Phương Kiếm Minh nghe xong thì vừa tức vừa buồn cười.
Lưu trưởng lão này đúng là không biết trái phải, lại còn muốn hắn xin lỗi Triệu Hùng, làm sao hắn đồng ý được chứ, khinh khỉnh nói: "Lưu trưởng lão, bảo ta xin lỗi hắn, trừ khi hắn không khi dễ người lương thiện, nếu hắn đã làm thì không thể. Lưu trưởng lão, chẳng lẽ ngài lại nghe theo lời sàm ngôn của hắn!"
Lưu Hồng cười lạnh, nói: "Nói như thế, tức là ngươi không đồng ý?"
Phương Kiếm Minh lắc đầu, Lưu Hồng quát: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, thiếu niên kia, là do ngươi tự tìm, nơi này không phải là chỗ để đánh nhau, có gan thì đi theo ta!" Nói xong thì dẫn đám khất cái đi. Phương Kiếm Minh cười khẩy rồi đi theo.
Một lúc sau thì đến được một nơi hoang vu, Lưu Hồng ra hiệu cho đám khất cái phân tán tứ phía, còn mình và Triệu Hùng thì đứng đối mặt Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thấy thế trận của họ là biết muốn ngăn mình chạy trốn nên chỉ cười khẽ, nói: "Lưu trưởng lão, lời nói của ta, từng câu từng chữ đều là thật, lão có tin hay không đó là chuyện của lão, nhưng ta khuyên Lưu trưởng lão không nên xử sự theo cảm tình, vì tên họ triệu này mà giao đấu với tại hạ, khi đó thì chúng ta đều mất mặt!" Lời này của hắn có ý nói là nếu hắn và Lưu Hồng động thủ với nhau, bất kể là ai thắng ai thua, nếu để Hoa Thiên Vân biết được thì khó mà ăn nói.
Nhưng đáng tiếc là Lưu Hồng lại không hiểu, cứ tưởng là Phương Kiếm Minh làm lão phân tâm, cười lên một tiếng, nói: "Thiếu niên kia, bớt sàm ngôn đi, để lão phu xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!"
Vừa dứt lời liền sử một chiêu 'Song Long Xuất Hải', lủi thân, trúc bổng trong tay vút qua, đánh đến vai của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ: "Là ngươi động thủ trước, chớ có trách ta!" Vai trầm, eo xoay, đánh ra một quyền, quyền phong dữ dội, Lưu Hồng hét lớn: "Hay!" Bay lên không, quét ra một bổng, bổng phong kêu lên vù vù, trong bổng có ẩn chứa nội gia chân lực.
Phương Kiếm Minh lùi về sau từng bước, vừa đánh vừa lùi, đổi quyền thành chưởng, tay trái chưởng xéo, tay phải thì đỡ lấy trúc bổng của đối phương. Chiêu này chính là chiêu 'Song Long Sí', tay không bắt kiếm.
Lưu Hồng cười gằn, nói: "Tiểu tử, để xem ngươi có được bao nhiêu bản lãnh, dám đấu nội lực với ta!" Thế bổng không đổi, một tiếng 'bồng' vang lên, tay phải của Phương Kiếm Minh khi vừa đến gần trúc bổng là lập tức khấu lấy, nắm chặt trúc bổng.
Lưu Hồng hét lớn: "Rút tay!" Phát ra nội lực, Phương Kiếm Minh cười nói: "Chưa chắc!" Cũng phát ra nội lực, hai luồng nội gia chân lực va chạm nhau trên thân bổng, một tiếng 'rắc' giòn vang, trúc bổng không chịu nổi, gãy làm hai đoạn, Lưu Hồng chỉ cầm được một phần ba trúc bổng.
Lưu Hồng kinh hãi, thậm chí là không tin vào những gì mình thấy, lão biết, điều này chứng tỏ nội lực của lão không bằng đối phương, lão đỏ mặt, vươn tay xuất trảo, phát ra kình khí cách không, Triệu Hùng hiểu ý của lão, buông trúc bổng trong tay ra, lập tức nó liền bị hút về phía Lưu Hồng.
Lưu Hồng cầm trúc bổng, đánh ra một bổng, một tiếng gió rít lên, quát: "Tiểu tử, lão phu không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, mau xuất đao, lão phu sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của 'Đả Tà Bổng Pháp'!"
Phương Kiếm Minh chỉ cười, nói: "Lưu trưởng lão, cần gì phải tức giận, đao của tại hạ chỉ dùng để đối phó với kẻ địch, tại hạ sẽ lấy đôi tay này, đấu vài lượt với Lưu trưởng lão!"
Lưu Hồng nghĩ rằng hắn xem thường mình, tức giận, hét dài, múa bổng, một làn bổng ảnh công kích về phía Phương Kiếm Minh, bổng ảnh dày đặc, cát bay tán loạn.
Phương Kiếm Minh rùng mình thầm nghĩ: "Xem ra Lưu trưởng lão cũng có chút bản lãnh!" Không dám khinh thường, thi triển Thiếu Lâm long trảo thủ, đối chiến với lão, thân pháp của hai người rất nhanh, du đấu ở giữa, đệ tử Cái Bang đứng ở xung quanh, võ công thấp kém nên không thấy rõ được chiêu thức của họ, chỉ thấy hai bóng người di chuyển, và tiếng gió rít vang lên không ngừng, không nhận ra được ai là ai, tất cả đều kinh ngạc, không ngờ tiểu tử này lại có võ công cao như thế, có thể nói là 'ngang tài ngang sức' với Lưu trưởng lão, thảo nào đến Lưu trưởng lão cũng bị kinh động, ba tên khất cái lúc nãy gây sự với Phương Kiếm Minh thầm kêu may mắn, nếu lúc nãy Phương Kiếm Minh muốn dạy bọn họ một bài học thì chắc chỉ cần một quyền một cước là xong.
Thoáng cái đã giao đấu được ba mươi chiêu, Lưu Hồng quát lên: "Thiếu Lâm trong trảo thủ! Ngươi là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm?"
Phương Kiếm Minh chỉ cười cười, nói: "Giờ lão mới nhận ra sao, chúng ta không cần đánh nữa chứ!"
Lưu Hồng dựng thẳng lưng, đánh ra một bổng, nói: "Ai nói dừng, ngươi là môn hạ của ai?"
Phương Kiếm Minh đánh ra một trảo, nói: "Hỏi thế làm gì?"
Lưu Hồng duỗi thẳng người, trúc bổng trong tay bổ từ trên xuống, nói: "Cái Bang và Thiếu Lâm Tự có chút giao tình, lão phu và Đại Phương chưởng môn từng gặp nhau một lần, ngươi thân là đệ tử của Thiếu Lâm mà dám động thủ với lão phu!"
Phương Kiếm Minh cười to, một chiêu 'Triêu Thiên Nhất Trụ Hương' được sử ra, song chưởng đồng thời đánh ra phách không chưởng lực, chưởng phong như lôi bạo, bay về phía Lưu Hồng, nói: "Lão không động thủ trước thì ta cần gì phải ra tay!"
Chưởng này đã có đến tám phần nội lực của Phương Kiếm Minh, cho dù Lưu Hồng có dùng đến công lực toàn thân cũng không đủ để liều mạng với Phương Kiếm Minh, vội thu bổng về, chuyển thân, rơi xuống cách đó hơn hai trượng, mũi chân vừa chạm đất là lập tức bắn lên, đánh thẳng về phía tước, Phương Kiếm Minh thấy chiêu thì phá chiêu, thầm nghĩ: "Người này đúng là không biết tốt xấu, ta đã cố tình cho lão mặt mũi, thế mà còn không muốn, vậy đừng trách ta vô tình!"
Chuyển thân đánh ra một trảo, nhằm về phía bên hông của Lưu Hồng. Lưu Hồng xoay eo, trúc bổng trong tay điểm phía Phương Kiếm Minh ở một góc độ rất khó phòng bị.
Phương Kiếm Minh cười lạnh, nghênh đón trúc bổng, Lưu Hồng tức giận nói: "Muốn chết!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ nghe được một tiếng 'bụp' hai bóng người vừa hợp lại là lập tức phân ra, Phương Kiếm Minh lui về phía sau, trong tay cầm lấy một đoạn trúc bổng dài, còn trong tay của Lưu Hồng thì chỉ có một đoạn ngắn, tựa như là đồ chơi của trẻ em vậy, nhìn chằm chằm về phía Phương Kiếm Minh, lão không thể nào ngờ được Phương Kiếm Minh có võ công cao như thế, ngay cả bổng pháp thành danh của mình là 'Đả Tà Bổng Pháp' cũng bị hắn phá.
Phương Kiếm Minh ném đoạn trúc bổng trong tay đi, trầm giọng: "Lưu trưởng lão, bang chủ của các người hiện đang ở trong thành Hàng Châu, nếu lão không tin ta và huynh ấy là bằng hữu thì có thể đi gặp huynh ấy một lần!"
Sắc mặt của Lưu trưởng lão lúc này chẳng khác nào tro tàn, thì thào: "Không thể, không thể thế được, bổng vừa rồi của ta rõ ràng là đánh trúng ngươi, sao ngươi lại không bị gì?"
Phương Kiếm Minh nói: "Lưu trưởng lão, bổng vừa rồi của lão đúng là vô cùng thần diệu, ta cũng đã bị tránh trúng, nhưng nhu có thể khắc cương, đạo lý này chắc Lưu trưởng lão cũng đã nghe qua!"
Lưu Hồng nói: "Võ công của Thiếu Lâm luôn cương mãnh, nếu võ công của ngươi là của Thiếu Lâm Tự, thế thì làm sao hiểu được đạo lý thượng tầng của võ học này?"
Phương Kiếm Minh cười cười: "Võ học trong thiên hạ, một nhu một cương, người người đều nói võ công của Thiếu Lâm Tự là cương mãnh nhất, nhưng đó là do họ không biết về võ học của Thiếu Lâm, võ học chân chính của Thiếu Lâm Tự, ngoại luyện cương, nội luyện nhu, hỗ trợ lẫn nhau. Thật ra, một người được xưng là cao thủ, nếu như chỉ tu luyện một môn, thì đó không phải là cao thủ chân chính, nếu ai có thể nhu cương hòa hợp, thì đó mới là cao chủ chân chính, tại hạ không dám cuồng vọng, cũng chỉ là mới hiểu một ít bên ngoài mà thôi!"
"Hay!" Một tiếng quát to vang lên, tất cả mọi người đều chấn động trong lòng, nhìn về phía giọng nói, có hai người đang đi đến, người đi trước có tướng mạo đường đường, uy vũ bất phàm, chính là bang chủ của Cái Bang Hoa Thiên Vân, người còn lại là nghĩa đệ kết bái của hắn 'Khiếu Hóa Công Tử' Ngô Thế Minh.
Đám khất cái hô lên: "Bang chủ!" Phương Kiếm Minh vui vẻ nói: "Hoa đại ca, huynh đến rồi!"
Lưu Hồng vừa nghe được thế thì đã không còn hy vọng gì, thầm nghĩ: "Thì ra hắn thật sự là bằng hữu của bang chủ, Triệu Hùng, Triệu Hùng, ta bị ngươi hại rồi!" Lão đưa mắt nhìn vào đám khất cái, không ngờ không thấy bóng dáng của Triệu Hùng, thì ra hắn vừa nhìn thấy Hoa Thiên Vân đến là đã lập tức chuồn mất.
Phương Kiếm Minh vội đi đến đón, nói: "Hoa đại ca, đệ... " Ngô Thế Minh nói nhỏ: "Kiếm Minh, chúng ta nên trở về trước, mọi việc đã có hoa đại ca lo, ngươi không có việc gì là tốt rồi!"
Hoa Thiên Vân đi đến bên cạnh Lưu Hồng, hỏi: "Lưu trưởng lão, sao lại động thủ với Phương huynh đệ?"
Lưu Hồng cười lạnh, nói: "Bang chủ, ngài và tên họ Phương này là bằng hữu?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Lưu trưởng lão, trưởng lão còn không biết hắn sao, hắn chính là người ở trên thạch bích, trấn áp quần hùng, Phương Kiếm Minh!"
Lưu Hồng rùng mình, kêu lên thất thanh: "Hắn... Hắn chính là Phương Kiếm Minh!"
Hoa Thiên Vân nói: "Lưu trưởng lão, ta nghĩ nhất định là giữa hai người đã có gì đó hiểu lầm rồi, đều là võ lâm đồng đạo, không có hiểu lầm gì không thể hóa giải, hôm nay ta đứng ra để giảng hòa cho hai người, không biết ý của Lưu trưởng lão như thế nào?"
Lưu Hồng lắc đầu, thở dài, rồi nói: "Thôi, bang chủ, đều là tại lão phu có mắt không tròng, nhìn thấy cao nhân mà vẫn không biết, quả thật là hai mắt của ta đã mù, lại nghe lời gièm pha của Triệu Hùng, bang chủ... "
Hoa Thiên Vân nghiêm mặt, nói: "Lưu trưởng lão, có sai thì sửa, không thì sai càng thêm sai, nhưng việc làm của trưởng lão mấy năm nay, ta thấy không thuận mắt!"
Lưu Hồng giật mình, run giọng: "Bang chủ, lời này... "
Hoa Thiên Vân nói lớn: "Bắt hắn ra đây!" Thanh âm còn chưa dứt thì đã lấy Triệu Hùng đang cúi đầu, ủ rủ từ xa đi đến, chân của hắn đi cà nhắc, hình như là đã bị đả thương, phía sau hắn có năm hán tử, một người trong số đó chính là đà chủ của phân đà Cái Bang ở Hàng Châu là Lưu Kiến.
Sáu người đi đến, Lưu Kiến nhìn qua Lưu Hồng, ngạc nhiên nói: "Thúc thúc, thúc đến Hàng Châu rồi sao không báo một tiếng?"
Lưu Hồng đỏ mặt, nói: "Ta mới đến hôm nay!"
Hoa Thiên Vân nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, trợn mắt, mặc dù hắn không có vận công lực, nhưng hắn tu luyện 'Phá Thiên Lục', chính là thần công có phách khí nhất trong thiên hạ, Triệu Hùng vừa bị hắn nhìn thì có cảm giác như cả người bị thứ gì đó giữ chặt lấy, không thể động đậy, ánh mắt của Hoa Thiên Vân dời sang chỗ khác hắn mới run run lên được, ngã xuống đất, sau đó vội quỳ gối, lạy liên lục, nói: "Bang chủ, bang chủ tha cho ta, sau này ta không dám nữa!" Rồi bò đến dưới chân của Lưu Hồng, khóc lóc: "Lưu trưởng lão, cứu... cứu ta đi, trưởng lão chỉ cần cầu tình với bang chủ thì ta biết bang chủ nhất định sẽ nể mặt trưởng lão, tha cho ta một mạng!"
Lưu Hồng càng nghĩ càng tức, nếu hôm nay lão không nghe lời gièm pha của Triệu Hùng, thì sẽ không tìm Phương Kiếm Minh, bất kể là Phương Kiếm Minh có phải là bằng hữu của bang chủ hay không, chỉ cần dựa vào công phu của hắn thì lão đã không đấu lại rồi, hơn nữa lão cũng có nghe nói qua, Phương Kiếm Minh chính là vị hôn phu của 'Phiêu Miễu Tiên Tử' Long Bích Vân, mà Long Bích Vân lại là đệ tử xuất sắc nhất của Từ Hàng Hiên, tương lai rất có thể là hiên chủ. Mặc dù Lưu Hồng là trưởng lão của Cái Bang, nhưng cũng không nên vì thủ hạ mà gây sự với Phương Kiếm Minh.
Hôm nay lão và Phương Kiếm Minh đã giao thủ, biết được Phương Kiếm Minh quả là danh bất hư truyền, cho dù mình có dùng toàn lực thì cũng không phải là đối thủ của hắn, lão là một nhân vật lão bối, thế mà đánh không lại một tiểu bối, chẳng khác nào đã mất hết mặt mũi trước mặt thủ hạ, thử nghĩ xem làm sao lão không tức cho được, lập tức đá một cước, Triệu Hùng lăn vài vòng, lão tức giận quát: "Ngươi còn dám đến cầu xin ta à, bây giờ ta muốn nhất chính là phế ngươi!"
Hoa Thiên Vân nói: "Lưu trưởng lão, hãy bớt giận, ta có vài lời nói với hắn!"
Lưu trưởng lão gật đầu, Hoa Thiên Vân nhìn Triệu Hùng, nói rõ từng chữ: "Ngươi cũng biết mình đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu?"
Triệu Hùng vừa nghe thế thì cả người run lên, nói: "Ta... Ta... "