
09-08-2010, 03:50 PM
|
 |
Chí Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Bài gởi: 662
Thời gian online: 0
Thanks: 2,280
Thanked 15,116 Times in 484 Posts
|
|
Mỹ Nhân Đồ
Tác giả: Phong Trung Khiếu
Chương 1: Thiên trung sơn phát hiện động tiên.
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
"Ta muốn thành tiên, hưởng thụ cuộc sống an nhàn sánh ngang trơì đất, ..."
Âm thanh cứ thế lưu tryền trong gió........
Tại Thiên Trung Sơn ở sâu trong rừng núi nghe đồn đã từng có tiên nhân xuất hiện.Lời đồn đại hoàn toàn vô căn cứ nhưng vẫn có nam hài hoàn toàn tin tưởng thậm chí thường xuyên đến địa phương này tìm kiếm bất quá chưa có lần nào tìm ra dấu vết.
Sáng sớm bên trong sơn cốc sương mù dày đặc bất chợt xuất hiện một nhân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện.Gió lớn tưng cơn thổi đên xua tan hoàn toàn sương mù làm hiện ra bóng dáng một người thiếu niên đang cực lực chạy trốn.Hắn vừa chạy vừa tự lẩm bẩm:"Ôi chao lại lạc đường rùi núi này rộng lớn quá tìm hoài không thấy lỗi ra à có khi nào ta lại bỏ mạng nơi này không nhỉ?"
Mặc dù nói như vây nhưng trên mặt hắn lại chưa xuất hiện lấy một điểm lo lắng vẫn nở nụ cười hì hì không màng đến bản thân đang lâm vào khốn cảnh.Bởi lần nào cũng bị lạc mà hắn vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi (chưa thấy quan tài chưa đổ lệ )
Không phải ai khác y chính là Y Sơn Cận -hài tử của một phú hộ giàu có dưới chân núi đồng thời cũng là nhân vật chính trong truyên của chúng ta .
Y Sơn Cận trời sinh tính tình nghịch ngợm đặc biệt thích nghe truyện thần tiên ma quỷ xa xưa, y thường xuyên lôi kéo bắt biểu huynh Lương Sơn Bá kể cho y nghe khiến hắn rất buồn bực ,mãi đến sau nay khi nhập học Vạn Tùng Thư Viện hắn mới thoát khỏi tiểu tử quấy nhiễu kia.Lúc này Y Sơn Cận cũng lớn thêm vài tuổi nhận thức được chút chữ nghĩa, y liền tự chính mình tìm hiểu các tài liệu liên quan đến thần tiên trong truyền thuyết.
Một hôm ở dưới chân nùi Thiên Trung Sơn hắn nghe đựoc phong phanh thông tin ở đây đã từng có thần tiên ghé quá liền tự mình lén lút bỏ nên núi.Khi ấy hắn còn rất nhỏ không thông thạo địa hinh rừng núi liền bị lạc đường sợ quá khóc oa oa và tự nghĩ có lẽ chính mình không tìm được đường về nhà nữa rùi.Mãi đến tận trời tối phụ thân y không thấy y về đành sai bảo gia đinh bủa lên núi tìm mới thấy y liền mang về đánh cho một trận và cấm từ nay không được nên núi.
Nhưng không được bao lâu hắn lại chốn chạy lên nùi và lại một lần nữa bị lạc đường.
Do đã có kinh nghiệm lần trước nên lần này y không khóc mà ngồi im tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi cuồi cùng cũng có gia đinh nên dẫn hằn về .Sự việc cứ thế tiếp diễn một lần rùi lại một lần nữa bị lạc đường rút cuộc hắn cũng lắm rõ địa hình Thiên Trung Sơn như là hậu viên của nhà mình vậy ...Theo tuổi tác lớn dần phụ thân phụ mẫu hắn cũng không lo lắng và phái người đi tìm y như trước nữa bởi dù sao có ở trong núi vài ngày rùi thì y lại tự tìm về nên không cần mất công đi tìm y làm gì cả!!!
Cứ như vậy qua một năm lại một năm nữa, Y Sơn Cận lần lượt tìm kiếm khắp Thiên Trung Sơn mong sao gặp được thần tiên nhưng cũng không có kết quả.Hôm qua trong lúc đọc sách tâm tình buồn chán y lại tiếp tục lên núi mong sao giấc mơ gặp thần tiên trở thành sự thật,hắn nhất định sẽ cầu xin y thu mình làm đệ tự dạy mình pháp thuật để hoàn thành ước nguyện trường sinh bất tử tiêu ngạo giang hồ đã ấp ủ bấy lâu nay .Đối với ước muốn viển vong của hắn mọi người trong thị trấn dưới chân núi đều chỉ cười nhạt :Thế ngoại ắt có tiên nhân nhưng mi nghĩ bon họ sẽ xuất hiện ở trị trấn hẻo lánh này ư thêm vào đó thần tiên luôn cao cao tại thượng cả ngày chỉ biết truy cầu pháp thuật phàm nhân như chúng ta căn bản trong mắt họ có xá gì đâu.
Hơn nữa nghe mấy bằng hữu ở kinh thành nói ngày ngày hoàn thượng đều thật tâm khấu bái cho dù chỉ là muốn đạo sỹ thuật nhỏ bé hoàng đế lão nhân gia tất cũng thành kính đối đãi!Chứ đưng nói đại đại thượng tiên mà lại chịu thu nhận hài tử tinh nghịch như người sao?
Tất nhiên nếu quả thật có một ngày như thế ắt hẳn những người trong trấn sẽ ghen ghét mà chết mất !
Y Sơn Cận quả thật cũng đã sớm biết mình vào núi tìm thần tiên không có hy vọng,đối với việc lạc đường lần này y cũng không sốt ruột mà chỉ đi đi lại lại trong núi vừa đi vừa lẩm bẩm:: "Không có việc gì không có việc gì, đợi đến giữa trưa sương mù tan hết là có thể về nhà rồi!"Hắn luôn luôn là như vậy, nếu buổi tối lạc đường tìm một sơn động ngủ qua đêm, đợi đến trưa ngày hôm sau sương mù tan hết là có thể rất dễ dàng tìm được đường về nhà rùi.Đáng tiếc hắn chưa bao giờ nghe câu :"Lên núi nhiều ắt có ngày gặp hổ"(chắc là nghĩa giống câu đi đêm nhiều có ngày gặp ma)
Y Sơn gần như chẳng hề hay biết bánh xe của lịch sử đang nhanh chóng chuyển động
lấy xu thế không gì có thể cản được mà lao vun vút về phía hắn trong khi hắn còn đang mò mẫm đi tìm tiên nhân.
Sương mù dần dần tan đi hiên ra trước mắt hằn là một địa phương vô cùng xa lạ.Cách đókhoong xa trong không gian mờ ảo xen lẫn các đám sưong nhạt dần giống như có một tia hồng vụ nhìn qua có vẻ chói mắt.
Y Sơn rất nhanh chạy tới rùi kinh ngạc phát hiện ra xen giữa đám sương trắng là các tia sáng màu phấn hông nối với nhau theo một đường thẳng rùi cứ kéo dài mãi mà đi.
Y Sơn tinh thần cực độ phấn chấn nhanh chóng đi theo các điểm sáng xuyên qua từng bụi cây rùi tại một tảng đá lớn ở phía sau y phát hiện ra một cửa động .
Cửa động nằm ở vị trí cực kỳ bí ẩn cho dù Y Sơn thường xuyên nên núi cũng căn bản không có khả năng chú ý tới nớ này.Nếu không phải có các tia sáng hồng phấn chỉ dẫn thì e rằng hắn có tìm cả trăm năm cũng không thể phát hiện ra đọng khẩu này.
Y Sơn cẩn thận quan sát động tình xung quanh, các chùm tia sáng màu phấn hồng kia vẫn len lỏi trong đám sương kéo dài vào trong động.Trong động là một màn đen hắc ám căn bản không thể trông thấy mọi vật xung quanh,từng tia phấn hồng kia gần như hòa quyện vào không gian hắc ám này nhìn không ra nó kéo dài vào trong nữa.
Y Cận Sơn hít vào một hơi thất sâu cố gắng chế trụ nỗi kinh hoàng đang dần xâm chiếm tâm tri mình,y hạ quyết tâm đốt một ngon đuốc và vẫn cứ thế tiến thật sâu vào bên trong.Bề ngoài cửa động vô cùng hẹn hẹp nhưng kỳ thật không gian bên
trong lại vô cùng rộng lớn,hắn vươn thẳng mình giơ cao cây đuốc trong tay và từ từ đi tới.
Các tia hông phấn mờ ảo vẫn tiếp tục chỉ dẫn phương hướng cho y tiến sâu vào trong.Y Sơn tiến từng bước một đi tới xuyên qua mấy thông đạo quanh co khúc khủy đột nhiên nghe thấy phía trước có thanh âm hướng đến chình tai mình truyền đến.
Âm thanh kia vô cùng êm ái dễ nghe cho dù y mới chỉ là một hài tử chưa hiểu chuyện đời cũng không kìm chế được mà cả người nhũn ra,chỉ duy nhất một chõ thẳng tắp vươn cao ngạo nghễ đứng lên(sắc lang tương lai )
|