Mọi người ở trong phòng nói chuyện một chút, Thiên Đô Thánh Nhân hắng giọng một tiếng, nói: "Hoành nhi, Linh nhi, các ngươi cùng hiền chất, Long tiểu thư, Long Nguyệt cô nương đi dạo quanh đi, mấy lão già chúng ta có một số việc muốn nói!"
Trác Linh và Trác Hoành vâng một tiếng rồi dẫn theo ba người ra ngoài. Sau đó, Thiên Đô Thánh Nhân và Tiếu lão đầu đồng thời nói: "Đại sự, đại sự!"
Thiên Đô Thánh Nhân ngẩn ra, nói: "Ây, Tiếu lão quỷ, ngươi cũng biết có đại sự?"
Tiếu lão đầu cũng ngây ra, nói: "Các ngươi cũng biết rồi?"
Túy đạo nhân nói: "Hai người các ngươi đừng nói như thế nữa, chúng ta không hiểu gì đâu! Cứ nói ra đi."
Tiếu lão đầu cười ha hả, nói: "Để ta nói trước!" Trầm tư một chút, rồi nói: "Lão Thiên, Bạch lão đệ, trên đường chúng ta đến đây, đã phát hiện ra không ít các cao thủ võ lâm có hành tung khả khi, các người biết không, chưởng môn phái Không Động đã đổi người rồi!"
Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Phái Không Động đổi chưởng môn thì có gì mà kinh ngạc. Mỗi một môn phái, một khi chưởng môn đã già hoặc qua đời, hay là không còn năng lực lãnh đạo thì sẽ đổi người thôi!"
Tiếu lão đầu nói: "Nhưng các ngươi không biết, trên đường đi chúng ta gặp được 'Lăng Tiêu Tử', hắn bị người ta truy sát rất thảm!"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm tư một chút, nói: "Lăng Tiêu Tử này có phải là chưởng môn của của phái Không Động? Sư phụ của hắn có phải là 'Tam Kiếm Vô Thường' Động Lôi Tử?"
Tiếu lão đầu gật đầu, nói: "Không sai. Ta và Động Lôi Tử có chút giao tình, nếu không thì ta cũng không để ý chi đến chuyện của phái Không Động, Lăng Tiêu Tử là thủ đồ của Động Lôi Tử, đã làm chưởng môn phái Không Động hơn hai mươi năm. Không Động, đứng hàng thứ bảy trong cửu đại môn phái, những năm gần đây, nhân tài thưa thớt, danh tiếng ngày càng đi xuống, Lăng Tiêu Tử lại là một người trầm mê kiếm đạo, ít quản đến sự vụ của sư môn, tất cả đều giao cho đại đồ đệ Huyền Hóa Tử. Nửa năm trước, Huyền Hóa Tử đột nhiên dẫn đến một người, trước mặt Lăng Tiêu Tử, muốn hắn thoái vị, ngươi nói xem, người đó là ai? Đó chính là người của phái Không Động đã mất tích nhiều năm trước, Lăng Vân Tử, hắn là nhị đồ đệ của lôi động tử. Huyền Hóa Tử dẫn sư thúc đến bức vị, đương nhiên Lăng Tiêu Tử sẽ không thoái vị, mà còn chất vấn sư đệ Lăng Vân Tử tại sao lại muốn sai khiến đồ đệ hắn bức hắn.
Nhiều năm trước Lăng Vân Tử vì không tranh đoạt được chức vị trưởng môn, thất ý bỏ đi, lần này đột nhiên xuất hiện, khẩu khí kinh người, không hề nhắc đến tình huynh đệ, muốn Lăng Tiêu Tử thoái vị, để cho Huyền Hóa Tử đảm đương chức vị trưởng môn, còn hắn thì sẽ có chức vị đại trưởng lão của Không Động.
Lăng Tiêu Tử thấy đồ đệ bị người khác xem như con rồi, định khi sư diệt tổ, nên muốn phế bỏ võ công của Huyền Hóa Tử. Không ngờ Huyền Hóa Tử có được sư thúc làm chỗ dựa cho nên phạm thượng làm loạn, ra tay với sư phụ.
Cứ như thế, Không Động chia thành hai phương thế lực, Lăng Tiêu Tử cùng với ba sư đệ của hắn, và một phần đệ tử trong phái. Lăng Vân Tử, Huyền Hóa Tử và hai sư đệ vốn bất mãn Lăng Tiêu Tử, cộng thêm một số đệ tử.
Ài, Không Động phái vốn không có nhiều người, nhưng cuộc chiến đó cũng khiến hơn trăm người chết, và còn chết rất thê thảm! Bọn họ đấu nhau như thế, kinh động đến hai lão đạo hàng chữ Bối, hai lão định ra dẹp loạn, nhưng không ngờ, vừa xuất hiện là đã bị giết chết!"
Bạch Mi Thần Quân nhướng mày lên, nói: "Lão đạo hàng chữ Bối của Không Động cũng không phải là những kẻ tầm thường, sao lại bị Lăng Vân Tử giết?"
Hắn không nói là do Huyền Hóa Tử làm, đó là vì cho dù bản lĩnh của Huyền Hóa Tử có cao đến đâu cũng không thể giết được hai lão đạo hàng chữ Bối, xem ra chỉ có thể là 'Lăng Vân Tử' mới có khả năng này.
Tiếu lão đầu lắc đầu: "Không, không phải Lăng Vân Tử giết họ, mà là người khác, hai lão đạo vừa ra đến, chưa nói được vài câu thì đã bị hai nhân ảnh từ trên mái hiên phóng xuống, vừa ra tay là long trời lở đất, giết chết hai lão đạo tại chỗ, hai lão đạo không có cả cơ hội tránh đòn, những người có mặt ở đó đương nhiên là không thấy rõ được hung thủ rồi!"
Thiên Đô Thánh Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc: "Nói thế thì Lăng Vân Tử nhất định có quen biết hai người đó!"
Tiếu lão đầu nói: "Hai người đó sau khi giết chết hai lão đạo thì đã biến mất không còn bóng dáng, đến như sấm, đi như chớp, không ai biết họ là nam hay nữ. Lăng Tiêu Tử thấy hai vị sư thúc chết thảm như thế thì liều mạng phá vòng vây, ba người sư đệ của hắn thì bị Lăng Vân Tử bắt được, không biết là sống hay chết!"
Bạch Mi Thần Quân lạnh lùng cười: "Tên Huyền Hóa Tử này thật đáng chết!"
Tiếu lão đầu nói: "Huyền Hóa Tử đáng chết, Lăng Vân Tử càng đáng chết hơn. Hai cao thủ vô danh kia chắc chắn là do hắn mời tới. Sau khi Lăng Tiêu Tử trốn đi thì huyền hóa an vị chức trưởng môn của Không Động. Lăng Tiêu Tử liều mạng bỏ chạy, vào khu vực Hà Nam thì vô duyên vô cớ bị một đám người trong giang hồ đuổi giết, những người này mặc dù võ công không cao, nhưng được cái người đông thế mạnh, Lăng Tiêu Tử song quyền nan địch tứ thủ, suýt nữa là chết trong tay những người đó, may mắn là ta gặp được nên cứu hắn một mạng!"
Bệnh thư sinh hừ một tiếng: "Thủ đoạn của tên Lăng Vân Tử này thật ác độc, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đám người đó nhất định là do Lăng Vân Tử sắp đặt. Hắn không thể đường đường chính chính cho người của Không Động đuổi giết Lăng Tiêu Tử cho nên đành phải mượn tay đám 'hồ bằng cẩu hữu' của hắn!"
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu, nói: "Lăng Tiêu Tử đâu? Giờ hắn không có việc gì chứ?"
Tiếu lão đầu nói: "Ta cứu hắn, trò chuyện một đêm, hắn nói muốn đoạt lại chức trưởng môn, diệt trừ Huyền Hóa Tử và Lăng Vân Tử, cứu số sư đệ của mình, số đệ tử trong phái cũng chỉ là do lời gièm pha của Lăng Vân Tử cho nên mới đối nghịch với hắn mà thôi. Những người trong võ lâm kia tại sao muốn giết hắn thì hắn cũng hiểu. Giờ chắc hắn đang ở tại Thiếu Lâm Tự, hắn và trưởng lão Đạt Ma viện của Thiếu Lâm có giao tình không tệ, hắn muốn mời chưởng môn của Thiếu Lâm và Võ Đang ra mặt cho hắn!"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Thế cũng tốt, cửu đại môn phái luôn có quan hệ rất tốt, Không Động xảy ra chuyện, chưởng môn của Thiếu Lâm và Võ Đang cũng sẽ không ngồi yên!"
Túy đạo nhân nói: "Chỉ sợ là 'Thanh quan nan đoạn gia vụ sự', đây dù sao cũng là chuyện của phái Không Động, người ngoài cũng không tiện mà nhúng tay vào!"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm ngâm nói: "Mặc kệ là có được hay không, lần này Không Động phái nguyên khí đại thương, nếu bọn họ không ra mặt thì e rằng sự việc sẽ càng đi xa hơn. Các lão già chúng ta thì đương nhiên không thể ra mặt rồi, nhưng ít ra cũng có thể giúp được một chút. Được rồi, Tiếu lão quỷ, khẩu khí của ngươi nghiêm trọng thế, còn có đại sự gì nữa à?"
Tiếu lão đầu nói: "Hôm qua bốn người chúng ta mới gặp nhau tại ngoại thành Hàng Châu. Khi gặp chúng ta cũng nói đến một số chuyện kỳ quái. Ta ở vùng Hà Nam, có không ít nhân vật thành danh đã nhiều năm ở đây, nhưng chưa đến mười ngày, có người chết người bị thương, thậm chí là có vài môn phái bị diệt môn. Ba người bọn họ ở địa phương khác cũng nghe được tin các nhân vật thành danh bị giết hoặc bị diệt môn, theo như chúng ta dọ thám thì hung thủ không rõ lai lịch, xuất quỷ nhập thần.
Có một đêm, ta thật sự không nhịn được và đã ra tay, ngày trước, vào ban đêm có ba thanh bào hán tử đến một môn phái tên là Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, muốn môn chủ Bành Ngũ Hổ đấu với họ một trận, chưa đến mười chiêu thì đã phân định thắng bại, sau khi giao thủ, người đó lấy ra môt phong thư, muốn Bành Ngũ Hổ tiếp nhận, sau khi tiếp nhận thì ngủ hổ đoạn môn đao sẽ chính thức xóa tên khỏi giang hồ, đương nhiên là Bành Ngũ Hổ không muốn, ta cũng cảm thấy tức giận nên xuất hiện so chiêu với ba người đó.
Võ công của ba tên đó đúng là không tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn ta muốn bắt một tên để tra hỏi cũng khó, đang đấu thì đột nhiên có thêm hai người nữa đến, năm người cùng liên thủ, sau khi tiếp một chưởng của ta thì phi thân đi.
Ta đã cướp được phong thư kia, nên cũng không đuổi theo. Sau đó mở ra thì chỉ thấy là một tờ giấy trắng, không hề có một chữ nào, ta cảm thấy lạ kêu Bành Ngũ Hổ thử, dùng nhiều cách thức khác nhau nhưng vẫn không hiện chữ viết, thế mới biết trên phong thư kia đã sớm bị động tay.
Hôm sau thì ta rời đi, đến sáng ngày thứ ba thì có tin tức truyền đi là Bành Ngũ Hổ đã bị giết, môn phái đó xem như xong rồi! Ngươi nói xem có phải là đại sự hay không, những người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ muốn xưng bá võ lâm?"
Thiên Đô Thánh Nhân thất kinh, nhướng mày, trầm giọng: "Nếu như thật sự là bọn chúng thì e rằng võ lâm sắp có đại họa!"
Tiếu lão đầu kinh ngạc: "Ngươi biết là ai làm?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Ta cũng chỉ đoán mà thôi, cuối cùng có đúng hay không thì cũng không thể kết luận!"
Nhìn sang Tiếu lão đầu, rồi Tây Môn tiên sinh, nói: "Hai vị, ta có một lời muốn nói, không biết các ngươi có muốn nghe!"
Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh đều ngẩn ra, thầm nghĩ: "Sao lại khách khí như thế?" Cùng cười nói: "Lão Thiên, có cái gì cứ nói!"
Thiên Đô Thánh Nhân quay sang nhìn Bạch Mi Thần Quân đánh mắt, Bạch Mi Thần Quân đứng dậy đi đến cạnh cửa.
Thiên Đô Thánh Nhân nhìn lướt qua bốn người, gằn từng chữ một: "Huyết Thủ Môn tái sinh từ đống tro tàn!"
Túy đạo nhân và Bệnh thư sinh cùng kêu lên một tiếng. Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh thì cau mày, hiển nhiên là không có nghe nói qua 'Huyết Thủ Môn'.
Túy đạo nhân dường như nóng nảy, gấp gáp, nói: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này!"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm giọng nói: "Bọn họ đã tìm đến ta, các ngươi nói việc này có thể hay không?"
Hai mắt của Bệnh thư sinh hiện lên hàn quang, gằn từng chữ: "Huyết Thủ Môn, ngươi cũng đến!"
Tiếu lão đầu thì không hiểu hỏi: "Theo như lời các ngươi thì 'Huyết Thủ Môn' chính là một môn phái, sao ta và Tây Môn chưa từng nghe qua?"
Bệnh thư sinh cảm thấy áy náy, nói: "Tiếu đại ca, Tây Môn đại ca, ta và lão tửu quỷ giấu hai người nhiều năm như thế, trước khi nói đến Huyết Thủ Môn, ta xin hai vị ca ca thứ lỗi!"
Túy đạo nhân nói: "Đúng vậy, không phải chúng ta không nói, mà là vì năm đó chúng ta đã đáp ứng với một người rồi!"
Tây Môn tiên sinh cười nói: "Không có gì, 'võ lâm tứ hữu' vẫn là võ lâm tứ hữu, việc đó chúng ta không để trong lòng!"
Túy đạo nhân nhìn sang Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Lão Thiên, sao ngươi lại biết ta là lão bệnh quỷ có nghe nói đến 'Huyết Thủ Môn'?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười cười, nói: "Hễ là người trên thiên địa nhị bảng, không ai không biết đến 'Huyết Thủ Môn'!"
Túy đạo nhân ngạc nhiên nói: "Sao lại thế?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Trận chiến trên tuyết sơn năm đó, ngươi cũng tham gia phải không?"
Túy đạo nhân cả kinh: "Sao ngươi lại biết rõ ràng như thế? Đúng rồi, ta quên hỏi ngươi, sao ngươi cũng biết đến Huyết Thủ Môn, chẳng lẽ ngươi cũng... "
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu. Túy đạo nhân nhìn về phía Bạch Mi Thần Quân ở cạnh cửa. Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Không cần hỏi, hắn cũng tham gia!"
Túy đạo nhân kêu lên: "Khó trách, khó trách, thảo này hôm đó trên tuyết sơn, phong vân biến sắc, cả tuyết sơn đều là tuyệt đỉnh cao thủ, chân khí bạo phát khiến cho xuất hiện tuyết lở đến mấy lần!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Trận đại chiến trên tuyết sơn năm đó, ba mươi siêu cao thủ nhất lưu, phân thành ba đợt, xông vào huyết thử môn chém giết, các người không biết ta có tham gia trận chiến đó là vì ta không có ở cùng nhóm với các người!"
Túy đạo nhân nghe được thì sửng sốt: "Tổng cộng có ba mươi người?"
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu.
Túy đạo nhân nói: "Sao ngươi lại biết rõ chi tiết như thế?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Các người có còn nhớ Cô Diệp tiên sinh?"
Túy đạo nhân ngẩn ra, cẩn thận nhìn Thiên Đô Thánh Nhân, nói: "Ngươi không phải Cô Diệp tiên sinh, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy mặt hắn, nhưng với thân hình thì ngươi không giống hắn!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Lão tửu quỷ, nếu ta là Cô Diệp tiên sinh, Huyết Thủ Môn nhất định sẽ không sống dậy từ đống tro tàn! Cô Diệp tiên sinh là người khác!"
Tây Môn tiên sinh nghe xong thì cảm thấy nhức cả cái đầu, câu hiểu câu không nên kêu lên: "Hai người các ngươi cứ dùng ám ngữ thế thì sao ta hiểu được, nếu đã nhắc đến Huyết Thủ Môn thì kể lại rõ chi tiết ra! Chứ nghe thế thì đầu ta nhức thêm!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Tây Môn, ở đây ta là người biết hiểu nất, vậy để ta nói!"