Thanh đao cầm trong tay Vô Danh, cùng Thiên Thiền Đao được rèn giống nhau như đúc, người chẳng biết nội tình đương nhiên không biết căn nguyên trong đó. Năm đó khi Thiên Thiền Đao mất tích, Thiếu Lâm Tự thiếu đi một nhân vật bậc trưởng lão. Người minh bạch thì biết Thiên Thiền Đao là bị vị Trưởng lão này trộm đi. Thiếu Lâm Chưởng Môn đại phát lôi đình, phái hạ Thiếu Lâm thập bát kim thân la hán hạ sơn xúc tiến việc tìm người. Tìm hơn hai mươi năm thuỷ chung không có tìm thấy bóng dáng vị Trưởng lão kia, đành phải trở về chùa.
Thiên Thiền Đao nếu là Thiếu Lâm Bát Tuyệt, đương nhiên không thể để cho ngoại nhân biết được. Vì vậy Thiếu Lâm Chưởng Môn đặc biệt thỉnh đích Chú Kiếm Đại Sư, án Thiên Thiền Đao làm mẫu đúc ra một cây đao. Đồng thời lại đúc ra Đồ Long Côn và A Nan Kiếm ( Hai loại bảo vật này đồng dạng, tại trước đây bị ngoại nhân tới trộm đi ). Kể từ đó Cao tăng mỗi một đời đều học một chiêu nửa thức của một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt, bảo vật trong tay nguyên lai đều là vật giả mạo. Trên ba trăm năm trôi qua, theo thế sự biến thiên, Thiếu Lâm Tự cũng không tìm được bảo vật trở về, ngoại giới cũng là vẫn truyền tụng uy danh của Thiếu Lâm Thất Tuyệt.
Vô Danh cầm trong tay chính là "Thiên Thiền Đao" đã được mang ra khỏi bao vải, làm cho một vài người nhất thời kinh sợ.
Đao Thần cũng là sửng sốt, nói: "Lão hoà thượng, ngươi đao này......."
Vô Danh cười nói: "Các ngươi nói nó là giả cũng tốt, là thật cũng chẳng sao, chỉ cần nó có khả năng giết hết bọn người xấu trên đời này, thì có thể gọi là Thiên Thiền Đao, hà tất kiếm tìm sự sắc bén và linh tính của nó."
Đao Thần vừa nghe, ha ha cười nói: "Hảo, hảo, Thiếu Lâm cao tăng quả nhiên làThiếu Lâm cao tăng, thế nhân nghĩ không thấu huyền cơ bị Lão hoà thượng một câu làm cho tỉnh ngộ, ha ha, lão phu rất nhiều năm nay xem như sống vô nghĩa mất rồi."
Hoàng phát lão giả lạnh lùng nhìn hai người, người nơi này có uy hiếp đối với hắn chính là Vô Danh và Đao Thần, hắn chỉ kinh hãi hai người này. Chỉ thấy hắn phất phất tay, chín Hắc y mông diện nhân hướng Vô Danh và Đao Thần tiến tới bao vây, bên ngoài còn lại mấy chục tên Hắc y đại hán.
Đao Thần kịp cùng Vô Danh đứng thành một khối, lúc này Thanh Thành đã đánh thức Phương Kiếm Minh tỉnh lại, bọn họ - một nhóm người có quan hệ - khẩn khẩn đi theo phía sau hai người, trong tay cầm binh khí, hận không thể cho chúng một đòn bất ngờ, tuy nhiên đối phương người đông thế mạnh, nhưng điều đó có là cái gì? Người trong giang hồ, nếu sợ chết sẽ không thể lăn lộn tại chốn võ lâm. Bọn họ từ lúc dĩ thân tại giang hồ thì tuỳ thời chuẩn bị đón nhận tử vong.
Phương Kiếm Minh thấy một đám Hắc y nhân từng bước, từng bước đi tới, còn không minh bạch là có chuyện gì xảy ra.
Vừa đánh mắt liền nhìn thấy Thiên Thiền Đao trên không trung. Tâm đầu nhất động, chẳng biết chuyện xảy ra như thế nào, hắn tóm lại thấy một loại cảm giác quen thuộc đột nhiên tập kích trong lòng.Thiên Thiền Đao hình như coi hắn là một cố nhân, chính đang chờ hắn đi đến. Thiên Thiền Đao ngâm khẽ một tiếng, đột nhiên bỏ qua việc nghiên cứu "Thiên Thiền Đao" giả nọ, phi vũ hướng Phương Kiếm Minh bay tới. Thanh Thành thấy vậy, còn tưởng rằng nó sẽ đối Phương Kiếm Minh bất lợi, duỗi tay tung ra một chưởng, Thiên Thiền Đao lượn vòng một cái, đã vòng qua Thanh Thành, đi tới trước người Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thần trí đột nhiên trở nên mơ hồ, không tự chủ được nói: "Là ngươi đấy ư?"
Khẩu âm nói ra như thể không phải là khẩu âm của hắn, ngược lại như là lời nói do một lão nhân phát ra.
Mọi người đều kinh hãi.
Hoàng phát lão giả nhấc tay vung lên, ống tay áo to tướng hất ra, quát: "Chờ một chút, xem thêm tí nữa."
Thiên Thiền Đao đột nhiên hoan khoái, rõ ràng bắt đầu rung động, Thiên Thiền bí kíp trên thân bị lắc rơi xuống, Phương Kiếm Minh duỗi tay chộp tới, đã cầm được bảo vật của Thiếu Lâm Tự trong tay, một khắc đó, ai biết được trên đời này có bao nhiêu người đối với phúc khí của Phương Kiếm Minh thèm muốn muốn chết. Mỗi người đều không ngờ, Thiên Thiền Đao bí kíp lại dễ dàng như vậy rơi vào trong tay một tiểu tử chỉ mới có tám tuổi đầu.
"Ngươi....cho ta cái này phải không?" Phương Kiếm Minh kinh thanh hỏi.
Thiên Thiền Đao bất ngờ dùng phần cuối của vỏ đao gõ nhẹ vào vai, phong thái tựa như nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là cho ngươi đó."
Phương Kiếm Minh nói: "Ta không dùng đao a, ta cầm không hữu dụng, hơn nữa, ta nghe nói Thiên Thiền Đao bí kíp này vốn là gì gì đó của Thiếu Lâm Tự chúng ta, hay là ngươi đưa cho Thái sư tổ của ta được không, chính là Bạch mi hoà thượng kia kìa, võ công của ông ấy rất là cao đó."
Thiên Thiền Đao hướng Vô Danh "nhìn nhìn", đột nhiên toàn thân lay động, tựa như không đồng ý. Mọi người thấy vậy, trong lòng kinh dị không ngừng, Thiên Thiền Đao này đúng là có rất nhiều điểm như con người. Phương Kiếm Minh nói mỗi một câu, nó hình như đều có thể minh bạch chuyện xảy ra như thế nào. Đao Thần cùng nó giao đấu hơn mười năm, cũng không có cùng nó chính thức nói chuyện qua với nhau, chỉ là những động tác biểu đạt việc đánh nhau của bọn họ trong lúc đó.
Đao Thần trong lòng kêu lên: Lão Thiên gia, ta cùng Thiên Thiền Đao này liên tiếp ở với nhau hơn mười năm, còn không có cùng nó quá thâm giao ư, tiểu tử này vừa mới đến, lại đi theo Thiên Thiền Đao tranh cướp giao tình, ai, chẳng lẽ lão phu thật sự đã già, không thể nhận được hoan nghênh chăng?
Phương Kiếm Minh thấy Thiên Thiền Đao "lắc đầu", nói: Như vậy không được sao? Làm thế là không tốt, không bằng ngươi cùng ta đi tới Thiếu Lâm Tự, nơi đó mới chính là nhà của ngươi, ngươi đã thật lâu không có về nhà rồi.
Nói đến mấy câu sau cùng, ngữ thanh trở lên cực kỳ cổ quái, lúc này Phương Kiếm Minh như bị ai sai khiến bởi "Hoàn hồn thuật", có quỷ phục trên người hắn, nơi đây cùng Thiên Thiền Đao ôn lại chuyện ngày xưa. Thiên Thiền Đao đột nhiên bất động, đứng ở không trung, như là đang trầm mặc.
Lúc này, Hoàng phát lão giả hướng tới một Hắc y mông diện nhân dùng mắt sai khiến, hét lớn: " Giết hết những người này cho ta."
Lời nói vừa dứt, chính hắn hướng Đao Thần bổ nhào, quét tới một cổ cuồng phong.
Tám Hắc y mông diện nhân hướng Vô Danh đánh tới, Vô Danh cười lạnh nói: "Tới nhiều người như vậy, thật sự là quá coi trọng lão nạp rồi." Vừa nói vừa tiến lên nghênh đón, dùng một địch tám.
Mấy chục tên Hắc y đại hán rút binh khí bên hông ra huy vũ, hướng Thanh Thành, Anh tuấn thiếu niên, năm Thiếu lâm vũ tăng phác tới. Một Hắc y mông diện nhân duy nhất còn lại, thân hình vội vã hướng Phương Kiếm Minh đánh tới. Nói thì chậm, nhưng lúc đó mọi chuyện xảy ra cực nhanh. Đao Thần cùng Hoàng phát lão giả vừa mới bắt đầu, đã kịp giao thủ với nhau sáu chiêu. Đao Thần nhận thấy Phương Kiếm Minh gặp nguy, vung tay một cái, đã đem Phương Kiếm Minh hút vào trước người hắn.
Đao Thần cười to nói: "Tiểu nhân đê tiện, ngay cả tiểu hài tử cũng muốn động thủ ư?"
Hắc y mông diện nhân không quơ tới được Phương Kiếm Minh, dậm chân phi thân tiến tới, phối hợp với Hoàng phát lão giả cùng đánh Đao Thần.
Thiên Thiền Đao cũng là như đãng trí, lẳng lặng đứng trên không trung. Đối với việc đánh nhau ở trước mặt không có đặt ở trong lòng, tại đó đối với câu nói vừa rồi của Phương Kiếm Minh khổ khổ đích suy tư.
Vô Danh toàn thân bao phủ Thiếu lâm nội gia công lực, hắn là thân đồng tử, tu vi há người bình thường có thể so sánh, chỉ thấy quanh thân hắn một trượng không ai có khả năng tới gần, hắn tiện tay chém ra một đao, đao thanh như long khiếu hổ ngâm, đao khí tung hoành, không ai dám xem thường khí thế dữ dội ấy. Tám Hắc y mông diện nhân nọ cứ thân thủ mà nói cũng là siêu tuyệt, thế nhưng bọn chúng trên phương diện nội lực lại nhiều lần không bằng đối phương, tu vi so ra kém Vô Danh, bị Vô Danh gắt gao cản trở. Bọn họ riêng rẽ, luận võ công của mỗi một cá nhân, tuy thấp hơn Vô Danh, nhưng đều có thể tiếp được ba bốn chục chiêu. Tám người kết hợp cùng nhau há dễ đối phó, bất quá trong chốn giang hồ đả đấu cũng không phải giản đơn là những số lượng trong toán học được cộng thêm cùng nhau. Nếu quả như vậy mà nói, nếu tìm ra một trăm người, mỗi người sở hữu hai mươi năm công lực, chẳng phải có khả năng đối phó với người sở hữu hai trăm năm công lực sao.
Kỳ thật một trăm người, mỗi người hai mươi năm công lực này sao có thể là đối thủ của người mang hai trăm năm công lực. Người nọ chỉ cần đưa toàn thân công lực tụ mãn, chu thân hình thành một cỗ Tiên thiên cương khí, ai có thể đến gần hắn. Hắn chỉ nhất quyền nhất cước là có thể đem một trăm cá nhân đó nhất nhất thu thập. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, con người nói chung là Người, không phải là Thần, ở nó luôn luôn có khoảng thời gian ốm yếu vì làm việc quá sức.
Tám cá nhân nọ kí nhiên nhất thời không có cách hạ Vô Danh, đành phải làm ngược lại, gắt gao vây quanh Vô Danh, có cầm giữ vài ngày cũng không thể làm Vô Danh chết vì quá sức.
Tối nguy hiểm chính là bọn Thanh Thành, bọn họ bảy người đều bị năm sáu gã đại hán đoàn đoàn vây quanh, đao kiếm trong tay đều hướng vào bọn họ mà chém tới. Anh tuấn thiếu niên nọ võ công cực cao, tịnh không thấp hơn Thanh Thành, hắn sử đích thị Thiếu Lâm Đạt Ma chỉ, nhất chỉ điểm xuất, vang lên tiếng xuy xuy. Một số đại hán nối nhau bỏ chạy, sau đó lại lập tức vây quanh. Thanh Thành sử đích thị Thiếu Lâm long trảo thủ, đây là công phu mạnh nhất của hắn, trong lúc gặp một số người trong giang hồ thường sử dụng rất thuần thục. Song thủ đảo lộng khiến cho đám đại hán vây quanh hắn không thể hạ thủ. Hơn nữa khinh công của hắn không tồi, mặc dù đao phong xẹt qua vai, hoặc là kiếm phong từ dưới sườn xuyên tới, nhưng thật ra đều không có cái gì thụ cái gì thương.
Năm vũ tăng nọ giống như những con sư tử hoá cuồng, trùng nhập vòng vây của các Hắc y nhân, hai đao, một kiếm, một côn, còn có một cái phương tiện sản to nặng, bọn họ trên thân lưu đầy vết máu thẳng cánh chém giết, cũng không biết máu trên người là máu của chính mình hay của người khác.
Vô Danh lén nhìn, thấy bọn họ nguy hiểm trùng trùng như vậy, liền phát ra Thiếu Lâm sư tử hống, nói: "Thật là xuẩn ngốc, còn không kết trận đối địch, chẳng lẽ cứ nhường nhịn, bọn chúng không thể làm cho các ngươi chết vì mệt sao."
Thanh Thành trong lòng cả kinh, lúc này mới nhớ tới Thiếu Lâm Tự bọn họ có vài loại hảo trận pháp, có một loại rất tiện là dùng bảy người, Thiếu niên anh tuấn nọ nếu là người luôn đi theo bên cạnh Vô Danh, tự nhiên cũng biết trận pháp này. Hắn hét lớn một tiếng, nhận được chỉ dẫn, sáu người ở bên ngoài quay về hợp lại một chỗ, kết xuất thành trận thế, tuy không đảo ngược được tình thế, nhưng nếu cứ chém giết như mấy phút vừa rồi quả thực là cực khổ.
Đao Thần lấy một địch hai, dứt khoát không hãi sợ. Hắn trong tay cầm Đại Khảm Đao đã theo hắn gần một trăm năm, là huynh đệ sống chết có nhau, cùng chung hoạn nạn. Đao tuy không phải tuyệt đại bảo đao, song cũng là một cây binh khí cực kỳ sắc bén. Đại Khảm Đao được quán chú nội lực, đao mang trướng xuất tam xích, đao khí thâm sâu, nhằm Hoàng phát lão giả và Hắc y mông diện nhân bao phủ.
Hoàng phát lão giả một đôi thiết trảo được quán chú nội lực, trảo mang cũng kéo dài ra một xích có dư, cùng Đại Khảm Đao chạm thẳng vào nhau, tiếng kim chúc vang lên, thân hình hắn như phi điêu ( Con Diều hâu-ND), chợt đến chợt đi, làm cho người ta không thể xác định nổi hướng đi của hắn. Hắc y mông diện nhân đưa toàn thân công lực lên đến cực hạn, tại đây trong phạm vi thế lực của hai cao thủ siêu tuyệt, hắn khá không dám khinh xuất. Cứ như võ công của hắn cùng hai người không phải là đồng một cấp, song võ công của hắn cũng không thể khinh thường, Đao Thần lại muốn chiếu cố cho Phương Kiếm Minh, nếu để cho hắn thừa cơ mà vào, sẽ khiến cho Đao Thần gặp không ít phiền phức khi đối phó.
Phương Kiếm Minh đột nhiên lớn tiếng nói: "Đao Thần lão gia gia, ngươi không cần lo cho ta, võ công của ta cũng không kém a."
Đao Thần nói: "Tiểu tử, hãy yên cho ta, không nên lộn xộn, ngươi tưởng rằng đây là đang chơi đùa sao."
Phương Kiếm Minh cực kỳ uể oải đành phải yên lặng dù là không muốn.
Bỗng dưng, Hoàng phát lão giả thét dài một tiếng, tiếng thét truyền ra xa xa, giống như tiếng chim Điêu, mang theo kình lực bài sơn đảo hải hướng đầu Đao Thần đánh xuống. Hắc y nhân nọ hai mắt hàn quang bạo xạ, liên hoàn bổ ra bảy chưởng, mỗi một chưởng đều có hàm ẩn tiếng sấm, đều đưa công phu thực sự ra thi triển. Đao Thần cười lớn một tiếng, quát: "Lão phu trước đây không lâu, có ngộ ra một bộ đao pháp, kêu là "Khuynh thành nhất đao", hôm nay mượn dịp khai phong."
Đao Thần đột nhiên bất động, đúng vào lúc song trảo của Hoàng phát lão giả đánh tới, thân thể cao lớn của hắn bất ngờ nhảy lộn nhào ba cái qua một bên, sử ra "Khuynh thành nhất đao", làm nổi lên một cỗ cuồng phong cuồn cuộn. Một đao này, không ai có thể ngăn cản, bởi vì uy lực của nó là do Đao Thần đã đem hơn một trăm năm công lực quán trú vào, có lẽ chỉ có tránh né là còn khả dĩ, song nếu là Khuynh Thành, ngươi có thể như thế nào mà né tránh đây.
Đại Khảm Đao phát ra một cỗ chân khí cuồn cuộn không ngừng hướng hai người phóng đi, Hoàng phát lão giả và Hắc y mông diện nhân bay ngược lại, thân hình bọn họ như một đạo thiểm điện nhảy lên không bay ra ngoài mấy trượng. Đại Khảm Đao đuổi theo bọn họ, chỉ sai trật một xích khoảng cách, hai trượng... hai trượng..... vừa hai trượng, bọn họ hai người đem toàn thân công lực ra sử dụng, tựa hồ vẫn không thể thoát khởi sự uy hiếp của Đại Khảm Đao.
Hắc y mông diện nhân "Oa......oa......oa" liên tiếp phún ra ba bụm máu tươi, bị nội thương nghiêm trọng, song Đại Khảm Đao cũng không vì vậy mà bỏ qua.
Hoàng phát lão giả sắc mặt biến đổi vài ba lần, đột nhiên hét lớn một tiếng, song trảo liên huy, phát ra một cỗ hấp lực cường đại, hướng ra phía ngoài đả xuất. Bảy hắc y đại hán không tự chủ được thân thể bay tới, đang đà lao tới, Đại Khảm Đao đích đao mang tàn nhẫn xé nát bảy người, vung ra một màn mưa máu. Đao Thần thấy thế, giận dữ nói: "Ti bỉ, vô sỉ."
Hoàng phát lão giả hắc hắc cười lạnh một tiếng, sắc mặt thình lình đại biến, nguyên lai Đao Thần há mồm phun ra một cỗ tiễn huyết (mũi tên máu-ND), Hoàng phát lão giả không kịp lánh ra, bị kích trúng vào ngực trái. Đao Thần bằng toàn bộ sức lực hét lớn, Đại Khảm Đao lăng không vung lên, Hoàng phát lão giả thân hình chấn động, tái chấn động, liên tiếp tám cái chấn động theo sau, sắc mặt tái nhợt của Hoàng phát lão giả như sắp rơi xuống đất.
Tiếng cười nghẹn trong họng nói: "Hắc.... hắc.... quả nhiên là.....là.... Khuynh Thành Nhất Đao, ta....ta không phải là đối thủ của ngươi."
Lùi lại ngồi xuống, bắt đầu vận công điều tức.
Đao Thần một đao đánh ra, nội lực cạn kiệt, hắn đứng nơi đó, Đại Khảm Đao trong tay giơ xéo lên cao, quang mang Đại Khảm Đao bắn ra bốn phía, tựa như thiên thần, ai có thể tiếp được "Khuynh Thành Nhất Đao" của Đao Thần?
Độc Cô Động Thiên ví như còn tại thế, chẳng biết hắn có thể tiếp được không? Đó là một điều mà không ai có thể biết được, nhân vì Độc Cô Động Thiên đã sớm rời khỏi nhân gian.