Bốn người hạ xuống.
Phương Kiếm Minh chỉ vào bọn họ, nghiêm trang nói: "Phong Linh tỷ tỷ, tỷ thấy không? Bọn họ là quỷ, mà lại còn là lão quỷ!" Nói xong, trên không nhịn được mà nở nụ cười.
Phương Kiếm Minh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bốn người. Thấy có một lão đầu có cái hồ lô lớn sau lưng thì cười lên khanh khách, chỉ vào lão, nói: "Thì ra là quỷ! Thảo nào sư phụ luôn gọi lão là 'Tửu quỷ, Tửu quỷ'!"
Lão nhân có hồ lô lớn sau lưng không phải ai khác, chính là cao thủ trên Thiên Bảng, Túy đạo nhân.
Nghe Phong Linh nói xong thì mọi người đều phì cười.
Túy đạo nhân cười mắng: "Không may, không may, khó khăn lắm mới có được cơ hội thoát khỏi cái mùi mốc meo của năm ngoái, không ngờ lại bị nha đầu này nói là quỷ!"
Quay đầu lại thấy Tiếu lão đầu còn đang cười to thì chỉ vào lão nói: "Lão còn cười, ta là Tửu quỷ, vậy lão chẳng phải là Tiếu quỷ sao!"
Chỉ vào Bệnh thư sinh nói: "Lão nữa, Bệnh quỷ!" Chỉ vào Tây Môn tiên sinh nói: "Còn có lão, Biến quỷ!"
Tiếu lão đầu cười lớn: "Lão Tửu quỷ, đừng nóng giận. Ta hỏi lão, chúng ta không phải đã nói sao, tất cả mọi người không được phép đi ra, quyết định hù dọa Phương tiểu tử, sao lão lại dẫn nội kình của Phong Linh đánh đến chỗ ta!"
Không đợi túy lão nhân nói thì Bệnh thư sinh đã lên tiếng: "Lão còn nói, sao lão lại ra quyền đánh ta!"
Tây Môn tiên sinh tiếp lời: "Lão bệnh, ngươi nói như thế là không đúng rồi, ta sao? Ta là người vô tội nhất, vậy sao ngươi còn muốn đánh ta?"
Bốn người nói chuyện, người này tiếp lời người kia, nhịp nhàng như một bản nhạc.
Túy đạo nhân lấy hồ lô lớn phía sau, uống một ngụm, trừng mắt nhìn Phương Kiếm Minh: "Chúng ta không nên nội chiến, ta muốn hỏi tiểu tử này, sao ngươi biết được chỗ ẩn thân của chúng ta? Và sao biết chúng ta có bốn người?"
Phương Kiếm Minh cười cười, thi lễ với bọn họ, nói: "Dược Tiên tiền bối đã ngờ là bốn vị sẽ đến, lúc nãy tiểu tử phát hiện phía sau có người nhưng quay đầu lại nhìn thì không thấy ai. Với khinh công này thì đương thời có được mấy người chứ, mà lại là bốn người, trừ bốn người, bốn lão quỷ ra thì còn có thể là ai? Còn vì sao tiểu tử phát hiện ra chỗ ẩn thân của bốn người. Hà hà, không thể nói được, đây là công phu độc môn của tiểu tử, không thể tiết lộ!"
Bệnh thư sinh nhìn Phương Kiếm Minh một cái thật sâu, nói: "Một tháng không gặp, không ngờ võ công của ngươi thăng tiến nhiều như thế. Tiểu tử, nếu như ta còn trẻ thì nhất định sẽ đại chiến với ngươi một hồi!"
Phương Kiếm Minh khom người nói: "Không dám, không dám, phải nói là vãn bối hướng tiền bối thỉnh giáo!"
Tiếu lão đầu cười nói: "Lão bệnh, sao lão biết võ công của hắn tăng mạnh?"
Bệnh thư sinh nhìn về Thiên Thiền Đao ở đầu vai của Phương Kiếm Minh, cười khẽ, nói: "Các ngươi có phát hiện ra Thiên Thiền Đao đã thay đổi?"
Túy đạo nhân cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Sao lão nói thế?"
Bệnh thư sinh nói: "Lần đầu khi ta nhìn thấy hắn, sát khí của Thiên Thiền Đao dày đặc, ta không nhịn được nên đã thử một chiêu, hôm nay sát khí của Thiên Thiền Đao đã bị hắn dùng nội lực khống chế được, cho thấy nội lực của hắn tăng lên không ít, e rằng không lâu nữa là có thể nhân đao hợp nhất!"
Tây Môn tiên sinh gật đầy, cười nói: "Không sai, không sai, từ xưa đến nay, hễ là bảo vật thì trời sinh đều có bạo lệ khí, không muốn bị người khác quản thúc. Minh nhi, thanh Thiên Thiền Đao này có sát khí quá lớn, ta thấy hôm nay con có thể dùng nội lực trấn áp được nó. Xem ra, ngày có thể trấn trụ được nó đã không còn xa nữa, đến lúc đó, chỉ với Thiên Thiền Đao là đã có thể vô địch thiên hạ!"
"Chỉ sợ chưa chắc!" Có người nói.
Theo giọng nói, có hai người đi từ ngoài bìa rừng vào, một người trong đó nói: "Võ lâm ngọa hổ tàng long, không ai dám nói là vô địch thiên hạ. Tây môn, lời này của lão là đã sai rồi. Ta chỉ có thể nói như vầy. Một khi hiền chất chính thức thu phục được Thiên Thiền Đao thì có thể có khả năng bất bại, nhưng muốn nói đến thiên hạ vô địch, ài xem ra khó nói!"
Túy đạo nhân mở to hai mắt, nói: "Lão thiên, mới có một năm thôi, sao lão lại thở dài như thế, có phải là đã gặp chuyện gì đả kích?"
Thiên Đô Thánh Nhân nhíu mày, nói: "Có chuyện, chúng ta vào nhà rồi nói, nơi này không phải nơi nói chuyện!" Người đi cùng với lão dĩ nhiên là Bạch Mi Thần Quân.
Bạch Mi Thần Quân mỉm cười, nói: "Bốn vị lão ca ca, đã lâu không gặp, dược lão ca đã sớm biết được bốn người sẽ đến, cho nên lần này sẽ có ưu đãi đặc biệt!"
Túy đạo nhân hét lớn: "Thật sao? Chẳng lẽ hắn đổi tính rồi? Lần trước ta uống nhiều 'Thập Lý Hương' của hắn như thế, đến nỗi mặt cũng tái đi, giờ hắn hào phóng như thế thì nhất định là có chuyện rồi. Hắc hắc, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"
Tây Môn tiên sinh cười nói: "Quản gì chứ, ta đã ngửi được hương thơm của thập lý hương rồi, sắp chịu không nổi rồi, đi!"
Mọi người cùng đi ra khỏi rừng cây, đến bên bờ sông nhỏ, lần này không cần Phong Linh phải đưa họ sang, vì quá phiền phức, mọi người trực tiếp bay qua, còn chưa vào nhà thì cửa lớn đã mở ra, Long Bích Vân, Long Nguyệt, Trác Linh, Trác Hoành cùng đi đến, thấy được bốn người thì đều vui vẻ, Trác Linh bước nhanh lên trước, lôi kéo Tiếu lão đầu, nũng nịu nói: "Tiếu gia gia, các người cũng đến sao. Mấy năm nay, các người có đều khỏe chứ!"
Tiếu lão đầu véo mũi của nàng một chút, cười nói: "Cũng đã thành một đại cô nương rồi, mà còn như thế nữa, sao? Có phải muốn ta chuẩn bị cho ngươi món gì ngon phải không?"
Trác Linh lè lưỡi, nghịch ngợm nói: "Con á, lần này con muốn gặp tiếu gia gia để bái sư học nghệ!"
Tiếu lão đầu sửng sốt, nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có vấn đề gì rồi à?
Trác Linh nói: "Con đương nhiên là không có vấn đề gì, con muốn bái gia gia làm thấy, học nghề nấu ăn của người!"
Tiếu lão đầu cười lên hả hả: "Tiểu quỷ, trước kia không phải ngươi nói là không muốn học sao? Còn nói cái gì mà giang hồ nữ hiệp, không cần học cái kia, sao hôm nay lại muốn học?"
Trác Linh nói: "Người ta muốn học mà, cần gì phải có lý do chứ? Sư phụ, sự phụ giúp con nói đi!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Tiểu nha đầu kia, lại có chủ ý gì nữa hả? Ta có nói vũng vô ích, cái này phải xem tiếu gia gia của ngươi có đồng ý hay không, hắn không muốn thì ta cũng không có biện pháp gì!"
Nghe xong thì Trác Linh chớp chớp mắt nhìn về phía Tiếu lão đầu, hai mắt long lanh.
Tiếu lão đầu vội nói: "Nha đầu kia, lại định thi triển thủ đoạn với ta. Được rồi, được rồi, ta đồng ý. Nhưng, kỹ nghệ này của ta, không chịu khổ thì không học được!"
Trác Linh hoan hô một tiếng: "Tiếu gia gia, con biết gia gia là tốt nhất!"
Đột nhiên tiếu đạo nhân nói: "Tiểu quỷ kia, ta đây ngàn chén không say, ngươi có muốn học không?"
Trác Linh chun mũi, nói: "Túy gia gia, người cũng không phải là không biết con rất ít khi uống rượu! Nếu theo gia gia học, vậy chẳng phải sẽ biến thành một nữ Tửu quỷ sao, í da da khó nghe quá đi!"
Túy đạo nhân nghe xong thì muốn cười khổ cũng không xong, nói: "Nhụ tử bất khả giáo dã, nhụ tử bất khả giáo dã(*)!"
(*) Nhụ tử bất khả giáo dã: Xuất phát từ câu "nhụ tử khả giáo", trong sử ký - Lưu Hầu thế gia, nhưng câu này thường dùng để chỉ như câu "hủ mộc bất khả điêu dã" của Khổng Tử tức là gỗ mục không để điêu khắc, trạm trổ. Trong câu này ý của Túy đạo nhân là ám chỉ Trác Linh ngốc, không thể suy một ra ba, nên lời của lão chẳng khác nào đàn khảy tai trâu. Về ẩn ý của Túy đạo nhân chắc bà con cũng hiểu rồi ^_^
Mọi người vào phòng, Long Bích Vân kéo Phương Kiếm Minh sang một bên, hỏi nhỏ: "Sao tối qua không đến?" ({^.^})
Phương Kiếm Minh nói: "Thế Minh ca đến tìm ta có chút việc, tý nữa chúng ta nói chuyện!" Long Bích Vân gật đầu.
Túy đạo nhân hét lớn: "Lão dị thường đâu? Sao lại không có ở đây, hay là thấy chúng ta đến thì trốn rồi!"
Trác Hoành nói: "Túy gia gia, dược gia gia đang ở bên trong mật thất để nhưỡng tạo 'thập lý hương', nên không rảnh ra tiếp các người. Dược gia gia bảo là hôm nay 'thập lý hương' sẽ thoát khỏi cuộc sống dưới hầm, nhất là khi các người đến, nên bảo chúng ta chiêu đãi các người!"
Túy đạo nhân nói: "Lão dị thường này đoán thật là chuẩn, biết chúng ta đến nên len lén uống hết 'thập lý hương' đâymà, lần này công lao của chúng ta không nhỏ đâu, tìm cho hắn một bảo bối!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Túy tiền bối, các người dấu tiểu tử, làm cho tiểu tử còn tưởng rằng có chuyện trọng đại gì chứ!"
Túy đạo nhân cười hắc hắc: "Yên tâm, 'thập lý hương', ngươi cũng có phần, chúng ta làm việc rất công bằng!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Ai cũng có phần, không ai bị mất phần đâu. Hiền chất, Long tiểu thư, đêm nay các người đừng đi, ở lại đây dùng cơm." Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân cùng gật đầu.
Phương Kiếm Minh nhìn quanh, hỏi: "A Mao đâu, sao không thấy nó?" Vừa nói đến kỳ lân thử thì Trác Linh đột nhiên có thêm dũng cảm, chạy đến bên cạnh Phương Kiếm Minh ríu ra rít rít nói: "Bây giờ A Mao và Tiểu Hoa là bạn tốt, chúng ta rất hòa thuận. Tiểu Hoa bái A Mao làm đại ca, chúng đang ở phía sau núi."
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Bạch hạc sao lại bái A Mao làm đại ca, đúng ra A Mao phải bái bạch hạc làm đại ca chứ!"
Trác Linh cười nói: "Muội không biết, khi huynh thấy thì sẽ hiểu thôi!"