- Lão đại, ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi trước vào thông báo một lát.
Cẩu Oa cung kính nói.
- Được, ngươi đi trước đi.
Thủy Thiên Nhi đi tới trang viên, tuy rằng nơi đây trông đơn giản, thế nhưng cũng rất lịch sự tao nhã, ngăn nắp sạch sẽ. Từ bên ngoài nhìn vào, ngạc nhiên là không thể nghĩ ra nổi, nơi đây là nơi khất cái tụ tập cư trú. Chỗ này ở bên ngoài thành, tương đối hẻo lánh nhưng là một chỗ ở thật tốt, người bình thường cũng sẽ không chú ý đi tới nơi này.
Thủy Thiên Nhi bước tới phòng khách, nhìn quanh một chút rất lấy làm kinh ngạc, là ai nói khất cái nghèo? Người nghèo mà cái bàn bằng gỗ lim nạm vàng sao ? Ấm trà, chén trà có thể là bạch ngọc sao ? Này… rèm cửa có thể tất cả đều là trân châu sao ? Còn có sàn nhà này có thể là đá cẩm thạch sao ? (BD: Cái Bang giàu thế sao? Mịa, thế mà lão MKP cứ đi xin viện trợ cho bang lão)
Thủy Thiên Nhi rất hưng phấn, tình cảnh như mình phát hiện được một kho bảo vật vậy, xem ra làm khất cái cũng có thể làm giàu đây!
- Vị này chính là tiểu Thiên huynh đệ sao ? Hân hạnh, hân hạnh!
Một trung niên nam tử dáng vẻ có chút mập mạp vén rèm cửa đi ra, nói vài câu khách sáo có vẻ như đang lấy lòng...
- Lão đại, đây là Cung trưởng lão.
Cẩu Oa vội vàng chạy tới giới thiệu.
- Chào trưởng lão! Ta chính là tiểu Thiên.
Thủy Thiên Nhi không kiêu ngạo, không siểm nịnh khẽ nói.
Nàng thấy mặt mũi người nọ trông cũng thật hiền lành, nên trong lòng có chút hảo cảm với hắn.
- Ừm, không sai. Tuy rằng nhìn vẻ mặt không có gì đặc biệt, thế nhưng ngũ quan thanh tú, rất có phong thái, nhất là ánh mắt, trông rất có thần, ắt hẳn là một người rất có cơ trí, quả nhiên là nhân tài hiếm có của Cái Bang, trời sinh làm khất cái!
Cung trưởng lão nhìn Thủy Thiên Nhi mà đánh nửa ngày mới nói được một câu như thế. (BD: Mịa, nhìn gì mà thấy ghê!)
Cái gì gọi là trời sinh làm khất cái? Thủy Thiên Nhi chột dạ, ông trời đã an bài mình theo vị đại thúc này sao? Thủy Thiên Nhi chợt thấy hoang mang, giờ nói cái gì cũng không được, lại nghe nói mình là trời sinh làm tên khất cái, Thủy Thiên Nhi trong lòng cực kỳ khó chịu, thế nhưng khuôn mặt lại biểu hiện ra bên ngoài rất vui sướng nói:
- Trưởng lão quá khen, Thiên Nhi đâu có so được với trưởng lão chứ, Thiên Nhi tư chất ngu dốt, sao có thể nói là nhân tài được!
- Tuổi còn nhỏ, cử chỉ lại lễ phép, khiêm tốn như vậy, Cái Bang thật là may mắn! Không biết Thiên Nhi có nguyện ý ở lại Cái Bang ta không? Nếu như ở lại, ta tin tưởng rằng không quá hai năm là ngươi có thể trở thành trưởng lão rồi!
Cung trưởng lão kích động nói.
- Hả, hai năm nữa sao?
Thủy Thiên Nhi tưởng rằng không lâu nữa là nàng cũng có thể làm tới chức trưởng lão, kết quả phải chờ hai năm...
- Đừng nghĩ rằng hai năm là lâu, ta trải qua ba mươi mấy năm mới có thể trở thành trưởng lão đó! Đệ tử Cái Bang đều là dựa vào tư cách và khả năng cống hiến của mỗi người. Tuy nhiên, hiện tại ta ngoại lệ cho ngươi gia nhập Cái Bang, nếu là người bình thường muốn gia nhập Cái Bang, thì phải qua một năm khảo nghiệm, rồi còn phải nộp phí gia nhập, riêng ngươi thì đang được hưởng thụ đãi ngộ chỉ dành cho khách quý.
Cung trưởng lão kiên nhẫn giải thích cho Thiên Nhi hiểu, đây chính là nhân tài hiếm có, nên nhất định phải bồi dưỡng cho tốt.
- A, thực ra là như vậy sao, vậy có phải là ta cống hiến cho Cái Bang càng nhiều, thì được thăng chức càng nhanh hay không?" Thủy Thiên Nhi đối mặt với Cung trưởng lão, một điểm sợ hãi cũng không có, thong dong nói.
- Ừ, trên lý luận là như vậy. Hàng năm, Cái Bang lấy từ thu nhập của đệ tử, cứ mười phần thì lấy ba để làm hội phí, nếu không đạt được tiêu chuẩn thấp nhất thì sẽ có hình phạt tương đương. Nếu hai năm liên tục không đạt được tiêu chuẩn này, thì sẽ bị trục xuất khỏi Cái Bang. Nếu không phải là thành viên Cái Bang mà tự ý ăn xin, thì Cái Bang huynh đệ có quyền thấy hắn ở đâu thì đánh ngay ở đó.
Cung trưởng lão nghiêm túc nói, thế nhưng trong ánh mắt lại toát ra tia giảo hoạt của một tên trộm…
Thủy Thiên Nhi trong lòng âm thầm kêu may mắn, thật tốt là đã được gia nhập Cái Bang, nếu không thì không biết đã bị đánh thành bộ dạng gì nữa!
- Oh, thực sự là như vậy sao...Cung trưởng lão, ta ở chỗ này không phải muốn làm lãng phí thời gian, ta lập tức ra ngoài làm việc đây!Thủy Thiên Nhi vô cùng hăng hái, nói.
Ngày hôm nay vận khí thật tốt, buổi trưa lại được ăn bánh bao, tinh thần sung mãn, vì mong sớm tới ngày thực hiện được nguyện vọng của phụ thân nên nhất định phải kiếm tiền cái đã!
Hai năm phiêu bạt tại Cái Bang, dựa vào lý luận của Thủy Thiên Nhi, nàng rất ít khi ra tay, các tiểu đệ căn cứ theo sự chỉ đạo của nàng mà hành động, bước đầu đã đạt thành công mỹ mãn, đạt được đến tiêu chuẩn tối cao của Cái Bang từ trước tới nay.
Thủy Thiên Nhi từ một đầu mục tiểu khất cái được tấn chức lên làm đại trưởng lão, mặc dù là tư cách thấp nhất, trưởng lão nhỏ tuổi nhất, thế nhưng phúc lợi cùng với đãi ngộ mà nàng được hưởng là hoàn toàn không giống với những người khác, cùng là địa vị giống nhau nhưng chi phí sinh hoạt không thể so sánh nổi với nàng.
Ngay từ đầu còn có vài người đối với Thủy Thiên Nhi rất không phục, thế nhưng Thủy Thiên Nhi trực tiếp tìm hắn khiêu chiến, kết quả cuối cùng là Thủy Thiên Nhi giành thắng lợi.
Đôi khi Thủy Thiên Nhi lại hoài nghi, chẳng lẽ mình thật là trời sinh làm tên khất cái sao? Đương nhiên là Thủy Thiên Nhi làm tên khất cái chỉ là đùa giỡn một chút cho vui mà thôi, nào ngờ lại tự mình hại mình, mệt nhọc quá xá! Diễn trò a, cách nào cũng đều dùng tới, nói là diễn trò nhưng trên thực tế chính là gạt người.
Trong hai năm nay, tại Tiêu phủ cũng phát sinh không ít chuyện.
- Tuyệt Thành, có phát hiện tung tích Thiên Nhi không?"
Lúc ở Thủy gia khi gặp Thủy Ngạn Thiên, Tiêu Vũ Phong nhất thời nghe được câu nói sau cùng chính là muốn bọn họ sau này chiếu cố Thủy Thiên Nhi cho tốt. Tiêu Phong biết Thủy Thiên Nhi vẫn còn sống. Hai năm nay hắn vẫn một mực tìm kiếm Thủy Thiên Nhi, nhưng vẫn không tìm thấy, có đôi khi ngay cả Tiêu Phong cũng hoài nghi chẳng lẽ Thủy Thiên Nhi đã gặp chuyện gì bất trắc hay sao?
- Vẫn chưa thấy, cũng đã hai năm rồi, nói không chừng...Tiêu Tuyệt Thành cau mày, nói.
Mặc dù Tiêu Tuyệt Thành không thích Thủy Thiên Nhi, thế nhưng hắn cũng không hy vọng nàng đã chết, vì trò chơi còn chưa bắt đầu kia mà!
- Đứa nhỏ này thoạt nhìn không phải là người đoản mệnh, nhất định là sẽ không có việc gì đâu, không nên phí tâm tư, hảo hảo tìm xem.
Tiêu Vũ Phong nhắm mắt lại, phất phất tay, ý bảo hắn đã mệt mỏi. Từ khi Thủy phủ bị diệt môn đến nay, Tiêu thành chủ vẫn luôn canh cánh trong lòng, buồn bực không vui, tự trách mình là thành chủ mà ngay cả bằng hữu của mình cũng không thể bảo vệ tốt, tâm tình cũng không được như xưa.
Tiêu Tuyệt Thành cũng ân cần thăm hỏi hồi lâu rồi sau đó rời đi. Tâm tình của hắn cũng thật là không tốt, muốn đi tìm nhưng tìm thế nào đây. Hiện tại tuy rằng đã trưởng thành, thế nhưng trong tâm vẫn xem là hồng nhan tri kỷ. Trong lòng hắn lại nghĩ đến việc trước đây, Thủy Thiên Nhi kể câu chuyện xưa nói tới lợn rừng và con sóc nhỏ, cũng không biết vì sao, tuy rằng đã qua nhiều năm, thế nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng câu chuyện này.
- Lão đại, ngươi thực sự ra tay sao? Đệ tử Cái Bang nhiều như vậy, không cần phải... Mỗi người đều tâm phục khẩu phục rồi mà, huống hồ ngươi cùng với Tôn trưởng lão đều là đại trưởng lão, hắn không phục thì cũng không có quan hệ gì!"
Cẩu Oa đối với việc Thủy Thiên Nhi thi đấu rất không hài lòng, việc gì phải thi đấu cho khổ cơ chứ.
Thủy Thiên Nhi lại nghĩ khác, muốn Cái Bang phát triển tốt, cần phải có nhiều người ủng hộ, mà muốn cho đệ tử bình thường phục ngươi, trước hết phải để cho bọn họ chân chính hàng phục, đây là phương pháp hữu hiệu nhất, nhanh nhất và tiện lợi nhất.
- Ôi, Cẩu Oa, ngươi theo ta lâu như vậy, như thế nào lại không có điểm giác ngộ nào cả thế? Thủy Thiên Nhi trầm giọng tiếc hận nói.
- Lão đại...Cẩu Oa lúng túng.
Cẩu Oa tuy rằng đầu óc không được thông minh như Thủy Thiên Nhi, nhưng là người rất thành thật, cho nên đến bây giờ vẫn còn không biết Thủy Thiên Nhi là một nữ nhi, vẫn xem Thủy Thiên Nhi là lão đại huynh đệ của mình, nếu như hắn biết Thủy Thiên Nhi là một nữ tử thì không hắn sẽ phản ứng như thế nào nữa.
- Người kia là ai?
Thủy Thiên Nhi chỉ vào một nam tử trẻ tuổi đang cưỡi một con ngựa trắng, một người có dáng vẻ tuấn mỹ phi thường với một đôi mắt sâu không thấy đáy, nàng có cảm giác thấy rất quen thuộc, thế nhưng lại không nhớ nổi đã gặp nhau ở đâu.
- Lão đại, ngươi lầm rồi! lầm rồi! Ngươi nói ta không có kiến thức, nhưng hiện tại nên đến phiên ta nói ngươi không kiến thức à nha?
Cẩu Oa chưa kịp nói tên kia là ai, thì nam tử kia cũng đã đi tới.
Nam nhân này trông anh tuấn, tuy rằng không nên đến mức hoàn mỹ, nhừn không quản là nam hay nữ nếu chứng kiến tướng mạo như vậy phỏng chừng đều điên cuồng cả lên, nhất là cặp mắt kia, hình như là đang nhìn mình, Thủy Thiên Nhi trống ngực đập mạnh. Điều này cũng không phải quan trọng, quan trọng là hắn cầm trong tay một túi bạc lớn, không phải tiền đồng, là bạc a, ngân quang lóng lánh ánh bạc, hơn nữa đang cách mình càng ngày càng gần, ánh mắt nam tử bây giờ rất ôn nhu, nước miếng Thủy Thiên Nhi như muốn chảy ra, bên trong đôi mắt màu hồng phấn phỏng chừng cách một tầng bụi bặm cũng không che giấu được...
- Cô nương, xem ra đã vài ngày ngươi không ăn gì đúng không? Nếu ngươi không ngại, thì theo ta về phủ, tại hạ nhất định sẽ chiếu cố cô nương thật tốt...
Thủy Thiên Nhi một chữ “đồng ý” vẫn chưa nói ra, đã thấy mỹ nam giơ tay lướt qua mình, thân hướng phía sau mình, đem bạc cho mình rồi còn ve vãn dụ dỗ.
Đây thật là một nữ tử xinh đẹp, tuy rằng trên người thoạt nhìn “hơi” bẩn, thế nhưng khí chất xuất chúng, vóc người lại càng ngon lành, cảm giác tựa như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nếu cô ta không có chút công phu miệng lưỡi, có khi đã sớm bị người ta đánh cướp.
Nhưng mấu chốt của vấn đề không phải ở điểm này, đống bạc kia rõ ràng phải là của Thủy Thiên Nhi, như thế nào có thể cứ như vậy cho người khác chứ?!.
Thủy Thiên Nhi nổi giận đùng đùng, rất muốn phát hỏa, nhưng khi nhìn hắn lại không thể phát tiết được, chỉ cảm thấy hai mắt đều muốn phun ra lửa, tuy nhiên tên nam tử hình như không thèm để ý tới, bàn tay trực tiếp hướng tới Thủy Thiên Nhi, xem Thủy Thiên Nhi cứ như không khí vậy, khóe miệng hé cười mỉa mai, giống như là đang châm chọc nàng. Một cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà càng quen thuộc thì trong lòng Thủy Thiên Nhi lại càng cảm thấy khó chịu, loại người gì đây, thực sự là một kẻ bại hoại, là cặn bã của xã hội, tại sao ngay cả loại người này cũng có chứ?!!
Thì ra là người như vậy, Thủy Thiên Nhi ta thua trận đấu ngày hôm nay...
- Lão đại...
Cẩu Oa sợ hãi nhìn Thủy Thiên Nhi, rất sợ nàng khó chịu, tự đánh mình để giải nguy.
- Đại cái gì đại! Nói mau, xú nam nhân kia là ai?
Thủy Thiên Nhi khi nói ra những lời này, nhưng thật không ngờ trên thực tế nàng mới chính là xú...
- Hắn chính là thiếu chủ Tiêu Tuyệt Thành đó... Ách! Mà hắn ta gọi trưởng lão là mỹ nữ nha...ngươi…ngươi không phải là...???
Cẩu Oa nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Thủy Thiên Nhi thì thanh âm hạ xuống càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trở nên yếu ớt như con ruồi vo ve.
- Hắn là Tiêu Tuyệt Thành? Thảo nào ta cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt, hóa ra là tên hỗn đãn - Tiêu Tuyệt Thành!