Một thoáng quê hương
Chốn quê tôi có rộng đồng bát ngát
Bầy trẻ con ngồi vắt vẻo mình trâu
Chiều thả diều, gió lồng lộng sân sau
Tiếng hàng gánh, người dãi dầu buôn bán
Ở quê tôi ai ai cũng đều ráng
Vượt cảnh khó nghèo, mưa nắng chẳng than
Nhưng cuộc đời…đâu có dễ thăng quan
Vẫn lầm lũi, chẳng đàng hoàng hơn trước
Chở học sinh gồng vai con nước ngược
Ông lái đò cố chèo chống mái thuyền
Đừng trách ông sao sống cứ vì tiền
Chở nhiều người…hơn mức ông cho phép
Bão lụt miền Trung, thổi tung nhà ọp ẹp
Dìm tàu dân trong sóng lũ cao trào
Đừng trách người nghèo, hãy hỏi vì sao
Đời mãi khổ và lúc nào sẽ khá
Ước mong sao quê hương mình êm ả
Những cuộc đời bớt vất vả long đong
Vắng tiếng rao buồn của những hàng rong
Thêm nụ cười trong, rạng ngời hạnh phúc
|