---o0o---
Trên đời này, người “vĩ đại” nhất là người có nhiều tiền nhất. Nhưng có một người còn “vĩ đại” hơn người đó nữa ... Đó là kẻ có nhiều tiền hơn hắn.
---o0o---
Cuồng Long Nhận bỗng quát lớn một tiếng, cây cối chung quanh trong vòng bán kính hai mươi dặm đều tung lá rào rào, mặt đất như nứt ra trước sức ép kinh thiên của hắn.
Tiên ma nhị lão vốn đã thọ thương cực nặng, muốn bình phục hoàn toàn ít nhất cũng phải mất một, hai tháng. Thế mà giờ, công lực hắn vừa tăng thêm một tầng nữa. Làm sao cả hai chống lại được?
Oẹ!!
Cả hai không hẹn mà cùng oẹ lên một tiếng, nôn ra không biết bao nhiêu là máu tươi. Cuồng Long Nhận cười ha hả, hắn nói:
- Đến cả tiên ma mà ta còn chế ngự được, thử hỏi trên đời này còn thứ gì ta không đánh bại được kia chứ? Hắc hắc hắc ... Ta sẽ thống trị cả đại lục ...
Nói đến đây, tà khí trong người hắn bốc lên mãnh liệt, gương mặt thoáng hiện lên một nụ cười hắc ám, hiển nhiên là đang liên tưởng đến những điều không tốt lành gì cho lắm.
Năng lượng tích tụ càng lúc càng lớn, thực là không thể chỉ dùng từ ngữ mà hình dung ra được. Tiên ma song lão biết rất rõ thứ áp lực khủng bố này, bởi hai người đã trải qua nó ít nhất là hai lần rồi. Có một chiêu mà phải xuất hiện lần lượt ba thứ: áp lực, tinh quang và huỷ diệt. Chiêu thức khủng bố nhất mà con người đã từng nghĩ ra: Phá Diệt Chấn!!!
Và cũng như những lần trước, Trong khi áp lực càng lúc càng giảm đi thì một quang mang giữa đôi tay của Cuồng Long Nhận lại càng lúc càng phát triển lớn hơn nữa.
Tiên ma nhị lão hai người nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ không cam chịu.
Áp lực gần như mất hết, tinh quang cầu đã lớn bằng cả một thân người ...
Tiên ma nhị lão nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt cũng lộ ra thần thái đồng tình, cả hai người nắm chặt lấy tay nhau, cùng đưa chuyển khí huyết trong người lên đến mức cực hạn. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai lão già gân này đang thân ái nắm tay nhau lần cuối, nhưng kì thực, kì thực họ đang làm cái gì thì chỉ có trời mới biết được.
Cuồng Long Nhận quát lên một tiếng, quang mang giữa long thủ tối thịnh, trong chớp mắt từ một tinh quang cầu to bằng thân người đã bạo phát thành một quang mang bao phủ cả một vùng rộng lớn trong bán kính mười dặm. Phá Diệt Chấn đã đại thành!!!
Lúc trước thì Phá Diệt Chấn của hắn chỉ có thể bao quát một vùng với bán kính hai, ba dặm là cùng. Nhưng giờ thì lại có khả năng tiêu diệt tất cả mọi thứ trong vòng bán kính mười dặm!!! Thực là quá sức mạnh mẽ bá đạo, nếu đem thứ công pháp này ra nhân gian thì chẳng mấy chốc, Bất Diệt đại lục sẽ loạn lên mất! Thử mà nghĩ xem, hắn vào một kinh thành náo nhịêt nào đấy, thi triển thứ công pháp này! Thử hỏi trong một đêm, sẽ có bao nhiêu nước mất vua? Bao nhiêu nước sẽ rơi vào nạn binh đao? Bao nhiêu tánh mạng thường dân sẽ bị hại?
Cuồng Long Nhận vừa định mở miệng cười thì đã phải ngậm ngay lại. Trước mặt hắn, một sinh vật quái đản đang từ từ đứng lên.
Kì dị!
Chỉ có thể dùng hai chữ này mà diễn tả ngoại hình của sinh vật này. Đầu tiên là ... cái đầu. Đếm gang đo thước thế nào mà lại xẻ làm đôi tính từ trán xuống cằm, nửa bên phải là một khuôn mặt trong sáng như ngọc, thánh khiết cực điểm, toả ra tiên khí thoang thoảng khiến người ta nảy sinh lòng kính phục vô biên. Nửa đầu còn lại là một qủy diện đen thủi, hung ác cực điểm, toả ra tà khí nồng nặc khiến người ta trông thấy phải phát tởm, buồn nôn và kinh hãi vô cùng!
Thân mình hắn được bọc bởi những thần cốt đan vào nhau như xương sườn, vẫn là nửa trắng nửa đen, thậm chí đến cả mái tóc cũng phân rõ hắc bạch. Nói chung là ở sinh vật này tồn tại cùng một lúc hai nửa con người: một đen, một trắng; một thiện, một ác; một tiên, một ma. Sự tình này quả nhiên quỷ dị khác thường.
Đáng nói hơn nữa là đôi cánh của sinh vật này, một nửa là cánh thiên sứ với những sợi lông trắng mịn như tuyết, còn bên còn lại thì là cánh dơi nhẵn nhụi, hôi hám.
Bất quá, trên sinh vật này lại vừa có thiện, vừa có ác, cả hai thứ ấy dung nạp vào nhau, hài hoà với nhau để tạo thành một bản thể duy nhất. Cũng giống như tâm hồn con người vậy, vừa có thiện, vừa có ác. Có điều là thiện ác ở sinh vật này lại phân ra làm đôi, chính xác như đong như đếm, đây quả là mẫu người lý tưởng, hài hoà về mọi mặt, không quá tà ác, nhưng cũng không quá lương thiện đến mức thật thà, ngu ngốc.
Bất quá, trên người sinh vật này lại toả ra một cỗ uy lực phong cuồng bạo liệt vô cùng, hoàn toàn có khả năng trấn áp mọi thứ trên thế gian này, nếu chiếu theo những lời mà Cuồng Long Nhận vừa nói ban nãy, hai sinh vật này hoàn toàn là một cặp đấu trời sinh, hoàn hảo không thể tưởng nổi. Sinh vật này mang bản chất của một con người, lại đạt đến tu vi siêu phàm, có thể miễn cưỡng gọi là ... Siêu Nhân được.
* *
*
Trước đây, có một truyền thuyết về bí quyết hợp thể, tương truyền rằng hàng vạn năm trước đây, có một nữ Lân Khoá sĩ đã đạt đến cảnh giới Chiến Thần, trên đời này có thể gọi là vô địch. Nàng cùng Kỳ Lân tọa kị của mình lang thang phiêu bạt khắp đại lục, trừ gian diệt bạo, tiêu dao tự tại, tiêu sái vô cùng.
Nhưng rồi ... Người ta thường nói: Anh hùng trên đời này thường không sống được lâu. Quả vậy, nàng và Kỳ Lân tọa kị của mình cuối cùng cũng bị phục kích. Đó là một buổi chiều tà, sau khi nữ Lân Khoá sĩ đã cùng toạ kị của mình đại chiến mệt nhoài ở một ngọn băng sơn gần bờ Hồng Giang phía bắc Lạc Việt. Nữ Lân Khoá sĩ bị hai tên sát thủ cảnh giới Đấu Ma tập kích. Nếu xét về thực lực thì Chiến Thần và Đấu Ma là tuy hai mà là một, tên gọi khác nhau chỉ để hướng đường lối tu tập theo đường “chính” hoặc “tà” mà thôi.
Nói trắng ra thì nếu đánh trực chiến, hai Sát thủ kia không chịu nổi một đòn của nữ Lân Khoá sĩ này. Nhưng nói về vụ “đánh du kích” từ trong bóng tối thì mọi chuyện lại khác hẳn. Từ độc dược, đạo bùa cho đến ám sát kỹ, tất cả đều được sử dụng để triệt để kích sát Lân Khoá sĩ này.
Nói về mục đích hai tên này thì cũng không có gì cao xa lắm. Nên biết là tiềm lực trong người mỗi chiến thức đều như nhau. Nhưng tại sao lại phải phân ra thành bảy cấp bậc? Chính là chỉ mức độ có thể đánh thức được năng lực tiềm ẩn của mỗi con người. Và một trong những cách hữu hiệu nhất để đánh thức khả năng của bản thân, đó là chiến đấu. Chỉ trong tập luyện, con người mới có thể nâng cao khả năng bản thân, và chỉ trong chiến đấu thực tế, khi đối mặt với cái chết, khả năng tiềm ẩn của con người mới có thể triệt để giải khai. Không lạ khi một người ốm yếu bệnh hoạn không biết võ công có thể nhảy vọt qua bức tường cao mười trượng mà trước đây cả đời anh ta cũng không thể leo lên được, nếu sau lưng anh ta là một con hổ đói. Người ta gọi tiềm lực đó là quỹ năng lượng tồn sinh là như vậy.
Quay lại với nữ Thánh Khoá sĩ, nàng cuối cùng đã thụ thương trầm trọng, gượng không nổi gục trên lưng toạ kị Kỳ Lân thở hổn hển. Cả hai Đấu Ma Sát thủ kia thấy thế thì cả mừng, liền gia tăng uy lực đòn công, hi vọng trong một chiêu tất thắng. Cũng cần nói thêm là trong tà đạo có một phương pháp giúp người ta tăng công lực trong thời gian cực ngắn, gọi là “thái cường bổ nhược”. Phương pháp này là tà đạo chính tông, độc ác vô cùng, chỉ cần uống máu của người khác, qua một thời gian luyện hoá, thải bỏ tạp vật thì có thể gia tăng công lực cho mình. Phương pháp này ngay từ khi ra đời đã bị giới tu luyện trên Bất Diệt đại lục khai trừ, liệt vào hàng những tà thuật tồi tệ nhất trong lịch sử đại lục, nếu phát hiện có bất kì một ai, bất kì một loài nào sử dụng tà thuật này thì chắc chắn sẽ bị xử tử bằng mọi hình phạt man rợ nhất mà Nhân loại từng nghĩ ra.
Cấm là cấm những ai ngoài sáng, chứ làm sao cấm được những kẻ trong bóng tối? Đặc biệt là đối với Sát thủ - Nhẫn giả, chiến thức bị truy nã gắt gao nhát trên đại lục. Họ vốn đã bị coi là loài vô sỉ, bị đối xử không giống con người, thì việc phần đông các Sát thủ - Nhẫn giả luyện thứ tà thuật này để trả thù đời không có gì là lạ.
Kì Lân tuy dũng mãnh phi thường, Lân giáp vốn là vật liệu chí bảo, đao thương bất nhập. Nhưng quả bất địch chúng, mãnh hổ nan địch quần hồ, cuối cùng nó cũng bị hai Sát Thủ kia hạ độc. Trong lúc thập tử nhất sinh, dường như giữa người và vật nảy sinh linh tính, máu cả hai như hoà vào nhau, phát xuất tinh quang chói mắt. Cuồng phong không hiểu từ đâu phát xuất, bao bọc lấy hai người. Rồi bỗng một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, ánh sáng chói loà, một sinh linh mới được sinh ra. Đầu mình tay chân là của nữ Lân Khoá sĩ kia, nhưng trên người nàng thì bao bọc bằng lân giáp tinh xảo cứng cáp.
Trước kia, người và vật dù tâm ý có tương thông đến mức nào đi nữa thì thuỷ chung vẫn không thể đạt đến cảnh giới “nhân thú hợp nhất” đựơc, nên chiến đấu không ít thì nhiều cũng có phần phân tán thực lực, lực lượng không thể bằng một người hai chân hai tay được. Còn hiện tại, nàng và lân đã hợp nhất, công lực thì khỏi phải nói, Kì Lân toạ kị cũng đã sớm đạt đến Ngũ Đẳng cảnh giới trong hệ Thất Đẳng của các chiến thức đại lục. Nữ Lân Khoá sĩ kia là Chiến Thần, đẳng cấp cả hai cộng lại thì quả thực đã vượt quá mọi sự hiểu biết của loài người. Nàng chỉ huơ tay một cái là hai Sát thủ kia đã thành một đống thịt bầy nhầy.
Về sau này, không ai biết tung tích nữ Thánh Khoá sĩ đó ở đâu nữa, có kẻ bảo là nàng đã vũ phá hư không, phi thăng thành tiên rồi. Lại có kẻ bảo rằng cơ thể huyết nhục của nàng không chịu nổi nguồn lực vô bờ bến kia nên đã tan xác từ lâu rồi. Trăm ý ngàn ý, không biết ai mới là đúng, nhưng chỉ biết một điều: nữ Lân Khoá sĩ đó chính xác là người đầu tiên trên Bất Diệt đại lục thi triển thành công phép hợp thể bí truyền.
Cũng có một số môn phái, tổ chức sau này bỏ công ra nghiên cứu phép hợp thể này. Nhưng kết quả vẫn là con số không. Mãi đến khoảng năm trăm năm trước đây, có một Ma Thừa giả với toạ kị là một con Hắc Long đã thi triển thành công phép hợp thể, tạo ra một Long nhân đầu tiên, hình dáng quái dị, thần trí cuồng loạn. Cũng may là đẳng cấp cả hai hợp lại cũng không quá cao thâm cho lắm, nên hai mươi cao cấp chiến binh cũng dễ dàng chế ngự được Ma Thừa giả kia, mang về nghiên cứu. Kết quả cho thấy: nếu muốn thi triển phép hợp thế giữa hai sinh vật, trước nhất thì hai sinh vật ấy phải hiểu rõ ràng về nhau từng chút một, phải có linh tính đồng nhất, phải nguyện ý hoà hợp cùng với nhau làm một. Sau đó thì phải tinh thuần một môn nội công nào đó có khả năng nung chảy hoặc hoà quyện sự vật lại với nhau. Để bắt đầu thì phải vận nội công đến mức tột độ, sau đó cùng tự sát và đâm chết sinh vật mình định hoà hợp. Nếu cả hai đang hấp hối thì khỏi cần nữa. Phần tiếp theo là tuỳ duyên số mà có đựợc hay không thôi. Và kết quả nghiên cứu cũng chỉ ra là: Tuy là hợp thể, nhưng thực ra là hai người phải chết hoàn toàn, dùng cơ thể huyết nhục của mình để đả tạo thành một sinh vật mới, một sinh linh mới. Thông thường thì sinh vật mới này sẽ trở nên mạnh mẽ do gộp chung cả công lực của hai người lại, nhưng lại thường trở nên điên loạn vô thức. Hoặc giả có âm hồn nào lảng vảng gần nơi hợp thể, thì xảy ra nguy cơ là âm hồn này sẽ xâm nhập vào thân thể vô thức đó, gây hoạ cho nhân gian. Đó quả thực là một mối hoạ không lấy gì đo đếm được. Thử nghĩ mà xem, một đại ma đầu với võ công tu vi trác tuyệt tàn phá đại lục, thử hỏi còn ai cản được.
Chính vì những bất cập đó mà hợp thể tuy không bị liệt vào hạng “bí pháp cấm”, nhưng vẫn bị giám sát gắt gao ở mọi nơi trên Đại Lục, thậm chí là cách đây hai trăm năm, “Liên Hiệp Các Chủng Tộc”, gọi tắt là Liên Hiệp Chủng, đã kí sắc lệnh, lập ra một cơ quan gọi là Hợp Thể cục, chuyên lo bảo hộ và chịu trách nhiệm về việc hợp thể, ra hẳn một bộ luật dài mấy chục trang cho việc hợp thể giữa các sinh vật, cấp giấy phép, ... blah blah, nói chung là đủ thứ hầm bà lằng ...
* *
*
Ái chà, tán nhảm nhiều quá rồi, quay lại chính đề thôi...
Cuồng Long Nhận trợn mắt nhìn Siêu Nhân ra vẻ kinh dị hồi lâu rồi ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Siêu Nhân nhìn hắn, thản nhiên hỏi:
- Cười cái gì?
Cuồng Long Nhận thủng thỉnh nói:
- Ngươi nhìn lại ngươi đi, tiên không ra tiên, ma không ra ma, người không xong, quỷ cũng không được, quả là đáng cười, đáng cười thực! Hắc ... hắc ...
Siêu Nhân không một chút biến sắc, vẫn thản nhiên nói:
- Ngươi tự nhìn lại ngươi đi, long không ra long, nhân không ra nhân, long không xong, nhân cũng không đựơc, há chẳng đáng cười lắm sao? Hắc hắc...
Cuồng Long Nhận nhìn thấy tiên ma vô danh nhân này tuy quái dị, nhưng ăn nói rất thú vị, lại thêm thực lực không thể nào dưới hắn được, lộ rõ vẻ thích thú, hắn mỉm cười nói:
- Ngươi ... cũng được đấy .... làm thuộc hạ cho ta đi!
Siêu Nhân vẫn không thay đổi sắc mặt, thản nhiên lặp lại:
- Ngươi ... cũng đựơc đấy ... làm thuộc hạ cho ta đi!
Cuồng Long Nhận cười phá lên, hắn không tưởng tượng được trên đời này lại xuất hiện một sinh vật thú vị đến thế. Bất quá, trong lòng Cuồng Long Nhận lại nảy sinh cảm giác muốn thuần phục sinh vật này.
Hắn không biết rằng, tự trong thâm tâm Siêu Nhân, một ý thức kì dị nào đó cũng đang thúc đẩy hắn tiêu diệt Cuồng Long Nhận!
Đã hợp thể rồi mà vẫn còn có thể dùng linh thức của mình điều khiển sinh vật này, xem ra tu vi của hai lão già gân quả không thuộc cảnh giới loài người nữa rồi.
Cuồng Long Nhận cười nói:
- Nếu ta thắng được ngươi, ngươi phải trở thành thuộc hạ của ta!
Siêu Nhân gật đầu, hắn nhìn Cuồng Long Nhận, thản nhiên nói:
- Nếu ta thắng được ngươi, ngươi phải trở thành một cái xác không hồn!!
Chưa dứt câu nói, thân hình hắn đã phát ra áp lực cực mạnh, trấn áp Cuồng Long Nhận. Cuồng Long Nhận không dám khinh thường, liền vận công tạo áp chế chống lại. Không ngờ sức mạnh của Siêu Nhân này còn hơn hắn một bậc, quả thực là kinh thế hãi tục!
Từng giọt, từ giọt mồ hôi nhểu xuống trên gương mặt đanh lại của Cuồng Long Nhận, cả hai cùng ngạnh nhau, quyết không ai nhường ai, áp khí ngày càng tăng, thậm chí còn kinh khủng hơn lúc trước nữa. Đến tận lúc này Cuồng Long Nhận mới than thầm trong bụng, tự trách mình ban nãy đã quá kiêu ngạo khinh địch, không đưa hết sức ra ngay từ đầu, để giờ đây ...
Ầmmmmm!!!
Một tiếng nổ lớn phát ra giữa Cuồng Long Nhận và Siêu Nhân, bức cả hai người lui lại, Siêu Nhân chỉ cần quạt đôi cánh mấy cái là đã đứng ngay ngắn lại như không, không hiểu những cú quạt này vô tình hay cố ý, mà áp lực từ đôi cánh tiên ma của Siêu Nhân lại thuận đà quạt bay Cuồng Long Nhận về sau cả mấy trượng, phải mất một lúc mới gượng đứng lại được, đây quả là một đả kích không nhỏ tới lòng tự tôn cả Cuồng Long Nhận, nên biết sau lần bị “trời đánh” lần trước, tu vi Cuồng Long Nhận đã đại tiến, hoàn toàn vượt xa mọi sự hiểu biết của con người, khủng bố không thể nào kể nổi, tưởng chừng trên thế gian không ai địch lại. Thế mà giờ, đùng một cái, lại có một sinh vật người không ra người, ma không ra ma đẩy lui, không phải là một cái tát thật mạnh vào lòng tự tôn của hắn sao?
Không, không thể được, Cuồng Long Nhận ta một đời tung hoành bốn bể, không thể thất thủ trước loài cẩu tạp chủng này được! Không thể nào!!!
Suy nghĩ đi liền với hành động, Cuồng Long Nhận lao đến, nhanh như thiểm điện, quang mang hoàng kim trên tay loé sáng, nhằm ngay ngực Siêu Nhân tung một quyền chí mạng. Quang mang đại thịnh, khí chung quanh dường như cô đặc lại, thiên địa cả kinh thất sắc...
Ầmmmmm!!
Thoi quyền rắn hơn đá, nặng tựa Thái Sơn của hắn đập đánh ầm một cái vào vật gì đó cưng cứng, sau khi quang mang tan hết, lộ ra một đôi cánh nửa tiên nửa ma, thì ra Siêu Nhân đã cong đôi cánh lại, đỡ một quyền mạnh mẽ vô bì của Cuồng Long Nhận, ý tỏ không thèm động tay động chân với sinh vật cấp thấp như hắn.
Siêu Nhân trên mặt lộ ra tiếu ý, không giấu được một nụ cười mỉm:
- Tới lượt ta!
Hắn bung mạnh đôi cánh một cái, một cỗ đại lực mạnh mẽ vô song ập tới người Cuồng Long Nhận khiến hắn phải vất vả mới giữ khỏi bị bắn ra sau một lần nữa. Trong lúc hắn đang luống cuống thì Siêu Nhân đứng im lặng vận dụng nội lực lên đôi tay.
Cuồng Long Nhận đã đạt đến mức trung cấp của cảnh giới tối thượng Chiến Thần, tất nhiên cảm thấy khí tức của đối phương đang dồn đến đôi tay, hiển nhiên là đang tụ tập công lực tấn công hắn, trong thời điểm “nhạy cảm” này, mỗi một chấn thương nhỏ đều có thể dẫn đến nội thương cực nặng.
Cuồng Long Nhận biết điều đó, và hắn không phải là một quân tử Tàu rù rà rù rì để mất một cơ hội ngon ăn trước mắt, hữu thủ nhất huy, tung một quyền bài sơn đảo hải vào giữa ngực Siêu Nhân.
Bùm!!!!
Một tiếng nổ lớn rách màng nhĩ vang lên dữ dội, Siêu Nhân đã tập trung lực lượng xong, ra tay tung chưởng, ngay lúc tay Cuồng Long Nhận vừa chạm đến người hắn. Nếu gọi quyền kình của Cuồng Long Nhận là “bài sơn đảo hải” thì phải nói song chưởng của Siêu Nhân là “phong cuồng bạo liệt” vô song.
Người ta thường nói: “Lúc con người ta mất cảnh giác nhất, yếu ớt nhất, chính là lúc con người ta đang đứng gần với chiến thắng nhất.”
Cuồng Long Nhận vừa đánh trúng Siêu Nhân, mười phần chắc chín là sẽ khiến gã yêu quái kia thụ thương không nhẹ, trong giây lát lơ là phòng thủ, trúng một chưởng phong cuồng bạo liệt của hắn, lập tức bị bắn vọt lên thinh không như con diều đứt dây, không nhích được dù chỉ là một đầu ngón tay.
Siêu Nhân nào để cho hắn kịp thở, ngay lập tức tụ khí, vung song chưởng đánh một vô hình chưởng khí mạnh mẽ không gì tả nổi, bắn thẳng về Cuồng Long Nhận. Hắn đang rơi tự do từ trên không xuống, dư lực từ chưởng lúc nãy vẫn còn khiến thân thể hắn run lên bần bật, kinh mạch trong người chạy loạn cả lên, khí huyết nhộn nhạo, không nhịn nổi phải oẹ ra một đống máu.
Máu rơi, người cũng rơi, tạo ra một phong cảnh kì dị vô cùng...
Đến tận bây giờ, Cuồng Long Nhận mới thấm thía thế nào là cái đạo lý: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”, hắn tự nhủ trong đầu:
- Mẹ kiếp, Cuồng Long Nhận ta xin thề, nếu hôm nay ta thoát được khỏi đây, từ nay trở về sau ta sẽ không khinh thường bất cứ thứ gì, dù là con kiến!!!
Nhưng hắn có thoát được khỏi đây không thì hãy còn là chuyện khác!
Bởi lúc này, chân khí hắn đang chạy ngược đường, người mềm nhũn vô lực, tính ra thì còn yếu ớt hơn cả một đứa bé mới sinh, nếu trúng chưởng tiếp theo của Siêu Nhân, chắc chắn phải nát bấy ra thành đống thịt, không còn nghi ngờ gì nữa. Ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, Cuồng Long Nhận tức tối nghĩ thầm:
- Mẹ kiếp, nếu ta giết ngay hai con chó Kiếm Ma và Kiếm Thánh ngay từ đầu thì có phải giờ này khoẻ rồi không? Thật đúng là đêm dài lắm mộng mà! Chó chết thực, ta còn cả một đại lục để thống trị kia mà ... Không! Ta không thể chết thế này được, Cuồng Long Nhận không thể chết lãng nhách thần không biết quỷ không hay như thế này được, khônggggg!!!!
Nộ hoả dâng cao trong lòng, vô tình đả thông hàng chục kinh mạch trong người, gây ra cho hắn không ít đau đớn, nhưng cũng khiến tinh thần hắn tự nhiên thấy sảng khoái vô cùng, hộc ra không biết bao nhiêu là máu bầm! Nhưng hắn không còn thời gian để suy tính nữa, kình phong của vô hình chưởng đã quật đến trước mắt. Cuồng Long Nhận thấy đầu mình man mát như có gió thổi vào...
- KHÔNGGGGGGG!!!
Theo bản năng, hắn đưa tay lên che lấy đầu, chưởng kình ập tới, mạnh mẽ vô song, tuy không chấn nát đầu hắn, nhưng thương tích cũng không hề nhẹ, cũng may mà tay hắn che đến kịp thời, không thì đã leo lên nóc tủ bán trái cây từ lâu rồi. Tốc độ rơi của Cuồng Long Nhận càng lúc càng nhanh, hắn phải đánh đến sáu chưởng liên tục mới có thể đáp xuống mặt đất an toàn, vừa ôm đầu, hắn vừa quan sát động tĩnh đối phương.
Nhìn thấy Siêu Nhân đang bắt đầu vỗ cánh hướng về mình, Cuồng Long Nhận nét mặt lạnh băng, đôi tay hắn chập lại trước ngực ra dáng bắt quyết thủ ấn rồi lầm bầm:
- Hỡi vong linh nơi Địa Ngục tối tăm, ta, chủ nhân của Diệt Thần, nguyện ký ma ước với ngươi. Nhân danh Diêm Vương cai quản cõi u linh, ta triệu hồi ngươi, Dạ Xoa Thần Thú!!!
Tức thì, ngay trước mặt hắn xuất hiện một làn hắc vụ mờ mịt, một Quỷ ảnh nhanh chóng hiện ra, đó là một quái vật đầu trâu mình gấu, tứ chi hổ báo. Quái vật này tuyền một màu đen từ dưới lên trên, cái mũi trâu to khủng bố bị xỏ bằng một chiếc vòng vàng lớn, từng đạo hoả diệm nho nhỏ phụt ra từ đó mỗi lần nó hô hấp, cả thân người lông lá với những cốt khô đan lùng nhùng vào nhau như một bộ chiến giáp, điểm xuyết thêm bằng một số sừng, gai nhọn hoắt. Con quái này chỉ nhìn thôi là đã biết đây là một sinh vật không nên dây vào, bằng mọi giá.
Gương mặt Cuồng Long Nhận giãn ra một chút khi nhìn thấy con quái vật, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tự tin, tự hào, tự mãn, tự cao, tự ... sướng mỗi lúc nhìn vào con quái, dường như hắn đặt rất nhiều niềm tin vào con quỷ này.
- Đã ba trăm năm rồi, nếu nó không có được bản lĩnh ngang với ta thì ít nhất cũng không thụt lùi so với trước đây, nói chung là có thể cầm cự với tên này trong ít phút, ta có thời gian liệu thương... - Cuồng Long Nhận nghĩ thầm.
Nghĩ là làm, Cuồng Long Nhận nhắm mắt, vận khí đả toạ điều thương, đối với những chiến thức có đẳng cấp thấp hơn thì việc này là một công việc tốn sức lực và mất khá nhiều thời gian, nhưng đối với những chiến thức đã đạt đến cảnh giới Chiến Thần như hắn thì chuyện này chỉ mất cao lắm là hai mươi phút. Chính xác là mười phút! Chỉ cần con Thần Thú cầm chân được Siêu Nhân với khoảng thời gian này thì Cuồng Long Nhận sẽ hoàn toàn bình phục, thậm chí còn sung mãn hơn lúc trước nhiều lần.
Con Dạ Xoa Thần Thú này là Quỷ vương chốn âm ti, để có được đạo bùa “Sinh tử phù” của nó thì Cuồng Long Nhận đã phải tốn đến ba trăm vạn lạc kim để mua nó.
* *
*
Ầy, nói làm sao đây nhỉ, Lạc Việt quốc tuy có nền văn hoá phát triển rực rỡ, đặc sắc nhưng sự phát triển mạnh mẽ của nền kinh tế nước này còn đáng kinh ngạc hơn nhiều so với sự phát triển văn hoá.
Một trăm năm trước, trải qua hai cuộc trường kì kháng chiến chống hai đại cường quốc của phương tây đại lục là Huê Kì và Phơ-răng, kinh tế Lạc Việt quốc gần như suy sụp hoàn toàn, hạn hán, mất mùa, rồi dịch bệnh, thiên tai thi nhau đổ xuống vùng đất hiền hoà này khiến nó gần như trống rỗng, hàng loạt cuộc nổi dậy, rồi các thế lực thù địch bên ngoài lăm le trở lại xâm chiếm, ... Nói chung là tình thế Lạc Việt quốc lúc này như nghìn cân treo sợi tóc, hung hiểm vô cùng.
Trong những ngày u ám đó, một nhân vật kiệt xuất nhất mọi thời đại của Lạc Việt quốc đã xuất hiện, ông tên là Ái Quốc, sau mấy chục năm bôn ba tìm hiểu cách thức làm việc của Đại Hoa và một số đại cường quốc phương Tây khác, ông đã trở về, thành lập Quốc Hội, biến Lạc Vịêt thành một nước Cộng Hoà, lại khôn ngoan tạm thời hoà hoãn với Đại Hoa ở phương Bắc, dồn hết tài lực và vật lực để đánh đuổi bọn xâm lược đế quốc phương Tây ra khỏi bờ cõi Lạc Việt, sau đó chú tâm tu bổ nền kinh tế rệu rã của Lạc Việt, khi đã có nền móng vững chắc, Ái Quốc huy động tất cả mọi người trong nước hướng mũi nhọn về Đại Hoa, đánh đuổi hai trăm vạn quân xâm lược ra khỏi bờ cõi, Lạc Việt độc lập.
Ừm,... sau khi Ái Quốc qua đời, Quốc Hội Lạc Việt đã nhóm họp và đề ra chiến lược “thôn tính” phương Tây đại lục. Không phải bằng vũ lực, cũng không phải bằng ngoại giao, mà là bằng ... tiền!!!
Theo kế hoạch, Lạc Việt quốc phải đổi mới cơ cấu kinh tế, từ bao cấp chuyển thành kinh tế mở cửa, gia nhập Liên Minh Kinh Tế đại lục (viết tắt là WTO ), thay đổi luôn cơ cấu sản xuất, chuyển từ nông nghiệp và thủ công nghiệp sang các ngành nghề có lợi nhuận như: nuôi dưỡng, thuần dưỡng và buôn bán thần thú, toạ kị; chế tạo đạo bùa, dược phẩm; rèn và khảm nạm binh khí cao cấp, phát triển dịch vụ bảo hiểm, ngân hàng; v.v... Đồng thời, chăm lo nhiều hơn cho giới tu luyện, mở hàng trăm học viện đào tạo những chiến thức như: Võ giả - Ma chiến binh, Hiền giả - Ma pháp sư, Tu chân giả - Tu thân giả, Thánh Khoá sĩ - Ma thừa giả, riêng còn Nhẫn giả - Sát thủ là chiến thức bị cấm trên đại lục nên không thể mở trường dạy công khai được, nhưng Lạc Việt quốc không quá khắt khe về chuyện này. Nói chung là chỉ sau một trăm năm, tầm nhìn quá xa và hành động cực kì táo bạo của Quốc Hội Lạc Việt đã gây ảnh hưởng lên toàn đại lục.
Đầu tiên là ở nền kinh tế, việc thay đổi cơ cấu kinh tế từ lạc hậu sang nền kinh tế cao cấp đã khiến tiền chảy vào Lạc Việt quốc như nước. Thế là quá thuận lợi cho kế hoạch “Thôn tính phương tây” đã đề ra một trăm năm trước. Quả nhiên, các đại tài chủ phương tây vì loá mắt trước tiền của gần như vô tận của các thương nhân Lạc Việt, đã gật đầu đồng ý bán hàng chục ngàn xưởng rèn, mỏ khai thác tài nguyên, cảng biển, v.v... cho các thương nhân này. Với những “con gà” “đẻ trứng vàng” này, nền kinh tế Lạc Việt phất lên nhanh chóng, và thế là, các tập đoàn ở phương tây, mặc dù bên ngoài mang cái mác “phương tây”, nhưng bên trong là do người Lạc Việt làm chủ và quản lý, kế hoạch “Thôn tính phương tây” đã thành công mĩ mãn.
Giờ thì đố ai dám động đến Lạc Việt quốc nữa rồi, chỉ cần các nhà buôn Lạc Việt “hét” giá các mặt hàng lên cao gấp đôi, gấp ba một cái là cả nền kinh tế Tây châu phải điêu đứng, có thể nhìn thấy trước hàng trăm triệu người dân sẽ chết đói, hàng vạn vạn người mất công việc làm. Các quốc gia Tây châu không muốn đối mặt với hàng trăm ngàn cuộc nổi dậy thì phải đáp ứng đủ các yêu cầu của Lạc Việt quốc. Chính vì thế, đồng tiền Lạc Việt trở thành thứ kim tệ được tiêu thụ nhiều nhất trên Bất Diệt đại lục, có thể nói là đồng tiền thông dụng nhất đại lục cũng chẳng ngoa!
Hơn nữa, cũng chẳng ai dại gì mà chọc vào một nơi có hàng trăm học viện chiến binh với hàng chục triệu tinh binh sung mãn, mạnh mẽ lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng như Lạc Việt quốc. Quan trọng hơn, với chính sách đãi ngộ hợp lý và cực kì thông thoáng của mình, Lạc Việt quốc đã thu hút được không biết bao nhiêu là quân sư, tướng sĩ tài ba, bổ sung vào kho tàng nhân tài vốn đã vô bờ bến của mình. Đất nước yên bình này cũng là nơi hàng trăm nghìn vị cao nhân chọn làm chốn ẩn tu, nên nói là nơi ngoạ hổ tàng long cũng không sai. Ai mà điên chọc vào một nơi ngoạ hổ tàng long chứ? Hoạ may ra chỉ có những Siêu đại cường quốc như Đại Hoa quốc thôi. Nhưng những cường quốc như Đại Hoa quốc ở Đế Châu hay Huê Kì quốc ở Lâm châu không nhiều.
Đó là lý do khiến vị thế của Lạc Việt quốc trên trường quốc tế nổi lên rõ rệt, và càng nổi lên thì những lữ khách, những du lịch gia của hàng trăm nước khác trên Bất Diệt đại lục lại càng tò mò, càng háo hức tìm hiểu sâu xa hơn về Lạc Việt quốc. Thế là nền văn hoá đặc sắc ngàn năm của Lạc Vịêt lại có cơ hội quảng bá ra bạn bè quốc tế. Nên nhớ, kinh tế phải mạnh, vị thế phải cao thì văn hoá của mình mới có cơ hội đưa ra trường quốc tế được.
Chẳng ai muốn tìm hiểu văn hoá một nước nghèo kiết xác, dân chết đói, oán thán cả. Người ta nói “Phú quý sinh lễ nghĩa” là vậy. Một dân tộc đói kém, nghèo nàn thì người dân sẽ không có tâm trí đâu mà diện những bộ quần áo “cổ truyền” ra phố, sẽ không có tiền bạc mà nấu những món “truyền thống” đắt tiền, họ cũng sẽ không có thời gian rảnh rỗi mà tham gia các lễ hội “văn hoá” được.
Đừng có ngồi mà nói nào là “văn hoá” này nọ với người nghèo, cơm ăn chưa no, áo mặc chưa ấm thì làm sao mà có tâm trí ngồi bàn chuyện “thanh tao” đựơc? Thế nên, muốn quảng bá văn hoá, trước mắt hãy làm cho “dân giàu, nước mạnh” rồi thì người dân sẽ tự mà tìm đến những thứ “tao nhã” thôi.
Con người ai mà chẳng yêu cái đẹp? Có điều những phẩm chất tốt đẹp của họ bị vùi lấp bởi những lo lắng về “cơm, áo, gạo, tiền”. Cứ lo đủ cho họ những thứ ấy, tất họ sẽ phô trương cái bản chất tốt đẹp của họ ra thôi.
* *
*
Trời mẹ ơi! Lại tán nhảm nữa rồi, chết mất, quay lại chính đề thôi ...
Con quái tên Dạ Xoa Thần Thú gầm lên đinh tai nhức óc, nó đã ba trăm năm nay không được động tay động chân rồi, oán khí, sát khí, tử khí chất chứa không ít, giờ chính là lúc nó có cơ hội phát tác, làm sao lại không khủng khiếp cho được. Ba trăm năm tu luyện không ngừng nghỉ, thần thú này đã đạt đến Thất đẳng, chỉ dưới chủ nhân nó một bậc, thực lực không thể gọi là “cường hãn” được, phải gọi là “siêu tuyệt quán thế” thì may ra...
Hết Quyển I: Chương Sáu.
+ Cuồng Long Nhận đã chiến thắng áp đảo hai vị tiên, ma lão nhân. Trong lúc hắn đang chuẩn bị tiêu diệt cả hai thì tiên ma nhị lão đã kịp sát tế chính bản thân, hợp nhất thành một Siêu Nhân vô địch. Với sức mạnh kinh thế hãi tục hợp nhất từ thần và ma của mình, Siêu Nhân đã đánh cho Cuồng Long Nhận một trận tối tăm mặt mũi, khiến hắn phải liệu thương một lúc lâu. Liệu Cuồng Long Nhận có đủ thời gian để đả tọa dưỡng thương? Liệu con Dạ Xoa Thần Thú với thực lực cường hãn vô song có ngăn chặn được Siêu Nhân quá đỗi siêu việt kia trong mười phút? Kết quả trận chiến cuối cùng là như thế nào? Tất cả sẽ được giải đáp trong Quyển I, chương Bảy của Bất Diệt Kiếm: Là kết thúc hay là sự bắt đầu? Thân mời quý huynh đệ tỷ muội gần xa đón xem.
+ Bật mí: Trong chương tiếp theo, sẽ có một trong hai người Siêu Nhân và Cuồng Long Nhận phải chết, người còn sống sót sẽ trở thành nhân vật chính trong Quyển II của Bất Diệt Kiếm, đón xem!