Hoa Thiên Vân cười tươi, nói: "Lưu trưởng lão, mặc dù trưởng lão có làm sai, nhưng công lao cũng không ít, nhưng vì công lao lớn hơn, lại nói 'tri thác năng cải, thiện mạc đại yên' (*), nếu như biết lỗi của mình, ta lấy thân phận bang chủ Cái Bang, tạm thời cách trừ thân phận trưởng lão của lưu trưởng lão, trở về tổng đà nửa năm. Trong vòng nửa năm, nếu không làm sai, chức vị trưởng lão vẫn sẽ do Lưu Hồng đảm nhiện, nếu như sau này vẫn vi phạm bang quy, thì sẽ bị quy thêm trách nhiệm!"
(*) Tri thác năng cải thiện mạc đại yên: Người tự biết lỗi và cải thiện chính mình thật là vĩ đại.
Lưu Hồng nghe xong thì thầm nghĩ may mắn.
Thì ra sáu vạn năm mươi lượng bạc kia là do lão giận một thân sĩ mà làm, thân sĩ kia nói lão chẳng qua chỉ là một tên khất cái mà thôi, còn bảo rằng nếu có thể xuất ra một ngàn lượng bạc để trợ giúp thiên tai, vậy thân sĩ đó sẽ phục lão, trong lúc tức giận, lão bỏ ra hơn phân nửa gia sản của mình để trợ giúp thiên tai, đổi lại để được một chữ 'Phục' của thân sĩ kia!
Còn về sự kiện thứ hai, thật ra đó cũng là công lao của lão. Mặc dù cả đời của lão luôn là người chỉ chăm chăm lo cho mình, nhưng tục ngữ có câu: Vạn ác dâm chi thủ. Lão chỉ cần nghe đến nơi nào có thải hoa tặc là lập tức tìm đến. Ba năm trước đây, lão đến Giang Bắc làm khách, gặp được hai mẹ con bị một tên thải hoa tặc đùa giỡn, lão tức giận nên ra tay tương trợ, giết chết tên thải hoa tặc kia.
Hai việc này chỉ có vài người biết, không ngờ là Hoa Thiên Vân cũng biết tường tận.
Cho đến lúc này lão mới thật sự bội phục Hoa Thiên Vân.
Đám khất cái nghe Hoa Thiên Vân nói xong thì hoan hô: "Bang chủ nói rất đúng, nói rất đúng!" Vô cùng hưng phấn.
Sau khi Hoa Thiên Vân xử lý xong mọi chuyện thì cho đám người Lưu Kiến, Lưu Hồng đi trước, còn mình cùng Ngô Thế Minh và Phương Kiếm Minh đi sau. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Phương Kiếm Minh đem chuyện mình và tam thiên vương giao thủ nói ra, sau đó hỏi: "Thế Minh ca, sao hai người biết đệ ở chỗ này?"
Ngô Thế Minh cười nói: "Hôm qua ta chờ đệ lâu quá, sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra, trở về gặp hoa đại ca nói lại thì hoa đại ca bảo ta không nên lo lắng, nói đệ có Thiên Thiền Đao trong người, không ai có thể làm khó được, nhưng vì an toàn hoa đại ca vẫn cho huynh đệ Cái Bang trong thành Hàng Châu tìm kiếm, không ngờ, lưu trưởng lão lại dẫn theo nhiều đệ tử Cái Bang ở bên ngoài Hàng Châu đến tìm đệ, còn về tung tích của đệ là do thủ hạ của lưu đà chủ nhìn thấy, sau đó đến báo lại cho chúng ta, còn một người thì âm thầm theo sau, dọc đường có làm ký hiệu. Chúng ta vừa đến thì gặp đệ và Lưu trưởng lão động thủ nên đứng ở một bên quan sát. Chà, Kiếm Minh, lý luận võ học của ngươi là theo ai học được thế, ta nghe được cũng học hỏi được ít nhiều, những lời đó quả thật là kinh nghiệm một đời của một bậc cao nhân!"
Ngô Thế Minh nói nửa đùa nửa thật, khiến cho Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy mắc cỡ.
Phương Kiếm Minh lắc lắc đầu, cười hà hà: "Thế Minh ca, huynh mới là sư phụ đệ, khi còn ở Thiếu Lâm Tự, huynh đã dạy đệ không ít, đệ vẫn không quên!"
Ngô Thế Minh nghe hắn nhắc nên Thiếu Lâm Tự thì sắc mặt đượm buồn, Phương Kiếm Minh biết hắn nghĩ đến chuyện của sư bá tổ nên không nói nữa.
Từ sau khi nghe Phương Kiếm Minh nói xong thì Hoa Thiên Vân vẫn nhăn mặt đến giờ, đột nhiên hỏi: "Kiếm Minh, đệ nói ba người kia tự xưng là vương?"
Phương Kiếm Minh nói: "Đúng vậy, hình như bọn họ lấy 'tửu sắc tài khí' để xưng vương, mặc dù chỉ đụng phải ba người, nhưng có thể đoán ra được người còn lại hẳn là sắc thiên vương!"
Hoa Thiên Vân hỏi: "Đệ dùng Thiên Thiền Đao, nhưng dưới sự liên thủ của ba người nọ cũng bị thương nặng?"
Phương Kiếm Minh gật đầu.
Hoa Thiên Vân trầm ngâm: "Rốt cục bọn họ là thần thánh phương nào, võ công cao như thế? Ám hại đàn chủ của Ma Giáo, lại muốn đệ quy thuận bọn họ, xem ra võ lâm sắp đại loạn, trong lúc thế này, võ lâm không thể loạn được, Ngõa Thứ luôn thèm thuồng nhòm ngó, nếu võ lâm Trung Nguyên tự tàn sát lẫn nhau thì Ngõa Thứ sẽ không bỏ qua cơ hội này!"
Ngô Thế Minh gật đầu, trầm tư một chút, đột nhiên hắn có một phỏng đoán lớn mật: "Hoa đại ca, có khi nào, bọn họ là người cùng một tổ chức với tên cửu ca kia!"
Hoa Thiên Vân rùng mình, quát lên một tiếng: "Nếu như là thật thì xem ra võ lâm chắc chắn sẽ đại loạn!" Lời này quả thật là khiến cho long trời lở đất, khiến cho hai người Phương Kiếm Minh sợ hãi.
Hoa Thiên Vân vừa dứt lời thì đột nhiên vọt người lên, giống như thương ưng bắt thỏ, sử ra một phách không chưởng, quát: "Ai?"
Một cơn cuồng phong xuất hiện, kình khí của Hoa Thiên Vân phong tỏa phương viên mười trượng xung quanh, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh thấy thế thì cả kinh, đây là lần đầu tiên Ngô Thế Minh thấy bộ dáng của Hoa Thiên Vân như thế này, còn Phương Kiếm Minh thì kinh ngạc về võ công của Hoa Thiên Vân, chỉ với chiêu thức này thôi, không dám nói Hoa Thiên Vân là đệ nhất trong thiên hạ nhưng cũng đủ để sánh ngang với cao thủ trên Thiên Bảng, Địa Bảng.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh âm thần vận nội lực, không dám khinh suất.
Thiên Thiền Đao ở phía sau của Phương Kiếm Minh chớp lên, ngân lên vài tiếng. 'Tranh', quang hoa bắn ra tứ phía, thân đao bật ra khỏi võ đao hơn phân nửa.
Phương Kiếm Minh thầm hô: "Không ổn!" Ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, tiếng hét xông lên tận trời, một làn sương trắng từ phía sau đầu hắn xuất hiện, bao lấy Thiên Thiền Đao, Thiên Thiền Đao giống như là gặp phải khắc tinh, lập tức trở lại trong võ đao, Ngô Thế Minh thấy thế thì kinh ngạc vô cùng.
Sau một kích của Hoa Thiên Vân, một thân ảnh từ từ xuất hiện ở cách đó hơn mười lăm trượng.
Người đó dường như cũng đang dùng đến công lực của toàn thân, liều mạng chống lại chưởng lực của Hoa Thiên Vân. Mỗi khi người đó bay lên cao thêm một thước thì thân hình không kềm được mà run lên, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng chăm chú nhìn lại, thấy được tướng mạo và trang phục của người đó thì hô lên: "Hoa đại ca, người một nhà!"
Hoa Thiên Vân giống như là không nghe gì cả, nhìn người đó chằm chằm, rồi hống lên một tiếng, đánh ra một quyền, quyền phong mang theo nội gia chân lực của 'Phá Thiên Lục', một luồng phách khí từ trên người Hoa Thiên Vân phát ra.
Người đó cố sức xoay tròn thân mình, rồi lại xoay trong, khóe miệng của Hoa Thiên Vân hiện lên một nụ cười, nói: "Hay!"
Quyền kình nặng tựa thái sơn, người đó rít lên một tiếng, sắc mặt trở nên tái xanh, thân thể đang ở trong không trung, vội trở mình, 'tranh', kiếm quang hiện lên, kiếm phí phi đằng, bảo kiếm đã ra khỏi võ, quanh thân bảo kiếm hiện lên một vòng thanh khí.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng hô lên: "Chân võ kiếm!"
Người đó xuất trảo, bắt lấy bảo kiếm, khi hai chân vừa chạm đất thì mũi chân điểm nhẹ, tiến lên trước, bước đi từng bước, mỗi bước thì đâm ra mười hai kiếm, thoáng chốc đã đi được ba vòng, tổng cộng ba mươi bước, ba trăm sáu mươi kiếm đã được đánh ra, kiếm quang phi xạ, kiếm khí tung hoành, vô số quần sáng màu xanh quấn lấy quyền kình của Hoa Thiên Vân.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng hô lên: "Thái cực khoái kiếm!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì người kia đã rơi xuống đất, hơi thở hơi nặng, hiển nhiên là dùng toàn lực, thu kiếm, chắp tay, nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, Hoa bang chủ, lão đạo đã ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền! Quả thật là có một người mới là có một người cũ, lão đạo không được rồi!"
Người này là một lão đạo sĩ.
Lúc người đó thu kiếm về thi Hoa Thiên Vân cũng thu quyền kình, song quyền chắp lại, cười nói: "Không biết là chưởng môn Võ Đang giá lâm, đã mạo phạm, đắc tội, đắc tội!"
Phương Kiếm Minh bước nhanh ra phía trước, kinh ngạc nói: "Người không phải chính là Phi Hồng chân nhân, trưởng môn của phái Võ Đang sao? Sao người lại đến đây?"
Lão đạo này đúng là trưởng môn của Võ Đang, Phi Hồng chân nhân, lão hòa ái nhìn Phương Kiếm Minh, cười trêu: "Con sâu ngủ kia, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi đã cao lớn như thế rồi, có còn mê ngủ nữa không?"
Phương Kiếm Minh cười lên, nói: "Tốt hơn nhiều rồi!"