HÀM DÆ¯Æ NG, chốn phồn hoa đô há»™i vá»›i những tòa kỹ lâu nổi tiếng, những kỹ viên nguy nga tráng lệ và lá»™ng lẫy vỠđêm, và Hà m Dương lúc nà o cÅ©ng nhá»™n nhịp vá»›i những lá»… há»™i luôn có trong năm. Tại Hà m Dương cÅ©ng có má»™t con ngưá»i nổi tiếng chẳng kém gì nó. Những cư dân ở Hà m Dương ai cÅ©ng biết đến ngưá»i đó.
Không chỉ trong Hà m Dương ngưá»i ta má»›i biết đến ngưá»i vang danh thiên hạ đó mà cả ngưá»i trên giá»›i giang hồ cÅ©ng biết đến y.
Äó là Kim Ngạo Thiên.
Chỉ má»—i cái tên đó thôi, ngưá»i ta cÅ©ng có thể Ä‘oán biết Kim Ngạo Thiên là ngưá»i như thế nà o rồi. Tục danh thưá»ng nói lên bản chất mà . Y tá»± cho mình cái tên Ngạo Thiên, nếu đúng như thế thì y má»›i đúng là kẻ ngạo mạng coi trá»i bằng vun. Còn nếu đó là cái tên do song đưá»ng để lại thì cÅ©ng châm chước cho y phần nà o.
Dù sao thì Ngạo Thiên vẫn là Ngạo Thiên.
Cho dù cái tên thế nà o thì cũng không phải cái tên đó là m nên nổi tiếng của Kim Ngạo Thiên. Y có tiếng trong giang hồ và nhất là có tiếng tại Hà m Dương, bởi vì thân thế của Kim Ngạo Thiên đã nỗi tiếng.
Tất cả má»i kỹ viện đẹp nhất Hà m Dương hợp lại, tất cả má»i biệt trang gá»™p lại và tất cả những nÆ¡i nà o đẹp nhất tại Hà m Dương tụ trung và o má»™t chá»— cÅ©ng không thể nà o sánh bằng "Kim Trang". Má»™t tòa biệt trang đẹp nhất, lá»™ng lẫy nhất ở Hà m Dương. Thiên hạ chẳng biết cÆ¡ nghiệp đồ sá»™ cá»§a "Kim Trang" như thế nà o nhưng há» kháo vá»›i nhau, cÆ¡ nghiệp cá»§a Kim Trang có thể mua được tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i nà y.
Tháºm chà há» còn sầm sì vá»›i nhau, nếu như đương kim hoà ng thượng Ä‘em cái ngai và ng ra bán. Thì Kim Trang cÅ©ng mua được nốt. ChÃnh cái chức nghiệp cá»§a "Kim Trang", là m nên sá»± nổi tiếng cá»§a Kim Ngạo Thiên mặc dù y chỉ má»›i ngoà i mưá»i tám, đôi mươi.
Mặc dù nổi tiếng như váºy, cÆ¡ ngÆ¡i to lá»›n như váºy nhưng chẳng má»™t nhân váºt nà o cá»§a giá»›i võ lâm "hắc đạo" dám để mắt đến "Kim Trang". Bởi chỉ vá»›i những hà ng môn khách thôi, trong Kim Trang đã có những đại cao thá»§ kỳ tuyệt trên chốn giang hồ. Chỉ nghe đến tên thôi đã siêu hồn phách rồi, còn đâu nghÄ© đến chuyện Ä‘em phiá»n toái đến cho "Kim Trang" đừng nói đến chuyện muốn cướp cÆ¡ nghiệp cá»§a Kim trang.
Cái thân thế độc nhất vô nhị được trá»i ban cho đó đã là m nên sá»± nổi tiếng cá»§a Kim Ngạo Thiên tại Hà m Dương. CÅ©ng chÃnh cái thân thể đó mà ai cÅ©ng mÆ¡ mình cÅ©ng sẽ may mắn được như Kim Ngạo Thiên. Trá»i cho ai thì ngưá»i đó hưởng, trá»i cho Kim Ngạo Thiên thì y được hưởng phúc cá»§a trá»i chứ có mÆ¡ là được rồi. Có lẽ vì ông trá»i bang cho y những ước mÆ¡ cÅ©ng muôn vạn ngưá»i khác nên y má»›i lấy được cái tên Ngạo Thiên. Phà m ngưá»i ta có quá nhiá»u sá»± may mắn trong Ä‘á»i mình, thì thưá»ng tá» ra ngạo mạn, có lẽ Ngạo Thiên cÅ©ng là con ngưá»i như váºy chăng.
Chỉ có môt Ä‘iá»u Kim Ngạo Thiên không được may mắn như những ngưá»i khác, đó là không có cha. Từ lúc chà o Ä‘á»i Kim Ngạo Thiên chẳng biết cha mình là ai, ngoà i trừ má»—i má»™t mẹ thương yêu y hÆ¡n cả cÆ¡ nghiệp cá»§a Kim Trang.
Ngạo Thiên cÅ©ng biết rất mù má» vá» thân pháºn cá»§a mẫu thân mình. Lăng Bá»™i Phân cÅ©ng chẳng bao giá» nói cho Ngạo Thiên biết vá» thân pháºn cá»§a ngưá»i, nên Ngạo Thiên cÅ©ng chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u mình là kẻ may mắn trên Ä‘á»i nà y, má»™t hảo thiếu gia Ä‘uợc mẫu thân yêu thương, nâng như trứng hứng như hoa. Ngạo Thiên chỉ mÆ¡ hồ biết rằng, mẫu thân mình cÅ©ng là ngưá»i nổi tiếng nhất trong giá»›i võ lâm giang hồ, nhưng nay thì đã rữa tay quy ẩn giang hồ rồi. Y chỉ biết như thế là quá đủ rồi, y cần gì phải biết đến lai lịch cá»§a mẫu thân mình, cho dù y muốn tìm hiểu có lẽ ngưá»i cÅ©ng không nói, vá»›i lại cái cÆ¡ nghiêp cá»§a Kim trang cÅ©ng đủ khẳng định cho má»i ngưá»i ở Hà m Dương và trên giang hồ lẫn Kim Ngạo Thiên ngưá»i chẳng biết phải là kẻ tầm thưá»ng. ChÃnh vì thế tâm cá»§a Kim Ngạo Thiên chỉ má»™t ngưá»i duy nhất là y ngưỡng má»™, ngưá»i đó chẳng ai khác chÃnh là Lăng Bá»™i Phân mẫu thân cá»§a Ngạo Thiên.
Có lẻ trong tâm y, ngay tại Hà m Dương nà y thì Lăng Bá»™i Phân phu nhân là ngưá»i nhất y ngưỡng má»™, ngưỡng má»™ hÆ¡n cả ông tạo. ChÃnh vì thế mà Kim Ngạo Thiên má»›i tá»± đặt cho mình cái tục danh Ngạo Thiên, nghÄ©a là coi ông trá»i cÅ©ng không bằng mẫu thân. Nếu có thì cÅ©ng đúng thôi, bởi vì chỉ có Kim trang là chốn nuôi dưỡng y đến tuổi trưởng thà nh và cÅ©ng chỉ có Kim trang tạo ra sá»± nổi tiếng cho Ngạo Thiên và hÆ¡n thế nữa, chỉ có Lăng Bá»™i Phân sinh ra và nuôi dạy y, nên Ngạo Thiên chỉ biết có má»—i má»™t Lăng phu Nhân, ngưỡng má»™ má»™t Lăng phu nhân, kÃnh trá»ng cÅ©ng chỉ má»™t Lăng phu Nhân.
Ai cÅ©ng được hoà n cảnh như Ngạo Thiên thì cÅ©ng như hắn, bởi đó là phúc phần trá»i ban mà .
CÅ©ng như má»i hôm, cứ đến thá»i khắc Hà m Dương lên đèn là Kim Ngạo Thiên lại đến tòa "Hà m Dương bách niên tá»u lâu". Äó là cái lệ cá»§a Kim Ngạo Thiên. Ngạo Thiên đến Hà m Dương bách niên tá»u lâu nà y, rượu ở đây tuy không thể so sánh bằng vá»›i hảo tá»u tại Kim trang, tháºm chà không sánh vá»›i rượu để đãi môn khách. Tá»u lâu chứ đâu phải là kỹ viện. Thế mà vị thiếu gia con cưng cá»§a Kim trang cứ lại thÃch đến. Cái gì khiến Kim Ngạo Thiên thÃch Hà m Dương bách niên tá»u lâu, chẳng qua đến đó y có bằng hữu và hÆ¡n thế nữa đó y được nghe tất cả những lá»i ninh ná»t mát tai nhất. Kẻ được tăng bốc, bợ đỡ thì ai mà chẳng muốn chứ.
Khi Ngạo Thiên bước và o Hà m Dương bách niên tá»u lâu, thì không khà ở đây nhá»™n nhịp hẳn lên cứ như thần tà i gõ cá»a tòa tá»u lâu nà y. Tất cả khách quan Ä‘ang có mặt tại Hà m Dương bách niên tá»u lâu vồn vã đón Ngạo Thiên, chẳng khác nà o đón ngưá»i thân thương nhá»› Ä‘i xa má»›i vá».
Tháºm chà còn há» chen nhau để có thể cho Kim Ngạo Thiên thấy. Cho dù trong tâm y chẳng coi há» là bằng hữu cá»§a mình.
Ngạo Thiên liên tục ôm quyá»n xá để đáp lại những lá»i tâng bốc cá»§a bá»n khách nhân kia. Thế má»›i nói có thịt thì vịt què cÅ©ng mò đến mà .
Chiếc bà n trống được dà nh riêng cho Kim Ngạo Thiên trong Hà m Dương Bách niên tá»u được đặc nÆ¡i trang trá»ng nhất, má»i ngưá»i ở trong gian tá»u sảnh rá»™ng lá»›n nà y Ä‘á»u có thể thấy Ngạo Thiên và ngược lại, còn má»™t Ä‘iá»u nữa, nếu Ngạo Thiên thÃch hồ mÆ¡ má»™ng thì có ô cữa sổ hình vòm, có thể dõi mắt nhìn phong cảnh non xanh nước biếc cá»§a Hà m Dương. Kim Ngạo Thiên là quý tá» cá»§a Kim trang tất phải được đặc quyá»n đó chứ?
Lấy má»™t tá» ngân phiếu đặt lên bà n, Ngạo Thiên tá»± đắc nói vá»›i lão Ä‘iếm chá»§ Hà m Dương Bách Niên tá»u.
- Lão Tứ... CÅ©ng như má»i hôm nhe.
Lão Tứ cưá»i giả lả nói:
- Lão Tứ đã chuẩn bị những món ăn trân kỳ cho thiếu gia.
Ngạo Thiên chá»›p mắt ra vẻ ngạc nhiên vá»›i lá»i nói cá»§a lão Tứ.
- Chỉ một mình Kim Ngạo Thiên thôi à ?
Ngạo Thiên giang rộng hai tay.
- Nếu lão Tứ chi chuẩn bị cho một mình thiếu gia món trân kỳ kia thì phải là món gan rồng mới được.
Má»i ngưá»i xướng theo.
- Äúng rồi...đúng rồi. Chỉ có món gan rồng má»›i xứng đáng vá»›i Kim thiếu gia.
Ngạo Thiên ra dấu cho má»i ngưá»i im lặng rồi nhìn lại lão Tứ.
- Nếu không phải là m món gan rồng thì lão hãy dá»n tất cả má»i ngưá»i ở đây. Có như thế má»›i vui.
Y nhìn xuống thá»±c khách, cao giá»ng nói tiếp.
- Chư huynh đệ có đồng ý với Ngạo Thiên không?
Má»i ngưá»i xướng lên.
- Äồng ý.
Nghe Ngạo Thiên nói, lão Tứ không khá»i bối rối. Lão giả lả nói:
- Lão sẽ dá»n ngay cho má»i ngưá»i nhưng chỉ sợ...
Ngạo Thiên nhướng cao đôi chân mà y lưỡi kiếm nhìn lão.
- Lão Tứ sợ gì?
- Lão Tứ chỉ sợ thiếu gia tốn nhiá»u ngân lượng.
- Nghe lão thốt câu nà y, Ngạo Thiên trố mắt nhìn vá»›i vẽ sá»ng sốt. Bất chợt Ngạo Thiên phá lên cưá»i. Y vừa cưá»i vừa nói:
- Chư huynh có nghe lão Tứ nói không... lão Tứ sợ Ngạo Thiên tốn nhiá»u ngân lượng vì món trân kỳ mà lão sắp dá»n ra để thết đãi chư bằng hữu cá»§a Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên đưa tay qua khá»i đầu:
- Lão Tứ lo lắng cho Ngạo Thiên như thế hóa ra xúc phạm đến Ngạo Thiên rồi. Các vị có đồng ý không?
Má»i ngưá»i xướng lên.
- Äồng ý... đồng ý... lão Tứ đã xúc phạm Kim thiếu gia.
Ngạo Thiên khoát tay để má»i ngưá»i im lặng rồi nhìn lại lão Tứ.
- Lão Tứ nghe hỠnói rồi chứ?
Vừa nói Ngạo Thiên vừa thò tay và o ngực áo rút luôn một xấp ngân phiếu đặt lên bà n.
- Bấy nhiêu đây đủ cho lão Tứ dùng món gan rồng đãi huynh đệ của bổn thiếu gia chứ?
Nhìn xấp ngân phiếu đặt trên bà n, lão Tứ rối rÃt nói:
- Lão Tứ không dám nói... Không dám nói một tiếng gì cả.
Ngạo Thiên nhướng mà y nhìn lão.
- Không dám nói nữa thì hay tự vả và o miệng lão đi.
- Lão Tứ vội vã là m ngay.
Nói dứt câu, lão Tứ tự tay vả và o miệng mình vừa nói:
- Cái miệng thúi dám xúc phạm Kim thiếu gia...cái miệng thúi nà y.
Ngạo Thiên khoát tay.
- Thôi thôi đủ rồi... lão vả mãi không chừng đôi môi gầy hẳn lên mà bản thiếu gia lại còn không được ăn món ăn thần kỳ của lão vừa nói.
Lão Tứ khúm núm ôm quyá»n xá.
- Äại thiếu gia... Ä‘a tạ.
Lão Tứ ôm quyá»n xá Ngạo Thiên rồi nhanh bước quay và o trong. Lão Tứ Ä‘i rồi, Ngạo Thiên má»›i chuốc rượu ra chén, bưng chén rượu y trịnh trá»ng nói:
- Ngạo Thiên chà o chư huynh đệ. CÅ©ng như má»i hôm, chúng ta sẽ lại uống tháºt say, ăn tháºt no rồi mạnh ai và o nhà nấy. Hà m Dương đại há»·, Kim trang đại phúc, Lăng phu nhân trưá»ng thá». Má»i.
Má»i ngưá»i cùng nói câu nói cá»§a Ngạo Thiên.
Hà m Dương đại há»·, Kim trang đại phúc, Lăng phu nhân trưá»ng thá».
Nghe hỠxướng câu nói đó mà chân diện của Kim Ngạo Thiên trà n trên sự hoan hỷ.
Rượu và thức ăn ngon cá»§a Kim thiếu gia ban tặng, ăn khá»i mất ngân lượng thì ai mà không thÃch. Má»™t lá»i nói chót lưỡi đầu môi, và được buổi ăn uống ngon là nh, tháºm chà còn được có thể nhiá»u hÆ¡n thế nữa thì ai mà không muốn thốt ra lá»i ẩn ý hay đẹp.
Khách hoan há»·, Ngạo Thiên hoan há»· và có thể nói cả Hà m Dương nà y Ä‘á»u hoan há»·, nhất là nhưng con ngưá»i Ä‘ang có mặt tại Hà m Dương bách niên tá»u lâu.
Không khà trong tá»u sảnh Hà m Dương bách niên tá»u rá»™n rịp hẳn lên vá»›i những lá»i tâng bốc tốt đẹp nhất dà nh cho Kim Ngạo Thiên và Kim trang.
ÄÆ°á»£c ba tuần rượu thì sá»± huynh náo cá»§a những con ma men cà ng huynh náo hÆ¡n, há» tặng cho Ngạo Thiên tất cả những lá»i nói nà o hay nhất có thể nghÄ© ra.
Ngạo Thiên ra dấu cho má»i ngưá»i im lặng, rồi bưng chén rượu trịnh trá»ng nói:
- Ngạo Thiên mượn chén rượu nà y há»i chư huynh má»™t câu?
Má»i ngưá»i xôn xao hẳn lên.
- Thiếu gia cứ há»i.
Ngạo Thiên khẻ gáºt đầu. Y rÃt má»™t luồng chân khà căng phong lồng ngá»±c rồi cháºm rãi nói:
- Ở cõi nhân gian nà y, đương kim thiên tá» là ngưá»i cao nhất. Váºy còn ai hÆ¡n đương kim thiên tá» hay không?
Má»i ngưá»i bá»—ng chốc trở nên im lặng. Sá»± im lặng là m cho không khà trong tá»u sảnh ngưng Ä‘á»ng hẳn lại.
Sá»± huyên náo lắng Ä‘i thay và o đó là khoảng không gian trầm mặc. Có lẽ tất cả Ä‘á»u phải suy nghÄ© đến lá»i nói cá»§a Kim Ngạo Thiên.
Trên thế gian nà y thì đâu còn ngưá»i nà o có thể sánh bằng vá»›i đương kim hoà ng thượng. Thiên tá» là con cá»§a trá»i, thay trá»i chăm dân trị nước thì đâu còn ai sánh bằng chứ đừng nói là hÆ¡n. Thế mà Ngạo Thiên lại mang ra câu há»i nà y, ra như má»™t lá»i đánh đố má»i ngưá»i. Má»™t câu há»i mà chẳng má»™t ngưá»i nà o có thể nghÄ© ra câu trả lá»i. Ai mà dám so sánh đương kim thiên tá» vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó còn trong thế gian nà y chứ.
Nhưng cuối cùng sá»± im lặng kia cÅ©ng bị phá vỡ bởi má»™t ngưá»i ốm nhom bước ra.
Ngạo Thiên nhìn ngưá»i đó nói:
- Mã huynh có câu trả lá»i à ?
Mã Sá»± ve cằm gáºt đầu rồi từ tốn nói:
- Mã mỗ không biết ý nghĩ mình có đúng hay không, nhưng phải nói suy nghĩ của mình.
Ngạo Thiên ôm quyá»n.
- Má»i Mã huynh chỉ giáo cho Ngạo Thiên và chư huynh đệ.
Mã Sá»± ôm quyá»n xá má»i ngưá»i rồi trịnh trá»ng nói:
- Theo Mã má»— thì ngưá»i hÆ¡n cả Thiên tá» chÃnh là Kim Ngạo Thiên thiếu gia.
Y nói dứt câu và nhanh mắt nhìn ra cữa như sợ có ngưá»i nà o đó thuá»™c nha sai cá»§a công đưá»ng nghe được câu nói cá»§a mình. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn sững Mã Sá»±. Ai cÅ©ng phải nghÄ© thầm:
- Cái gã nà y đúng là muốn chết, hoặc có lá gan to như gan trá»i má»›i dám thốt ra câu nói đó. Y hẳn không muốn sống rồi hay sao mà dám Ä‘em cả dòng tá»™c ra đùa vá»›i uy quyá»n tối thượng cá»§a thiên tá». Tất cả má»i ngưá»i vừa nghÄ© vừa nhìn Ngạo Thiên. Há» chỠđợi sá»± phản bác hoặc đồng ý cá»§a Kim Ngạo Thiên.
Äôi chân mà y lưỡi kiếm cá»§a Ngạo Thiên nhÃu lại. Má»i ngưá»i nháºn ra ngay cái nhÃu mà y cá»§a Ngạo Thiên mà thở dà i nhẹ nhá»m, bởi câu trả lá»i vừa rồi cá»§a Mã Sá»± đã nháºn được sá»± phản bác không đồng tình cá»§a Kim Ngạo Thiên.
Ai mà muốn Ä‘em cái mạng mình để đổi lấy má»™t lá»i nói vô nghÄ©a chứ?
Thở hắt ra một tiếng, Ngạo Thiên nhìn Ma Sự nói:
- Mã huynh nói sai rồi.
Tất cả thá»±c khách ở Hà m Dương Bách niên tá»u Ä‘á»u thở phà o nhẹ nhá»m như vừa trút được cả má»™t ngá»n thái sÆ¡n trên lưng mình. Má»i ngưá»i nhanh nhẩu hẳn lên.
Mã Sá»± đỠmặt. Y ôm quyá»n miá»…n cưỡng nói:
- Kim thiếu gia có thể trả lá»i cho Mã Sá»± biết được không?
Ngạo Thiên mỉm cưá»i rồi nói:
- Mã huynh trả lá»i sai, nhưng câu trả lá»i vừa rồi cá»§a Mã huynh cÅ©ng rất xứng đáng nháºn má»™t trăm lạng bạc để uống rượu suy gẫm câu trả lá»i thứ hai.
Kim Ngạo Thiên vừa nói vừa lấy tá» ngân phiếu má»™t trăm lạng bạc bước đến đặt và o tay Mã Sá»±. Má»™t trăm lạng bạc dà nh cho má»™t câu trả lá»i chẳng đúng, quả là má»™t hấp lá»±c đối vá»›i má»i ngưá»i. Cả tòa tá»u sảnh huynh náo hẳn lên, nhá»™n nhịp hẳn lên.
Mã Sự vồn vã nói:
- Äa tạ Kim thiếu gia...Ä‘a tạ Kim thiếu gia.
Mã Sá»± vừa nói vừa cho ngay tá» ngân phiếu và o túi áo mình. Số ngân lượng mà Ngạo Thiên bá» ra khiến cho cả gian tá»u sảnh nhốn nháo hẳn lên. Bây giá» thì ai cÅ©ng muốn có câu trã lá»i cho Ngạo Thiên.
Má»™t ngưá»i nữa bước ra trịnh trá»ng nói:
- Thiếu gia...Ngạc Khinh có câu trả lá»i cho thiếu gia rồi.
- Ngạo Thiên nhìn Ngạc Khinh.
- Má»i Ngạc huynh.
- Theo Ngạc má»— thì ngưá»i hÆ¡n đương kim thiên tỠđương nhiên là thái thượng hoà ng.
Äôi chân mà y Ngạo Thiên nhÃu lại. Ngạc Khinh mỉm cưá»i, tá»± tin nói:
- Ngạc Khinh nói đúng ý của thiếu gia chứ?
Ngạo Thiên lắc đầu:
- Câu trả lá»i cá»§a Ngạc huynh thì ai cÅ©ng trả lá»i được. Lá»i nói nà y chỉ đáng nháºn má»™t chén rượu nhạt cá»§a đương kim thiên tá». Nhưng khốn ná»—i đưá»ng thiên tá» lại không có ở đây, Ngạc huynh phải nhịn thèm thôi.
- Dung diện cá»§a Ngạc Khinh đỠlên. Y ôm quyá»n miá»…n cưỡng há»i:
- Thế thiếu gia nói ai hơn nà o?
Ngạo Thiên nhìn bá»n thá»±c khách trịnh trá»ng nói:
- Bất cứ huynh đệ nà o trả lá»i được câu há»i nà y, bổn thiếu gia sẽ tặng năm trăm lạng bạc. Còn nếu ai trả lá»i sai thì cứ tá»± nhiên tát và o má mình hai
cái... đồng ý không.
Bá»n thá»±c khách nhốn nháo hẳn lên Có ngưá»i bước ra.
- Ta có câu trả lá»i.
Ngạo Thiên nhìn ngưá»i đó.
- Thừa Kiến huynh có câu trả lá»i...váºy Ngạo Thiên xin má»i Thừa đại ca.
Thừa Kiến lấy hÆ¡i cao giá»ng nói:
- Theo Thừa má»— hÆ¡n Thiên tá» chỉ có ông trá»i.
Ngạo Thiên khoát tay.
- Sai...
Thừa Kiến trố mắt nhìn Ngạo Thiên.
- Ông trá»i mà cùng sai nữa à ?
- Ngạo Thiên nói sai là sai. Má»i Thừa huynh thể hiện nốt phần còn lại...Thừa Kiến mÃm chặt hai cánh môi rồi tá»± vả và o miệng mình. Y lui vá» chổ cá»§, nheo mà y, đăm đăm nhìn Ngạo Thiên. Má»™t câu há»i đơn giản như thế nhưng lại khiến má»i ngưá»i cứ đứng đực ra chẳng thể nà o tìm được câu trả lá»i, không khà trong tá»u sảnh lại êm lặng như tá».
Không thấy ngưá»i nà o bước ra, Kim Ngạo Thiên rút ngay má»™t tá» ngân phiếu năm trăm lượng đặt lên bà n. Y vá»— và o tá» ngân phiếu.
- Tá» ngân phiếu nà y thuá»™c bất cứ ngưá»i nà o nếu như trả lá»i được câu há»i cá»§a bổn thiếu gia.
Cả gian tá»u sảnh vá»›i trên bốn mươi ngưá»i thế mà chẳng có ngưá»i nà o bước ra mặc dù mắt đăm đăm nhìn tá» ngân phiếu vá»›i vẽ thèm thuồng. Má»™t câu trả lá»i đúng được năm trăm lạng bạc, số ngân lượng đâu phải là nhá» thế nhưng chẳng có ngưá»i nà o bước ra nữa.
Ngạo Thiên hÆ¡i tá» vẻ thất vá»ng thì má»™t lão nhân váºn đồ Cái Bang bước và o.
Y Ä‘i thẳng má»™t mạch đến trước mặt Kim Ngạo Thiên, ôm quyá»n nói:
- Kim thiếu gia cho lão Cái Bang già nà y tìm chút ngân lượng chứ?
Ngạo Thiên ôm quyến xá lão Cái Bang.
- Lão trượng... Tứ hải giai huynh đệ... mặc dù Kim Ngạo Thiên chưa biết lão tiá»n bối là ai, nhưng tất cả má»i ngưá»i không phân biệt ai là ngưá»i như thế nà o. Bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u có thể lấy tá» ngân phiếu nà y, miá»…n trả lá»i trong câu há»i cá»§a Kim Ngạo Thiên.
Lão Cái Bang vuốt râu, rồi nhón tay lấy tá» ngân phiếu cho và o túi áo vá vÃu cá»§a mình. Lão vừa cho tá» ngân phiếu và o chiếc túi vá chằng chịt vừa nói:
- Xem như tỠngân phiếu nà y là của lão phu rồi.
Má»i ngưá»i nhốn nháo hẳn lên. Có ngưá»i lá»›n tiếng nói:
- Không biết lão trả lá»i đúng hay sai mà đã vá»™i lấy tá» ngân phiếu năm trăm lạng cá»§a Kim thiếu gia rồi.
Kim Ngạo Thiên khoát tay.
- Không sao...
Nhìn lại lão Cái Bang, Ngạo Thiên ôm quyá»n từ tốn nói:
- Tiên sinh đã lấy tá» ngân phiếu hẳn đã biết chắc mình trả lá»i đúng.
Lão Cái Bang gáºt đầu:
- Lão chắc chứ?
Ngạo Thiên mỉm cưá»i, ôn nhu nói:
- Nếu không đúng tiên sinh phải tá»± vã và o miệng mình và trả lại tá» ngân phiếu cho ngưá»i khác đó.
Lão vuốt râu nhướng nhìn Kim Ngạo Thiên.
- Hê... Khi ngân phiếu đã nằm yên trong túi cá»§a lão Cù thì khó mà qua tay ngưá»i khác lắm. Kim thiếu gia có tin như váºy không?
- Tiên sinh nói tháºt, Ngạo Thiên phải tin rồi... nhưng chỉ sợ tiên sinh trả lá»i không đúng thôi.
- Lão Cù sao lại trả lá»i không đúng được. Lão Cù trả lá»i cho Kim thiếu gia và chỉ cần Kim thiếu gia giải thÃch cho má»i ngưá»i biết vì sao câu trả lá»i cá»§a lão Cù đúng là được rồi. NghÄ© như thế nà o nói như thế nấy.
Nếu như Kim thiếu gia nói đúng, lão Cù sẽ tặng cho Kim thiếu gia...
Lão Cù bỠlững câu nói giữa chừng với tay vỠbầu hô lô rượu đeo bên hông.
Lão giã lã cưá»i nói tiếp:
- Äây là bầu hồ lô rượu có má»™t không hai trên Ä‘á»i nà y. Ngưá»i uống má»™t chén bằng trăm ngưá»i uống rượu cả má»™t Ä‘á»i. Lão há»§ sẽ cùng vá»›i Thiếu gia uống cạn bầu hồ lô nà y. Äồng ý chứ?
Kim Ngạo Thiên nhÃu mà y, rồi gượng cưá»i nói:
- Vãn bối không biết rượu trong hồ lô cá»§a tiên sinh là hảo tá»u gì. Nhưng nếu cần rượu ngon, muốn uống rượu ngon, vãn bối cam Ä‘oan chẳng thể nà o có rượu ngon hÆ¡n rượu Kim trang.
- Hê... Lão Cù biết Kim trang của thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng, nhưng lão Cù chẳng có rượu nà o ngon hơn rượu của lão Cù. Một vạn năm lão Cù mới cất được một bồ đó.
Ngạo Thiên nhÃu mà y rồi giã lã cưá»i.
- Tiên sinh sống được bao nhiêu lâu mà đòi một bầu rượu một vạn năm. Tiên sinh có nói quá không?
- Ai mà chẳng nói khoác. Nhưng lão phu đảm bảo rượu cá»§a lão tuyệt hÆ¡n tất cả những thứ rượu có trên thế gian nà y. Còn đỠchứng minh cho lá»i cá»§a lão Cù, nếu như lão Cù nói sai, lão Cù sẽ tá»± tát và o miệng mình cho đến khi rá»›t răng ra má»›i thôi. Kim thiếu gia đồng ý chứ?
- Lão tiên sinh già cả mà lại không có răng...Tội nghiệp lắm.
- Như thế mới công bằng.
Ngạo Thiên gáºt đầu.
- ÄÆ°á»£c Ngạo Thiên đồng ý vá»›i tiên sinh. Tiên sinh hãy trả lá»i câu há»i cá»§a Ngạo Thiên.
- Lão Cù rất sẵn lòng. Lão Cù vuốt râu nhìn Ngạo Thiên rồi trịnh trá»ng nói:
- Theo lão Cù, nói thì ý cá»§a Kim Ngạo Thiên, thiếu gia Kim trang thì ngưá»i hÆ¡n thiên tá» chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất.
Lão ngưng lá»i nhìn Ngạo Thiên vá»›i ánh mắt dò xét, rồi trịnh trá»ng nói tiếp:
- Ngưá»i đó chÃnh là LÄ‚NG BỘI PHÂN phu nhân.
Tất cả má»i ngưá»i ồ lên, trong khi Ngạo Thiên nhìn lão chăm chăm. Ngạo Thiên ra dấu cho má»i ngưá»i im lặng. Nhìn lại Lão Cù, Ngạo Thiên nghiêm giá»ng nói:
- Lão tiên sinh nói lại một lần nữa xem.
- ÄÆ°á»£c... theo ý cá»§a Kim thiếu gia thì Lăng Bá»™i Phân phu nhân hÆ¡n hẳn thiên tá». Má»i ngưá»i dồn mắt nhìn Ngạo Thiên.
Hai tay Ngạo Thiên xoa với nhau. Lão Cù nói:
- Lão phu nói đúng chớ?
Ngạo Thiên đưa tay qua khá»i đầu, bất chợt vồ lấy lão.
- Tiên sinh nói quá đúng... rất đúng...
- Nếu lão phu nói đúng thì Kim thiếu gia hãy giải thÃch cho má»i ngưá»i đây biết. Nếu như thiếu gia không giải thÃch thì không chừng há» lại cho lão Cù là kẻ nịnh hót thì há» lại không phục lão Cù.
Lão vỗ và o bầu hồ lô.
- Giải thÃch đúng, bầu hồ lô rượu cá»§a lão sẽ thuá»™c vá» Kim thiếu gia.
Xem như chúng ta đổi chác vá»›i nhau váºy mà .
Trong đám thá»±c khách có ngưá»i xầm xì.
- Má»™t bầu rượu hồ lô chỉ đáng má»™t phân bạc mà đổi những năm trăm lạng đúng là biết nói và biết đổi mà . Lão Cù không mà n đến lá»i nói đó, mà nhìn Ngạo Thiên.
- Kim thiếu gia...
Ngạo Thiên gáºt đầu. Nhìn lại bá»n môn khách, Ngạo Thiên ôm quyá»n trịnh trá»ng nói:
- Lão Cù tiên sinh nói rất đúng. Ngạo Thiên há»i chư huynh câu há»i vừa rồi theo ý cá»§a Ngạo Thiên. Phà m những ai hiểu bổn thiếu gia thì sẽ có câu trả lá»i ngay, nhưng chỉ tiếc chư huynh đâu chẳng ai hiểu đến Ngạo Thiên cả. Giá» thì Ngạo Thiên buá»™c phải giải thÃch cho chư huynh đệ hiểu. Nếu không chư huynh đệ sẽ hiểu lầm lão Cù tiên sinh.
Má»i ngưá»i nhau nhau hẳn lên.
- Thiếu gia nói thỠxem.
Ngạo Thiên ve cằm, khinh khinh nói:
- Thiên tá» không đẻ ra, không nuôi dưỡng Ngạo Thiên và không cho Ngạo Thiên như ngà y hôm nay. Ngưá»i cho Ngạo Thiên tất cả chÃnh là mẫu thân Lăng Bá»™i Phân. Tất cả má»i ngưá»i ở đây Ä‘ang uống rượu và ăn thức ăn cá»§a Kim trang, nên trong Ngạo Thiên, đương kim thiên tá» sao có thể sánh bằng Lăng Bá»™i mẫu thân. Nếu không có mẫu thân thì chúng ta có ở đây để chá» thiên tá» không? Ai cÅ©ng có mẫu thân nên mẫu thân là trên hết, hÆ¡n cả thiên tá» nữa.
Má»i ngưá»i im lặng. Há» không phản bác nhưng cùng không có ý đồng tình vá»›i Ngạo Thiên. Bởi thừa nháºn lá»i nói cá»§a Ngạo Thiên thì hóa ra đã phạm và o đại tá»™i "khi quân" bất trung, mà tá»™i nà y thì có thể chết như chÆ¡i. Chẳng ai muốn Ä‘em mạng mình để đổi lấy má»™t bữa tiệc dù thịnh soạn đến đâu.
Ngạo Thiên sa sầm mặt khi thấy bá»n môn khách chẳng ngưá»i nà o có thái độ gì vá»›i lá»i giải thÃch cá»§a mình. Ngạo Thiên cau mà y bất nhẩn nói:
- Ai đồng ý vá»›i Kim thiếu gia thì sẽ có được mưá»i lạng bạc uống rượu. Vừa nói Kim Ngạo Thiên vừa lấy má»™t sấp ngân lượng đặt lên bà n.
Sá»± im lặng nhanh chóng bị phá vỡ, má»i ngưá»i nhanh nhẩu hẳn lên và chẳng mấy chốc má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng ý vá»›i lá»i giải thÃch đó cá»§a Ngạo Thiên.
Thế mới biết ngân lượng có sức mạnh như thế nà o.
Ngạo Thiên nhìn lại lão Cù từ tốn nói:
- Vãn sinh nói đúng.
Lão Cù vỗ vai Kim Ngạo Thiên nói:
- Có ngân lượng như thiếu gia đây thì nói cái gì mà không đúng.
Lão Cù vỗ vai Kim Ngạo Thiên ôn nhu nói:
- Dù sao thì Kim thiếu gia cÅ©ng đã giải thÃch đúng cho lão Cù. Lão và thiếu gia có thể uống bầu rượu nà y.