Đèn hoa mới lên, Đường Dật đi dạo trước đường cái khu hành chính quận, khi đi qua câu lạc bộ Công Nhân thì phát hiện tấm bảng đen trước rạp chiếu phim viết hôm nay chiếu phim “Ngôi sao may mắn” của Châu Tinh Trì, đó là phim cũ của năm 89, phong cách của Châu Tinh Trì vừa hình thành, Đường Dật đối với bộ phim này ấn tượng đã phai nhạt, chán đến chết, đi vào mua vé, phát hiện phim 8:00 mới chiếu, vừa đúng lúc bụng hơi đói, vì vậy đi vào quán ăn bênh cạnh câu lạc bộ lúc trưa.
Người đi ăn tối không nhiều lắm, chỉ có ba bốn bàn có khách, nhưng Đường Dật ngạc nhiên phát hiện bàn ăn trong góc phòng, bà chủ quyến rũ đang cùng một lão béo uống rượu, tên béo uống đến mặt đỏ bừng, lắc lư đứng lên, hiển nhiên đã ăn no uống đủ, trước khi đi còn dùng tay nhéo cánh tay bà chủ một cái, cười to nói: "Tề Khiết, ta đi!" Bà chủ chỉ cười mắng một câu, nghiễm nhiên cùng hắn liếc mắt đưa tình.
Đường Dật thật không ngờ thì ra nàng cũng không phải là người nghiêm túc, nhíu mày, đến sát cửa sổ ngồi xuống, vừa mới ngồi xong, một làn gió thơm thấm vào ruột gan thổi qua, bà chủ đã bước giày cao gót “ Cộp cộp” đi tới trước bàn, ngồi xuống không chút khách khí, cười duyên nói: "Buổi tối cũng đi chơi sao? Không tự học buổi chiều à?"
Đường Dật trong lòng đối với nàng có chút chán ghét, trên mặt cũng không biểu lộ ra, chỉ thản nhên nói: "Không có bài."
"A? Cậu là sinh viên? Năm thứ nhất hay năm thứ hai, bọn họ đều phải tự học buổi chiều? Nói, có phải cậu ham chơi không!" Bà chủ Tề Khiết hiển nhiên có có chút chếnh choáng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút tùy tiện, giống như có giao tình sâu đậm cùng Đường Dật.
Đường Dật thuận miệng nói: "Năm thứ nhất." Cầm lấy thực đơn chuẩn bị gọi món ăn.
"Năm nhất… Nhìn không ngờ là học sinh lớp cao… Đệ đệ tôi cũng lớn như cậu vậy, nhưng… Mạng không tốt như ngươi…" Tề Khiết cúi đầu, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống, Đường Dật đang kỳ quái, lại phát hiện một giọt nước mắt từ trên mặt nàng rơi xuống bàn, Đường Dật ngẩn ra, tâm nói sao lời không nói, khóc cái gì?
"Cậu… cậu khinh thường tôi phải không?" Tề Khiết ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Đường Dật.
Đường Dật thật không ngờ phụ nữ trời sinh nhạy cảm như thế, nhưng mình nhìn hay không nhìn nàng có quan hệ gì? Quan hệ của hai người không có quen thuộc đến độ thái độ của mình có thể anh hưởng đến tâm tình của nàng đây?
"Quên đi, không nói với cậu nữa, hóa đơn hôm nay tính cho tôi!" Tề Khiết thấy Đường Dật vẫn im lặng không nhúc nhích, thở dài đứng lên, đi ra ngoài.
Đường Dật gọi một đĩa sủi cảo, chấm dấm chua ăn rất thơm, lại nghe một nam một nữ phục vụ quầy rượu ở bênh cạnh nói chuyện: "Vừa rồi tên béo kia chính là anh của Tam Tử? Nghe nói là công an cục."
"Đúng vậy, vụ án của em trai bà chủ nghe nói rất nghiêm trọng, ai, xem ra bà chủ như đóa hoa muốn chốn mà chẳng thoát nổi lòng bàn tay kẻ vô lại!" Người nói chuyện chính là nam phục vụ, khi nói chuyện thì nghiến răng nghiến lợi.
"Không thể nào? Bà chủ thực sự sẽ làm tình nhân của hắn? Vậy… Vậy còn có vương pháp hay sao?" Nữ phục vụ vẻ mặt khó tin.
Quán ăn nhỏ này tổng cộng có hai người phục vụ, một người tính tiền ở quầy rượu, một người bưng bê đồ ăn, chẳng qua bây giờ người trong quán không nhiều lắm, bọn họ mới có thời gian nói chuyện tào lao.
Đường Dật nghe được rõ ràng, trong lòng không biết vì cái gì cảm thấy luống cuống, xã hội này có nhiều thứ không công bằng lắm, cũng không phải sức mình có thể thay đổi được.
Đem mấy miếng sủi cảo cuối cùng nhét vào miệng, cũng đã cảm thấy chán, Đường Dật tính tiền rồi ra khỏi quán ăn nhỏ, nhìn sao trời thưa thớt, tâm tình Đường Dật có chút uể oải, thở dài hướng câu lạc bộ Công Nhân đi tới, vừa mới đi được một vài bước, đột nhiên nghe thấy bên cạnh góc tường có một cái bóng phụ nữ được tạo bởi ánh đèn đường đang cúi đầu khóc nức nở, Đường Dật hướng phía trước đi tới hai bước, nhìn kỹ lại, chỉ thấy Tề Khiết đưa lưng về phía mình, đầu vai từng cơn co rút, hiển nhiên là đang khóc.
Đường Dật do dự một chút, cuối cùng vấn đi qua đó, Tề Khiết bị tiếng bước chân làm kinh động, xoay người lại, dưới ánh đèn mờ tối, có thể nhìn thấy mặt cười của nàng tràn đầy nước mắt, nhìn thấy Đường Dật, Tề Khiết vội vàng xóa đi nước mắt ở khóe mắt, lộ ra vẻ tươi cười nói: "Ăn ngon chứ?"
Nàng lúc này cười quyến rũ như hoa trong gió bão, phần thê mỹ tượng tự mẹ nuôi trước lúc chia tay. Đường Dật bỗng nhiên cảm thấy ngực bị đâp thật mạnh một cái, một thứ ý niệm trong đầu đột nhiên xuất ra, ta phải bảo vệ nàng! Mình không thể thay đổi tất cả những thứ không công bằng, nhưng thấy truyện bất bình vì cái gì mà mặc kệ?
Tề Khiết hỏi: "Cậu phải quay về trường?"
Đường Dật chỉ cung văn hóa Công Nhân ở bên cạnh, cười nói: "Đi xem phim, có muốn đi cùng không? Phim Châu Tinh Trì, rất buồn cười."
Tề Khiết lắc đầu, bây giờ nàng hiển nhiên không có hứng thú.
Đường Dật trầm ngâm một chút, nói: "Có thể nói về chuyện của chị và đệ đệ còn có anh trai của Tam Tử không? Tôi muốn nghe một chút."
Tề Khiết rất ngạc nhiên nhìn Đường Dật, Đường Dật nói: "Chuyện gì đều giấu ở trong lòng rất dễ sinh bệnh, tìm người để nói hết ra đối với cơ thể mới có lợi."
Tề Khiết cười nói: "Chẳng nhẽ tôi phải nói hết với đứa bé như cậu? Thực ra ngay cả tên của cậu tôi cũng không biết."
Đường Dật nói: "Chính vì tôi còn nhỏ tuổi, chị nói không có áp lực, về phần tên, tôi đã biết chị gọi là Tề Khiết, tôi à, tên là Đường Dật."
"Đi thôi, xem phim cho khuây khỏa! Đừng tự mình ở chỗ này chịu đựng."
Nhìn khuôn mặt chân thành của Đường Dật, Tề Khiết cuối cùng cũng gật đầu.
Phòng xem phim tối đen như mực, “Ngôi sao may mắn” đã bắt đầu chiếu, Đường Dật và Tề Khiết tìm chỗ ngồi ở góc tối, chỗ xung quanh chưa có người ngồi.
Khán giả cười vang một vùng, khi đó Châu Tinh Trì mở ra dòng điện ảnh hài, mỗi một động tác, mỗi một câu nói đều làm người ta cười đau cả bụng.
Tề Khiết nhìn chằm chằm màn hình chiếu phim, trong đầu lại trống rỗng, nước mặt lặng lẽ rơi xuống, đột nhiên cảm thấy trên tay khẽ động, cúi đầu nhìn, thì ra là Đường Dật đưa cho một cái khăn tay, bên tai chính là lời Đường Dật ôn hòa cười nói: "Đừng khóc, việc gì cũng có cách giải quyết của nó, chuyện có lẽ không buồn giống như chị nghĩ đâu."
Trong bóng tối, Tề Khiết vừa trải qua thử thách tàn khốc nhất của nhân sinh, vì tương lại của em trai, nàng đành làm tình nhân của thứ người khiến người ta ghét bỏ kia, nàng lúc này, chính là lúc yếu ớt nhất, nàng cảm thấy mệt chết đi mất mệt chết đi mất, thật muốn tìm bờ vai của một người đàn ông dựa vào một chút, nghe thấy Đường Dật ôn nhu nói, mũi cay cay, đột nhiên nhào vào trong lòng Đường Dật, mà khóc.
Thân thể mềm mại tỏa ra hương thơm dào dạt có thể nói là “nhuyễn ngọc ôn hương". Một cơ thể thơm mát đột nhiên nhào vào lòng mình, Đường Dật lấy làm kinh hãi, theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng nghe nàng khóc thê lương, hai tay giơ lên do dự hồi lâu, cuối cùng chậm rãi đặt lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt.
Tề Khiết khóc một lúc lâu, rất lâu rất lâu, nàng chưa từng có cảm thấy loại ấm áp này bao quanh, một bàn tay to trên đầu ấm áp truyền lại từng đợt cảm giác dễ chịu, khóc mệt, nàng cứ như vậy thiếp đi.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, ngọn đèn phòng chiếu phim sáng rõ, Tề Khiết đột nhiên ngồi dậy, mới phát hiện mình ngủ ở trong lòng Đường Dật cảm thấy rất bình yên, dường như đã lâu chưa được ngủ ngon như vậy, nhìn Đường Dật hơi mỉm cười, Tề Khiết mặt cười đỏ lên, trong lòng thầm mắng mình hồ đồ, sao lại có thể trước mặt một chàng trai mới quen lúng túng như vậy, ngoài miệng oán trách nói: "Cậu sao không gọi tôi tỉnh lại?"
Đường Dật cười không nói gì, Tề Khiết càng cảm thấy không có mặt mũi, trừng mắt nhìn định trách cứ Đường Dật, đột nhiên cảm thấy buồn cười, mình làm sao lại như một cô bé cố tình gây sự? Cùng một thằng con trai choai choai làm nũng? Cười lắc đầu.
Đường Dật và Tề Khiết ở phía cuối cùng của dòng người ra khỏi phòng chiếu phim, Đường Dật nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, chuyện có lẽ còn có thể xoay chuyển."
Tề Khiết Trầm mặc, cuối cùng cũng ngẩng đầu cười với Đường Dật, giơ khăn tay trong tay lên nói: "Cám ơn cậu, để lại cho tôi làm kỷ niệm đi!" Nói xong xoay người bỏ đi.
Đường Dật nhìn bóng dáng của nàng, rất lâu sau không có bước đi.
Ngày hôm sau trở lại trên trấn, Đường Dật lập tức lên đồn công an, đem Trần Đạt Hòa đang buồn phiền chuẩn bị làm việc trong văn phòng, đóng cửa thật chặt, hỏi chuyện về anh trai Tam Tử, Trần Đạt Hòa kinh ngạc nói: "Đường bí thư hùng hùng hổ hổ, ta còn tưởng có chuyện gì to tát chứ? Có phải là muốn thu thập thằng nhóc kia, ta làm giúp ngài."
Thì ra anh trai Tam Tử là tự mình cố gắng nỗ lực phấn đấu, là tiểu đội trưởng đội hình sự trong cục, kỳ thực chính là cảnh sát chính thức, tiếp quản thành viên liên phòng trong biên chế. Chẳng qua trong mắt dân chúng bình thường, những cảnh sát chính thức đương nhiên đều là đại nhân vật rất có năng lực.
Trần Đạt Hòa ngày hôm qua báo tên của mình, mới biết được người Tam Tử dựa vào là ai, tức giận đến mức đánh cho hắn vài cái, đến khi Tam Tử gọi điện thoại bảo anh trai hắn ra nhận lỗi mới xong xuôi, vốn nghĩ chuyện này không có gì, nghe Đường Dật hỏi, cho rằng Đường Dật cảm thấy không thuận, Trần Đạt Hòa vừa nhận được điện thoại của lãnh đạo huyện, ngày mai phải đi lên huyện cục nói chuyện, tin tức bên trong nội bộ truyền ra, đã biết vài ngày là có thể lên chức, thì Trương Tự Cường chính là lãnh đạo trực tiếp của mình, đương nhiên không để hắn vào trong mắt, nếu như Đường Dật muốn thu thập hắn, Trần Đạt Hòa con mắt cũng không chớp một cái. Vì bí thư trẻ tuổi này, chính là người Trần Đạt Hòa xem trọng trong tương lai.
Đường Dật nghe thấy Trương Tự Cường là một nhân vật số một như vậy, không khỏi cảm thán, hiện tại một cảnh sát nho nhỏ ở bên ngoài có thể làm mưa làm gió, đủ thấy vài năm sau quyết sách quản lý đội ngũ cảnh sát của bộ công an sáng suốt chỗ cỡ nào.
"Vậy thế này, anh hôm nay đi làm cho tôi chuyện này, Trương Tự Cường hẳn là biết đệ đệ hắn dựa thế bắt bẻ một phụ nữ tên là Tố Tề Khiết, không biết vụ án gì, anh tìm người làm thử xem, nhất định phải ngay thẳng công bằng, không xử oan cho hắn, nhưng đừng dung túng hắn, chú ý điều tra rõ ràng, đừng để Trương Tự Cường phá rối."
Đường Dật nói xong lại nói tiếp: "Chuyện ở huyện cục không có vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề, ngài yên tâm, tôi cam đoan làm được một cách tốt đẹp." Đường Dật thật vất vả khi có chuyện nhờ Trần Đạt Hòa, hắn đương nhiên không dám không đồng ý, qua vai năm nữa, chỉ sợ mình muốn tìm cơ hội loại này cũng tìm không được.
Trở lại trụ sở ở trấn, trong văn phòng, viện trưởng bệnh viện và ý tá Tiểu hạ đã phải đợi Đường Dật một lúc lâu, sáng sớm đã đến mong xin lỗi, Tiểu Hạ khóc như mưa, Đường Dật cũng không làm khó bọn họ, an ủi Tiểu Hạ vài câu, rồi nói chuyện vài câu với viện trưởng.
Giữa trưa, lại có sở trưởng sở công thương và cục trưởng cục thuế mời đi ăn cơm, nói thật, nếu Đường Dật không gây ra phiền toái gì, với tuổi tác và bằng cấp của hắn, tiền đồ có thể nói là không hạn lượng, cùng với một nhân vật sắp về hưu như Liễu Đại Trung, đó làm một người trên trời, một người dưới đất, một người là ánh mặt trời sáng sớm, một người là hoàng hôn sau núi, ai cũng đều biết phải dựa dẫm vào ai mới tốt, huống hồ, loại tình trạng này đều có thể bị Đường Dật cải tử hoàn sinh, mọi người trong lòng hiểu rõ. Người thanh niên này cũng không đơn giản, có mấy đầu não ở trấn trên, ai không muốn cùng hắn lập mối quan hệ tốt, bù lại sai lầm trước kia. Thậm chí cháu trai Liễu Đại Trung, văn bí Tiểu Liễu cũng bất hòa với chú của hắn, chỉ Liễu Đại Trung sau khi rút lui Đường Dật gây khó khăn cho hắn.