Tiêu Tuyệt Thành Tiêu thiếu chủ cũng là nhân vật phong vân ở Thủy Lạc thành, truyền thuyết ở Thủy Lạc thành chính là Tiêu thiếu gia này hoàn toàn là một tên bại gia tử, tuy rằng bộ dáng như tiên, nhưng sự thật lại là một ác ma. Mĩ nữ ở nơi nào hắn liền xuất hiện ở nơi đó, hơn nữa lại khiến vài mĩ nữ yêu thương nhung nhớ. Đích xác bình thường nữ nhân rất khó chống cự đôi mắt đào hoa câu hồn kia, còn có những chiêu thức võ công cũng vô cùng đẹp mắt, cho nên dù biết Tiêu Tuyệt Thành là một tên đại sắc lang, nhưng cũng không kìm lòng được mà bị mê hoặc, đến cuối cùng vì bị hắn vứt bỏ mà khối người tự tử, đến nay có không biết bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ lọt vào tay hắn, thật sự là nghiệp chướng a (DG: Hắc hắc BHV cẩn thận nha). Cũng có đồn đãi nói rằng Tiêu Tuyệt Thành ăn tạp, vô luận trai gái, chỉ cần được coi trọng, vậy đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Còn có người nói, hiện tại thành chủ thân thể không tốt, chính là bởi hắn chọc cho tức giận, thành chủ phu nhân nhiều năm trước đã quy tiên phỏng chừng cũng là do tức chết.
Thủy Thiên Nhi cũng nghe được đồn đại như vậy, vốn nàng không tin, nói thế nào Tiêu Tuyệt Thành cũng là vị hôn phu của nàng, nhưng hôm nay thấy Tiêu Tuyệt Thành đối xử với mình như vậy, Thủy Thiên Nhi đã tin hoàn toàn, hắn là một tên nhất cá sắc khôi ( DG: Dâm từ trong bụng mẹ) ! Thủy Thiên Nhi trong bụng đã âm thầm rủa hắn cả vạn lần.
Oan gia ngõ hẻm a, như thế nào lại đụng phải hắn? Vận khí không tốt, chỉ biết than cho bản thân xui xẻo.
"Lão đại, hay chơi tiếp đi? Hiện tại là giữa trưa, còn một lúc nữa mới là chính ngọ, nói không chừng có thể thắng được Vãn Tình lão đầu vài ván!" Cẩu Oa nghĩ đến Thủy Thiên Nhi thua trận, trong lòng lại không thoải mái, muốn cổ động Thủy Thiên Nhi một chút.
"Ngươi thì biết cái gì, vừa rồi nhiều bạc như vậy, đều hiến cho Vãn Tình, ta thua liền 10 ngày cũng không mất nhiều như vậy!" Nói đến đây, Thủy Thiên Nhi trong lòng lại đem Tiêu Tuyệt Thành ra mắng cẩu huyết lâm đầu, từ lúc đó đến chính ngọ đều mắng tên bại gia tử Tiêu Tuyệt Thành.
"Ôi, ai không có mắt như vậy?" Không biết ai đi lại vội vã mà đụng phải Thủy Thiên Nhi, bởi vì Thủy Thiên nhi còn nhỏ, bị đụng liền ngã trên mặt đất. Đau đến nhe răng trợn mắt.
"Lão đại, người sao vậy? Không có việc gì chứ?" Cẩu Oa nhất thời thất thần, không chú ý tới Thủy Thiên Nhi, nghe Thủy Thiên Nhi la thất thanh mới phát hiện nàng bị ngã xuống đất, vì vậy vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, xem có bị thương hay không.
"Không có việc gì......." Thủy Thiên Nhi ngoài miệng thì nói không việc gì, trên người lại một trận đau nhức, nàng không khỏi hoài nghi có hay không bị gãy vài cái xương sườn. Sờ lại thì phát hiện, chết, trên người không còn thánh thủy lệnh !
Nhất định là kẻ vừa rồi trộm đi, Thủy Thiên Nhi chạy đuổi theo người vừa rồi đụng phải mình.
"Mọi người, mau giúp đuổi theo người vừa đụng phải ta, có trọng thưởng!" Thủy Thiên Nhi vừa chạy vừa hô to mượn sức quần chúng, cũng quên cả đau đớn trên người, đây chính là khu vực sầm uất, làm sao dễ truy tìm một người ngay cả mặt mũi còn không biết? Người kia giống như là bốc hơi, Thủy Thiên Nhi bọn họ tìm thế nào cũng không thấy, một đám người đều là tay không mà quay về.
Thủy Thiên Nhi rất muốn khóc, hôm nay không biết bị cái gì ám? Sao chuyện tồi tệ nhất lại xảy đến với mình? Thánh thủy lệnh chính là tín vật của Huyễn Thủy môn a, không có Thánh Thủy lệnh làm sao ăn nói với Huyễn Thủy môn? Cái đó còn chưa tính, quan trọng là Thánh Thủy lệnh mà do phụ thân giao cho, nàng không thể phụ sự kì vọng của phụ thân a!
"Lão đại, bây giờ làm gì? " Cẩu Oa cúi đầu. Hắn áy náy vì mình không bảo vệ được Thánh Thủy lệnh.
Thủy Thiên Nhi không nói gì. Chỉ yên lặng đi về phía trước. Mãi cho đến Vị Nhiên trang cũng không mở miệng nói câu nào.
Vị Nhiên trang là tổng bộ của Cái bang ở Thủy Lạc thành, hiện tại Thủy Thiên Nhi ở đây, hơn nữa còn có phòng riêng. Thủy Thiên Nhi bình thường cũng không đi ăn xin. Chỉ cần kiếm đủ tiền là được, hôm nay nếu không phải Thủy Thiên Nhi đáp ứng thi đấu, cũng sẽ không ra ngoài ăn xin. Hai năm nay, tuy tiền không kiếm được nhiều, nhưng trừ tiền thuê nhà cùng với phí sinh hoạt vẫn dư ra khoảng một ngàn hai trăm lượng bạc. Đã xem như tiểu phú bà. Đừng xem thường 1 ngàn 200 lượng này, nơi đây giá cả rất thấp, một lượng bạc tương đương với một ngàn văn tiền, một văn là một tiền đồng, giá bánh bao chỉ là hai văn tiền một cái. Bánh mì một văn một cái. Nếu ngày ngày chỉ ăn bánh mì, mỗi ngày cần ba văn tiền........ Cứ vậy mà tính mười lượng bạc đủ cho cả gia đình bình thường ăn trong một năm. Ngoài bánh mì còn có thể thường xuyên ăn thịt, cá, mua quần áo. Cho nên mới nói, Thủy Thiên Nhi cũng là một tiểu phú bà.
Trừ Kiều Lộ bang chủ phân đàn cái bang tại Thủy Lạc thành ở trong Vị Nhiên trang, các vị trưởng lão đều ra ngoài thuê nhà, một ngày ba bữa cơm trừ bữa sáng còn hai bữa kia đều phải trả tiền, đừng nói là xã hội thối nát. Đây là sự thật. Bất quá Thủy Thiên Nhi thường xuyên cấp cho Kiều bang chủ một ít tiền coi như là có. Cho nên tiền thuê nhà hay phí sinh hoạt tính theo năm. Hơn nữa so chỗ ở của dân thường còn thoải mái hơn.
Tục ngữ nói việc tốt không qua nổi cánh cửa, việc xấu truyền xa ngàn dặm, cuộc đấu Vãn Tình cùng tiểu khuất cái kia trở thành sự tích, một hồi đã được mọi người bàn tán xôn xao. Cho nên khi Thủy Thiên Nhi trở về mọi người đều chằm chằm nàng, có đồng tình, có vui sướng khi người khác gặp họa, có bỏ đá xuống giếng. Một đường đi về, tâm trạng Thủy Thiên Nhi ngày càng kém.
Tuy rằng Thủy Thiên Nhi bình thường đối nhân xử thế không tồi. Nhưng dù sao cũng còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm khó thu phục nhân tâm. Hơn nữa những người này cũng không biết nàng đối tốt với họ, cho nên trong bang còn có kẻ nhân nàng gặp nạn mà chê cười.
Thủy Thiên Nhi cảm thấy mình hôm nay thật sự là đại hạn, không khỏi nhớ tới Tiêu Tuyệt Thành, ai, nhớ tới hắn lại đầy bụng tức! Nàng thậm chí cảm thấy bản thân xúi quẩy là vì tình cờ gặp Tiêu Tuyệt Thành quỷ xui xẻo này, vì thế trong lòng mắng hắn không biết bao nhiêu lần (DG: Người ta nói cô gái mà nhớ tới một chàng trai hơn 10 lần trong một ngày vậy.........)
"Tiêu Tuyệt Thành, sau này ta nhìn thấy ngươi một lần liền rủa ngươi một lần !" Thủy Thiên Nhi trong lòng nghĩ " Hiện giờ quan trọng nhất là tìm được Thánh Thủy lệnh, nhưng phải tìm từ đâu? Hiện tại Thành Thủy lệnh vẫn là một bí mật, đệ tử Cái bang không được dùng, ai, dựa vào chính mình sức lực một người, cơ hồ như mò kim đáy biển, chỉ một chữ, khó a!"
Thủy Thiên Nhi muốn thay quần áo, tắm rửa một cái, kết quả vừa mới cởi một nửa liền phát hiện ngọc bội do Minh Vương cấp cho không thấy đâu, mất lúc nào Thủy Thiên Nhi cũng không biết, nhất thời luống cuống chân tay. Thánh Thủy lệnh đã mất Thủy Thiên Nhi còn có thể bình tĩnh, dù sao đó cũng là vật ngoài thân, nhưng miếng ngọc bội do Minh Vương cấp, có chết cũng phải tìm về ! Đầu óc Thủy Thiên Nhi hoàn toàn trống rỗng, khí huyết xông lên não, hai mắt tối sầm, ngã vật xuống đất.
"Thủy Thiên Nhi, ngươi cũng quá sơ ý, cư nhiên đánh mất ngọc bội hộ thân mà bổn tọa đưa cho! " Thanh âm của Minh Vương vang lên trong đầu Thủy Thiên Nhi.
Thủy Thiên Nhi không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ ngất lại chết luôn?
"Ngươi còn sống, không cần lo lắng. Bất quá nếu ngươi trước khi tìm lại được ngọc bội không xuất gia tĩnh tu, sẽ bách bệnh triền thân ( Trăm bệnh quấn thân ), cuối cùng thần tiên cũng vô pháp cứu ngươi !" Minh Vương nghiêm khắc nói.
"Ta làm sao mới tìm được ngọc bội đây?" Thủy Thiên Nhi vội vàng, nếu cả đời không tìm được ngọc bội, cả đời phải xuất gia a?
"Ngọc bội này là vật không thuộc về nhân gian, trên mình có linh tính, chỉ cần thời cơ thích hợp, nó sẽ xuất hiện......." Thanh âm Minh Vương ngày càng nhỏ.
"Nhưng mà........ cái gọi là thời cơ kia là bao lâu a?" Thanh âm của Minh Vương đã hoàn toàn biến mất, Thủy Thiên Nhi cũng không giải đáp được vấn đề của mình.
Minh Vương vừa đi, Thủy Thiên Nhi cũng tỉnh dậy, tuy lúc này đã là đầu mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn có chút lạnh, Thủy Thiên Nhi nằm trên mặt đất chỉ cảm thấy một trận hàn khí. Mở to mắt, phát hiện đã là buổi tối, Thủy Thiên Nhi đã dặn bọn Cẩu Oa nếu không có việc gì khẩn cấp, đừng làm phiền nàng, cho nên nàng vẫn cứ nằm trên đất như vậy mà không ai biết.
Đứng dậy cả người run một trận, hắt-xì một cái, Thủy Thiên Nhi cảm giác thân thể mình quả nhiên không bằng trước, trước kia Thủy Thiên Nhi cơ hồ không bị bệnh gì, vẫn luôn khỏi mạnh, hẳn là vì có ngọc bội, hiện tại không có, bệnh cũng đã bắt đầu tới. Xem ra tránh không được, ngày mai kiếm một cái am ni cô xuất gia.
Thủy Thiên Nhi lê bước đi đến bên giường, khí lực cởi y phục tắm rửa đều không có, trực tiếp nắm luôn xuống giường.
Hoàn hảo Thủy Thiên Nhi cũng đã tập thói quen ở bẩn, trước kia làm tiểu khất cái có thời điểm hai tháng không tắm rửa ( DG: Oh my god !!), cả người đều phát ra mùi hôi hám.
Thủy Thiên Nhi ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh. Lúc này bọn Cẩu Oa cũng đã sớm ra ngoài ăn xin, nàng dặn dò một tên đệ tử, húp một chút cháo, không để ý đến chút mê muội đầu óc liền rời khỏi Vị Nhiên trang hướng Thủy Nguyệt am đi tới.
Thân mang bệnh, nếu bình thường chỉ cần một canh giờ là có thể đi tới, Thủy Nhiên Nhi mất cả một buổi chiều, thẳng đến hoàng hôn mới nhìn thấy Thủy Nguyệt am, trước kia đâu có cảm thấy Thủy Nguyệt am xa như vậy?
Thủy Thiên Nhi toàn thân vô lực, còn không kịp gõ cửa đã ngã sấp xuống cửa am.
"Tiểu cô nương, cô tỉnh chưa?" Một giọng nói hiền lành ôn nhu vang lên, khiến Thủy Thiên Nhi không khỏi nhớ tới mẫu thân. Nhất thời không khống chế được mình mà rơi nước mắt.
"Tiểu cô nương, cô làm sao vậy?" Thủy Thiên Nhi nghe được lời này lau khô nước mắt, ngước đầu nhìn người trước mặt. Một thân tố y màu trắng, trên đầu quấn một cái khăn trắng ( mũ ni cô ), mặt múi hiền từ, diện mạo bình thường, đôi mắt như mắt, nhưng bình tĩnh không chút gợn sóng, tóc đã bạc trắng, khiến cho người ta có cảm giác an tường. Thủy Thiên Nhi biết đay là vị sư thái đức cao vọng trọng Tịnh Vân sư thái.
"Sư thái, phụ mẫu con đều đã mất, vốn lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng sau có người chỉ cho con bái sư thành môn hạ phật tổ, hi vọng sư thái có thể lưu con lại." Thủy Thiên Nhi cầu khẩn nói.
"Tiểu cô nương con trần duyên chưa dứt, nhưng có chút cơ duyên với phật môn. Ta cứ thu con làm tục gia đệ tử đi, chờ cơ hội có thể hoàn tục." Tịnh Vân sư thái chậm rãi nói, ngữ khí bình thản, xem ra không chút dao động, đúng là có một phen tu vi.
"Thiên Nhi bái kiến sư phó!" Thủy Thiên Nhi vội rời giường, quỳ xuống bái lạy.
" Đứng lên đi, vi sư ban cho con một cái pháp danh, gọi là Minh Không đi !" Tịnh Vân sư thái nói.
"Minh Không đa tạ sư thái ban pháp danh !" Thủy Thiên Nhi vội vàng bái tạ.