Thì ra, vào năm Phương Kiếm Minh được sáu tuổi thì Phi Hồng chân nhân có đưa đệ tử đến làm khách ở thiêu lâm tự hơn một tháng. Phương Kiếm Minh cũng từng gặp qua lão mấy lần, Đại Phương cũng từng tán dương Phương Kiếm Minh trước mặt Phi Hồng chân chân.
Mười năm trôi qua, nhưng giờ Phương Kiếm Minh vẫn còn nhớ dung mạo của lão.
Ngô Thế Minh cũng tiến lên bái kiến Phi Hồng chân nhân. Phi Hồng chân nhân nhìn hắn một lúc, hỏi: "Ngươi chính là Giác Điên?"
Ngô Thế Minh nói: "Chân chân, hiện tại vãn bối đả đổi tên là Ngô Thế Minh. Các biệt nhiều năm, chân nhân vẫn khỏe mạnh như xưa!"
Phi Hồng chân nhân thở dài, nói: "Già rồi, già rồi, Giác... Thế Minh, dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng nên trở về Thiếu Lâm Tự một chuyến. Năm đó khi ngươi lén xuống núi, khiến cho sư bá tổ của ngươi tức giận, lão đạo cũng không biết nói gì cho tốt, sư bá tổ của ngươi tuyệt đối không đối xử tệ với ngươi! Ngày đó Đại Phương gặp được ngươi, không ngờ cuối cùng ngươi cũng không muốn theo hắn trở về!"
Ngô Thế Minh vội nói: "Chân nhân, vãn bối biết là do vãn bối sai. Chỉ mong sư bá tổ có thể hiểu được tâm ý của vãn bối, nếu chân nhân gặp được sư bá tổ thì xin người hãy... "
Phi Hồng chân nhân cười nói: "Không cần phải nói, lão đạo biết ý của ngươi. Lúc này không phải là lúc tán dóc, ta còn có chuyện quan trọng... "
Quay đầu sang nhìn Hoa Thiên Vân, nói: "Hoa bang chủ, có thể sang một bên nói chuyện?"
Hoa Thiên Vân gật đầu, hai người đi sang một bên, nhỏ giọng trò chuyện.
Một lúc sau, sắc mặt của hai người trở nên trầm trọng hơn, chầm chậm đi lại.
Phi Hồng chân nhân chắp tay, nói: "Vô Lượng Thiên Tôn! Hoa bang chủ, xem như chúng ta đã định rồi, lão đạo còn phải lập tức trở về bổn phái, bố trí cho tốt, cũng nên cáo từ!"
Hoa Thiên Vân nói: "Chân nhân, xin thứ cho không tiễn, thượng lộ bình an!"
Phi Hồng chân nhân gật đầu, quay đầu nhìn Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh nói: "Trong lúc thế này, võ lâm cần những người trẻ tuổi như các ngươi, hai người các ngươi cần phải cố gắng tu luyện, tương lai ra sức vì võ lâm. Nếu có rãnh thì đến Võ Đang du ngoạn, lão đạo còn có việc trong người, đi trước một bước!"
Nói xong thì liền rời đi, cước hạ như lưu thủy hành vân, đảo mắt cái là đã không còn bóng dáng.
Hoa Thiên Vân nói: "Chúng ta đi thôi!" Đi được vài bước, Phương Kiếm Minh hỏi: "Hoa đại ca, thương thế của lão đổ tài thế nào rồi?"
Nhắc đến lão đổ tài thì Hoa Thiên Vân và Ngô Thế Minh cùng nở nụ cười, Phương Kiếm Minh thấy khó hiểu, hỏi: "Sao hai người lại cười?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Lão đổ tài đã diễn trò!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói: "Diễn trò? Trò gì?"
Ngô Thế Minh nói: "Dĩ nhiên là diễn kịch cho địch nhân xem!"
Phương Kiếm Minh cúi đầu suy nghĩ, sau đó cười ha hả, nói: "Thì ra là thế!" Sau đó nhíu mày nói: "Lão đổ tài đã diễn trò, không chừng người đó cũng thế, cuối cùng là ai lừa ai, cũng rất khó mà nói được!"
Lời vừa nói ra Ngô Thế Minh cũng cảm thấy choáng váng, còn vẻ mặt của Hoa Thiên Vân thì cao thâm khó lường, không ai biết được hắn đang nghĩ gì!
Hai đệ tử cái đang dìu Triệu Hùng đi, cũng đã được chừng nửa chén trà.
Triệu Hùng từ từ tỉnh dậy, giương mắt nhìn lên, nói không ra hơi: "Ta đã bị trục xuất khỏi Cái Bang, hai người các ngươi còn dìu ta làm gì?"
Tên khất cái bên trái nói: "Trở về!"
Triệu Hùng cười bi thảm: "Bây giờ ta đã thành phế nhân, lại còn có không ít kẻ thù trong chốn giang hồ, nếu bọn chúng biết võ công của ta đã bị phế, xem như mạng ta tiêu rồi, tốt nhất là để cho ta chết đi!"
Tên khất cái bên phải cười nói: "Triệu đại ca, có điều huynh không biết rồi, bang chủ đối với huynh cũng rất được. Đã phân phó chúng ta đưa huynh về, mặc dù không thể dùng danh hiệu của Cái Bang hành tẩu giang hồ, nhưng nửa đời sau thì không cần phải lo cho cuộc sống, càng không cần phải lo kẻ thù tìm đến. Bang chủ đại nhân đại nghĩa, sẽ không cho huynh tự sinh tự diệt!"
Triệu Hùng nghỉ một lúc lấy sức, đột nhiên lạnh lùng cười: "Cái gì đại nhân đại nghĩa, hắn đang thương cảm cho ta, thật không ngờ Triệu Hùng ta cũng có ngày như thế này!"
Có người hỏi: "Triệu Hùng, ngươi có muốn báo thù không?"
Triệu Hùng thuận miệng nói: "Muốn! Muốn chứ sao lại không? Ta... "
Mới nói được đến đó thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Đưa đầu nhìn lên thì tên khất cái bên phải vẫn bước đi, nhưng trên thân thể đã không còn cái đầu. Triệu Hùng sợ đến mức hồn phi phách tán.
Lại quay đầu nhìn sang tên khất cái bên tay trái, cũng là một người không đầu, chân vẫn bước đi.
Ba hồn của Triệu Hùng đã mất đi hai, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả người.
Hai thân thể không đầu dìu Triệu Hùng đi được chừng mười lăm bước thì máu tươi từ trên cổ bắn ra như suối, rơi lên mặt Triệu Hùng, sau đó hai thể thể đổ xuống.
Triệu Hùng quát to một tiếng, lăn sang một bên, không rét mà run, úp đầu xuống đất, run run nói: "Quỷ... Có quỷ... "
Thanh âm kia phiêu đãng bên tai hắn: "Ta không phải là quỷ, ta là người, không nên kinh hoảng!"
Triệu Hùng vẫn sợ hãi vô cùng, run run nói: "Ngươi không phải là quỷ... Vậy... Vậy người là ai... "
Bốn phía không một bóng người, nhưng giọng nói kia vẫn vang lên bên tai Triệu Hùng: "Bổn công là ai, không quan trọng, chỉ cần biết bổn công sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi nghe lời, bổn công sẽ giúp cho võ công của ngươi khôi phục lại như ban đầu, thậm chí còn cao hơn xưa. Ngươi muốn báo thù, cũng là điều trong tầm tay, thế nào?"
Thanh âm của người đó phiêu phiêu đãng đãng, không biết ở phương nào.
Triệu Hùng lấy lại bình tĩnh, biết là đã gặp được tuyệt đỉnh cao thủ, cái mạng nhỏ của mình lúc này đang nằm trong tay của người đó, vì bảo vệ cái mạng của mình, bảo hắn làm gì hắn cũng chịu, vì thế hắn liền nói: "Ta đồng ý, ta đồng ý, chỉ cần ngươi không giết ta!"
Người đó khẽ cất tiếng cười: "Tất nhiên là không giết ngươi! Bổn công hỏi ngươi, ngươi biết nơi cư trụ của bốn đại trưởng lão của Cái Bang?"
Triệu Hùng giật mình, trên mặt lộ vẻ chần chờ.
Người đó dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, cười lên quái dị: "Tốt nhất là ngươi đừng nên nói không biết, bổn công biết là phải dùng thủ đoạn gì để đối phó với ngươi!"
Triệu Hùng nghe được tiếng cười của hắn thì có cảm giác âm u lành lạnh, vội nói: "Không... Ta biết đầu mối, là do lão già Lưu Hồng kia nói cho ta biết... "
Người đó cười lên hăng hắc, nói: "Biết thế là tốt, ta thích người như thế, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết!"
Sau đó giọng nói dừng lại, rồi hình như là nói với người khác: "Tam lang, ngươi đưa hắn đi trước!"
Có một thanh âm của thanh niên vang lên: "Tuân mệnh!"
Triệu Hùng chỉ cảm thấy có một làn gió nhẹ thổi qua bên mình, còn chưa nhìn thấy được diện mạo của người đó là đã bị bắt đi, cả hai biến mất như một cơn gió thổi qua.
Một lúc sau, ba bóng người là đà bay đến, tựa như quỷ mị, đến bên cạnh thi thể của hai đệ tử Cái Bang.
Người đi trước gầy gò, khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt âm u, xem chừng khoảng hơn năm mươi tuổi.
Ở phía sau năm thước là hai bạch y thanh niên, lưng đeo trường kiếm, mi thanh mục tú, nhưng bọn họ ngậm chặt mội, vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác âm trầm, từ trên người bọn họ mơ hồ lộ ra sát khí.
Nhìn thoáng qua hai thi thể, người đó nói: "Tứ lang, nhị lang, các ngươi thấy không?"
Hai bạch y thanh niên chấn động, cúi đầu nói: "Không nhìn thấy!"
Người đó mỉm cười, nói: "Lại nói dối, mặc dù 'vô ảnh kiếm' của sư phụ đã tu luyện đến cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không thể thoát khỏi kiếm ảnh, với ánh mắt của các ngươi chẳng lẽ lại nhìn không ra?"
Hai thanh niên không dám lên tiếng.
Người đó nói: "Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi. Hắc hắc, Thiếu Lâm Tự, Võ Đang, Cái Bang, Ma Giáo, Ma Môn, thú vị, thú vị!"
Bạch y thanh niên ở bên phải hỏi nhỏ: "Sư phụ, hai thi thể này, chúng ta xử lý sao? Có cần phải hủy thi diệt tích?"
Thân hình người kia tung bay, lướt đi hơn mười trượng, không quay đầu lại, nói: "Không cần, để hai thi thể này rung động Cái Bang. Để cho bọn họ tự loạn trước!"
Hai người kia kêu lên một tiếng "Tuân mệnh!"
Thi triển khinh công, đi theo sát phía sau. Không ngờ thân pháp đã tiến vào cảnh giới nhất lưu.
Ba người Phương Kiếm Minh trở lại phân đà Cái Bang ở Hàng Châu.
Lưu Hồng đã dẫn theo một số đệ tử rời đi, lão muốn đến tổng đà diện bích. Ra nghênh đón họ là Vương Tân và Lưu Kiến.
Hoa Thiên Vân nhìn qua Vương Tân, cười nói: "Vương đại ca, lần này chấp pháp đại trưởng lão cử huynh đến đây là có chuyện gì? Chắc không phải chỉ là vì chuyện của Triệu Hùng?"
Khuôn mặt của Vương Tân lạnh như băng, mặc kệ đối phương là ai, Hoa Thiên Vân cũng không cảm thấy lạ vì vấn đề này.
Thanh âm của Vương Tân vẫn lạnh lùng: "Lần này sư phụ phái ta đến, là vì an toàn của bang chủ!"
Hoa Thiên Vân nói: "Xin chỉ giáo?"
Vương Tân nhìn qua Phương Kiếm Minh, Hoa Thiên Vân hiểu ý hắn, nói: "Không sao, cứ nói, hắn là huynh đệ của ta!"
Phương Kiếm Minh nghe xong trong lòng không khỏi cảm thấy nóng lên.
Vương Tân nói: "Thế thì ta nói thẳng. Bang chủ, ta muốn hỏi, một tháng qua, bang chủ đã từng đến những nơi nào?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Một nửa thời gian ở Trung Nguyên, còn một nửa thì ở tại Ngõa Thứ!"
Vương Tân nói: "Chuyện ở Trung Nguyên, ta không nói. Ở Ngõa Thứ, ta sẽ nói." Ngừng một chút, nói: "Bang chủ, hai cao thủ của Ngõa Thứ kia, võ công quái dị, bang chủ cần phải đề phòng bọn họ. Sư phụ hợ bọn họ thầm thi triển thủ đoạn, nên bảo ta đến!"
Hoa Thiên Vân nghe xong lời này, đột nhiên cười ha hả, nói: "Vương đại ca, lời này của huynh không đúng rồi. Mặc dù ta và Ngõa Thứ đã giao đấu với nhau mấy trăm trận, nhưng ta không tin: Dị loại phải diệt. Ngõa Thứ cũng có người tốt, cũng có chính nhân quân tử, chính khí lẫm liệt. Sở dĩ ta thống hận Ngõa Thứ, đó là vì bọn họ xâm phạm biên giới, lần này ta đến Ngõa Thứ, cuối cùng cũng gặp được hai quân tử, cùng bọn họ đại chiến một ngày một đêm, mặc dù may mắn thắng được bọn họ, nhưng võ công và nhân phẩm của bọn họ đáng để bội phục, bọn họ nhất định sẽ không thầm hạ độc thủ, hảm hại ta!"
Vương Tân nói: "Bang chủ, e rằng người còn chưa biết chi tiết về hai người kia!"
Hoa Thiên Vân nói: "Cứ nói!"
Vương Tân nói: "Theo như dọ thám của chúng ta, hai người kia chính là thị vệ đắc lực nhất bên cạnh công chúa của Ngõa Thứ. Một người tên là Tháp Đại Khâm, một người tên là Tháp Thiệu Bố, hai người là huynh đệ song sinh, ở Ngõa Thứ có danh là Ngõa Thứ song kiệt. Mặc dù hai người đó không phải là đối thủ của bang chủ, nhưng không chắc được là hai người đó sẽ không ra tay đánh lén!"
Hoa Thiên Vân nghiêm mặt nói: "Vương đại ta, ta cũng biết rõ chi tiết về họ, nhưng ta tin họ tuyệt đối không ra tay ám hại ta, chúng ta từ trong đánh nhau mà có 'giao tình'!"
Vương Tân nói: "Nhưng dù sao chủ tử của hai người bọn họ cũng là công chúa của ngõa thứ, vị công chúa này hành tung quỷ dị, võ công cao thâm khó lường, chưa từng có người nào thấy được diện mạo thật của nàng, nàng cũng là một trong những người chủ chiến trong quốc nội của ngõa thứ!"
Hoa Thiên Vân nói: "Điều này ta cũng biết. Vương đại ca, các người cứ yên tâm, trên phương diện võ học ta và hai người đó là bằng hữu, nhưng trên chiến tường, chỉ cần bọn họ dám đến, ta tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!"
Vương Tân nói: "Bất kể thế nào, ta cũng phải ở bên cạnh bang chủ, đề phòng có sai lầm!"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Đây không phải là đại tài tiểu dụng sao, thật là ủy khuất cho Vương đại ca!"
Vương Tân nói: "Đối với ta mà nói, đây là đại sự!"
Hoa Thiên Vân trên hắn: "Tốt quá, có Vương đại ca bên cạnh, ta có thể kê cao gối mà ngủ. Nếu ngứa tay thì còn có 'Đại Suất Bối Thủ' của Vương đại ca!"
Vương Tân nói: "Ta sợ sao?"
Hai người đột nhiên cười lên ha hả.
Vương Tân cười to khiến cho Phương Kiếm Minh kinh ngạc.
Một người mà lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, đột nhiên cười lên ha hả, có ai mà không kinh ngạc chứ!