho hai người bọn họ yên tĩnh một chút.” Đường Dật kéo Trần Kha tới bây giờ vẫn đang ngây người ra bên ngoài; nhìn mây trôi thong thả trên bầu trời xanh, Đường Dật thở ra một hơi đầy thoải mái, phiền muộn vẫn quanh quẩn trong lòng dường như cũng theo ra bên ngoài.
Rất lâu sau Trần Kha mới lấy lại tinh thần, ngạc nhiên lớn tiếng nói: “Đường bí thư, ngài thật giỏi, chuyện phá án giết người ngài cũng lành nghề như vậy.”
Đường Dật buồn cười phát hiện, đôi mắt to xinh đẹp của Trần Kha nhìn mình chằm chằm tràn đầy sự sùng bái, mẹ nuôi đối với mình cũng lộ ra vẻ sùng bái như vậy, xuất hiện cái gì vui đùa, Đường Dật vừa mới đắc ý một chút, lập tức cảm thấy sau lưng một trận run lên, loại cảm giác này rất quái dị, cho tới bây giờ mẹ nuôi mới chính là đối tượng mình sùng bái”.
“Tiểu… Tiểu Trần… Cô đi thôn ủy gọi điện thoại cho trên trấn, gọi Trần Đạt Hòa tới, vụ án giết người này giao cho hắn làm.”
Trần Kha vui vẻ đồng ý, xem ra cô gái trẻ này đối với mình đã phục sát đất, trước khi Trần Kha rời đi không nhịn được lắp bắp hỏi: “Đường… Đường bí thư.. Ngài nói kiểm tra DNA là kiểm tra gì?” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ ửng, dường như cảm thấy xấu hổ vì mình “ không biết”, nhưng lại không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng mình.
Đường Dật cười nói: “Thì như kí hiệu, cô không cần biết.” Thật ra Đường Dật cũng không biết năm 91 tình hình phát triển kỹ thuật DNA ở trong nước, có lẽ không phát triển tới mức xác định thông qua tiến hành kiểm tra tinh trùng, hắn nói chẳng qua cũng chỉ là lừa gạt, Trần Kha cũng không biết rõ điều đó, thôn dân như Trần Đại Tráng và Mã Kim Liên làm sao lại biết được?
“Tỏ vẻ ta đây.” Trần Kha trong lòng khó chịu, ngoài miệng nhỏ trọng than thở rời đi, lại làm cho Đường Dật mỉm cười không thôi, vẻ trẻ con của nàng đối với Đường Dật là một loại cảm thụ mới.