Thủy Thiên Nhi cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, hoàn toàn không nhìn ra phương hướng, nghĩ muốn cử động nhưng chỉ có thể hơi nhúc nhích một chút, nên đành đảo mắt nhìn tình trạng của mình.
Đột nhiên, một tiếng sấm long trời lở đất làm chấn động tâm thần của Thủy Thiên Nhi, lập tức nàng cảm thấy thân mình hơi trầm xuống, hơn nữa bụng dưới chợt đau quặn lên rồi đầu cũng đau nhức từng cơn, tựa như có người túm lấy mình kéo xuống. Không lâu sau, phía trước xuất hiện một đạo ánh sáng, nàng liền dùng sức nhìn về phía phát ra ánh sáng đó.
" Phu nhân, cố rặn thêm chút nữa, phần đầu thai nhi sắp ra rồi!" Đầu Thủy Thiên Nhi đang rất đau nên khi nghe được giọng nói này thì cảm thấy lỗ tai nhói lên thậm chí có thể nói là đinh tai nhức óc, thầm nghĩ khi ra ngoài rồi thì phải hảo hảo giáo huấn kẻ to miệng này một chút mới được, vì thế bèn liều mạng cố trườn ra ngoài.
“ Hả…”
“ Phu nhân... Phu nhân, ngàn vạn lần đừng ngất xỉu, còn hơn một nửa phần thân thôi, lập tức sẽ ra hết, phải cố chịu đựng ah!"
“ Cạch…..A~~ "
“A~~ " Tiếng kêu kinh ngạc của một người chợt vang lên.
"Tại sao có thể như vậy? đứa nhỏ này cư nhiên ngậm một khối ngọc."
Thủy Thiên Nhi cảm giác được có người đem bế nàng lên rồi dùng sức vỗ mạnh vào hai mông làm cả người đau muốn chết đi được, chỉ muốn mắng chửi người nọ nên không thể khống chế được nữa đành phải nhả miếng ngọc ra. Nhưng khi chu miệng ra muốn mắng thì cái gì cũng nói không nên lời. Thấy Thủy Thiên Nhi không khóc, người đang bế Thủy Thiên Nhi nọ lại đánh thêm vài phát nữa, lúc này ả xuống tay hơi nặng làm Thủy Thiên Nhi không thể nhịn được nữa, từng giọt nước mắt lăn xuống, cùng kêu lên “Ô… Ô” hai tiếng rồi im bặt.
"Chúc mừng phu nhân, chú mừng phu nhân, là một vị thiên kim tiểu thư!"
" Tiểu thư sao lại thế này? Nhưng xem ra thật sự là khỏe mạnh. Hẳn là không có sự tình gì." Đột nhiên, giọng nói thô ráp của bà mụ kè sát vào Thủy Thiên Nhi lại chợt vang lên khiến cho Thủy Thiên Nhi bị giật mình nhớ tới thời điểm hiện tại. Nàng thật sự rất muốn chụp lấy lão yêu bà này tống cho một chưởng. Đáng tiếc là đôi tay lại không nghe theo sai khiến của nàng, muốn đánh nhau cũng không đánh được. (Dg: Ta kháo! Mới sinh ra mà đã như thế, sau này đố thằng nào dám chọc vào bà nương này, hắc hắc ^-^).
Hiện tại, Thủy Thiên Nhi xem như đã hiểu được, thực ra mình hiện tại chỉ là một đứa trẻ con. Là trẻ con nên phải biết bổn phận, hiện tại hình như phải khóc lên thì phải?
Nghĩ xong liền khóc ngay. (Dg: Oa...oa...oa...^-^)
" Í, sao lúc nên khóc thì tiểu thư lại không khóc, lúc khóc thì không khóc, lúc không nên khóc thì lại khóc nhỉ?" Bà mụ âm thầm nói. Thủy Thiên Nhi nghe được lời này mới phát hiện ra mình khóc chậm mất rồi, vì thế liền im lặng không thèm khóc nữa.
Thì ra nơi mà Thủy Thiên Nhi đầu thai chính là Thủy phủ thuộc đệ nhất thành - Thủy Lạc thành. Thủy phủ chỉ cần có một chút biến động nhỏ cũng khiến cho mọi người trong thành chú ý đến. Vì thế Thủy phủ nho nhỏ này khi phát sinh ra đại sự như vậy cũng rất mau lan truyền khắp nơi.
Có người nói: Tại Thủy phủ, khi thiên kim tiểu thư sinh ra là lúc có tiếng sấm mãnh liệt, tử hà (dám mây tím của loi điện) bao phủ, trời sinh dị triệu, về sau nhất định có phú quý bức người; có người nói, tại Thủy phủ, khi thiên kim tiểu thư sinh ra có ngậm một khối bảo ngọc, kiếp trước nhất định có một đoạn tiên duyên; còn có người lại nói: thiên kim tiểu thư ở Thủy phủ từ nhỏ đã có điểm bất đồng với những tiểu hài tử khác, vừa sinh ra đã có thể hiểu được tiếng người nói, thông minh dị thường.
Nói về Thủy phủ, đã kinh doanh buôn bán qua nhiều thế hệ, gia tài bạc triệu, phú khả (giàu nhất) một phương. Dựa theo thời điểm này mà nói, địa vị chia làm sĩ nông công thương, thương xếp sau cùng, địa vị thực ra là rất thấp, nhưng bởi vì Đại đương gia thủy phủ cùng thành chủ Thủy Lạc thành có chút giao tình, vì thế ở trong Thủy Lạc thành này không có người nào dám chọc vào.
Trong thời đại này, lấy thành tính đơn vị thì thành chủ tương đương với người đứng đầu một quốc gia, thiên hạ tổng cộng có mười mấy thành, Thủy Lạc thành chính là thành đông dân nhất so với các đại thành khác, binh cường dân phú, lại có quan hệ mật thiết cùng Thủy gia rất có thủ đoạn trong kinh doanh, cở sở khinh doanh của Thủy gia không chỉ trải rộng khắp Thủy Lạc thành mà còn kéo dài tới cả Tuyết Vực thành, Giang Nam thành cùng nhiều thành thị khác, thực lực không thể khinh thường.
Đại đương gia đương nhiệm của Thủy phủ là Thủy Ngạo Thiên, tuổi đã ngoài tám mươi, nhưng lại là một nhân tài. Dựa vào cổ tay cường ngạnh của Thủy Ngạo Thiên, đến thế hệ này của Thủy gia, vô luận là tiền tài hay quyền thế đều siêu việt hơn xưa, đạt tới thời kì cường thịnh. Vì thế cho nên hiện tại đề tài mà mọi người đàm luận nhiều nhất không phải là thành chủ Thủy Lạc thành mà là đệ nhất đại phú hào - Thủy gia.
Thủy Ngạo Thiên cưới ba thê thiếp, sinh hạ được năm người con trai, điều tiếc nuối chính là đã qua tuổi tám mươi nhưng chưa ai sinh hạ cho lão một thiên kim tiểu thư, hiện tại lão đã có nữ nhi, Thủy lão gia đương nhiên vô cùng vui vẻ, suốt ngày cười mãi không thôi. Càng vui mừng hơn nữa là nàng không giống những đứa trẻ bình thường khác, rất là thông minh, sắc sảo khiến Thủy lão gia hận không thể thổi phù phù lòng bàn tay nhi nữ mình rồi ngậm vào miệng.
Tên của Thủy tiểu thư là do Thủy lão gia dày công tra cứu rất nhiều loại sách vở, thỉnh giáo qua nhiều nhân tài mới nghĩ ra được, cuối cùng lại đặt tên cho nàng là Thủy Thiên Nhi, ý nói dòng nước chảy xa nghìn dặm, hy vọng Thủy Thiên Nhi sống thật hạnh phúc mãi mãi như dòng nước chảy miên man vô tận.
Đến ngày thứ ba kể từ khi Thủy Thiên Nhi được sinh ra, nàng mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn thì lập tức phát hiện mọi người vây quanh mình thành một vòng lớn, người trẻ có, người già cũng có nốt, nhưng ai ai cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, thương yêu mà nhìn mình. Tuy nhiên, chỉ có duy nhất một người, nhìn mình cứ như là nhìn một con ruồi bọ, biểu tình vô cùng chán ghét. Thủy Thiên Nhi lúc ấy liền đem bộ dáng của hắn nhớ kỹ trong đầu, chính là một tiểu nam hài khoảng mười tuổi có bộ dáng thông minh, lanh lợi giống như một con búp bê được điêu khắc tinh xảo mà thành, tự nhắc nhở chính mình về sau nên ít đi trêu chọc hắn. Thủy Thiên Nhi nghĩ thầm, ta vừa mới sinh ra, như thế nào liền nhận ra được người chán ghét mình chứ? Chẳng lẽ là chính mình khi lớn lên sẽ phải trốn tránh mọi người sao? Nhưng mà phụ thân mình nhìn cũng tuấn tú, lịch sự còn mẫu thân cũng là một phụ nữ quyến rũ động lòng người, hẳn là mình sẽ không quá xấu ah?
Tiểu nam hài này không ai khác chính là con trai độc nhất của thành chủ Thủy Lạc thành - Tiêu Vũ Phong tên gọi là Tiêu Tuyệt Thành. Nghe đâu Tiêu Vũ Phong cùng Thủy Ngạo Thiên trong lễ mừng năm mới từng có ước định, nếu một trong hai nhà sinh hạ nữ nhi thì quyết định làm thông gia với nhau. Tiêu Vũ Phong có chút hiếm muộn về bề con cái, đến tuổi trung niên mới sinh hạ được một đứa Tiêu Tuyệt Thành, bất quá đứa con này thật ra lại thông minh dị thường, xử lý mọi việc vô cùng quyết đoán, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể thay thành chủ quyết định một số việc. Cũng không hiểu sao, Thủy gia mặc dù tự thị con cái đầy nhà, nhưng cũng không có lấy một nữ tử, cho đến khi Thủy Thiên Nhi được sinh ra. Thủy Thiên Nhi tự nhiên sẽ cùng Tiêu Tuyệt Thành kết duyên phu thê theo ước định. Đáng tiếc chính là, Tiêu Tuyệt Thành đã am hiểu thế sự, tuy còn nhỏ nhưng cũng đã có người trong mộng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Tiêu Tuyệt Thành lại chán ghét Thủy Thiên Nhi như vậy.
Việc này xảy ra từ khi Tiêu Tuyệt Thành cùng mẫu thân đi thăm ông ngoại. Vào mùa đông năm trước, Tiêu Tuyệt Thành theo mẫu thân - Hà Thị đến Hà gia thăm hỏi bệnh tình của phụ thân, vừa lúc gặp được con gái của cậu mình là Hà Như Tâm, cũng chính là biểu muội của Tiêu Tuyệt Thành.
Tuổi của Hạ Như Tâm cùng Tiêu Tuyệt Thành xấp xỉ với nhau, trời sinh mị cốt, hơn nữa rất có tâm cơ, nên khi nhìn thấy tiểu nam hài xuất sắc như thế liền nhất thời tâm hoa nộ phóng, vừa gặp đã thương yêu, tìm mọi cách khiêu khích Tiêu Tuyệt Thành. Trong nhà Tiêu Tuyệt Thành cũng không có nữ tử nào cùng tuổi, nên khi nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp này cộng thêm Hạ Như Tâm lại cố ý câu dẫn mình, nhất thời thất thần nhìn Hạ Như Tâm vui đùa xung quanh mình, hơn nữa còn hùng hồn nói: " Ngoại trừ Hạ Như Tâm ra thì quyết không lấy ai khác”. Lời nói này trong mắt mọi người chỉ là lời nói đùa cho vui mà thôi, nhưng Tiêu Tuyệt Thành cùng Hạ Như Tâm lại coi việc này là thật, nghiễm nhiên trở thành bộ dáng của một đôi tiểu tình nhân, từ đó về sau hễ Tiêu Tuyệt Thành rãnh một chút là lại chạy đến Hạ gia.
Thưc ra thì Tiêu Vũ Phong tưởng rằng Thủy Ngạo Thiên sẽ không có nữ nhi, việc kết thành thông gia sẽ không xảy ra, khi đó thì tùy Tiêu Tuyệt Thành lựa chọn, lời ước định này nếu được thì quan hệ hai nhà đã thân lại càng thân thiết hơn, âu cũng là lựa chọn không tồi. Nhưng mà sau đó lại nghe nói Thủy Ngạo Thiên sinh hạ một tiểu nữ nhi, biết không thể để Tiêu Tuyệt Thành làm loạn nữa nên liền đem việc hôn ước báo cho con biết, vì thế, Tiêu Tuyệt Thành cùng phụ thân đại náo một hồi, đánh chết cũng không muốn lấy nữ nhi Thủy gia.
Khi Thủy Thiên Nhi được ba ngày tuổi thì Tiêu Tuyệt Thành đã bị buộc phải đến Thủy gia gặp mặt thê tử tương lai, khi đó Tiêu Tuyệt Thành lại nghĩ đến Hạ Như Tâm nên tự nhiên liền đối với Thủy Thiên Nhi sinh ra chán ghét, vì thế mà thể hiện trên vẻ mặt như vậy.
Trong hoàn cảnh đó, Thủy Thiên Nhi ngày một lớn lên. Bất tri bất giác cũng đã được hai tuổi.
" Tiểu thư, thong thả một chút, không lại ngã bây giờ..!", phía trước Thủy Thiên Nhi đang chạy trốn, phía sau là một tiểu nha hoàn đang run sợ đuổi theo.
" Lê nhi mau đuổi theo ta, đuổi kịp, ta cho ngươi ăn kẹo hồ lô ". Thủy Thiên Nhi vui tươi, hớn hở xoay người lại quơ quơ cây kẹo hồ lô trong tay.
" Tiểu thư, ta thật sự chạy không nổi nữa rồi, hay là chúng ta...chúng ta... nghỉ ngơi một lát đi?" Lê nhi vừa thở hồng hộc vừa vỗ ngực thầm nghĩ không hiểu tiểu thư còn nhỏ tuổi làm sao lại có sức lực mạnh như vậy, lại còn chạy trốn nhanh như vậy chứ?
" Lê nhi, ngươi thật vô dụng, mới chạy có chút xíu mà đã chạy không nổi rồi, nếu không đuổi kịp ta, buổi tối cũng đừng mong được ăn cơm!" Thủy Thiên Nhi trừng đôi mắt to trong veo như thu thủy, hù dọa nói.
" Hừ, còn tuổi nhỏ mà tâm địa đã ác độc như thế, tương lai nhất định là một người ngoan độc, làm sao có thể làm chủ mẫu của một thành chứ!". Tiểu a hoàn hậm hực nói thầm.
Thủy Thiên Nhi xoay người liền thấy Tiêu Tuyệt Thành đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm về phía mình. Thủy Thiên Nhi chỉ biết là Tiêu Tuyệt Thành chán ghét mình nhưng lại không hiểu nguyên nhân vì sao, với nguyên tắc tham nhiều thêm một chuyện không bằng bớt ít một chuyện, Thủy Thiên Nhi cảm thấy tốt nhất vẫn là đừng làm cho mình cùng Tiêu Tuyệt Thành phát sinh bất kỳ xung đột nào, vì thế Thủy Thiên Nhi làm bộ bình thường như không thấy, đối với Tiêu Tuyệt Thành nở một nụ cười ngây thơ, vô hại.
" Hừ, ta không có hứng thú với ngươi, ngươi cũng đừng vọng tưởng trở thành thành chủ phu nhân!" Tiêu Tuyệt Thành liếc mắt Thủy Thiên Nhi miệt thị, rồi liền rời đi. Bởi vì Tiêu Tuyệt Thành chán ghét Thủy Thiên Nhi, thế nên khi thấy Thủy Thiên Nhi đơn thuần chỉ cười để lấy lòng mình, vì thế mà nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Thủy Thiên Nhi nghĩ thầm, một ngày nào đó ngươi sẽ thua bởi tay ta, tiểu tử, ngươi đắc ý không được bao lâu nữa đâu. Cho nên, mặc dù Thủy Thiên Nhi cũng rất là phản cảm với sự tự thị của hắn, nhưng mà bộ dạng bề ngoài vẫn giữ vẻ thiện chân vô tà (lương thiện không nhiễm chút tà ác).
Kể từ khi Thủy Thiên Nhi được sinh ra tới nay, Tiêu Vũ Phong thường xuyên mang theo Tiêu Tuyệt Thành đến Thủy gia chơi, thực ra là muốn Tiêu Tuyệt Thành cùng Thủy Thiên Nhi tiếp xúc với nhau nhiều hơn, dần dần sẽ thích Thủy Thiên Nhi, nhưng đáng tiếc là Tiêu Tuyệt Thành ngay từ lúc đầu đã có thành kiến với nàng. Trong mắt mọi người, Thủy Thiên Nhi là một tiểu cô nương hoạt bát, đáng yêu, thông minh cơ trí, nhưng thực ra trong mắt hắn nàng lại trở thành một người điêu ngoa, ngang ngạnh, bạo ngược, giảo hoạt.
Trừ Tiêu Tuyệt Thành ra thì hầu như mọi chuyện Thủy Thiên Nhi đều hài lòng. Trong nhà các ca ca cũng đối xử với nàng tương đối tốt, bởi vì chính mình là nữ nhân thân thuộc, bọn họ cũng không lo lắng tương lai mình đi tranh đoạt gia sản với họ, vả lại bộ dáng của nàng cũng thật ngây thơ trong sáng, được mọi người thập phần yêu mến. Tuy rằng Thủy Thiên Nhi là do tiểu thiếp Vương Như phu nhân sinh ra, nhưng đại nương, nhị nương đều đối xử với nàng rất tốt, đều xem như con ruột của mình. Bởi vậy, bên trong Thủy phủ, Thủy Thiên Nhi chính là một bảo bối, ai ai cũng không dám khi dễ nàng, mặc dù còn có chút ngang ngạnh, nhưng dù sao Thủy Thiên Nhi là người còn mang theo trí nhớ của kiếp trước tới đây, cho nên cũng hiểu được nhiều sự tình, tính nết mặc dù có chút điêu ngoa, nhưng cũng không dám quá đáng, ngang ngạnh nhưng cũng vừa phải, chỉ cần như thế thôi thì hạ nhân trong phủ cũng vui vẻ lắm rồi.
" Phụ thân, người bây giờ mới chịu trở về à? Thiên Nhi rất là nhớ phụ thân! Phụ thân có mang lễ vật gì về cho Thiên Nhi không?" Hôm nay Thủy Ngạo Thiên mới từ Tuyết Vực Thành trở về, cho nên Tiêu thành chủ mới cố ý mang theo Tiêu Tuyệt Thành lại đây thăm hỏi, bằng không cũng sẽ không gặp nhau.
" Ngoan, phụ thân cũng rất nhớ tiểu Thiên Nhi của ta, đến đây, nhìn xem phụ thân mang về cho Thiên Nhi cái gì nào?" Thủy Ngạo Thiên bế Thủy Thiên Nhi lên ôm vào trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn (đầy son phấn) của nàng.