Hoa Thiên Vân nói: "Ngươi không nói, vậy để ta nói giúp cho ngươi, từ khi ngươi gia nhập bổn bang cho đến nay, ăn nhiều uống nhiều, cường hào cưỡng đoạt, đã làm ra hai mươi sáu chuyện xấu, cũng may là những việc ngươi làm không đánh để cho người ta lấy mạng của ngươi, nếu ngươi không thừa nhận thì ta sẽ cho ngươi chứng cứ, Lưu đà chủ."
Lưu Kiến đi tới, nói: "Vâng!"
Hoa Thiên Vân nói: "Ngươi nói ra những chuyện hắn đã làm!"
Lưu Kiến 'vâng' một tiếng rồi lấy một danh sách từ trong áo ra, vừa giở ra vừa đọc lớn, nói ra rõ ràng từng chuyện xấu của Triệu Hùng. Thời gian, địa điểm, kể rõ chi tiết, Triệu Hùng nghe được thì mồ lôi lạnh chảy ròng ròng, việc cuối cùng cũng chính là việc mà lần đó hắn đụng phải Phương Kiếm Minh.
Sau khi đọc xong thì Lưu Kiến định lui xuống nhưng Hoa Thiên Vân đã nói: "Lưu đà chủ, tạm thời dừng bước!"
Lưu Kiến 'vâng' một tiếng.
Hoa Thiên Vân ngước lên nhìn trời, nói từng chữ: "Bổn bang từ lúc thành lập đến nay, đã có hơn tám trăm năm lịch sử, nhiều năm qua đã có nhiều lớp người ra sức vì võ lâm, thậm chí là làm không ít chuyện tốt cho thiên hạ, được võ lâm đồng đọa kính ngưỡng. Lưu đà chủ, điều thứ tám của bang quy nói gì?"
Lưu Kiến cất cao giọng: "Không được khi thiện phạ ác!" (Coi khinh người hiền, sợ hãi kẻ hung ác)
Hoa Thiên Vân lại hỏi: "Điều thứ mười ba?"
Lưu Kiến nói: "Không được cưỡng đoạt tài sản của dân!"
"Điều thứ hai mươi mốt?"
"Không được làm điều xằng bậy!"
Hoa Thiên Vân quay đầu nhìn về phía Lưu Kiến, nói: "Lưu đà chủ, mời lui về!" Lưu Kiến lui xuống.
Hoa Thiên Vân nhìn về phía Triệu Hùng đang run run dưới đất, nói: "Quốc hữu quốc pháp, bang hữu bang quy, ngươi phạm nhiều giới điều như thế, nhất định phải bị trừng phạt. Bây giờ ta lấy thân phận là bang chủ Cái Bang, phế bỏ võ công của người, trục xuất ngươi khỏi Cái Bang, sau này không bao giờ được xưng là người trong Cái Bang!"
Triệu Hùng sợ đến nỗi không nói nên lời, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cũng thấy đáng thương cho hắn.
Hoa Thiên Vân quay đầu nhìn về phía thanh bào trung niên nhân, đang đứng trong đám người Lưu Kiến, nói: "Vương đại ca, chuyện hành hình xin làm phiền huynh!"
Vẻ mặt của thanh bào trung niên lạnh như băng, bước nhanh đến, Phương Kiếm Minh thấy trên người của lão có tám cái túi, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn cũng là một trưởng lão?
Vương đại ca đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nhưng không lập tức ra tay, mà nói với đám khất cái: "Tại hạ Vương Tân, là đệ tử tám túi của Cái Bang, không có chức quyền gì, vì thế ta đáng ra không nên hành hình, nhưng gia sư là chấp pháp đại trưởng lão của bổn bang, trước khi đến đây, gia sư đã nói rõ, mọi chuyện cứ tiến hành giản lược, dựa theo quy củ của bổn bang, đệ tử dưới bảy túi, nếu vi phạm vào bang quy, sẽ do chấp pháp trưởng lão hành hình, nhưng chấp pháp trưởng lão không có ở đây, Triệu Hùng là đệ tử năm túi, nên sẽ do ta hành hình!"
Nói xong, đánh ra một trảo, nội kình xuất ra, nâng Triệu Hùng lên, chiêu này vừa sử ra, không ít người chấn kinh.
Triệu Hùng la lên thất thanh: "Tha mạng!" Sau đó la lên bi thảm, xương tỳ bà bị một trảo của Vương Tân đánh gãy, đau đến nỗi ngất đi. Phương Kiếm Minh thấy thủ đoạn của Vương Tân thì giật mình, thầm nghĩ: "'Đại Suất Bối Thủ' thật lợi hại!"
Vương Tân không hề động lòng đối với tiếng kêu thảm thiết của Triệu Hùng, ném hắn ra đất, hành lễ với Hoa Thiên Vân rồi lui về sau.
Đám khất cái thấy thủ đoạn của hắn thì chấn động trong lòng, mặc dù bọn họ không nhìn ra được thủ pháp của hắn, nhưng xương tỳ bà là nơi cứng rắn trong cơ thể, cho dù là có dùng đao, nếu không đủ công lực thì cũng không thể một kích đánh gãy nó được, nhưng Vương Tân chỉ đánh ra một trảo, có thể đánh vỡ vụn xương tỳ bả của Triệu Hùng, chỉ với bản lãnh này thì bọn họ có tu luyện đến chết cũng chưa chắc đạt được, trong lòng nhất thời hoảng sợ, không ai dám nhúc nhích.
Hoa Thiên Vân nhìn Triệu Hùng hôn mê nằm dưới đất, thở dài nói: "Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì trước kia hà tất phải làm! Ngươi đối với Cái Bang bất nhân, Cái Bang không thể không đối với ngươi bất nghĩa, Lưu trưởng lão, sai hai đệ tử đưa hắn xuống, từ nay hắn sẽ do Cái Bang trông nom!"
Lưu Hồng gật đầu, lập tức phân phó hai tên khất cái, nâng Triệu Hùng dậy rồi lôi hắn đi.
Hoa Thiên Vân xoay mặt nhình Lưu Hồng, quát lên: "Lưu trưởng lão, lão có biết tội?"
Lưu Hồng đã sớm nghĩ đến chuyện Hoa Thiên Vân hỏi tội, nghe thế thì lạnh lùng nói: "Bang chủ, ta có tội gì?"
Hoa Thiên Vân nói: "Lão dung túng Triệu Hùng, để hắn làm càn, không hề quản giáo, bình thường lại nhận tiền tài của đệ tử trong bang, chẳng lẽ không phải là tội?"
Lưu Hồng đỏ mặt, nhưng vẫn biện hộ: "Triệu Hùng, trời sinh tính tình hắn đã như thế, cho dù ta có quản thì cũng chưa chắc là hắn đồng ý nghe, ta thừa nhận, bình thường có nhận không ít tiền tài của thuộc hạ, nhưng đó là vì ta làm vài việc dùm họ, thế chẳng lẽ cũng là tội?"
Hoa Thiên Vân quát: "Còn dám ngụy biện, điều ba mươi hai trong bang quy, 'đệ tử trong bang thân như một nhà, không được nhận tiền tài của thuộc hạ', chẳng lẽ lão lại không biết?"
Lưu Hồng đỏ mặt, nói: "Ta... "
Hoa Thiên Vân quát: "Vương đại ca, làm phiền huynh lần nữa!" Lời vừa dứt, Vương Tân liền phi thân ra, Lưu Hồng tung người phóng lên, tức giận nói: "Ta không phải như Triệu Hùng!" Song chưởng đánh ra.
Vương Tân quát lớn: "Dám phản kháng!" Xuất thủ như chớp, chụp lấy Lưu Hồng. Lưu Hồng nghĩ hắn là đệ tửu của chấp pháp đại trưởng lão, rùng mình, nên chần chừ một chút, liền bị Vương Tân bắt được.
Đám khất cái thấy thế thì thất kinh, không ngờ bang chủ lại muốn trừng phạt cả Lưu trưởng lão, trong đó có mấy người cũng thường đến nhờ lão chiếu cố cho nên quỳ xuống, kêu lên: "Bang chủ, mặc dù Lưu trưởng lão có sai, nhưng công lao cũng không nhỏ, bang chủ... "
Hoa Thiên Vân phất tay, một cổ kình lực ôn hòa nâng họ dậy, nói: "Ta tự có chủ trương!"
Hoa Thiên Vân nhìn về phía Lưu Hồng, nói: "Lưu trưởng lão, còn chưa biết tội?"
Lưu Hồng bị Vương Tân chế trụ, nếu lão phản kháng thì sẽ bị phong bế huyệt đạo liền, cho nên làm sao dám ăn nói lớn tiếng nữa, cắn răng, nói: "Nếu thế mà là tội thì ta thừa nhận!"
Hoa Thiên Vân nghe xong thì cười lớn, có vẻ như rất cao hứng, nói: "Vương đại ca, buông Lưu trưởng lão ra!"
Khuôn mặt lạnh như băng của Vương Tân không hề có chút gì ngạc nhiên, buông Lưu Hồng ra, rồi lui xuống.
Tất cả những người ở đây không ai hiểu gì, nhất là Phương Kiếm Minh hắn cũng cảm thấy hồ đồ. Lưu Hồng ngơ ngác, không biết Hoa Thiên Vân định làm gì, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn muốn tự xuất thủ, trước mặt mọi người ra tay làm nhục ta?" Lão còn chưa nghĩ hết thì Hoa Thiên Vân đã đi đến, ôm quyền, nói: "Lưu trưởng lão, đắc tội!"
Lưu Hồng thấy hắn ôm quyền còn tưởng rằng hắn âm thầm ra tay, nên tức giận nói: "Hay lắm, Hoa Thiên Vân, ta cũng đang muốn tỉ thí với người, tới hay lắm!"
Song quyền mang theo nội lực toàn thân đánh ra, không ngờ quyền kia của Hoa Thiên Vân không hề mang theo chân lực, nội lực toàn thân cũng không ngăn cản, song quyền trực tiếp đánh lên người Hoa Thiên Vân.
Hoa Thiên Vân mỉm cười, Lưu Hồng thì hoảng hốt, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ hắn đã luyện được kim cương bất hoại thân! Thôi rồi, với thân thủ của hắn, cho dù có mười người như mình cũng không đấu lại, thảo nào năm xưa lão hàn cam tâm tình nguyện truyền chức vị bang chủ cho hắn!"
Vẻ mặt của Hoa Thiên Vân tươi cười, nói: "Lưu trưởng lão, năm năm trước, Sơn Tây bị nạn lụt, chuyện này trưởng lão cũng nghe qua?"
Lưu Hồng nói: "Có nghe qua, thế thì sao?"
Hoa Thiên Vân cười cười, nói: "Lưu trưởng lão quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, nếu như ta không nói sai thì chính Lưu trưởng lão đã quyên trợ ba vạn sáu ngàm năm trăm mười hai lượng bạc trắng?"
Lưu Hồng kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
Hoa Thiên Vân cười: "Đừng hỏi, ba năm trước, có hai mẹ con bị hái hoa tặc của Giang Bắc truy đuổi, có một người trượng nghĩ ra tay, trừ bạo an dân, người đó chính là trưởng lão?"
Lưu Hồng càng ngạc nhiên, nói: "Điều đó ngươi cũng biết?"