Hóa ra, Chủ Bằng và Võ Cương tưởng hắn là cái lão xúi quẩy bị mông đít đè chết, hắc hắc.
Cứ lừa bịp để qua được chuyện này rồi sẽ tính sau.
Tiểu Vũ chỉ tay vào vách tường của đại viện rồi lên giọng lão Đại nói:”Xử lý sạch sẽ cho ta!”
Chủ Bằng và Võ Cương cùng nhau chắp tay thi lễ, cung kính nói:”Ma chủ cứ yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ xử lý sạch sẽ!”
“Được”
Hà Tiểu Vũ khen ngợi nói:”Làm cho tốt, bản ma chủ sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Chủ Bằng và Võ Cương lại vội chắp tay thi lễ:”Đa tạ ma chủ khen ngợi, thuộc hạ sẽ vì đại nghiệp của ma chủ, nguyện cúc cung tận tụy, chết cũng cam lòng.”
Đại nghiệp? Đại nghiệp cái …ứt gì chứ?Xem ra cái lão xúi quẩy này dường như đang có dã tâm gì lớn. Chỉ có điều lão này vận khí không tốt, bị mông đít đè chết.
Hà Tiểu Vũ cười nói:”Bản ma chủ có được thuộc hạ trung thành thế này thì còn lo gì đại nghiệp không thành? Ha ha!”
Võ Cương ninh nọt:”Thuộc hạ chúc ma chủ nhất thống Ma Môn, hoàn thành đại nghiệp!”
Ma Môn?
Hừ hóa ra là tà ma ngoại đạo.
Trước hết ta cứ giả bộ lừa bịp bọn chúng đã, rồi sẽ tính sau.
Khen ngợi vài câu xong Hà Tiểu Vũ định chuồn đi, ai ngờ Chủ Bằng lại nịnh nọt nói:” Thánh môn huy động nhiều cao thủ như vậy mà cũng không làm gì được ma chủ, thuộc hạ chúc mừng mà chủ thần công đại thành.”
Mja, lại chui ra cái Thánh môn nào thế?
Hà Tiểu Vũ tỏ vẻ khinh thường, hừ một tiếng rồi nói:”Chỉ là mấy tên nhãi nhép, há có thể làm khó được bản ma chủ?”
Hắn trong đầu đã phác thảo được sơ bộ mọi chuyện, cái lão xúi quẩy bị hắn đè chết mới là ma chủ thực sự. Lão ma chủ này chắc là đã bị cao thủ của Thánh môn đánh cho trọng thương, trốn vào trong Đỗ phủ nên mới bị hắn đè mông lên, cuối cùng phải ô hô ai tai.
Chủ Bằng vỗ mông ngựa một hồi, xong cẩn thận nói:”Ma chủ ma hậu thần công cái thế, dĩ nhiên không sợ mấy trò hề của bọn Thánh môn. Chỉ có điều thuộc hạ mấy ngày gần đây phát hiện, môn chủ của Thánh môn, Thánh nữ, Nhật Nguyệt song sử, Sa môn bát đại hộ pháp đều đã vào thành, còn rất nhiều cao thủ của các môn phái, xin ma chủ hãy cẩn thận đề phòng.”
Võ Cương nói chen vào:”Còn có Điệp Vũ Phiêu Hoa của Huyền môn cũng đã xuất hiện, Huyền tiên tử chắc chắn cũng đã xuống núi.
Cái gì mà Thánh Môn rồi Huyền môn Ma Môn một đống lộn tùng phèo, thật là đau hết cả đầu.
Quả thật rất đau đầu, Hà Tiểu Vũ không nhịn được đau khổ kêu lên một tiếng, xem ra mình sắp gặp phải phiền toái lớn rồi.
Hắn rất muốn giết Chủ Bằng, Võ Cương và mấy bộ khoái để diệt khẩu, chỉ có điều trong lòng hắn không nắm chắc. Nhìn qua bề ngoài của bọn họ thì rõ ràng họ đã trải qua không ít lần phải liều mạng.
Con bà nó là con gấu, đi một bước tính một bước, dù sao Chủ Bằng Võ Cương cũng chưa thấy qua bộ mặt thật của ma chủ, trước hết cứ lợi dụng bọn họ cái đã!
“Huyền Vũ đường các ngươi có bao nhiêu người đến đây?”
Chủ Bằng chắp tay thi lễ:”Bẩm ma chủ, nghe thấy ma chủ ma hậu thành công đoạt được chí bảo của Thánh Môn, thoát khỏi vòng vây của bọn chúng, Du đường chủ đã đích thân tới, hơn một nửa lực lượng của Huyền Vũ đường đã có mặt ở Thương Ngộ. Chỉ cần ma chủ ra lệnh một tiếng, chiếm lấy Thương Ngộ chỉ là việc dễ như trở bàn tay.”
Tạo phản?
Hà Tiểu Vũ hơi giật mình, cái lão xúi quẩy này dã tâm quả thực không nhỏ.
Ở trong ngõ hẻm nói chuyện không tiện nên Hà Tiểu Vũ và Chủ Bằng, Võ Cương liền đi vào Trung Hoa lâu.
Chủ Bằng, Võ Cương khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất thì thần sắc vẫn như thường.
Những cảnh này đối với hai người mà nói chỉ là chuyện vặt mà thôi.
Nhưng khi đi vào trong đại sảnh, nhìn thấy cái xác tàn khuyết của Cẩu Đồ Phu, sắc mặt hai người bọn họ liền hơi thay đổi.
Hà Tiểu Vũ cười hắc hắc:”Tên cẩu đồ phu này là do La Xuân Kiều giết chết.”
Trên mặt của Chủ Bằng và Võ Cương lộ vẻ ngưng trọng, đến khi nhìn thấy cái xác khô của La Xuân Kiều, sắc mặt hai người đại biến, đồng thời quỳ xuống nói:”Chúc mừng ma chủ luyện thành Tán Nguyên Tiên Công, ma chủ nhất thống ma môn, thiên thu vạn tải, thọ cùng trời đất.”
Móa, bảo sao thấy cái câu vỗ mông ngựa này nghe quen tai vậy, hóa ra đây vốn là cái câu nịnh nọt mà Hồng giáo chủ trong Lộc Đỉnh Ký thích nghe nhất.
Vô danh thần công, vốn được gọi là Tán Nguyên Tiên công. Cẩu Đồ Phu kia cùng với La Xuân Kiều làm sao biết hắn đã học xong Tán Nguyên Tiên Công?
Nhưng trong lòng hắn chợt nghĩ ra, ngày ấy ở tửu lâu Túy Bất Quy hắn giáo huấn thủ hạ của Biển đại công tử chính là dùng Tán Nguyên tiên công. Mà Cẩu Đồ Phu, La Xuân Kiều cũng đang ăn cơm ở đó, hai người này đều là cao thủ thành tinh, lẽ nào nhìn không ra điều này?
Chỉ nhất thời hành động theo cảm tính liền hại chết ất cả huynh đệ, trong lòng Hà Tiểu Vũ thấy áy náy không thôi.
Hắn lập tức cảnh cáo hai người, chuyện Tán Nguyên tiên công tuyệt đối không được cho người thứ ba biết, nếu không cứ chiếu theo bang quy mà xử phạt.
Nhắc đến bang quy, Chủ Bằng và Võ Cương mặt liền biến sắc, đồng thời quỳ xuống đất thề độc sẽ giữ bí mật.
Nhìn vẻ sợ hãi của hai người, cũng có thể đoán ra cái bang quy do lão xui xẻo quy định chắc hẳn rất nghiêm khắc tàn nhẫn, khiến cho người ta phải vô cùng sợ hãi.
Sauk hi dọa nạt hai người, trong lòng Tiểu Vũ khẽ cười thầm.
Trong lòng hắn đang có nhiều nghi vấn và tò mò nhưng rồi lại không dám nói ra miệng để tránh cho bọn họ hoài nghi.
Sau đó hắn căn dặn cho hai người xử lý hiện trường, rồi nghênh ngang đi ra.
Chủ Bằng gãi đầu một cái, cắn răng nói:”Võ huynh, huynh mau đi theo âm thầm bảo hộ ma chủ, nếu như gặp chuyện gì không may thì hãy lập tức báo tin cho ta.”
Võ Cương gật đầu, vội vàng rời đi.
Chủ Bằng xé rèm cửa sổ, bọc thân thể La Xuân Kiều lại rồi kẹp vào nách, xong thì dặn bảo huynh đệ dưới quyền một phen rồi vội vàng rời đi.
Hà Tiểu Vũ trở lại Đỗ phủ, trong lòng luôn có một cảm giác bất an.
Hắn vô tình luyện thành Tán Nguyên Tiên Công, bây giờ có thể bị cuốn vào vòng ân oán giữa các môn phái trên giang hồ, làm không tốt chừng lại bị người ta giết một cách hồ đồ mà không hiểu tại sao.
Lo lắng suy đi nghĩ lại cả buổi tối, cuối cùng hắn chọn cách rời đi.
Mỹ nhân đúng thật rất quý, nhưng mạng nhỏ càng quý hơn. Đến mạng còn không giữ được thì lấy cái gì để đi tán mỹ nữ?
Bất quá lúc này mà rời đi, chỉ sợ Đỗ đại mỹ nhân và Tuyên tỷ tỷ thân thiết có thể sẽ phải gả vào nhà người khác, thật không thể cam lòng mà.
Ôi, đã lâu rồi không được gặp Tuyên tỷ tỷ, trong lòng lại nhớ đến nàng. Nên tới thăm nàng một lần, coi như là lần cáo biệt cuối cùng trước khi rời đi.
Bầu trời sáng lên, tất cả cảnh vật đều hiện ra, hắn dự định sau khi vấn an Tuyên tỷ tỷ sẽ lập tức ra đi.
Chỉ có điều còn chưa ra khỏi cổng thì đã bị Đỗ đại tiểu thư kéo đến xưởng may. Thẩm mỹ viện đã bày trí gần xong rồi nhưng vẫn còn không ít vấn đề cần hắn chỉnh sửa. Các công việc hộ lý trong quá trình làm đẹp cũng cần hắn phải chỉ dạy rõ ràng.
Hà Tiểu Vũ mang hết kiến thức làm đẹp nói cho Đỗ đại tiểu thư biết. Kiến thức làm đẹp của hắn vốn ít đến mức đáng thương, chỉ là lúc rảnh rỗi nghe mấy MM nói chuyện phiếm mới biết được.
Có điều, chỉ chút ít đấy thôi đã khiến Đỗ đại tiểu thư phải phục sát đất rồi.
Những khách hàng xếp hàng trước cửa hàng đặt may y phục rất nhiều, mấy thợ may bận đến sứt đầu mẻ trán. Đỗ đại tiểu thư cũng bận rộn không kém, không ít khách nhân ở đây là thiên kim tiểu thư hoặc phu nhân của các đại gia tộc hay nhà quan lại, nàng không thể không đích thân tiếp đón.
Hà Tiểu Vũ nhìn đại tiểu thư đang bận rộn bằng ánh mắt thâm tình một lúc rồi sau đó cắn răng bỏ đi.
Lần từ biệt này không biết bao giờ mới có thể gặp lại đây?