Ngày 29 tháng 8. Sân khách Arsenal trận tranh cup UEFA.
Ngày 30 tháng 8. Là ngày giỗ người mẹ quá cố cách đây 10 năm. Bấm đốt ngón tay tính ra chỉ còn khoảng 5 ngày.
Mấy hôm trước trong giải vô địch quốc gia. Ta đã ghi thêm 9 bàn thắng giúp cho đội Sevilla đạt được 7 trận thắng liên tiếp, Sevilla đã leo lên đến vị trí thứ 4 trong bảng xếp hạng La Liga.
“Caesar! Gần đây có tâm sự gì, sao thấy có vẻ buồn bã không vui thế?” Huấn luyện viên Pilato, trong lúc ăn trưa đi tới ngồi bên cạnh ta.
“Sao lại nói như vậy? Lẽ nào ta tập luyện chưa cố gắng sao?” Ta ngạc nhiên hỏi huấn luyện viên. Vì trận đấu ngày 29. Mấy ngày nay ta liều mạng tập luyện. Ngày nào cũng tập luyện gấp mấy lần ngày bình thường, lẽ nào làm như thế có gì sai sao?
Thực sự, Pilato vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta: “Không! Ngược lại, ngươi tập luyện còn nỗ lực hơn nhiều, có lẽ phải nói là tập tới mức điên cuồng. Tất cả mọi người không hi vọng ngươi sẽ mệt mỏi vì tập luyện quá sức. Ngươi có tâm sự gì, có thể nói cùng anh em trong đội. Có phải nhớ nhà hay không?”
"Không! Huấn luyện viên, hãy tin ta thật sự rất muốn chuẩn bị thật tốt khi đối đầu với arsenal. Ta nhất định sẽ ghi bàn!”
“Ha ha! Ta đương nhiên là tin tưởng ngươi. Chẳng ai lại hoài nghi Caesar đại đế. Trận nào trong giải vô địch quốc gia, ngươi cũng kiến thiết và ghi bàn. Ngươi đã trở thành một trong những tiền vệ xuất sắc nhất của giải đấy. Nhưng có điều buổi tối nay ta hi vọng ngươi hãy tham gia một bữa tiệc. Là bữa tiệc tặng thưởng. Lại có rất nhiều phóng viên tham gia. Việc này rất quan trọng đến danh tiếng của ngươi.”
Ta sửng sốt: “Vì sao? Ngài không phải luôn phản đối chuyện này, muốn các cầu thủ chuyên tâm vào tập luyện sao?”
“Đúng vậy! Ta vô cùng phản đối. Nhưng bây giờ lại khác. Ngươi lại không giống. Ngươi đại diện cho người Châu Á. Ngươi cũng biết, các giải thi đấu chuyên nghiệp ở châu Âu, đa số đều kỳ thị và có cách nhìn phiến diện đối với các cầu thủ Châu Á. Ta muốn tài năng của ngươi được dương gianh ở Châu Âu và thế giới. Để chứng minh các cầu thủ Châu Á, chứng minh bản thân ngươi không hề kém với bất kì ai trên thế giới. Dĩ nhiên ngươi có thể chọn không đi. Đây chỉ là ý kiến của ta. Ta về nghỉ ngơi, ngươi cứ từ từ ăn trưa nha.”
Ta ngồi thừ người ra ở đó. Nhìn theo bóng dáng huấn luyện viên già nua. Trong long trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Kính nể hắn vì sự công chính vô tư và tình cảm sâu đậm với bóng đá. Cũng cảm kích hắn cho ta lời nhắc nhở và dạy dỗ. Lời nói của hắn rất vô tư, giúp ta có thể khơi dậy tình cảm dân tộc đã mờ nhạt.
Giờ tập buổi chiều. Ta cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nhưng trong đầu vẫn phảng phất một giọng nói: “Ta là người Châu Á, ta đại diện cho Châu Á, chúng ta không thể kém bất cứ ai!”
Mỗi một đường chuyền bóng, ta đều cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ. Mỗi một động tác đều phải gọn gàng đẹp mắt! Ta như một cơn gió thổi vụt qua, nhịp di chuyển và những bước chân, toàn bộ đội bóng đã bị ta thôi miên. Họ kích động, hưng phấn phối hợp cùng di chuyển cùng nhịp điệu. Những đường tấn công sắc bén. Hay những thế phòng ngự vững chắc. Những pha chuyền bóng biến hóa. Giờ khắc này, mỗi một cầu thủ trong đội đều trở nên hoàn mỹ. Chúng ta cảm nhận cùng đồng đội, và cảm nhận chính bản thân mình.
Huấn luyện viên Pilato lặng lẽ nhìn những bóng dáng tràn ngập tình cảm mãnh liệt trên sân. Đôi mặt rưng rưng lệ: “Đây mới là nghệ thuật bóng đá, nghệ thuật bóng đá đích thực. Nếu như tất cả các giải vô địch, chúng ta đều đá với tinh thần như thế này, chức vô địch nhất định là của chúng ta.”
Ngày hôm nay, chúng ta lần đầu tiên ra sân tập mà không nghe thấy tiếng quát tháo của huấn luyện viên Pilato. Hắn như một cổ động viên ngồi lặng lẽ trên hàng ghế trong sân tập. Lặng lẽ ngồi tận hưởng ánh nắng và từng ngọn gió của thành Sevilla. Cũng tận hưởng niềm vui của nghệ thuật bóng đá.
Buổi tập kết thúc. Bon ta bừng bừng phấn khởi bước về phòng thay đồ. Đội trưởng Morientes và Orian chạy đến bên cạnh: “Caesar, nghe nói tối nay ngươi đến bữa tiệc trao giải hả?”
“Đúng vậy! Sao thế?” Ta ngạc nhiên nhìn bọn họ. “Hai người các ngươi cũng muốn đi sao?”
“Ha ha! Đúng là tên Đại đế này thông minh. Đoán trúng phóc nha!” Hai người nhe răng trợn mắt cười rất quái dị.
Ta gãi gãi đầu: “Điều này sợ rằng không được a. Trừ phi các người nói dối huấn luyện viên. Bằng không ta làm thế nào để lôi bọn ngươi ra ngoài a?”
Orian lập tức phụ họa bên tai ta, nhỏ giọng thầm thì vài câu….
“Ha ha! Vậy được, ta đi thử xem, nhưng ta cũng có điều kiện nha!”
“Điều kiện gì? Caesar, ngươi bị đám cầu thủ dự bị kia làm hư rồi sao. Ngươi trước đây có keo kiệt như thế đâu.” Đội trưởng Morientes lộ vẻ phản đối.
Ta chỉ có một điều kiện, ngày 29 tháng 8 phải chiến thắng Arsenal. Ta phải ghi bàn, các ngươi phải giúp ta. Để ta ghi bàn là được.” Ta nói.
Morientes nở nụ cười: “Ngươi có nói hay không, chúng ta cũng sẽ làm như vậy. Chỉ nhìn ngươi mấy ngày nay chịu khó tập luyện, tập liều mạng như thế. Định tặng cô bé nào món quà ý nghĩa này a!”
“Đều không phải! Các ngươi đừng hỏi, chúng ta hãy đi tìm huấn luyện viên đã.”
Chúng ta đã tìm được huấn luyện viên Pilato bên ngoài phòng thay đồ. Hắn thấy ba chúng ta đi cùng nhau, lập tức hiểu ngay ý đồ của bọn ta.
“Muốn cùng Caesar đến tham gia bữa tiệc tối nay sao? Hai người các ngươi, đúng là hết cách. Được rồi, Nhưng cũng đừng vội mừng… hãy nghe ta nói đã. Các ngươi muốn đi, nhưng có đảm bảo được an toàn cho Caesar?”
“Chúng ta đảm bảo, quyết không để hắn có nửa điểm sơ xuất.” Hai người lập tức ưỡn ngực thốt lên.
Pilato hừ lạnh một tiếng: “Ta còn lạ gì kiểu này, các ngươi chẳng qua muốn đến bữa tiệc để ngắm gái mà thôi. Nhưng ta nói trước, dù tán gái cũng không thể rời Caesar ba thước. Hắn đi đâu các ngươi đi đó!”
“Ngài yên tâm! Hai chúng ta cam đoan làm được!”