Người phụ nữ quyến rũ kia tuy đã nói nhỏ góp ý cũng không khiến mấy thanh niên trẻ tuổi ngưng cười đùa, ngược lại tiếng ồn lại lớn hơn, trong đó có một gã trai trẻ tóc ngắn lớn tiếng cười nói:
- Bà chủ, như vậy đi, em tiếp bọn anh uống mấy chén, toàn bộ bọn anh sẽ nghe lời em! Tùy ý em sắp xếp!
Nói cực kỳ ám muội, những thanh niên khác đều không có ý tốt cười rộ lên.
- Tam Tử, đều là những người cùng phố, một chút mặt mũi cũng không cấp sao?
Thiếu phụ quyến rũ tức giận trên mặt ửng đỏ, thanh âm cũng dần dần lớn lên.
- Mặt mũi phải người quen mới có, em tiếp bọn anh uống một chén, bọn anh quen ngay quen ngay, khi đó đương nhiên sẽ cấp cho mặt mũi!
Thanh niên tóc ngắn hắc hắc cười tay đưa ra kéo người phụ nữ kia, cô ta lui vài bước, giày cao gót không cẩn thận vấp phải chân bàn, không thể thu chân lại được, thế nhưng bỗng chốc ngã ngồi vào trong lòng Đường Dật ở bàn bên cạnh, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn tại chóp mũi Đường Dật, Đường Dật thậm chí có thể cảm thấy được thắt lưng mềm mại dưới chiếc áo da của thiếu phụ, mông mềm mềm, cái loại tư vị tuyệt với này tuyệt không thể tả.
Thiếu phụ quyến rũ kinh hô một tiếng, vội vàng từ trong lòng Đường Dât vùng vẫy đứng lên, khuôn mặt tươi non đỏ bừng, tăng thêm vào phần mị ý nhu mì.
Đường Dật chau mày, Tam Tử này là ai? Trêu đùa phụ nữ ở nơi đông người, còn bộ dáng gì nữa? Cảm giác thật giống với ở trong xã hội cũ.
Thấy thanh niên trẻ cười vang một trận, Tam Tử còn muốn động chân động tay, Đường Dật nhịn không được chen vào nói:
- Mấy anh bạn, sai ít thì được, đừng quá mức quá. Như vậy đi, hôm nay bàn các anh cứ tính là tôi mời, mấy anh cho tôi chút mặt mũi.
- Cho mày mặt mũi? Mẹ nó, mày là thằng nào?
Tam Tử lông mày dựng lên, vẻ mặt khinh thường.
Trần Đạt Hòa ha hả cười, đi đến bên cạnh Tam Tử nói vài câu, sắc mặt Tam Tử lập tức thay đổi, bán tín bán nghi nhìn Trần Đạt Hòa, Trần Đạt Hòa lại kéo hắn, lớn tiếng nói với Đường Dật:
- Tôi ăn nó rồi, cùng mấy anh bạn nhỏ này ra ngoài một chút, rồi trực tiếp trở về trên trấn.
Nhóm người Tam Tử cũng đi ra ngoài, đám thanh niên này vẻ mặt nghi ngờ, chen nhau theo ra.
Đường Dật cười cười, xem ra thằng nhãi này báo tên, Trần Đạt ở thị trấn này cũng có tiếng tăm nhỉ?
Thực khách trong quán ăn khi nãy lúc ầm ĩ phần lớn đều tính tiền rời đi, quán ăn nhỏ không còn chỗ trống bây giờ chỉ người phụ nữ quyến rũ kia nhìn một đống hỗn độn trong quán, không khỏi khẽ thở dàu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Cám ơn cậu đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối.
Thiếu phụ quyến rũ quay đầu lại cười ngọt ngào với Đường Dật, phần phiền muộn kia rất nhanh biến mất, xem ra nàng là người rất biết giữ mình.
- Tiểu Linh, mang thêm cho bàn này một bát thịt kho tàu.
Thiếu phụ quay đầu phân phó người phục vụ trong quán.
Đường Dật vội nói:
- Tôi ăn xong rồi, không ăn thêm được nữa đâu.
Thiếu phụ thản nhiên cười:
- Không ăn nổi cũng phải ăn, chẳng lẽ lại phụ lòng tốt của tôi?
Vừa nói chuyện vừa thướt tha kéo ghế ngồi đối diện Đường Dật, nói:
- Cậu là học sinh?
Đường Đật nghẹn họng một lúc, mặt mình quả thật rất non, người không nhận ra nói mình mười bảy mười tám cũng phải, nhưng cái khó là khí chất của mình giống học sinh?
- Không nói gì sao? Nhìn cậu ăn nói lịch sự, khẳng định là học sinh, cậu rất dũng cảm đấy, là học sinh mà dám tiếp xúc với đám người du thủ du thực trong xã hội cũng không nhiều.
Đường Dật cười bất đắc dĩ, cô ta lại tưởng mình là một học sinh, giọng điệu nói chuyện thật giống cùng đứa trẻ nói chuyện.
- Này, sao lại không nói,có phải xấu hổ hay không?
Thiếu phụ quyến rũ khanh khách nở nụ cười.
Đường Dật thật đúng là không có kinh nghiệm giao tiếp cùng phụ nữ quyến rũ loại này, gãi đầu không biết nói cái gì cho phải, đột nhiên phát hiện mình hình như biến thành một khối đầu gỗ.
- Hì hì, thật xấu hổ, quên đi, không đùa với cậu nữa, cậu ăn đi nhé, hôm nay tôi mời.
Làn gió thơm tung bay, thiếu phụ quyến rũ cười đứng dậy rời đi, lưu lại Đường Dật lòng tràn đầy buồn bực.
Nói là nàng mời, trước khi đi Đường Dật vẫn ngang tính tiền một trăm đồng, dựa vào giá cả hiện tại, có lẽ tính thêm một bàn của đám thanh niên trẻ kia cũng còn thừa.
Văn phòng quận ủy ở lầu ba, chủ nhân văn phòng là bác Lưu - một phụ nữ gần sáu mươi tuổi, con người rất hiền lành, lúc Đường Dật đưa tài liệu lên thì dường như lại nhìn Đường Dật chăm chăm như nhìn bảo bối gì đó, vừa nhìn vừa khen:
- Tuổi còn trẻ lại khôi ngô, Tiểu Đường, cậu có người yêu chưa, có muốn bác gái giới thiệu giúp một người không.
Đường Dật cười lắc đầu, trong văn phòng chỉ có hai người bàn công việc, một bàn của bác Lưu, một bàn của phó chủ nhiệm, trên bàn đầy các loại hồ sơ tài liệu, thoạt nhìn giống như có rất nhiều công việc phải làm, thực ra lại nhàn hạ vô cùng, thường thì trong thời gian làm việc chỉ đọc báo với nhấm nháp ly trà xanh, đại khái văn phòng cơ quan đều là loại tình huống này.
- Đi cùng bác tới đây, những tài liệu này cần phải sắp xếp, đưa vào máy tính, có chút chuyện cậu và Tiểu Triệu nói rõ một chút.
Phòng hồ sơ ngay bên cạnh văn phòng quận ủy, là văn phòng duy nhất có bảo hiểm ở ngoài, còn chưa vào cửa, chợt nghe trong phòng hồ sơ ầm ầm, mặt bác Lưu trầm xuống, phòng hồ sơ trực thuộc văn phòng, làm ra tình trạng đó chính là bôi nhọ bác Lưu.
Cửa phòng hồ sơ mở ra, bác Lưu ho khan một tiếng, bên trong mấy thanh niên đang liến thoắng miệng lưỡi nói chuyện, chỉ có Tiểu Triệu bên cạnh bàn máy vi tính mày chau mặt nhìn máy tính ngẩn cả ra.
“ Tít… Tít…” máy tính phát ra âm thanh lớn thật dài, màn hình một mảng đen kịt.
- Lưu chủ nhiệm, máy vi tính gặp sự cố.
Tiểu Triệu mặt buồn rười rượi báo cáo với bác Lưu, Tiểu Triệu hơn hai mươi tuổi, tốt nghiệp hệ máy vi tính đại học khoa học kỹ thuật Vũ Hán. Là người rất nổi tiếng của phòng hành chính huyện
- Tôi cũng không biết là làm sao, có thể là phần cứng có vấn đề, không thể khởi động máy.
Tiểu Triệu vẻ mặt không biết làm thế nào.
Khi đó hệ thống máy vi tính làm việc chưa có đồ hình hóa, là hệ thống ký tự DOS, cho nên người thường căn bản nhìn không rõ nhóm ký tự mệnh lệnh, máy vi tính trong lòng người thường còn chứa màu sắc huyện bí, phòng hành chính của huyện cũng mới có gần một đài 286 như thế này, người duy nhất biết rõ chỉ có Tiểu Triệu bây giờ.
Đường Dật nghe một tiếng kêu dài kia, lắc đầu, mười năm sau rất nhiều gia đình có máy vi tính đều biết ý nghĩa của hai tiếng kêu dài liên tục này là gì, bộ nhớ bị hỏng hoặc là tiếp xúc không tốt, nhưng ở thời kỳ hiện tại, chính là dùng năm ngón gõ chữ đã được người khác xem là người giỏi máy tính, đừng nói tới việc hiểu rõ về phần cứng, cũng không giống mười năm sau, đứa nhỏ bảy tám tuổi cũng có thể đem cái máy vi tính mở ra nhìn cấu tạo bên trong.
- Lưu chủ nhiệm, cháu đến xem nhé.
Đường Dật đi từ từ tới, bác Lưu ngây ra một lúc:
- Cậu?
- Cháu ở trường Đảng cũng học qua một ít về máy tính.
Vừa nói chuyện Đường Dật đã hướng Tiểu Triệu ra hiệu lấy cái tua-vít, bác Lưu cũng không ngăn cản hắn, bán tín bán nghi, người của phòng hồ sơ thấy Đường Dật thành thạo đem máy vi tính mở ra, giật nảy mình, Tiểu Triệu lại liên mồm nói:
- Đừng đừng, tự mình phá hỏng không có cách nào trả lại nhà máy sửa đâu!
Đường Dật cười, nói:
- Không có việc gì, tôi không làm nó lộn xộn lên đâu.
Trên main máy vi tính toàn bụi bặm, Đường Dật phải dùng bàn chải nhanh chóng làm sạch bụi, lại đem ram rút ra cắm lại một lần nữa, đem vào hộp máy vi tính, tiếp theo cắm điện, ấn phím khởi động máy, rất nhanh, màn hình máy tính hiện ra hình ảnh BIOS tự động, đăng nhập cực nhanh vào hệ thống DOS.
Đường Dật cười phủi bụi bặm, cười nói:
- Được rồi!
Những thành viên cùng tuổi phòng hồ sơ đều cùng nhìn Đường Dật một cách quái dị, bác Lưu trên mặt đang rất vui mừng, cười nói:
- Nhìn xem nhìn xem, đúng là nhân tài do trường Đảng chúng ta bồi dưỡng, vừa văn vừa võ, cái gì cũng đều làm rất tốt. Tiểu Triệu, cháu cần phải học tập thêm Tiểu Đường đấy!
Tiểu Triệu vẻ mặt xấu hổ, Đường Dật cười nói:
- Lưu chủ nhiệm, cũng không thể nói như vậy, cháu vừa khéo học được một ít kiến thức về phần cứng, nếu như là thao tác hệ thống nhuần nhuyễn, so với Tiểu Triệu còn kém xa.
Tiểu Triệu nhìn Đường Dật đầy cảm kích, không ngờ vị bí thư trấn trẻ tuổi lại có tài này còn có thể nói giúp mình, bác Lưu cười nói:
- Các cháu nói phần cứng cái gì đấy bác nghe cũng không hiểu, có điều là Tiểu Đường, bác không thể nhìn nhầm, cháu thật sự là một nhân tài!
Bởi vì máy vi tính đình công, rất nhiều công việc không làm được, ghi chép lưu giữ một ít tư liệu công tác quan trọng của Đường Dật, chờ Đường Dật chuẩn bị xong xuôi tư liệu, nhìn đồng hồ đã năm giờ hơn, đi chuyến xe cuối cùng về trấn đã mất nửa giờ, khi đó trấn trên chỉ có một chiếc xe jip Bắc Kinh cũ, Đường Dật tới thị trấn làm việc từ trước tới giò đều là ngồi phương tiện giao thông công cộng.
Không còn cách nào khác, Đường Dật đành phải từ văn phòng gọi một cuộc điện thoại lên trên trấn, dặn dò một ít tình hình, nói cho Trần Kha mình đêm nay ở lại nhà khách chính quyền, buổi sáng ngày mai mới có thể trở về.