Tây Môn tiên sinh nói: "Coi như xong, ngươi có hỏi cũng chẳng khác gì không hỏi!"
Bạch Mi Thần Quân hỏi: "Sao lại thế?"
Tây Môn tiên sinh thở dài nói: "Hắn từng nói qua với chúng ta, hắn là một cô nhi, không biết phụ mẫu là ai. Nhưng, hôm đo trên thạch bich, công chúa của Ma Giáo hình như biết rõ về thân thế của hắn, có ước hẹn gặp hắn ở đại hội võ lâm ở kinh thành!"
Bạch Mi Thần Quân cau mày: "Ma Giáo? Công chúa?"
Túy đạo nhân nói: "Đúng vậy, ta hoài nghi tiểu nha đầu của Ma Giáo đang thi triển mỹ nhân kế, mượn sức của Phương tiểu tử, hắn cũng không nên đi nếu không chắc không có về!"
Tiếu lão đầu cười mắng: "Đi, đi, miệng chó không mọc ra ngà voi, tiểu tử đó đối diện với long nha đầu mà còn bảo trì được phong độ của quân tử huống chi là tiểu nha đầu của Ma Giáo!"
Túy đạo nhân trừng mắt nói: "Không thể nói chắc thế được, Ma Giáo luôn là người luôn muốn tăng cường thực lực, còn tiểu nha đầu của Ma Giáo lại xinh đẹp tuyệt trần, bọn thiếu niên rất dễ bị những nữ tử có phong tình như thế hấp dẫn. Tuy rằng long nha đầu cũng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng khi nam nhân thấy thì không dám sinh ra ý nghĩ khinh nhờn, huống chi là thân cận nàng, cũng chỉ có tên tiểu tử ngốc kia mới cực kỳ e dè khi đối diện với nha đầu đó!"
Nói đến đây thì bên ngoài truyền đến tiếng cười nói của đám người Phương Kiếm Minh.
Tiếu lão đầu nói: "Bọn chúng về rồi! Ta cũng phải hành động thôi!"
Túy đạo nhân trừng mắt: "Hành động gì?"
Tiếu lão đầu nói: "Hành động của ta chính là phải xuống bếp, nếu không thì lấy cái gì mà ăn hả, ngốc!"
Bệnh thư sinh nói: "Lão Khương đâu, sao không tới? Ta có đến căn chòi nát của hắn mà không thấy ai!"
Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Hắn à, đến Thiên Trúc rồi!"
Tiếu lão đầu đã đi đến cửa, quay đầu lại hỏi: "Đến Thiên Trúc làm gì?"
Bạch Mi Thần Quân cười thần bí: "Đương nhiên là làm đại sự chút nữa nói sau!"
Đêm nay, 'Thập Lý Hương' xuất hầm, mọi người tề tụ trong đại sảnh, sở trường của Tiếu lão đầu chính là làm các món ngon, kỹ nghệ bất phàm, lão nấu mười món ăn có hương vị khác nhau. Màu sắc đa dạng, mặc dù thiếu một vài loại gia vị nhưng khi ăn vào miệng thì không hề thua kém một danh trù nào, mọi người xem như là có phúc lớn.
Có tổng cộng ba vò 'Thập Lý Hương' lớn, Dược Tiên lấy ra một vò, mọi người chia nhau, mặc dù mỗi người chỉ được ba chén (đương nhiên là kỳ lân thử cũng góp vui), nhưng sau khi uống thì dư vị còn mãi.
'Thập Lý Hương' cũng thật kỳ diệu, sau khi uống vào thì có cảm giác như khắp cả người có một dòng nước mát chảy qua, một cảm giác thư thản không nói nên lời, cả người thoải mái vô cùng, miệng lại thơm mát, trong phòng tràn ngập mùi thơm của rượu.
Trong nhà náo nhiệt nhưng bên ngoài rất yên tĩnh.
Trăng treo trên cao, ánh trăng soi rọi khu rừng, vô cùng tĩnh mịch.
Không biết từ lúc nào có hai bóng người đứng trong rừng, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Bóng đêm phủ xuống, hàn quang từ mắt của hai người chiếu thẳng về phong linh độ khẩu ở xa xa. Ngọn đèn vừa tắt thì có tiếng cười nói vang lên. Hai người này toàn thân hắc y, khuôn mặt lạnh lùng, dường như có ai thiếu họ cả trăm vạn lương vậy.
Một người chợt lên tiếng: "Thật là không biết sống chết! Đến lúc này rồi mà còn vui vẻ như thế, nếu không phải thiên tôn phân phó, bổn công thật muốn xem thử thực lực của cao thủ trên Thiên Bảng!" Thanh âm the thé chói tai, khiến người nghe có cảm giác không thoải mái.
Người còn lại nghe xong thì chỉ cười nhạt, nói: "Tinh công, trong đó cao thủ nhiều như thế, ngươi mà vào chỉ sợ rằng tám phần là không về được! Tốt nhất là nên bớt nóng lại đi!"
Tinh công cười khằng khặc: "Sao, Nhật công, ngươi sợ à, ngày đó ngươi đánh một trận với Đổ Thần Phiên Phiên, bây giờ sinh ra tâm ma rồi à?"
Nhật công cũng vẫn chỉ cười nhạt, không tức giận, nói: "Đổ Thần Phiên Phiên cũng không đáng sợ, ta và hắn cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn được ai! Nhưng trong phòng có cả Thiên Đô lão nhi, ngươi tự nhận mình là đối thủ của hắn sao?"
Không đợi Tinh công nói gì, Nhật công nói tiếp: "Tháng trước đích thân thiên tôn tìm đến phủ của hắn, còn không chiếm được thượng phong, huống chi ngươi và ta! Ngươi sẽ không cuồng vọng đến mức tự nhận là ngay cả thiên tôn cũng không phải là đối thủ của ngươi đó chứ?"
Tinh công cười lộ ra hàm răng, rất trắng, xem ra hắn chăm sóc rất kỹ, nói: "Cho dù gan ta có lớn hơn thì cũng không dám nghĩ như thế. Nhật công, ngươi và ta mặc dù là trong tam công nhưng ta đến giờ vẫn chưa biết nhiều lắm, tại sao bây giờ chúng ta vẫn chưa xuất cờ? Với thực lực của chúng ta hiện nay thì có môn phái trong võ lâm nào là đối thủ?"
Vẫn là một nụ cười nhạt trên môi của Nhật công: "Lời này thì ngươi nên đi hỏi thiên tôn, chỉ có thiên tôn mới biết rõ. Ta chỉ biết là chúng ta cần phải đợi, còn đợi gì thì ta không rõ, có lẽ là một kế hoạch hoặc cũng có thể là một cơ hội!"
Tinh công cười âm trầm: "Nói thế thì ngươi cũng không rõ, vậy thì xem ra chúng ta chỉ có thể đợi!"
Nói xong hai người biến mất dưới ánh trăng, khu rừng khôi phục lại vẻ tĩnh mịch.
'Bụp', một tiếng động nhỏ vang lên, một thân ảnh từ trong một bụi cây xuất hiện. Dưới ánh trắng, tóc của người này hơi quăn, vóc người khôi ngô, xương khớp so với người thường thì lớn hơn một chút, nhìn qua rất dũng mãnh, chỉ nghe hắn lẩm bẩm: "Bọn người này có lai lịch gì? Nghe khẩu khí thì rất tự cao, từ lúc nào võ lâm Trung Nguyên xuất hiện nhóm người này? Không được, ta phải đi thông báo cho công chúa một tiếng, không thể để cho nhóm người này phá hủy đại sự của chúng ta!"
Nói xong thì phá không bay đi như một phi ưng.
Một lát sau, vẫn trong khu rừng này, một nhân ảnh mờ ảo từ từ hóa thành thật ảnh, thân hình cũng rõ ràng hẳn lên. Người này thân hình cao lớn, trong mắt của hắn lưu lại dấu ấn của năm tháng, nhưng gương mặt lại không già, nếp nhăn cũng không có bao nhiêu, hắn đứng đó như một pho tượng, hoàn toàn bất động, trên người cũng không có binh khí.
Quái! Trước kia không phải bên hông của người này có một thanh đao to sao? Giờ sao không thấy mang theo bên người!
Đi được vài bước, hắn vì về phía phong linh độ khẩu, lẩm bẩm: "Thiên Đô lão nhi cũng ở bên trong? Đây là nơi nào? Sao bên trong lại có không ít cao thủ, ta và hắn nhiều năm không gặp, có nên vào không nhỉ?"
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời rồi tiếp: "Thôi, xem ra bọn họ đang vui vẻ, lúc này cũng không cần gấp, sau khi gặp lữ huyết hỏi tung tích của minh nhi rồi gặp cố nhân sau cũng được!"
Thanh âm còn chưa dứt thì đã biến mất không còn tung tích.
Ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt từ sáng sớm đã đến phân đà Cái Bang ở Hàng Châu, Hoa Thiên Vân và Ngô Thế Minh đang đợi bọn họ.
Bởi vì hôm nay vương tân là 'thị vệ' của Hoa Thiên Vân cho nên hắn cũng đi cùng. Trước khi rời khỏi phong linh độ khẩu thì Phương Kiếm Minh đã nói rõ với Bạch Mi Thần Quân, bọn họ đến gia hưng để thăm bằng hữu, kỳ lân thử thì tạm thời ở lại chỗ của Dược Tiên, để Dược Tiên tiếp tục nghiên cứu.
đệ tử của Cái Bang đã sớm chuẩn bị ngựa, sáu người phi thân lên ngựa, tuấn mã phi nước đại, khói bụi bốc cao. Không bao lâu thì ra khỏi phủ Hàng Châu, đi thẳng về phía đông.
Sáu con ngựa này mặc dù không phải là thiên lý mã gì nhưng cũng là những con ngựa rất tốt, một ngày đi tám trăm dặm cũng được. Liên tục đi suốt thời gian khoảng một chén trà nhỏ thì rời xa phủ Hàng Châu. Sau nhiều canh giờ thì thành gia hưng đã trong tầm mắt.
Hoa Thiên Vân thấy ven đường có một quán trà, lập tức bảo mọi người dừng ngựa, dùng một chén trà, lấy lại tinh thần.
Sáu người dắt ngựa, cột dây cương bên ngoài cây cột của quán trà, vào quán, gọi tiểu nhị mang sáu phần trà.
Những trà quán ven đường như thế này thường đơn sơ, không thể so sánh với trà quán trong thành được, cũng chỉ tương đương như một cái lều mà thôi, tiểu nhị thì cũng chỉ có một người, ngay cả lão bản cũng rất bận rộn. Trong quán có sáu người đang ngồi, chỗ ngồi thì sát ở bên ngoài.
Phương Kiếm Minh nhìn thoáng qua khách trong quán, thầm nghĩ: "Hai người này sao cũng đến đây?"
Cách bọn họ một cái bàn, có sáu người ngồi. Trong đó có hai người mà hắn đã gặp qua là 'Nhạn Bắc Song Tà' Yến thị huynh đệ, hai người ngồi chúng với bốn người khác, có vẻ gây được sự chú ý nhất. Bốn người kia, mặt thì lạnh băng, trường kiếm bên hông, toàn thân hắc y, còn Yến Quý, Yến Bảo, còn có một người thì mất một mắt, tướng mạo hung ác, một người thì nhìn giống như một tên ăn mày. Sáu người ngồi uống trà, ánh mắt của Yến Bảo, Yến Quý nhìn quanh, vừa thấy Long Bích Vân thì ngẩn ngơ, ánh mắt lộ vẻ thèm thuồng.
Long Bích Vân thấy bộ dáng của bọn họ thì hừ một tiếng, chụp lấy chuôi kiếm muốn xuất thủ!
Long Bích Vân cản tay Long Nguyệt lại, sau đó nhìn về phía Yến Bảo, Yến Quý, ánh mắt lạnh băng, tựa hồ như không hề mang theo bất một chút gì của nhân gian. Hai huynh đệ kia tuy vẫn còn ngơ ngẩn nhưng đã không còn dám có ánh mắt khác thường nhìn về phía Long Bích Vân nữa.
Ngô Thế Minh uống một ngụm trà, đột nhiên cười nói: "Năm nay thật sự là có nhiều chuyện kỳ lạ, không ngờ lại có người giả dạng ăn mày! Thật sự là trên đời này chuyện gì cũng có cả!"
Yến Bảo không phải là một người mới xuất đạo giang hồ, nghe thế thì tức giận: "Các hạ nói ai?"
Ngô Thế Minh cười nói: "Dĩ nhiên là nói người giống một tên ăn mày!"
Yến Bảo vỗ bàn, quát: "Ngươi nói cái gì? Dám trêu chọc đại gia của ngươi à!"
Ngô Thế Minh cười nói: "Ta không có trêu chọc gì ngươi, ta có nói rõ danh tính của ngươi sao?"
Yến Bảo cười gằn: "'Minh nhân nhãn tiền bất thuyết ám thoại', tiểu tử, lời này của ngươi rõ ràng là nhắm vào lão tử, ngươi còn dám nói không có?"
Ngô Thế Minh cười ha hả: "Ta còn tưởng rằng ngươi không thừa nhận!"
Yến Bảo, Yến Quý làm sao nhẫn nhịn, bật dậy, định tiên lên động thủ.
Một hắc y nhân ngồi đối diện với Yến Bảo vỗ tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Uống trà!"