Chương 5: An bài thân phận
“Cũng phải hơn chín mươi chín năm rồi đó!”
Trong nhà, khi Tang Thiên biết được mình đã ngủ được chín mươi chín năm thì không khỏi cảm thán, chín lần dục hỏa trọng sanh, lần đầu tiên ngủ say mười một năm, lần thứ hai hai mươi hai năm, lần thứ ba mươi ba năm. Chín lần sống lại đều có quy luật, cũng không biết bức đồ đằng phượng hoàng trên người này rốt cuộc có cái gì kỳ lạ, đáng tiếc chính là, cho tới bây giờ Tang Thiên đều không thể biết được rõ ràng, càng không biết lần sống lại này, có thể bị dục hỏa trùng sinh lần nữa hay không.
Mộ lão đứng ở trong phòng khách, vẫn đứng theo thói quen, phảng phất giống như một lão nô bộc, tình cảnh quả thực có chỗ quỷ dị, nếu như giờ phút này Mộ Tiểu Ngư mà chứng kiến một màn này, tuyệt đối sẽ bị hù dọa đến bất tỉnh, gia gia là ai? Tại liên bang ai chẳng biết đến uy danh hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông Mộ Viễn Sơn? Ai chẳng biết đó là lão nhân gia đức cao vọng trọng, thế nhưng bây giờ… lại trước mặt một người thanh niên hai mươi tuổi câu nệ như vậy.
Mộ lão nhìn người thanh niên ngồi trên ghế nệm, trong lòng kích động vạn phần, tất cả hồi ức của một trăm năm trước đang dần hiện về trong đầu, ban đầu lão chỉ là một huấn luyện viên cái gì cũng không hiểu, nhưng từ khi gặp sư phụ, người lão mới xuất hiện những chuyển biến lớn, mặc dù chỉ là theo sư phụ có mười năm ngắn ngủn, nhưng mười năm này, lão vĩnh viễn cũng sẽ không quên, làm cho lão từ một gã huấn luyện viên bình thường, biến thành một vị hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông tôn kính, nếu như không có mười năm đó, thì căn bản không thể trở thành Mộ Viễn Sơn như ngày hôm nay.
Mộ lão hiểu rất ít về sư phụ, mặc dù đi theo sư phụ mười năm, nhưng cũng chỉ biết là sư phụ lão không thể hiện hết thực lực cùng thế lực, mà bây giờ đã được gần một trăm năm, nhìn thấy bộ dạng sư phụ hoàn toàn giống với trước đây, một điểm cũng không hề thay đổi, lão lại bị sư phụ làm cho kinh ngạc, ở trong lòng lão, phảng phất cảm thấy sư phụ giống như thần thánh không có gì có thể làm khó được, lão cho rằng chính là như vậy.
Mộ lão đi vào phòng ngủ của mình, sau một lúc lâu đi ra trong tay cầm một cái hộp tinh sảo.
"Sư phụ, đây là vật ngài đã đưa cho con giữ".
Tang Thiên nhận lấy cái hộp, mở ra từ bên trong lấy ra một chiếc ban chỉ màu đen (một loại nhẫn), ban chỉ màu đen thoạt nhìn thì rất bình thường, như do một loại hắc thủy tinh chế thành, có chút giản dị, nhưng lại chứa đựng đầy một loại năng lượng màu đen. Đây là một loại trí năng thủy tinh, cả liên bang có lẽ cũng không tìm được loại kỳ vật này thứ hai.
Đeo ban chỉ màu đen trên ngón tay cái, từ ban chỉ màu đen bắt đầu nổi lên một loại hắc mang rất quỷ dị, hắc mang liên tục tỏa ra không ngừng.
“Tích! Tập trung váo các cơ quan trong cơ thể, bắt đầu quét… Các gen trùng khớp… Các cấu trúc trùng khớp. Trí năng thủy tinh bắt đầu khởi động… kết nối vùng não bộ… Kết nối thành công".
“Trí năng thủy tinh chuyển sang hình thức tự động quét, hệ thống não điện tử bình thường… không gian cá nhân bình thường”.
Nhẹ nhàng vỗ vào chiếc ban chỉ màu đen, Tang Thiên giống như đang nhìn vào thân nhân, có cảm giác rất thân thiết, cứ chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, khiến cho hắn về mặt tình cảm vô cùng lãnh đạm, cho dù là thân nhân hay bằng hữu đều không thể ngăn cản thời gian trôi qua, cũng chỉ có một quái nhân như Tang Thiên này mới có thể đã chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, nhưng chiếc ban chỉ màu đen này vẫn như cũ làm bạn với hắn suôt mấy trăm năm qua, ở trong lòng hắn đã coi nó như bằng hữu duy nhất của mình.
"Sư phụ, ngài có tính toán gì tiếp không?" Mộ Viễn Sơn vẫn đứng ở nơi đó, nhìn sư phụ, lão cũng không hiểu được nhiều, cũng không dám hỏi nhiều, lão biết, sư phụ muốn nói, khẳng định sẽ nói cho mình.
Tang Thiên nhìn Mộ Viễn Sơn râu tóc bạc trắng, có chút lắc đầu cười khổ, nhớ tới năm đó, tiểu tử Mộ Viễn Sơn này chỉ là một nhà huấn luyện viên câu lạc bộ, đúng là nhiệt huyết của tuổi trẻ, lại không nghĩ rằng hôm nay đã đầu đầy tóc bạc.
"Mấy năm nay, ngươi sống thế nào?"
Mộ Viễn Sơn dường như không nghĩ tới sư phụ lại hỏi như vậy, có chút sửng sốt, liền nói ra cuộc sống trăm năm nay mà không chút giấu diếm.
"Ngươi bây giờ đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông?" Tang Thiên có chút buồn cười, tại trong ấn tượng của hắn tính tình Mộ Viễn Sơn dường như không có chút táo bạo, không nghĩ tới bây giờ người này đã là hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông, thực là thời gian không có gì là không làm được, không chỉ lấy đi tính mạng của một người, mà nó còn có thể làm thay đổi tính cách của một con người, "Học viện quân sự Phương Đông? Chẳng phải nơi này đã có hơn ba trăm năm lịch sử hay sao? Sao còn chưa bị đào thải !”
Mộ Viễn Sơn cười khổ, nhưng cũng không biết trả lời như thế nào.
Tang Thiên nằm ở trên ghế, trầm ngâm, đã biết lần thức tỉnh này, dường như cũng không có chuyện gì khác đặc biệt muốn làm? Hay là trước tiên làm quen một chút mình ngủ say đã cả trăm năm liệu đã có những thay đổi như thế nào.
"Giúp ta an bài một thân phận thích hợp".
An bài một thân phận? Mộ Viễn Sơn hiển nhiên có thể hiêu được ý tứ những lời này của sư phụ, cân nhắc một chút, liền hỏi, "Sư phụ, ý muốn của ngài có phải là giúp ngài an bài một thân phận ở Học viện quân sự Phương Đông?"
“Cũng được”.
“Rồi ngài…” Điều này quả thực có chút làm khó cho Mộ Viễn Sơn, tuổi của sư phụ rút cuộc là bao nhiêu, Mộ Viễn Sơn cũng không biết, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với mình, mấu chốt ở chỗ trông bề ngoài sư phụ thoạt nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi thôi! Làm sao cho sư phụ đi làm đệ tử ở Học viện quân sự Phương Đông được chứ? Mà mình lại là hiệu trưởng Học viện, hiển nhiên, điều này xem ra Mộ Viễn Sơn có chút đại nghịch bất đạo.
Lúc này, Mộ Viễn Sơn đột nhiên nhớ tới Học viện quân sự Phương Đông sắp khai giảng, nhưng lại thiếu mất một gã huấn luyện viên chiến đấu, liên bang có ba Học viện quân sự lớn, Thánh Lolan, Ánh Rạng Đông, Phương Đông. Sự cạnh tranh của ba trường Học viện quận sự này càng ngày càng mạnh, mấy năm nay trong các cuộc thi đấu Phương Đông Học viện đều bị cả hai học viện kia áp chế, điều này vẫn làm cho Mộ Viễn Sơn vô cùng đau đầu, lão nghĩ muốn thay đổi, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Nếu như để sư phụ làm một huấn luyện viên chiến đấu của Học viện, như vậy…
Đối với thực lực của sư phụ, Mộ Viễn Sơn chưa bao giờ dám hoài nghi.
"Sư phụ, không biết an bài thân phận cho ngài là một huấn luyện viên chiến đấu, ngài xem…"
“Huấn luyện viên chiến đấu?” Tang Thiên có chút nhíu mày nói, "Cứ như vậy đi".
Trong sân, Mộ Tiểu Ngư tức giận đi tới đi lui, nhìn chằm chằm váo cái cửa sổ đang đóng, nàng quả thực bị chọc tức, đây là lần đầu tiên ở trong sân vắng mặt gia gia, hơn nữa. Hơn nữa lại là vì một người thanh niên cổ quái, nghĩ đến tên thanh niên kia, trong lòng Mộ Tiểu Ngư lại thoáng hiện lên một nghi vấn lớn, thanh niên kia rốt cuộc là ai? Tại sao gia gia lại đối với hắn như vậy.
Mộ Tiểu Ngư căn bản không thể nghĩ ra, một tên mới hai mươi tuổi sao lại có thể giao tiếp cùng gia gia đã hơn trăm tuổi, cho dù tên kia là một công tử nhà quyền quý, gia gia cũng không cần phải kích động như vậy chứ? Đáng chết! Tên hỗn đản này rốt cuộc là ai?
Càng muốn suy nghĩ lại càng hỗn loạn, Mộ Tiểu Ngư hận không thể xông vào để hỏi cho rõ ràng.
Mà Cung Thiếu Lâm đứng ở một bên cùng vệ sĩ của hắn cũng nghĩ không ra, hắn không thể lý giải Mộ lão sao lại cùng một người trẻ tuổi như vậy có giao tiếp? Hơn nữa Mộ lão đối với thanh niên kia xem ra rất tôn kính? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thân phận cùng bối cảnh của thanh niên rất rất mạnh? Mạnh đến mức Mộ lão thân là Hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông cũng không thể không lấy lòng?
Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra!
Đúng lúc này, cánh cửa phòng khách rốt cục cũng mở ra, Tang Thiên đi ra, cũng không nói gì, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn những người khác một cái cũng không có, liền rời đi.
"Còn muốn chạy!"
Vừa rồi bị thiệt thòi, Lãnh Diện thấy thanh niên này có ý muốn rời đi, lập tức ra tay chặn lại!
"Dám làm càn!"
Mộ lão theo sau liền hét lớn một tiếng, âm thanh như tiếng chuông trong đêm, khí thế uy nghiêm, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cũng không thấy Mộ lão có động tác gì, Lãnh Diện đã a một tiếng miệng phun máu tươi, một tiếng bịch, liền ngã trên mặt đất, máu tươi trào ra không ngừng, thở ra một lúc, thì đầu lệch sang một bên, cũng không biết là bất tỉnh, hay là đã tắt thở.
Đã vài chục năm nay gia gia không có cùng ai đánh nhau, mà nay lại vì cái tên kia…
Mộ Tiểu Ngư một lần nữa lại bị gia gia làm cho khiếp sợ.
Đứng ở cửa, hốc mắt Mộ lão đích có vài tia đỏ, nhìn theo bóng lưng sư phụ đang nhanh chóng rời đi, trong lòng lão trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cứ đứng đó một hai phút đồng hồ, lão mới xoay người trở lại trong nhà.
"Mộ lão, sao ngài lại…"
Cung Thiếu Lâm vừa mới mở miệng đã bị Mộ lão cắt ngang, ngữ khí Mộ lão vô cùng sắc bén, quát, "Ta cảnh cáo Cung Thiếu Lâm ngươi, chuyện quá khứ là chuyện quá khứ, chuyện con ngươi bị thương hãy coi như không có, nếu như ta phát hiện ngươi đi gây chuyện với người đó, hay cho dù là điều tra hắn, vứt những lời nói này của ta đi, đến lúc đó đừng trách Mộ Viễn Sơn ta trở mặt không nhận người, hừ!"
Cùng lúc đó, tập đoàn Star lớn nhất trong liên bang hiện nay độc quyền nắm giữ không gian thông tin của cả liên bang, lại phát sinh một chuyện làm cho người ta không sao hiểu nổi.
Nói đến tập đoàn Star thì dường như không ai là không biết nó, không người nào không biết nó rất tuyệt vời, có lịch sử hơn một trăm năm, sản phẩm là không gian thủy tinh, bộ não điện tử, là doanh nghiệp lớn nhất tham gia vào ngành công nghiệp chiến đấu sản xuất chiến khải, không gian thủy tinh và não bộ điện tử gần như là một sự hiện diện độc quyền ở liên bang, mấy năm qua cũng có không ít xí nghiệp sản xuất không gian thủy tinh cùng với não điện, nhưng đều bị con cá sấu lớn là tập đoàn Star tiêu diệt.
Hôm nay, ngay vừa rồi, tất cả các giám đốc của tập đoàn Star cùng với các CEO toàn bộ đi tới tổng bộ của tập đoàn, điều này làm cho nhân viên công tác trong tập đoàn vô cùng kỳ quái, tất cả giám đốc tập đoàn Star cùng tới, chẳng lẽ muốn triển khai hội nghị trọng đại gì? Nửa giờ sau thì bọn họ mới biết được, nguyên nhân các giám đốc cùng CEO đến không phải mở ra hội nghị gì, mà là đến nghênh đón, nhưng nghênh đón người nào? Tất nhiên là ba đại cổ đông tập đoàn Star.
Về phần ba đại cổ đông tập đoàn Star được đón trong hội nghị? Người biết đến cũng không nhiều, có người nói là người của quân đội, cũng có người nói là người của một gia tộc rất lớn, bên ngoài cho tới nay đối với ba đại cổ đông tập đoàn Star cũng chỉ có suy đoán.
Nhưng mà, các giám đốc cùng CEO có lẽ đều biết thân phận ba đại cổ đông, chẳng qua, bọn họ là giám đốc cùng CEO của tập đoàn Star, hiển nhiên biết nhiều hơn nhiều so với những người khác, bọn họ còn biết thật ra tập đoàn Star cũng không phải chỉ có ba đại cổ đông, mà là bốn người, điều làm cho bọn họ vẫn rất buồn bực bấy lâu chính là, trong truyền thuyết ba đại cổ đông mỗi người đều chỉ có được mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Star, mặt khác có một người chiếm bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Star, về phần người này là ai, bọn họ đều không biết.
Trong phòng họp của tổng bộ tập đoàn Star, đứng trong cái phòng họp lớn này là ba ông già, ba ông già này đứng trước một cái màn hình hiển thị phát ra ánh sáng màu xanh, màn hình máy tính hiển thị lên vài tin tức.
"Sắp xếp không gian cá nhân, số 01, đặc quyền cấp SSS, trên một giờ trước đã phát hiện biến động trong không gian…"
Nếu như giờ phút này các giám đốc cùng CEO bên ngoài mà nhìn thấy những thứ hiển thị trên màn hình này sợ rằng sẽ khiếp sợ đến hôn mê, trong tập đoàn Star không gian cá nhân có liên quan đến mức quyền hạn quản lý, quyền hạn càng nhiều, công năng càng lớn, không gian cá nhân của các đổng sự có quyền hạn mức A, không gian cá nhân của ba đại cổ đông là quyền hạn cấp S, cho tới nay, bọn họ cho rằng cấp S đã là cao nhất rồi, dĩ nhiên không nghĩ tới còn có cấp SSS.
"Là lão nhân gia đã trở về sao?"
Ba ông già nhìn lên màn hình hiển thị mà kích động không thôi, lẩm bẩm.
"Gần một tiếng trước không gian cá nhân của lão nhân gia đã sinh ra biến động, có thể nói cách khác, lão nhân gia đã sử dụng qua không gian cá nhân, đúng vậy! Nhất định là lão nhân gia đã trở về".
"Đại ca Nhị ca, chúng ta đi tìm lão nhân gia chứ?"
"Tìm như thế nào? Ngươi có thể tìm được sao? Thậm chí nếu chúng ta sử dụng thế lực trong tay để lật tung cả liên bang, thì cũng làm sao có thể tìm được lão nhân gia? Ngươi cũng không phải không biết, lão nhân gia đã chán ghét mọi chuyện!"
"Như vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chờ đợi! Chỉ có chờ, trừ điều đó ra, chúng ta không còn phương pháp nào khác".