Nhìn Tất Duy Tư vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra khỏi văn phòng, Khải Lạc Cách mỉm cười nói:
- Tất Duy Tư, thuận buồm xuôi gió nha!
Ánh mắt Tất Duy Tư có phần bất mãn, bộ dáng biểu lộ 'Nguyên lai ngươi từ sớm đã biết'
Khải Lạc Cách chỉ cười khổ nhún nhún vai, đẩy cửa tiến vào.
- Trưởng quan, tâm tình mâu thuẫn của Tất Duy Tư cũng không nhỏ!
A Tạp Địch Á thở dài:
- Ai, tiểu gia hỏa này cực kỳ thông minh, vừa nghe phát sinh qua chuyện ngoài ý muốn, từ đầu đến cuối đều né tránh! Nhưng Khang Ân Đạt là lão bằng hữu của ta, nếu như chuyện này lại làm hỏng, Liệt Dương có thể không tha cho hắn, cao tầng quá nhiều người nhìn hắn không hợp nhãn! Hy vọng có thể mượn trí tuệ cùng vận khí của Tất Duy Tư, trợ giúp hắn thuận lợi hoàn thành việc này!
- Nhưng, trưởng quan, cao tầng đã xem Khang Ân Đạt đại nhân không vừa mắt, sao lại chọn công việc béo bở như vậy rơi xuống đầu hắn?
- Có lẽ, đường xá quá mức xa xôi, mà năm rồi Lạp Lý tiên sinh phụ trách mua sắm cái này, năm nay cũng thối lui....
Nói một lát, A Tạp Địch Á không lên tiếng, có lẽ cũng hiểu sự tình có điểm kì quái.
Hắn rõ ràng hạ giọng , nói:
- Được rồi, Khải Lạc Cách, ta biết rõ ngươi thưởng thức Tất Duy Tư, nhưng Khang Ân Đạt đồng dạng là bạn tốt của ta, hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu mong bọn họ hết thảy thuận lợi ! Ân, tình huống công tác thống kê thí sinh hiện tại ra sao rồi?
- Đã xong, thí sinh ngày cuối cùng leo lên Âm Ảnh tiền đồn, cơ hồ toàn bộ thông qua!
- Phi thường tốt! Chuẩn bị cho tốt hành trang, để bọn họ lần lượt xuất phát trở lại Liệt Dương! Mặt khác, tăng số nhân viên tìm kiếm, mau chóng tìm trở về khảo hạch giả chưa đến Âm Ảnh tiền đồn!
- Dạ, trưởng quan!
"... "
Trên quảng trường phía tây Âm Ảnh tiền đồn, một đầu Thiên Lý Thứu loại nhỏ màu xám đang chờ lệnh, bên cạnh sân rộng có không ít khảo hạch giả không có việc gì đi dạo, vừa thấy Tất Duy Tư đi tới, nhất thời "Đại nhân" không ngừng, Tất Duy Tư chỉ có thể mỉm cười nhất nhất chào hỏi.
Vừa bước trên lưng Thiên Lý Thứu, sau lưng lại truyền đến không ít tiếng bối rối và than thở, phảng phất thực cho rằng Tất Duy Tư có tư cách cưỡi ma thú một mình trở lại Liệt Dương, nghe được lượng âm thanh bạo tăng, Tất Duy Tư đành phải trước khi tiến vào lữ hành sương, lần nữa quay đầu lại phất tay hướng mọi người cáo biệt, nghĩ thầm, bộ dáng này thế nào có chút tư thế lãnh đạo cưỡi chuyên cơ rời đi.
Khi Tất Duy Tư đóng kỹ cửa lại, Thiên Lý Thứu đã không thể chờ đợi được bay lên.
Trong xe chỉ có hai người, trong đó thì một người trung niên nam tử gương mặt poker điển hình, nhìn Tất Duy Tư không có bất cứ hỉ nộ ái ố, chỉ là lãnh băng nói:
- Ngươi chính là Tất Duy Tư!
- Dạ, đại nhân!
- Không, ngươi so với ta càng giống đại nhân hơn.
"...."
Người khác là một nữ sinh tuổi trẻ, phỏng chừng không đến hai mươi, rất xinh đẹp, một đôi đào hoa nhãn điển hình, vô luận là kiếp trước hay kiếp nầy của Tất Duy Tư, loại mắt này đều có khả năng hấp dẫn nhất ánh mắt của nam nhân nhất.
Giờ phút này, nàng đang cười, lại không dám cười ra tiếng.
Nhưng Tất Duy Tư lại từ hai đầu lông mày của nàng đọc lên vài phần ưu sầu sâu sắc, nữ sinh kia hướng Tất Duy Tư vẫy tay, bảo hắn ngồi bên cạnh mình.
Lữ hành sương trên Thiên Lý Thứu loại nhỏ tuy không lớn, nhưng có năm hàng ghế ngồi, làm Tất Duy Tư kỳ quái chính là, vì sao vị đại nhân mặt poker kia ngồi ở hàng thứ nhất, nữ sinh kia lại ngồi ở hàng cuối cùng.
- Khang Ân Đạt đại nhân phần lớn thời gian đều thích ở một mình, từ từ làm quen đi!
Nữ sinh nói khẽ.
- Tất Duy Tư, đúng không? Ta gọi là Ngả Lỵ Ny!
Nàng tự giới thiệu, hướng Tất Duy Tư đưa tay ra.
Tất Duy Tư đành làm như nàng, hành một lễ chào hỏi lúc dong binh gặp mặt, duỗi quyền cùng nắm tay nhỏ của nàng đụng hai lần.
- Ngươi thuận lợi tiến vào Liệt Dương? Bọn họ không có truy cứu tội danh ngươi phá hư văn vật chứ?
Ngả Lỵ Ny đem thanh âm ép rất thấp, phảng phất đang lo lắng quấy nhiễu Khang Ân Đạt đại nhân phía trước.
Tất Duy Tư nghĩ thầm, chuyện này xem như tiếng xấu truyền ngàn dặm, ai ai cũng biết. Hắn gật gật đầu, cũng tận lực đè thấp âm lượng nói?
- Xem như thông qua, bạn là học tỷ?
- Thông minh, ta là năm ba, bất quá chỉ là Thanh Đồng cao giai, khảo mấy lần đều thi không đậu , thi rớt Xích Thiết, không muốn làm tỷ, ngươi hay gọi Ngả Lỵ Ny là được.
Tất Duy Tư chỉ đành cười cười, nghĩ thầm bản thân Thanh Đồng cũng không đến.
Ngả Lỵ Ny tỉ mỉ đánh giá Tất Duy Tư, tán thưởng nói:
- Ngươi nhìn rất được, nếu bây giờ ở trong Liệt Dương, nhất định trăm phương ngàn kế đem ngươi câu dẫn lên giường, sau đó ép khô ngươi!
Tất Duy Tư không khỏi mở to hai mắt nhìn, nàng này nói chuyện so với hình dạng của nàng còn phóng khoáng hơn.
Ngả Lỵ Ny thấp giọng nói:
- Ha ha, nói đùa chút thôi mà, chúng ta bình thường đều quen nói như vậy, chớ để ở trong lòng!
- Nguyên lai là giỡn, rất đáng tiếc....
Ánh mắt Tất Duy Tư lơ đãng xẹt qua dãy núi trước ngực nàng này, nói thầm đáp.
Ngả Lỵ Ny nghe rõ ràng, mặt lại đỏ hồng.
Đối phương không khó ở chung, Tất Duy Tư liền thấp giọng nói:
- Ta nghe A Tạp Địch Á đại nhân nói, các ngươi đã xảy ra một ít việc ngoài ý muốn, rốt cuộc là chuyện gì?
Trong mắt Ngả Lỵ Ny hiện lên vẻ ảm đạm thật sâu, nói khẽ:
- vị trí của ngươi vốn thuộc về Ba Bố, nhưng hắn đã hi sinh vì nhiệm vụ.... Đợi lát nữa đi ngang qua chỗ đó, ta chỉ cho ngươi xem.
Nghe được hai chữ " Hi sinh vì nhiệm vụ", tuy sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng bả vai Tất Duy Tư vẫn không khỏi run lên một cái, vấn đề so với trong tương tượng còn nghiêm trọng hơn.
- Đó là chuyện gì?
- Trong Tù Linh Ma Thú viên trốn ra một đầu ma thú Bạch Ngân cấp, bất hạnh còn là chiến đấu hình! Khi đó chúng ta vừa vặn đến cửa lớn, Ba Bố hắn đã....
Ngả Lỵ Ny u ám nói, đột nhiên lặng thinh, bởi vì Khang Ân Đạt đại nhân ngồi ở phía trước quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm.
Chằm chằm nhìn một hồi lâu sau, Khang Ân Đạt mới lạnh lùng nói:
- Nhắm mắt dưỡng thần, đừng lại nhiều lời!
Nhìn Ngả Lỵ Ny câm như hến, Tất Duy Tư trong lòng biết đối thoại của hai người xem như chấm hết, hắn chỉ có thể theo lời nhắm mắt lại, đem phiền não vứt qua một bên, một lần nữa ôm trở lại tuổi thơ, bổ sung giấc ngủ mất đi.
Tù Linh Ma Thú viên, ở thụ hạ thế giới, ngay tại biên giới an toàn khu, đứng ở trước cửa chính, làm cho người khắc sâu ấn tượng nhất là cánh cửa kim loại cao chừng năm mười thước, lớp đánh bóng phía ngoài lập loè ra ánh sang ngân sắc, Tất Duy Tư vừa tỉnh lại nhìn xem hết thảy, không khỏi há hốc mồm, chủ nhân nơi này thật sự là tài đại khí thô, lại dùng kim loai sang quý chế tạo một cái cửa chính như vậy.
Hai bên cửa chính là bức tường liên miên bất tuyệt, liếc nhìn không tới điểm cuối, có thể thấy diện tích Ma Thú viên rất lớn, phía dưới tường thành là chiến hào rộng hơn mười mét, bên trong cọc nhọn nhô lên chi chít, nếu không phải thỉnh thoảng từ sau tường thành truyền đến tiếng rống gào của ma thú, quả thật là hoài nghi đi vào cứ điểm dưới cây nào đó.
Thiên Lý Thứu đứng ở chiến hào cách đó không xa, Khang Ân Đạt chỉ thị người điều khiển Thiên Lý Thứu đợi tại đây, dẫn Tất Duy Tư và Ngả Lỵ Ny bước đi lên, ở ngoài cửa lớn, hắn lấy ra một loại nhạc khí kỳ quái cùng dạng với sáo nhỏ, đặt ở bên miệng thổi vài hơi, thanh âm phát ra tuyệt đối không tính là êm tai, cửa chính liền từ từ mở ra.
Hai võ sĩ khôi ngô một thân cương giáp quay bánh xe, đem một cầu gỗ dài nhỏ chỉ chứa hai người thông qua từ từ buông xuống, kéo qua phía trên chiến hào.
Cẩn thận đặt chân ở trên ván gỗ lung la lung lay, Tất Duy Tư thấp giọng thở dài :
- Tư thái thật lớn , chủ nhân nơi đây làm ta xét lại sự nhỏ bé của bản thân.
Ngữ điệu châm chọc này làm Khang Ân Đạt quay đầu, lãnh lẽo nhìn xem Tất Duy Tư, từ trong miệng nhổ ra hai chữ:
- Cẩn thận lời nói!
Khi đi đến chính giữa cầu, Ngả Lỵ Ny dừng cước bộ, mắt nhìn Tất Duy Tư, lại chỉ chỉ dưới cầu, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, Tất Duy Tư cúi đầu nhìn lại, không khỏi rùng mình một cái, trên cọc gỗ dày đặc còn có đỏ tươi chưa biến mất.
Hắn minh bạch chỗ Ngả Lỵ Ny chỉ, đại khái đây chính là nơi táng thân của Ba Bố tiểu hỏa tiền nhiệm, hắn bị đầu ma thú kia chạy ra dọa sợ tới mức ngã xuống.
Một hồi gió lạnh âm u thổi qua, phảng phất như người chết khóc lóc kể lể, Tất Duy Tư không khỏi kéo cổ áo lên, hận không thể lập tức đi hết đoạn cầu gỗ này, nhưng Khang Ân Đạt đi tuốt ở đàng trước vẫn là không nhanh không chậm, không chút hoang mang.
-------
mặt poker: gương măt ko biểu hiện cảm xúc ,giống như khi đánh bài nhằm tránh đối thủ đọc bài qua nét mặt