“ A đê!” Đang chuyên tâm xem ti vi, Minh Thiên nhịn không được hắt hơi một cái, nhu nhu mũi lại tiếp tục chú ý mỹ nữ bên trong ti vi.
“ A đê!” Minh Thiên lại nhu nhu mũi, ngoài miệng thì thầm một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên vách tường, giờ phút này đã hơn mười hai giờ khuya.
Từ sô pha đứng lên, đi đến cửa phòng của Tử Nặc kêu lên: “ Tử Nặc.”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Minh Thiên vặn chốt cửa đi vào, ở trên bàn bên trong phòng đặt vài bức tượng đá, trên giường hỗn độn vài món quần áo, trong đó có nội y của phụ nữ, nhưng cả gian phòng cũng không nhìn thấy thân ảnh của Tử Nặc.
Đột nhiên căn phòng tắm truyền đến tiếng “ ca sát” một tiếng vang, Minh Thiên xoay người nhìn lại, một bộ hình ảnh tuyệt mỹ nhất thời xuất hiện ngay trước mắt hắn. Cánh cửa phòng tắm mở ra, Tử Nặc toàn thân không một mảnh vải đang cầm khăn mặt lau mái tóc ướt sũng đi ra.
Dung nhan tuyệt sắc, hai mắt linh động, lông mi thật dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, mái tóc buông xõa, lúc này Tử Nặc tuyệt đối chính là thiên sứ trong truyền thuyết.
Nhìn xuống phía dưới, Minh Thiên nhất thời chảy xuống hai dòng máu mũi, thân thể ngạo nhân của Tử Nặc hiện lên vẻ sáng bóng, mê người đến mức làm người ta nổi lên dục vọng nguyên thủy nhất của loài người.
Cùng lúc đó, Tử Nặc cũng nhìn thấy được Minh Thiên, hai người đồng thời sững sờ ngay tại chỗ, ai cũng không có động tác, bốn mắt giao nhau. Hết thảy đều vô cùng yên lặng, chỉ có máu mũi của Minh Thiên đang theo cằm rơi xuống mặt sàn phát ra tiếng “ tích tháp” “ tích tháp”.
Vài giây sau, Tử Nặc lấy lại tinh thần đầu tiên, đôi mắt to linh động bỗng nhiên toát ra thần sắc hoảng sợ. Một tiếng thét từ trong miệng nàng phát ra: “ A…”
Tất cả các cửa sổ của toàn bộ tòa lầu lớn đều lập tức sáng đèn không ngừng.
Minh Thiên bị tiếng thét của Tử Nặc hoán tỉnh liền lập tức ý thức được chính mình vừa gặp tao ương, vừa xoay mình “ sưu” thật nhanh từ bên người Tử Nặc bay qua, thân ảnh biến mất trong phòng khách.
Thật vất vả áp chế sự tức giận đầy mình, Tử Nặc nhanh chóng mặc quần áo, thần tình đỏ bừng, cắn răng nghiến răng chạy vọt vào phòng khách đi tìm kẻ gây họa dám nhìn thân thể của nàng.
Trong phòng khách không có bất luận kẻ nào, Tử Nặc một cước đá mạnh cửa phòng Lâm Hiểu Vi, Minh Thiên quả nhiên ở bên trong, lúc này đang tìm kiếm gì đó trong ngăn kéo tủ của Lâm Hiểu Vi.
Nhìn thấy Tử Nặc đã xông vào, Minh Thiên rất nhanh lấy ra hộp thuốc dán bên trong ngăn kéo, sau đó lập tức nhảy lên trên giường trên tay nắm chặt thuốc dán, nhắm mắt lại làm ra bộ dáng thấy chết không sờn nói: “ Đến đây đi.”
Tử Nặc đi vào phòng, tùy tay đóng mạnh cửa phòng, xăn tay áo thần tình dữ tợn hướng Minh Thiên đánh tới.
“ A…”
Cửa sổ của toàn bộ tòa lầu vừa mới tắt xuống lại lập tức sáng lên…
….
Đã là rạng sáng, Lâm Hiểu Vi một mình bước chậm trên đường giá lạnh, gió lạnh đêm khuya xuyên qua quần áo đơn bạc trực tiếp xâm nhập vào da thịt bóng loáng của nàng.
Hôm nay vẫn là mùa hè, cũng không biết vì sao, Lâm Hiểu Vi cảm giác cỗ gió đêm này thật âm lãnh, lạnh đến làm cho lông tóc nàng cũng dựng đứng lên. Hai tay ôm cánh tay xoa xoa, lại có chút lo lắng.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm trở lại của sở nghiên cứu, đương nhiên chính là tổ của Lâm Hiểu Vi, những tổ khác từ sau khi cảnh sát giải phong tỏa đã bắt đầu công tác ngay hôm sau. Mà một tổ này của bọn họ là bởi vì tiến sĩ Lý Niệm tổ trưởng còn bị cảnh sát giam giữ, cho nên vẫn luôn nghỉ làm. Tiến sĩ Lý Niệm sau khi được cảnh sát phát hiện không có chứng cớ khởi tố nên rất nhanh liền được vô tội thả ra, đi ra lại lấy lý do tinh thần không khỏe nên ở nhà nghỉ gần một tháng mới trở lại sở nghiên cứu, mà lúc này Lâm Hiểu Vi cũng nhận được thông báo trở lại đi làm.
Sau một tháng, ngày đầu tiên quay trở lại sở Lâm Hiểu Vi đều phát giác các đồng sự nhìn nàng với ánh mắt khác thường, bất luận nàng đi tới chỗ nào, đều sẽ có người ở sau lưng chỉ chỉ nói thầm thì gì đó.
Thật vất vả mới tới lúc tan sở, nhưng Lâm Hiểu Vi lại bị tiến sĩ Lý Niệm gọi tới, bắt nàng sửa sang lại toàn bộ văn kiện chất chồng cả tháng xong xuôi mới cho về.
Không dám phản kháng, Lâm Hiểu Vi chỉ có thể gật đầu đáp ứng, sau khi nhóm đồng sự tan sở về nhà, nàng phải một mình ở lại sở nghiên cứu yên lặng sửa sang lại toàn bộ tư liệu cho xong.
Lơ đãng đá phải một viên đá dưới chân, viên đá lăn đi, lúc lăn tròn lại phát ra thanh âm ma sát ở trên con đường không bóng người lại có vẻ vô cùng chói tai.
Lâm Hiểu Vi bất giác rùng mình, toàn thân đột nhiên căng thẳng, không khỏi nhanh chân hướng đường về nhà đi đến.
Đột nhiên, một thanh âm già nua lại có vẻ không chân thật vang lên bên tai nàng: “ Cô gái nhỏ, làm sao đi tới đường Tây a?”
“ A…” Lâm Hiểu Vi hoảng sợ, trái tim nhất thời nhảy mạnh lên mãnh liệt, xoay người nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết khi nào lại có một bà cụ già.
Bởi vì đèn đường u ám, nàng không nhìn rõ mặt lão bà này, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc trắng, thân mình ủ lũ, có vẻ thâm thấp, chỉ cao tới ngực Lâm Hiểu Vi, theo thân hình có vẻ là một lão bà thật lớn tuổi.
Lâm Hiểu Vi vỗ ngực, thở ra một hơi dài nói: “ Bà cụ, bà dọa chết cháu.”
Bà cụ hé miệng cười nói: “ Ngay cả một bà cụ như bà còn không sợ, một cô gái nhỏ như cô còn sợ gì chứ.”
Lâm Hiểu Vi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào bên tay phải nói: “ Đi con đường này, đến ngã tư đường quẹo phải chính là đường Tây.”
Bà cụ gật đầu nói: “ Cảm ơn cháu a.”
“ Bà cụ, đã trễ thế này, đường không dễ đi, để cháu đưa bà đi nhé?”
“ Không cần, không cần, bà tự đi được thôi.” Bà cụ phẩy phẩy tay, lại hướng bên phải đi từng bước tập tễnh.
Đợi cho thân ảnh bà cụ hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, lúc này Lâm Hiểu Vi mới tiếp tục hướng nhà mình đi đến.
Vừa quẹo qua khúc cua, đột nhiên lại nghe một thanh âm vang lên bên tai: “ Cô gái nhỏ, làm sao đi tới đường Tây a?”
Lâm Hiểu Vi xoay người, phát hiện lại là bà cụ vừa hỏi đường vừa rồi, không biết khi nào đã đứng ngay sau lưng nàng.
Lâm Hiểu Vi giật mình nói: “ Bà cụ, như thế nào lại là bà? Không phải bà vừa đi tới đường Tây rồi sao?”
“ Phải không? Bà có hỏi qua sao? Người già rồi, trí nhớ thật kém.”
“ Chính là sau con đường này, thẳng đến ngã tư đường quẹo phải là được. Bà cụ, không bằng cháu đưa bà đi?”
“ Không cần, không cần, bà tự mình đi là được.” Bà cụ phẩy phẩy tay lại xoay người đi từng bước.
Lắc lắc đầu, Lâm Hiểu Vi tiếp tục đi về phía trước.
“ Cô gái nhỏ, làm sao đi tới đường Tây a?”
Không biết khi nào ở bên người nàng lại đứng một người, Lâm Hiểu Vi giật mình phát hiện người vẫn là bà cụ kia, lúc này cho dù nàng có ngốc hơn cũng hiểu được bà cụ này tuyệt đối có vấn đề.
Trái tim không thể khống chế mãnh liệt nhảy lên, Lâm Hiểu Vi giơ tay lên chỉ loạn phương hướng, run giọng nói: “ Kia…bên kia.”
“ Nga.” Bà cụ theo phương hướng nàng chỉ chậm rãi đi đến.
Lâm Hiểu Vi thở mạnh mấy hơi, xoay người hướng nhà mình chạy như điên.
“ Cô gái nhỏ, làm sao đi tới đường Tây a?”
“ A…tôi không biết…”