Phương Kiếm Minh hỏi: "Hoa đại ca, huynh có gì mà cao hứng thế."
Hoa Thiên Vân nói: "Ngày mai ta sẽ đến Gia Hưng gặp một vị bằng hữu, ta vừa nhận được thiếp mời!"
Phương Kiếm Minh nói: "Thảo này huynh cao hứng như thế! Có thể kết giao với Hoa đại ca hẳn là người nổi danh trong giang hồ, không biết vị bằng hữu này của đại ca là cao nhân phương nào?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Nàng à, danh tiếng còn hơn cả ta, nàng chính là lão bản của Gia Hưng Yên Vũ Lâu, giang hồ gọi nàng là 'diễm kinh tam thiên lý, nhất kiến khuynh nhân thành' Dương Liễu Nguyệt!"
Phương Kiếm Minh hơi ngẩn ra một chút, thầm nghĩ: "Dương Liễu Nguyệt?" Suy nghĩ một chút, rồi mơ hồ nhớ ra là đã có lần Ngô Thế Minh nhắc qua về người này với hắn, nhưng lai lịch thì cũng không rõ lắm.
Phương Kiếm Minh cười nói: "À, thì ra là nàng ta!"
Hoa Thiên Vân nói: "Dương đại muội tử không chỉ là tuyệt sắc giai nhân, mà còn là một kỳ nữ, võ công không hề thua kém chưởng môn của một phái. Nhưng điều ta bội phục nhất chính là phong phạm của nàng không hề thua kém đấng mày râu. Kiếm Minh đệ gặp nàng ta chưa?"
Phương Kiếm Minh nói: "Chưa từng!"
Hoa Thiên Vân: "Tốt, ngày mai chúng ta hãy cùng đi, đây cũng là một cơ hội tăng thêm kiến thức, không thể bỏ qua. Gia hưng các Hàng Châu cũng không xa lắm, với cước trình của chúng ta sẽ không tốn bao lâu."
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút, nói: "Không biết có tiện không?"
Hoa Thiên Vân nói: "Tiện, tiện chứ, đệ do ta dẫn đến, Dương đại muội tử làm sao không gặp được chứ, không chỉ thế sợ rằng nàng còn vui mừng nữa!"
Phương Kiếm Minh nói: "Tốt quá, vậy khi nào chúng ta lên đường?"
Hoa Thiên Vân nói: "Đệ có muốn đi báo lại cho Long tiểu thư một tiếng?"
Phương Kiếm Minh đỏ mặt lên, gật đầu, Hoa Thiên Vân trêu hắn: "Tục ngữ có câu: Phu xướng phụ tùy. Long tiểu thư là một nữ trung hào kiệt, nếu nàng muốn đi thì các người cứ cùng đến!"
Phương Kiếm Minh vội kêu lên: "Không, không, Hoa đại ca, chuyện của chúng ta... "
Hoa Thiên Vân cười nói: "Được, được, da mặt của ngươi thật là mỏng, ngươi xem, đã đỏ lên hết rồi, ta không nói nữa. Sáng ngày mai các người đến đây, ta và thế minh sẽ chờ!" Nói xong thì đi ra ngoài.
Phương Kiếm Minh cũng đi ra, cáo từ Lưu Kiến, nhờ hắn nhắn lại cho Ngô Thế Minh một tiếng, nói rằng hắn đến Phong Linh độ khẩu, sáng mai sẽ đến.
Với cước trình của Phương Kiếm Minh không tốn bao lâu là đến Phong Linh độ khẩu.
Hắn vừa mới đến trước khu rừng thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, Phương Kiếm Minh không cần quay đầu lại cũng biết là có tổng cộng bốn người.
Phương Kiếm Minh cảm thấy lạ. Phong Linh độ khẩu ở nơi hẻo lánh, rất ít người đến đây, và cũng không có mấy người biết được. Đồ dùng và thức ăn của Dược Tiên và Phong Linh đều được chuẩn bị rất nhiều.
Cách nửa tháng Dược Tiên mới vào thành mua một lần.
Phương Kiếm Minh suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, không ngờ phía sau không hề có một bóng người.
Kỳ lạ, sao không có ai? Đang là ban ngày, chẳng lẽ gặp quỷ?
Hai mắt của Phương Kiếm Minh xoay chuyển, cúi đầu suy tư, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, bước nhanh đến bờ sông nhỏ.
Phong Linh đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, bật dậy, cẩn thận nhìn hắn, hỏi: "Ngươi chính là cái tên biết biến hóa, Phương Kiếm Minh?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Phong Linh tỷ tỷ, tỷ thật thông minh! Đệ chính là Phương Kiếm Minh, nhưng đệ không phải biến tới biến lui, đó chỉ là thuật dịch dung trong giang hồ thôi!"
Phong Linh nói: "Ta mặc kệ nó là cái gì? Ngươi có muốn qua không?"
Phương Kiếm Minh nói: "Có. Phong Linh tỷ tỷ, làm phiền tỷ đưa đệ sang sông!"
Phương Kiếm Minh đứng yên bất động, chu miệng nói: "Ngươi muốn qua thì cũng được, dù sao ngươi cũng là bằng hữu của sư phụ, nhưng... "
Phương Kiếm Minh nói: "Nhưng sao?"
Phong Linh nói: "Ngươi phải đáp ứng ta một việc!"
Phương Kiếm Minh sửng sốt, thầm nghĩ: "Nàng cũng biết 'xao trúc giang'(*)?" Cười hỏi: "Chuyện gì, chỉ cần có thể làm thì đệ nhất định làm cho tỷ!"
(*)Xao trúc giang: Lợi dụng điểm yếu của người khác để mưu lợi.
Phương Kiếm Minh vươn ngón tay út, nói: "Chúng ta ngoéo tay, nếu không đồng ý tức là tâm miệng bất đồng!"
Phương Kiếm Minh đành cười khổ, vươn ngón tay út ra, 'ngoéo tay' với nàng.
Đột nhiên Phong Linh cười hà hà, nói: "Lần này ngươi trúng kế rồi!"
Phương Kiếm Minh ngẩn người ra, hỏi: "Trúng kế?"
Phong Linh dương dương đắc ý nói: "Sư phụ luôn nói ta là tiểu hài tử, nhưng ta thấy ngươi mới chính là tiểu hài tử, không ngờ ngươi lại cùng ta chơi trò con nít này! Ha ha, nhưng, ngươi đã cùng ta ngoéo tay, vậy thì không được đổi ý. Nếu ngươi đổi ý vậy ngươi chính là con cún con!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì chẳng thấy gì là bị trúng kế cả, cười nói: "Đệ sẽ không đổi ý!"
Phong Linh nói: "Tốt, ta muốn ngươi dạy ta thuật dịch dung!"
Phương Kiếm Minh sớm đoán được nàng sẽ nói như thế, chỉ cười, nói: "Đơn giản vậy sao?"
Vẻ mặt tươi cười của Phương Kiếm Minh hoàn toàn ngoài dự liệu của Phong Linh, nàng tức giận chu mỏ, nói: "Thật là không vui gì cả, không có vui, sao ngươi không thấy bất ngờ?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Có gì mà bất ngờ, đệ đã sớm đoán được tỷ sẽ nói thế!"
Phong Linh hừ một tiếng, nói: "Ta đã biết, ngươi không có tốt lành gì mà!"
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói lung tung lên cả, không biết phải khóc hay cười, nói: "Phong Linh tỷ tỷ, hình như tỷ đang mắng đệ đó!"
Phong Linh giương đôi mày liễu, nói: "Nếu ngươi không dạy ta thuật dịch dung thì không phải là người tốt!"
Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói: "Ai nói đệ không dạy tỷ?"
Phương Kiếm Minh rầu rĩ nói: "Sư phụ bảo ta không được làm phiền ngươi, ta phải nghe lời sư phụ nói."
Phương Kiếm Minh cười nói: "Không cần phải lo lắng, chỉ cần tỷ muốn học đệ sẽ dạy. Đệ sẽ nói lại với Dược Tiên tiền bối, tiền bối sẽ không trách tỷ đâu!"
Phong Linh mừng rỡ, híp mắt cười hì hì, nói: "Ta biết ngươi là một... người tốt!"
Mặc dù dung mạo của nàng thua kém giang hồ bát mỹ, nhưng dù sao cũng là một mỹ nhân, hơn nữa nàng có chút ngây ngô, nên cũng có sức hút động lòng người.
Ánh mắt của Phương Kiếm Minh tiếp xúc với nàng, trong lòng không khỏi rung động, thầm nghĩ: "Phong Linh tỷ tỷ thật xinh đẹp! Mặc dù nàng có chút ngây ngô, nhưng người nào cưới được nàng cũng xem như là chuyện may mắn trong đời!"
Phong Linh cười nói: "Phương Kiếm Minh, đến đây, ta đưa ngươi qua!"
Phương Kiếm Minh vẫn không bước lên, thần thần bí bí nói nhỏ: "Đúng rồi, Phong Linh tỷ tỷ, tỷ có gặp quỷ chưa?"
Phong Linh ngây ra, nói: "Quỷ? Có phải đen thui thủi, là thứ mà người ta sợ?"
Phương Kiếm Minh cảm thấy tức cười, nói: "Coi như là thế!"
Phong Linh lắc đầu, nói: "Chưa có thấy qua!"
Phương Kiếm Minh nói: "Vậy, tỷ có muốn đánh quỷ không?"
Phong Linh cười ha ha, nói: "Đánh quỷ, ta chưa từng chơi trò đó. Có vui không? Bọn chúng có ăn chúng ta không?"
Phương Kiếm Minh vỗ ngực, nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ không ăn tỷ, nếu tỷ không có việc gì thì đệ dẫn tỷ đi đánh quỷ."
Phong Linh vui vẻ nói: "Hay quá, hay quá, quỷ ở đâu?"
Phương Kiếm Minh đưa tay chỉ chỉ vào trong rừng, nói nhỏ: "Nói nhỏ thôi, đừng để sư phụ tỷ nghe thấy nếu không bọn họ sẽ ra đánh quỷ. Quỷ ở trong rừng cây, chúng ta đi đánh quỷ!" Dứt lời, xoay người đi.
Phong Linh nhảy xuống thuyền, đi được vài bước thì trở lại thuyền, nhăn mày, nói: "Ta phải ở chỗ này, nếu ta đi, có người xấu đến thì làm sao?"
Phương Kiếm Minh lắc đầu, nói: "Không cần lo, nơi này cách rừng cây không xa, chúng ta đánh quỷ xong thì trở lại, không mất bao lâu đâu."
Phong Linh lộ ra trạng thái trầm tư, nói: "Đó cũng là biện pháp tốt, dù sao bây giờ cũng không có ai muốn qua, ta và ngươi đi đánh quỷ!"
Phương Kiếm Minh cười thầm trong lòng, dẫn nàng đi đến rừng cây.
Phong Linh nhìn xung quanh, nói: "Quỷ đâu? Quỷ ở nơi này? Sao ta không thấy?"
Phương Kiếm Minh để ngón trỏ lên mép, 'suỵt'. Phong Linh thấy thế thì học theo bộ dáng của hắn, cũng để ngón tay lên mép, kêu 'suỵt'.
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Quỷ sợ nhất là người nói chuyện, chúng ta mà nói chuyện thì sẽ kinh động đến quỷ!"
Phong Linh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phương Kiếm Minh vận nội công, phát ra kình khí. Trong vòng hai mươi trượng, bất cứ thứ gì cũng có thể phát hiện ra được. Nhưng hắn không phát hiện được gì.
Phương Kiếm Minh thầm cười trong lòng: "Đúng là đi theo ta! Tốt, để ta thử uy lực của 'Đại Thụy Thần Công'!"
Tập trung tinh thần, từ từ thúc dục 'Đại Thụy Thần Công'.
Lần này 'Đại Thụy Thần Công' rất là nghe lời, từ từ lưu động. Hai mắt của Phương Kiếm Minh nhắm lại, nhìn rõ nội tình trong cả khu rừng, hoa lá, cây cỏ đều nhìn thấy, dần dần mọi thứ rõ ràng hơn.
Khóe miệng của Phương Kiếm Minh hiện lên một nụ cười, thu hồi Đại Thụy Thần Công, nói: "Đệ đã biết quỷ ở đâu, Phong Linh tỷ tỷ, đi, chúng ta đi đánh quỷ!"
Phương Kiếm Minh nắm chặt trúc bổng trong tay, đi theo phía sau Phương Kiếm Minh, tay chân nhanh lẹ, tựa như một nữ tặc.
Hai người đi đến một gốc đây đại thụ, Phương Kiếm Minh nói: "Quỷ ở trên cây này, đệ sẽ đánh quỷ xuống, sau đó thì phải xem tỷ thôi!"
Phong Linh nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây bọn họ không chạy được!"
Thanh âm chưa dứt, hai vai của Phương Kiếm Minh khẽ động, xuất ra một chưởng, đánh trúng thân cây, quát: "Đánh quỷ!"
Bàn tay vừa chạm vào thân cây, lá cây rơi xuống 'ào ào', một thân ảnh từ trên ngọn cây bay xuống.
Phong Linh ngẩng đầu lên trông thấy, trúc bổng trong tay đánh ra.
Người đó kêu lớn: "Nha đầu ngốc, không nhận ra ta à!" Người đó ở trong không trung, vươn tay trái, dẫn chân lực của Phong Linh đánh sang một bên, trúng lên thân cây.
Một tiếng nổ vang lên, một thân ảnh từ trên thân cây nhảy ra, cười khì khì: "Đồ tửu quỷ, dám kinh động ta?"
Theo giọng nói, cả người đang ở không trung, đánh ra một quyền, một cây đại thụ ở ngoài bốn trượng nổ lên một tiếng, đại thụ còn chưa ngã thì đã có một thân ảnh từ trên ngọn cây bay lên, song thủ phất lên, xuất ra chân lực, đánh xuống mặt đất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng hô vang lên, một thân ảnh từ trên mặt đất nhảy lên, cười khổ, nói: "Như thế nào cũng ra? Không phải nói là không xuất hiện sao!"