Trong quá trình Y Sơn Cận và Ngọc Tuyết Dung giao hoan ,, Ân Băng Thanh vẫn quỳ ở bên cạnh ngó xem hạ thể nóng bỏng giống như muốn khởi hỏa ,quả thực không thể chịu đựng được.
Mặc dù tu vi của nàng rất cao , ý chí cũng rất kiên cường, đúng là vẫn còn chịu được dục hỏa dày vò nhưng nhìn chính đồ đệ của mình bạo gian Y Sơ Cận lần lượt sảng khoái liên tục mấy lần , tâm lý nàng ghen ghét như chết đi sống lại,hận không thể bắt Ngọc Tuyết Dung, hung hăng bạt tai một cái trừng phạt nàng dám can đảm ở trước mặt chính mình phát ra âm thanh dâm đãng.(ghen tỵ đây mà )
Ác độc nhất chính là, dâm âm còn đang không ngừng làm dục hỏa của nàng bành trướng, khó chịu không thể tả được,cũng may rốt cục Ngọc Tuyết Dung xũng đạt đến tột cùng sảng khoái , ra sức vươn tay, đem Y Sơn Cận trên người đẩy đi xuống.
Ngọc Tuyết Dung mệt nhoái không còn sức bảo trì cơ thể té ngã rầm một cái trên đất, đầu đụng trúng một tảng đá, thét chói tai cơ hồ ngất đi!. Qua hơn nửa ngày, nàng mới phẫn nộ đứng lên, trừng lớn đôi mắt đẹp căm tức nhình sư phụ của mình, hồn nhiên không để ý lễ giáo thầy trò .
Lúc này, Ân Băng Thanh đã xé mở quần áo bò tới trên người rồi Y Sơn Cận rồi , nếu nàng có dũng khí ngay tại trước mặt đệ tử của chính mình đoạt nam nhân, còn có cái gì để nói đây?
Ngọc Tuyết Dung lúc này thần trí không rõ, cho dù huyệt động cùng tiểu gia hỏa của Y Sơn Cận đã thoát ly ra, nhất thời cũng không có thể khôi phục thanh tỉnh,chứng kiến Ân Băng Thanh bò đến trên ngườ Y Sơn Cận, ghen ghét không thể chịu đựng được, bi phẫn lao về phía nàng nhào tới!
Ân Băng Thanh mặc dù đã lột quần lụa tuyết trắng nhào tới gần người Y Sơn Cận rồi lại có một chút thần trí thanh tỉnh, cố gắng đè nén dục hỏa xuống , do dự mà thả chậm động tác.Dù sao nàng rõ ràng đã tu luyện tiên khí mấy trăm năm, đột nhiên cứ như vậy chính mình động thủ phá hủy sự trong sạch, như thế nào cũng sẽ có điều do dự.
"Có muốn hay không cưỡi lên người hắn? Đem đồ vật xấu xí kia cho vào ta nơi này..." Ân Băng Thanh tinh thần như liệt hỏa dày vò, thống khổ không chịu nổi.Do dự một lúc cuối cùng tiên nhân thuần khiết đã kéo hănr quần lụa mỏng xuống, lộ ra nữ tử tối bí ẩn hai cánh hoa hồng của nữ tử, bộ lông rậm rạp, đen nhánh một mảnh, chớp động đen bóng .
"A!" Y Sơn Cận cả kinh quát to một tiếng, thất thanh kêu lên: "Mới vừa rồi đã bị cưỡng gian đau đớn đến như vậy rồi, của ngươi lông mao nhiều như vậy không phải đau đớn chết ta sao "
Trên thực tế, đau đớn hay không đau thì cũng không liên quan gì đến lông mao của các nàng, bất quá Y Sơn Cận nduf gì cũng là xử nam, có thể nói ra những lời nói hoang đường như vậy, cũng không có gì ngạc nhiên.
Ân Băng Thanh mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, cuống quít lấy tay ngọc che đậy động huyệt của mình, không cho hắn chứng kiến chính mình địa phương tối bí ẩn.
Hóa ra là "Che đậy huyệt đạo ", Y Sơn Cận nghĩ đến nàng có trùm lông mao như thế nào hắn đều rõ ràng rồi, che đậy như vậy đâu còn nghĩa lý gì nưa?
Nhất là nàng lấy tay che lấp chỗ đó, tâm lú lại bị kích thích, không tự chủ được nhìn chằm chằm về phía huyệt động, nhẹ nhàng mà áp tiểu gia hỏa vào rồi bành trướng ra.( chảy máu mũi rùi )
Huyệt động thần bí của Ân Băng Thanh cứ như vậy mà tiếp xúc với tiểu gia hỏa của y, mà nó lại đang dính nhiễm tinh dịch cùng với xử nữ huyết của Ngọc Tuyết Dung trong cuộc cuồng chiến vừa rối nên cũng nhiễm tại hai cánh hoa thuần khiết của nàng luôn.
Cơ thể nàng đang nóng dục, bị tiểu gia cắm vào thì nổi lên một trận đau đớn. Ân Băng Thanh lúc này đột nhiên tâm hoảng vừa cuống quít lui về phía sau,vừa cúi đầu xuống nhìn, máu a, tinh dịch hòa mật nước tại huyệt động của nàng để lại một mảnh bừa bãi.
Ân Băng Thanh sống mấy trăm năm rùi có truyện gì trên đời mà nàng không biết, vừa nhìn biết ngay đây là chính tại trên người ái đồ của mình chảy xuống, không khỏi xấu hổ muốn chết, lập tức giơ ngọc thủ đến, ra sức hướng về đỉnh đầu Y Sơn Cận đánh tới.
Mặc dù nàng hiện tại cả người bủn rủn vô lực, nhưng lấy cường hãn lực lượng của người tu tiên địa, dù là chỉ dùng một điểm nhỏ cũng đủ để đem đầu của Y Sơn Cận đánh nát bấy!
"Hắn cưỡng gian ái đồ của ta vốn chính là tử tội; huống chi hắn còn muốn muốn phi lễ ta, vọng tưởng cướp sự thanh bạch của ta!" Ân Băng Thanh không hề có đạo lý đem tất cả tội lỗi đều đổ lên trên người Y Sơn Cận trên chỉ cần có thể giết hắn, ít nhất chính mình hiện tại sự thanh bạch có thể giữ lại rùi.
Nhưng ngay lúc Y Sơn Cận kề cận cái chết, Ngọc Tuyết Dung đã phẫn nộ đi lên, nhằm thẳng mái tọc đen dài của sư phụ mình, đem nàng mạnh mẽ từ trên người Y Sơn Cận kéo xuống sau lại cưỡi lên thân thể của hắn, giơ quyền hướng Ân Băng Thanh liên tục đánh đến.
Ân Băng Thanh thất kinh, thất thanh kêu lên: "Đồ nhi, ngươi điên rồi sao?"
Gọi nữa cũng vô dụng rồi, dâm hỏa đã nhập vào tâm, Ngọc Tuyết Dung lúc này mất đi lý trí, chỉ đem Ân Băng Thanh trở thành đại tình địch muốn chiếm đoạt nam nhân của nàng,huy quyền đánh loạn tới, lòng tôn kính với sư phụ cũng đã sớm bị gạt bỏ sang một bên.
Ân Băng Thanh đã trúng vài quyền, bất đắc dĩ cũng chỉ đành huy quyền đón đỡ, ngăn cản cơn mưa chưởng pháp từ chính ngọc thủ của ái đồ mình đánh tới.
Giờ khắc này, Tu Tiên giới hách hách nổi danh hai vị tuyệt sắc mỹ nữ đánh nhau cùng một chỗ, nếu như để người ta biết các nàng là vì tranh dành một người nam nhân mà trở mặt liều mình, đủ để cho tất cả bọn họ đều té xỉu.
''Trai cò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi''Y Sơn Cận nhân cơ hội lén lút đứng lên, hướng về phía cửa bò đi. Nhưng không bò được vài bước, Ngọc Tuyết Dung đã tinh mắt lập tức phát hiện, lên tiếng thét chói tai: "Hắn đào tẩu rồi!"
Ân Băng Thanh ngọc thủ mềm nhũn, buông ra, quay đầu lại chứng kiến Y Sơn Cận nhằm hướng cửa bỏ trốn trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát, hình như cái gì trọng yếu nhất sắp mất đi vậy.
Hai thầy trò, đột nhiên đình chỉ nội chiến, đồng thời bay phác qua, nắm chặt Y Sơn Cận , đưa hắn đặt ở thân thể phía dưới.Theo sau, Ân Băng Thanh đột nhiên chém ra một quyền, đem ái đồ đánh bất tỉnh trên mặt đất, phẫn nộ địa kêu to: "Hắn là của ta!"
Trải qua một khắc cơ hồ mất đi Y Sơn Cận, nàng rốt cục nhận thức được rồi cái tầm quan trọng của nam hài xa lạ này: Nếu như không có hắn, chính mình sẽ bị dục hỏa thiêu thân mà chết!
Kế tiếp, Ân Băng Thanh phóng ra kết ấn luống cuống tay chân xé toàn bộ mình quần áo của chính mình chuẩn bị cùng Y Sơn Cận một hồi đại chiến oanh oanh liệt liệt .
Vốn nàng đã giải khai quần áo, hiện tại cởi sạch quần áo cũng rất dễ dàng. Thoáng qua lúc, một ngọc thể hoàn mỹ đến cực điểm đã hiện ra ở ngay trước mặt Y Sơn Cận .
Chứng kiến ngọc thể mỹ lệ đến như vậy, Y Sơn Cận không nhịn được nuốt nước bọt một cái "Ực". Nhưng mới vừa rồi bị Ngọc Tuyết Dung gian rất tàn nhẫn, xem nàng nụ cười dâm đãng hướng chính mình bò lại đây, hắn hốt hoảng kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Ân Băng Thanh hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí đưa hắn ấn ngã xuống đất làm cho hắn nằm ngửa lên, chính mình cũng cảm thấy đỡ hổ thẹn hơn, mạnh mẽ bò tới rồi cưỡi trên ngừoi hắn.
Y Sơn Cận nhìn bộ lông đen nhánh của nàng, sắc mặt sợ đến trắng bệch: "Sẽ chết ! Nam nhân bị làm nhiều lần, sẽ bị hấp khô mà chết!
Ân Băng Thanh cười nhạt: "Nói bậy! Ta sống mấy trăm tuổi rồi , cho tới bây giờ chưa từng nghe qua loại sự tình này!"
"Mấy trăm tuổi?" Y Sơn Cận trừng to mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy tiên nữ mỹ lệ đến cực điểm này, phong tư tràn ngập hoàn mỹ nữ tính mãnh liệt mị lực, nhìn qua cũng bất quá đôi mươi, nghĩ không ra nàng đã mấy trăm tuổi rồi.
Y Sơn Cận run rẩy địa hét lớn: "Ta mới nhỏ như vậy, ngươi buông tha ta đi!"
Hắn bi thảm kêu lên cũng chỉ có thể làm cho Ân Băng Thanh mặt cười ửng đỏ. Mặc dù vốn là thẹn thùng xấu hổ, nhưng dục hỏa đã tràn ngập cơ thể, hiện tại đã không phải do chính nàng điều khiển nữa rùi.Hơn nữa, từ chính trong tay ái đồ đoạt lấy nam nhân này, làm nàng từ trước đến nay chưa có cảm giác thành tựu đến như vậy, chớp cái đã nâng tuyết đồn lên rùi mạnh mẽ ngồi ở giữa hông Y Sơn Cận, đem hai cánh hoa hướng tiểu gia hỏa của y dấn tới.
Y Sơn Cận tuyệt vọng đến cùng cực cảm giác được tiểu gia hỏa của mình bị nàng dùng mười ngón tay ngọc nắm chặt, hướng về chặt hẹp động huyệt dấn đi,quy đầu đã có thể cảm giác được động huyệt ấm áp ướt át thậm chí còn có thể cảm giác được mật đạo bên trong lớp lớp tầng lá mỏng, đã áp vào quy đầu ở phía trên.
Dựa vào kinh nghiệm trong trận đại chiến với Ngọc Tuyết Dung hắn biết chỉ cần tấm màng mỏng phái trong vỡ ra sẽ khiến cho cả người đau nhức, sống không bằng chết!
Một nghĩ tới đây, Y Sơn Cận không nhịn được cả người phát run, ngửa mặt lên trời bi phẫn hét lớn: "Trời ạ, cứ như thế này ta như thế nào sống a!"
Ngay lúc hắn tuyệt vọng giữa tiếng kêu gào thê thảm, thuần khiết mỹ lệ, thành thục gợi cảm đầy quyến rũ Ân Băng Thanh đã mạnh mẽ ngồi xuống, dùng chặt hẹp địa đạo ấm áp của nàng ăn tươi nuốt sống tiểu gia hỏa của hắn.Tấm màng xử nữ mỏng manh của nàng đã bị tiểu gia hỏa của Y Sơn Cận công phá xé rách , máu tươi từ từ chảy xuống cùng xử nữ máu tươi của Ngọc Tuyết Dung hỗn độn một chỗ, không thể phân biệt được của riêng ai nữa rùi.