Ngực con gái và mõm con hổ, căn bản là hai thứ như nhau, đều không thể sờ được.
---o0o---
Hoả Phụng nghiến răng bấu chặt vào vách đá, chắc chắn rồi, nàng tự nhủ.
Tay phải nắm chắc phiến đá gồ ghề, từ từ vung tả thủ lên quá đầu, cố bám vào một phiến đá khác phía trên. Phiến đá này nằm chỏng chơ ở trên, nhìn vị thế thì không có vẻ chắc chắn mấy, nếu là kẻ bình thường thì gần như sẽ không bao giờ dám bám vào đó mà leo lên, nhưng cô bé không hiểu việc đời này thì làm sao biết được, chỉ thấy phiến đá gần là đưa tay bám lấy.
Hà, điều gì phải đến nó cũng đến. Rắc một tiếng, phiến đá to bằng trái dừa khô bật ra khỏi vách đá, Hoả Phụng mất thăng bằng, thét lên một tiếng rồi rơi xuống nền đá.
Oạchhhh!!!
Cú tiếp đất trời giáng không khác gì lúc nàng bị cơn quái phong nọ hất xuống nền đá của ngọn quái sơn này. Nhưng chỉ có khác một chút, lần này không phải cái “bàn tọa” của nàng tiếp đất nữa, mà là hai quả “đào tiên” tiếp đất trước. Hít hà, cách này tuy có hơi kém phần “thương hoa tiếc ngọc” một chút, nhưng lại không khiến người bị tổn thương quá nhiều như những tư thế khác. Ái chà, có lẽ nha đầu này đã té ngã nhiều lắm rồi mới ngộ ra được cái “chân lý” kì quái đến như thế.
Quả đúng là như thế, Hoả Phụng đã thử đi thử lại hàng chục lần rồi mà vẫn không thể lên được trên kim đỉnh phía trên, nhưng chỉ lạ cái là càng thất bại, nàng càng cố gắng hơn nữa, nhưng vẫn chưa thể thành công. Không biết là do tính hiếu thắng hay là sự nỗ lực không ngừng nghỉ nữa.
“Ai da, đau quá...” Hoả Phụng vừa rên rỉ vừa đứng lên, không ngừng xoa xoa lên hai quả “đào tiên” của mình cho đỡ đau (Click the image to open in full size.). Chỉ vừa mới bước qua tuổi mười sáu không lâu, nhưng thân thể của nàng đã phát triển đầy đủ, quả là một trang tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, lúc này lại ... ừm ... lại đang xoa ..., động tác ba phần khả ái, bảy phần dụ hoặc. Thiệt không hiểu là chừng bốn, năm năm nữa thôi thì nhan sắc nàng sẽ đi đến đâu?
Hoả Phụng nhìn lên vách đá dựng đứng, than thở:
- Sao mà cao thế này? Đúng là không cho người ta leo lên được mà ... đáng ghét quá đi...
Ngữ điệu nàng như hờn mát, lại càng lộ vẻ đáng yêu vô cùng. Nếu có nam nhân nào ở đây thì chắc đã phát điên lên rồi. Hoả Phụng nghĩ thầm:
- Nếu có Hương sư tỷ ở đây thì quả là hay rồi, tiếc là ...
Hương Lộ là nữ tử duy nhất trong Thập Sát, biệt đội hùng mạnh nhất của Hoả Vân quốc, từ lâu đã được coi là thành viên của Hoàng gia, dĩ nhiên là Hương Lộ cùng Hoả Phụng lại là đôi bạn thân thiết, nàng đã không ít lần được tận mục sở thị khinh công cao diệu của ả sát thủ này.
Bất quá, đến tận bây giờ Hoả Phụng mới thấm thía được cái đạo lý mà thầy học của nàng ngày nào cũng rêu rao: “Đừng nên dựa vào bất cứ ai, bởi vì biết đâu, có một lúc nào đó, mọi chỗ dựa của ngươi đều mất hết?”. Trước nay nàng với Hương Lộ là một cặp bài trùng, đi đâu cũng có nhau, những vách núi như thế này chỉ là chuyện con nít đối với Hương Lộ, dần dần Hoả Phụng lại quá dựa dẫm vào Thập Sát, không lo tu tập thân thể, hậu quả là như thế này đây.
Hoả Phụng ngán ngẩm nhìn lên vách đá cao diệu vợi, nghĩ thầm:
- Sao ta năm lần bảy lượt leo lên đây đều không được chứ? Rõ ràng là có nỗ lực đến cùng mà...
Nàng chợt nhận ra là: nãy giờ nàng chỉ mải làm việc theo bản năng, hoàn toàn không hoạch định trước một tí gì gọi là kế-hoạch-khoa-học cả, mà như cha nàng đã từng nói: “Đi không có đèn đường thì bảy phần mười là sa xuống bùn!”
Thế là lại nhìn, lại ngắm bức tường đá một lúc lâu, nàng tự nhận thấy những phiến đá này có một số chắc chắn, một số lại lỏng lẻo vô cùng, hoá ra, ... mình thất bại là vì thứ này, Hoả Phụng mỉm cười tự nhủ.
Quả nhiên, sau một hồi vẽ, vạch đủ thứ trên mặt đất, Hoả Phụng cũng đã tìm thấy con đường mình cần đi. Đúng là dễ hơn thật! Nhảy, leo rồi phóng qua phóng lại, cuối cùng nàng cũng đặt được bàn tay lên đến đỉnh quái sơn. Đỉnh thực sự!
Nhưng vừa bước lên được đến đỉnh núi, rõ ràng Hoả Phụng đang muốn quay xuống. Trên thiên đỉnh này, không có người. Cơ bản là không có người. Chỉ có một phiến đá lớn , lớn đến không thể lớn hơn được .
Và bốn góc phiến đá ấy là bốn cái khoá lớn, cực lớn, bốn cái khoá ấy lại gắn vào bốn sợi dây xích, bốn sợi dây xích lại quấn một cách cuồng loạn vào tứ chi của một ... một ... một sinh vật.
Khuôn mặt cháy đen, nói chung là chân diện cũng không đến nỗi tệ hại lắm, thân người vừa phải, không mập cũng không ốm, tay đóng vảy, bọc vuốt hoàng kim, mình gồ lên những giáp tinh phiến. Nửa người, nửa rồng! Tứ chi đều bị quấn loạn lên vào bốn dây xích sắt, rồi lại gắn chặt vào phiến đá lớn, hoàn toàn chắc chắn. Nhưng không hiểu sao, Hoả Phụng lại cảm thấy, đối với sinh vật này, khí tức cường đại này, những sợi xích sắt to bằng thân người nàng kia, thậm chí là cả phiến đá khổng lồ ấy chỉ là trò trẻ con. Nhưng,... làm sao sinh vật cường hãn như thế lại bị giam hãm nơi đây, và sao nó không tìm lối thoát thân chứ?
Có vẻ như đáp án nằm luôn trên phiến đá giam giữ hắn. Bởi trên đó đang hiện rất rõ ràng từng chữ tiếng Việt: “Đây là tên phỉ đồ Cuồng Long Nhận, là giống cẩu tạp chủng trước nay đã tàn phá Bất Diệt đại lục, dùng tà môn khống chế Hoả Vân quốc, giết người nhiều vô số kể, tội lỗi ngập đầu, nay phong ấn hắn ở đây để đề phòng tà ma chiêu hồn hắn trở về Bất Diệt đại lục, gây hại cho thiên hạ. Hoả Bình Nhi ký danh.”
Hoả Phụng ngơ ngác: “Hoả Bình Nhi? Hoả Bình Nhi ... hình như mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi ... Hoả Bình Nhi ... ừm ...”.
Vừa nói nàng vừa đi qua đi lại, nét mặt trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, Hoả Phụng vỗ đôi tay vào nhau đánh bốp một cái, vui mừng reo lên: “Ôi, ta nhớ ra rồi ... Hoả Bình Nhi là Đại Tổ Mẫu của ta, thuộc dòng họ thứ hai trăm ba mươi mốt của Hoả Vân triều, may mắn, may mắn quá rồi, không ngờ ta lại được nhìn thấy thủ bút của người qua hàng mấy trăm năm! Thật quả là hạnh ngộ, hạnh ngộ quá sức rồi!”
Nói xong, nàng cung kính nhìn mấy hàng chữ tiếng Việt viết rất thẳng hàng của Hoả Bình Nhi ba trăm năm trước, kính cẩn vái mấy cái thật sâu.
* *
*
Cũng cần nói thêm chút đỉnh về Bất Diệt đại lục. Bất Diệt đại lục có kích thước là ... không biết! Bởi từ thuở tạo thiên lập địa đến giờ, chưa một ai, một loài nào dám tự hào phát biểu rằng mình đã đi hết được kích thước của Bất Diệt đại lục, bởi đơn giản một điều: Đại lục quá sức rộng lớn. Dựa vào hiểu biết của Liên Hiệp Chủng đến nay thì phần lãnh thổ đã được khám phá trên Bất Diệt Đại Lục hiện tại là vào khoảng sáu mươi tư triệu ba trăm chín mươi tám ngàn hai trăm bảy mươi hai (64.398.272) dặm vuông. Tất nhiên con số này chỉ có thể tin tưởng được ở khoảng 70-80% mà thôi, bởi còn rất nhiều đoàn thám hiểm, du mục, viễn du phương xa vẫn chưa quay trở về báo cáo dữ liệu thu thập được. Và dĩ nhiên, rất nhiều đoàn thám hiểm đã một đi không trở lại. Con số này là khá lớn.
Bởi theo số liệu mà cục thống kê & kế toán của Liên Hiệp Chủng thì số loài động vật trên Bất Diệt đại lục lúc này cũng đã xấp xỉ ba triệu (3.000.000) loài rồi. Sự đa dạng sinh học này khiến các chủng tộc có trí khôn trên đại lục là vô số kể, một số trong số đó cực kì căm thù Nhân tộc - chủng tộc chiếm gần một phần ba tổng dân số trên đại lục. Cộng với một số loài dã thú cường đại, hàng triệu mối nguy cơ đang dồn dập phía trước, rất nhiều đoàn thám hiểm đã một đi không trở lại.
Ừm ... nói sao đây nhỉ? Bất Diệt đại lục vốn không phải là một lục địa liền mạch theo đúng nghĩa đen của nó. Bất Diệt đại lục trên bản đồ được chia ra làm năm phần, hay còn gọi là châu. Năm châu lần lượt theo chiều từ phải sang trái có tên là: Đế châu, Hắc châu, Tây châu, Lâm châu và Đảo châu.
Trong đó thì Đế châu là châu lớn nhất, chiếm đến 2/3 diện tích đất liền của Bất Diệt đại lục, chứa khoảng trên dưới ba mươi tỉ (30.000.000.000) sinh vật sống, là châu lục cường đại nhất trong năm châu. Tiếp theo là Lâm châu, nơi tổ tiên của ngành săn bắn sinh ra và luôn sản sinh ra những cung thủ bậc nhất, Hắc châu là viên ngọc đen của Bất Diệt đại lục, ẩn chứa không biết bao nhiêu là tài nguyên và bí ẩn, nói chung là còn rất hoang dã, Tây châu tuy nhỏ nhưng lại có tiềm lực kinh tế mạnh mẽ không kém gì Đế châu, Đảo châu là châu lục nhỏ bé nhất, nhưng lại có đa dạng sinh học nhất. Nói chung thì giữa các châu lục đều được bao phủ bởi một số đại dương lớn có, nhỏ có, tầm tầm cũng có.
Điểm đặc biệt cần nhấn mạnh ở đây, đó là ở Đế châu, có một quốc gia cường hãn vô bì, đó là Đại Hoa hợp chủng quốc. Quân sự, kinh tế, đối ngoại, ... tất cả mọi mặt cường quốc này đều mạnh mẽ vô địch, hiện đang là Bất Diệt đại lục Siêu đại cường quốc. Cũng phải, Đại Hoa nằm ở ngay giữa Đế châu, là nơi hội tụ mọi con đường thông thương, giao lưu của Đế châu, vậy nên tiền của đổ vào ngân khố Đại Hoa quốc nhiều không kể xiết, và vì là quốc gia nằm ở trung tâm Đế châu, nên Đại Hoa quốc còn có một cái tên khác: Trung quốc. Gần như tất cả mọi quốc gia khác trên Đế châu đều là thuộc địa, chư hầu hoặc phụ thuộc vào Đại Hoa hợp chủng quốc.
Chỉ trừ một quốc gia duy nhất. Lạc Việt!
Một nước nhỏ hình chữ S nằm ngay dưới Đại Hoa quốc. Kinh tế, quân sự, ngoại giao,... tất cả đều không thể so bì với cường quốc này, nhưng thực không nhiều người biết rằng: Đại Hoa từ trước đến nay đã không dưới bốn chục lần xua quân sang xâm lược Lạc Việt, nhưng không lần nào thành công trọn vẹn. Lúc thì bị đánh ngược trở về, tối tăm mặt mũi, lúc thì bị chiến lược đánh du kích làm cho thất điên bát đảo. Nhân tài Việt thì khỏi bàn, nói chung thì đời nào, năm nào Lạc Việt quốc cũng sản sinh ra những chíến binh uy mãnh chấn thiên, những bậc hiền giả đức độ siêu việt, nhân tài lúc nhúc như thế, hỏi làm sao Lạc Việt quốc không an bình cho được? Truyện Bất Diệt Kiếm copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lạc Việt quốc là một trong số ít những nước ở Đế châu theo thể chế cộng hoà tân tiến, đất nước được cai quản, quyết sách bởi Quốc Hội, coi trọng quyền dân chủ dân sinh, quyền tự do con người, nói chung còn nhiều bất cập nhưng vẫn ít nhiều tự do hơn được Đại Hoa quốc với chế độ quân chủ chuyên chế bá đạo nặng nề.
Lạc Việt quốc còn nổi tiếng với nền văn hoá vô cùng phát triển, từ thi ca, thể thao đến ẩm thực, lễ hội đều thuộc hàng “độc nhất vô nhị” trên Bất Diệt đại lục, tiếng Việt tuy là một trong năm thứ tiếng khó học nhất Bất Diệt đại lục nhưng lại là thứ ngôn ngữ phong phú nhất, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, cả về từ vựng lẫn ngữ nghĩa, sắc thái cảm xúc, âm vực,... chính vì lý do đó mà tiếng Việt được phổ dụng trên khắp đại lục, tuy người Việt thực sự không quá đông như người Hoa.
Còn một điểm kì dị nữa, đó là cho dù cả Bất Diệt đại lục đều cho Lạc Việt quốc là một quốc gia hiếu khách, hoàn toàn độc lập, có bản sắc văn hoá rất riêng, nhưng Đại Hoa thì không bao giờ chịu công nhận nền độc lập của Lạc Việt, lúc nào nói đến Lạc Việt cũng khinh khỉnh gọi là Giao Chỉ - tên một thời thuộc Hoa của Lạc Việt từ thuở cổ đại. Và Lạc Việt là một trong số những quốc gia có nền văn hoá đặc sắc bậc nhất đại lục, nhưng lúc nào nói đến Lạc Việt thì y như rằng người Đại Hoa lại dùng từ “Nam man” - giống man di, mọi rợ - thế mới kì !?!
Thây kệ, mặt trăng trên cao vốn sáng thì mãi sáng, con chó dưới đất có sủa cách mấy đi nữa thì mặt trăng vẫn bình yên mà toả sáng!
* *
*
Quay lại với câu chuyện, Hoả Phụng sau một hồi kính cẩn chiêm ngưỡng thủ bút của Hoả Bình Nhi, liền quay sang bĩu môi nhìn sinh vật bị phong ấn trong mấy sợi xích sắt nghìn cân nói:
- Hừ, hoá ra chỉ là một tên ác đồ hại dân hại nước, sau khi về cung, ta phải bảo phụ hoàng cho người đến canh phòng cẩn mật ngọn núi này mới được.
Nàng vừa nói vừa chăm chú nhìn vào một đống lùng nhùng màu đen nằm dưới chân Cuồng Long Nhận, nãy giờ mải quan sát hắn, nàng không để ý tới cái “đống” này, nhưng giờ định thần nhìn lại, vật đó quả là kì dị.
Không thể nói được nó kì dị ở chỗ nào, chỉ biết là nó kì dị, thế thôi! Truyện Bất Diệt Kiếm copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hoả Phụng thoáng rùng mình khi tưởng tượng ra một cận hầu của Cuồng Long Nhận ở lại chờ cơ hội giải trừ phong ấn cho hắn.... Ôi mẹ ơi, không phải thế chứ ...?
Nàng vừa định bỏ chạy thì cái đống lùng nhùng đó đã đột ngột dựng dậy. Hoả Phụng kinh hoàng thét lên một tiếng rồi ngã lăn ra ngất xỉu. Bởi đó chỉ là một tấm áo choàng đen tuyền trống rỗng! Hoàn toàn không có một thứ gì bên trong, không một thứ gì!
Nhưng nếu Hoả Phụng còn tỉnh táo thì chắc nàng sẽ còn phải đau tim mà chết, bởi từng khúc, từng khúc xương khô đang không hiểu từ đâu phóng loạn vào trong chiếc áo ấy, từng khúc, từng khúc một dần tạo thành một bộ khô lâu hoàn chỉnh với hai hốc mắt lạnh lẽo toả hàn quang kì dị. Chuyện này vốn là bình thường ở một nơi quá đa dạng về chủng loài như Bất Diệt đại lục, nhưng với một cô công chúa từ nhỏ đến lớn được “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” trong cung điện cao sang thì nào có biết chuyện này? Thậm chí nhiều lần Hoả Liệt đế định đưa Hoả Phụng ra ngoài thăm thú các nơi cho biết chuyện đời, thì hoàng hậu nương nương Phương Lan đều phán cho một câu xanh rờn:
- Đưa ra ngoài, Thập Sát liệu có thể đảm bảo an toàn trăm phần trăm cho Phụng nhi được không? Nếu không thì ở nhà, con thiếp là tiên nữ hạ phàm, không thể để nó vướng bụi trần được.
Nực cười! Nực cười thực! Phương Lan hoàng hậu ơi! Tiên nữ của bà hiện đang nằm trơ thân ra cho người ta băm muốn bổ kìa, cái đạo lý cơ bản nhất mà lão bà cũng không hiểu được: “Không có nhân gian tất không có tiên tử, không có xấu tất không có tốt, không có yếu tất không có mạnh”. Một ả chỉ biết ru rú trong cung với bọn tỳ nữ, búp bê thì làm sao trưởng thành được mà tiên với chả nữ?
Thế nhưng Hoả Phụng vẫn chưa đến số tận, khô lâu chậm chạp đi tới, hắn hít ngửi mấy cái rồi ngắm nghía thân hình nảy nở của nàng hồi lâu, từ trong hai hốc mắt nó bỗng bật ra âm thanh u ám: “Con bé này cũng được, ít nhất thì cũng phong ấn nó lại, đến khi Cuồng Long chúa tỉnh thức, ta dâng nó cho ngài chắc cũng được thưởng ít nhiều.”
Ầy... tên quái này cũng biết phong ấn thuật ... quả không đơn giản... Cuồng Long Nhận có được tay sai như thế, hiển nhiên thực lực hắn cũng không phải tầm thường...
Nhưng rồi ... một đạo thiểm điện bỗng từ trên lăng không, vọt nhanh đánh xuống người Hoả Phụng, ngay trước khi khô lâu kịp có bất cứ một phản ứng nào, Hoả Phụng dù đang bất tỉnh nhưng sức mạnh cường đại của thiểm điện đã thúc đẩy một ngụm tiên huyết của nàng bật ra, bắn đầy vào thân thể Cuồng Long Nhận.
Khô lâu nhìn nàng, lắc đầu tiếc rẻ nói:
- Nha đầu, là ngươi vận khí không tốt, coi như là ta không biết gì vậy...
Bỗng nó giật thót mình khi thấy một cỗ khí tức cường hãn vô bì phát xuất mạnh mẽ từ sau lưng mình, vội vàng quay ngoắt cái đầu lâu lại trong lúc thân thể không hề động đậy, ài ... quái có khác ...
Từng tia tinh quang màu hoàng kim không ngừng toả ra từ thân thể Cuồng Long Nhận, khô lâu được dịp mục kích một quái sự trước nay chưa từng thấy, ...
Hết Quyển I: chương Ba.
+ Hoả Phụng cuối cùng đã chinh phục hoàn toàn ngọn quái sơn, tìm thấy được thủ bút của tổ mẫu nàng để lại ba trăm năm trước trên phiến đá phong ấn ma đầu Cuồng Long Nhận. Xui xẻo thay, nàng lại bị sét đánh đến phun máu vào hắn. Ngay lúc đó, thân thể ma đầu này lại phát sinh dị biến, liệu đó có phải là một sự xảo hợp quá sức đáng sợ? Hay đó là điềm gở cho Bất Diệt đại lục, điềm báo sự trở lại của Vô Địch Cuồng Ma Cuồng Long Nhận - ba trăm năm trước đã đại náo đại lục đến tơi bời? Bất Diệt đại lục sẽ đối phó với hạo kiếp mới này như thế nào? Câu chuyện ba trăm năm trước ra sao? Tất cả sẽ được giải đáp trong Quyển I: chương Bốn của Bất Diệt Kiếm: Khai Phong Ấn - Long Nhân Xuất Thế. Thân mời quý huynh đệ tỷ muội gần xa đón xem.
+Bật mí: Ba trăm mười bảy năm ... mối hận thù gia tộc ... tình yêu ... sự mù quáng ... lòng đam mê vô bờ bến ... tất cả quyện vào nhau để sinh ra một nghiệt chủng bị muôn loài xua đuổi. Kiếm Ma cùng Kiếm Thánh đại chiến Cuồng Ma ...