“ Mất trí nhớ?” Lâm Hiểu Vi thất thanh kêu lên: “ Bạn nói hắn bởi vì mất trí nhớ mới thành như vậy?”
“ Rất có thể.” Tử Nặc đưa tay ra, Minh Thiên co rút người nơi góc tường vẻ mặt van xin nhìn Tử Nặc.
Tử Nặc vừa tức giận vừa buồn cười, một chưởng chụp lên trán hắn, Minh Thiên hoảng sợ quay đầu né tránh, nhưng vô luận hắn tránh thế nào, bàn tay của Tử Nặc vẫn luôn dán sát trên trán hắn.
Bỗng nhiên, một cỗ khí ấm áp từ trên trán tràn vào, Minh Thiên tò mò trừng mắt nhìn, không hề cảm giác đau đớn ngược lại thật thoải mái, hắn lộ ra ánh mắt mê hoặc nhìn Tử Nặc đang nhắm mắt lại.
Qua hồi lâu, Tử Nặc mới rút tay về, thở dài nói: “ Đúng thật là mất trí nhớ.”
Lâm Hiểu Vi ngạc nhiên nói: “ Ngay cả mất trí nhớ mà bạn cũng nhìn ra được sao?”
Tử Nặc cười nói: “ Tổ truyền nhà mình có một loại bí công, gọi là Độc Hồn Thuật, có thể đọc ra được bí mật trong đầu óc đối phương.”
“ Đọc tâm trí?”
Tử Nặc xì mũi nói: “ Đọc tâm trí chỉ là thuật pháp bình thường, chỉ có thể đọc được thứ trong đầu người sống, mà Độc Hồn Thuật lại là trực tiếp lấy ra từ trong hồn phách của đối phương.”
Lâm Hiểu Vi như hiểu như không gật gật đầu: “ Vậy bạn làm sao biết hắn mất trí nhớ?”
Tử Nặc nói: “ Vừa rồi mình nhìn một chút, trong đầu óc hắn chỉ có chuyện xảy ra trong mấy ngày ở chung với bạn. Hắn lớn như vậy, theo lý mà nói sẽ phải còn một ít trí nhớ, nhưng ngoại trừ bạn ra thì tất cả những nơi khác trong đầu hắn đều là trống rỗng.” Tử Nặc che giấu một đoạn cảnh tượng khắc cốt minh tâm khác tồn tại trong đầu Minh Thiên, đó chính là cảnh tượng nàng cưỡi lên người hắn mà cười thật điên cuồng.
Lâm Hiểu Vì đồng tình nói: “ Thật đáng thương.” Nghĩ nghĩ lại hỏi: “ Người bị mất trí nhớ cũng không biết nói chuyện hay sao?”
Tử Nặc giải thích: “ Mất trí nhớ đại khái chia làm hai loại, một loại là mất trí nhớ hoàn toàn, một loại là mất trí nhớ lựa chọn.”
“ Mất trí nhớ còn phân chủng loại?”
Tử Nặc ngạc nhiên nói: “ Không phải bạn chuyên nghiên cứu về con người sao? Sao lại còn hỏi mình?”
“ Không phải, mình chỉ là nghiên cứu về nhân loại, còn mất trí nhớ lại thuộc về phương diện tinh thần tâm lý học, mình không biết.”
Tử Nặc gật gật đầu, kiên nhẫn giải thích: “ Mất ký ức lựa chọn kỳ thật chính là mất trí nhớ được giữ lại, đó chính là họ sẽ quên đi trí nhớ về sự, nhưng lại giữ lại trí nhớ về vật.”
Lâm Hiểu Vi chen lời hỏi: “ Cái gì là trí nhớ về sự? Cái gì là trí nhớ về vật?”
“ Bạn có biết mặc quần áo hay không?”
Lâm Hiểu Vi ngây ngẩn gật đầu: “ Biết.”
“ Bạn có biết nói chuyện hay không?”
“ Biết.”
“ Đó chính là trí nhớ về vật. Mất trí nhớ lựa chọn sẽ quên đi chuyện từng phát sinh trước kia, nhưng động tác sinh hoạt ngày thường cùng việc nói chuyện vẫn giữ lại, được xưng là trí nhớ về vật.”
Lâm Hiểu Vi hiểu ra, gật đầu lại hỏi: “ Vậy mất trí nhớ hoàn toàn có phải là cả sự và vật đều quên hết?”
“ Đúng, hoàn toàn quên hết, hoàn toàn giống như đứa bé mới sinh ra, cái gì cũng quên, dù là nói chuyện.”
Lâm Hiểu Vi nhẹ giọng lẩm bẩm: “ Khó trách hắn cũng không biết tự tắm rửa.”
Tử Nặc kêu lên quái dị: “ Không tự tắm rửa? Vậy hắn làm sao tắm? Bạn tắm cho hắn sao?”
Lâm Hiểu Vi đỏ mặt, đổi đề tài: “ Vì sao hắn bị mất trí nhớ?”
Tử Nặc nhún vai nói: “ Mình làm sao biết, có thể do bị kích thích, cũng có thể bị đụng vào đầu.”
“ Vậy hắn còn cơ hội lành lại không?”
“ Không biết, có thể đột nhiên sẽ lành, cũng có thể cả đời sẽ không.”
Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng vuốt ve đầu Minh Thiên, cảm thán: “ Hài tử thật là đáng thương.”
Tử Nặc bật cười: “ Bản thân bạn lớn hơn được bao nhiêu?”
Lâm Hiểu Vi cười cười, hỏi: “ Trước khi hắn có thể hồi phục trí nhớ, chúng ta có thể thu lưu hắn không?”
Tử Nặc nhìn thoáng qua Minh Thiên, khẽ thở dài đáp: “ Tùy bạn thôi, chẳng qua không cho hắn tùy tiện đụng đến đồ của mình.”
Lâm Hiểu Vi làm ra một dấu hiệu như ok, Tử Nặc cười cười, xoay người đi thu thập đồ đạc. Đang lúc bàn tay đưa lên mặt bàn thì nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, một bàn tay đưa lơ lửng trên không, cả người đứng yên tại chỗ sững sờ.
Lâm Hiểu Vi nhìn thấy vẻ khác thường của Tử Nặc, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, tò mò hỏi: “ Tử Nặc, bạn làm sao vậy?”
Tử Nặc nhặt lên một lá bùa đã vẽ phù hào, đưa tới trước mặt Hiểu Vi nói: “ Bạn xem đi.”
Lâm Hiểu Vi tiếp nhận lá bùa nhìn nhìn, cười nói: “ Không phải là do bạn mới vẽ ra hay sao?”
Tử Nặc nhẹ nhàng lắc đầu: “ Vừa rồi bạn thấy mình có vẽ lá bùa thứ ba hay sao?”
“ Ân? Không phải bạn vẽ sao?” Lâm Hiểu Vi lộ ra biểu tình kinh ngạc hướng Minh Thiên nhìn lại: “ Là hắn?”
Tử Nặc gật gật đầu, chỉ vào lá bùa trong tay Lâm Hiểu Vi nói: “ Bạn nhìn cẩn thận một chút, mỗi một bút vẽ đều giống như đúc của mình, không hề sai sót chút nào.”
Lâm Hiểu Vi cầm lá bùa trong tay ướm lên so sánh với lá bùa dán trên kính, phát hiện đích thực là giống nhau như đúc, mỗi một bút không hề sai lầm, không sao nhìn ra là do hai người khác nhau vẽ ra, nói vậy cho dù đưa cho chuyên gia xác nhận, cũng khẳng định ba lá bùa này do một người vẽ ra.
Lâm Hiểu Vi quay đầu, vẻ mặt không thể tin được, hỏi: “ Điều này sao có thể? Hắn làm sao biết vẽ những thứ này?”
Tử Nặc trầm ngâm nói: “ Có lẽ lúc mình vẽ hắn đã nhớ được.”
“ Có thể trước khi hắn mất trí nhớ từng học qua thứ này không?”
Tử Nặc bật cười: “ Cho dù trước kia từng học qua, nhưng bút tích không có khả năng hoàn toàn giống nhau. Nói lại hắn bị hoàn toàn mất trí nhớ, cho dù trước khi mất trí nhớ hắn có tinh thông thứ gì, cũng tuyệt đối hoàn toàn quên đi sạch sẽ.”
“ Ý bạn muốn nói…”
Tử Nặc nhìn Minh Thiên, ánh mắt phức tạp nói: “ Hắn thật thông minh, theo lời các vị mà nói, chính là thiên tài.”
“ Không thể nào?” Lâm Hiểu Vi nhìn gương mặt sưng như đầu heo của Minh Thiên, thấy thế nào cũng không giống như thiên tài, nàng thật sự là nghĩ không ra, chính mình nhất thời hảo tâm thu nhận một nam hài bị bệnh kém trí thế nhưng lại là một thiên tài?
Tử Nặc cầm lấy lá bùa trong tay Lâm Hiểu Vi xem xét hồi lâu, nhẹ giọng nói: “ Trí nhớ cùng năng lực bắt chước của hắn đều rất mạnh, tuy cũng có nhiều người có được năng lực bắt chước cùng trí nhớ lực mạnh mẽ, chẳng qua mình chưa thấy qua ai có được năng lực so sánh được với hắn.”
“ Nếu hắn thật sự thông minh như vậy, người trong nhà hắn hiện tại chắc đang khẩn trương lắm.”
Tử Nặc bĩu môi nói: “ Vậy bạn phải lưu ý trên internet xem có vụ án dân cư mất tích hay không.” Nói xong, Tử Nặc cầm lá bùa vò nát bỏ vào thùng rác.
“ Tử Nặc, sao bạn lại bỏ đi? Lưu trữ lại cũng được mà, bằng không lần sao bạn phải cắt ngón tay nữa.”
Tử Nặc bật cười: “ Lá bùa này vốn vô dụng.”
Lâm Hiểu Vi ngây ra: “ Vô dụng?”
“ Đúng, bên trên không có rót linh lực vào, chỉ là một lá bùa phế vật thôi.” Ánh mắt Tử Nặc dừng trên người Minh Thiên, thầm nghĩ: “ Nếu cho hắn học đạo thuật, có thể càng mạnh hơn mình không?”