Vu lan nhớ mẹ
MẸ
những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ …
Đỗ Trung Quân
Có người cài lên áo con một bông hồng bạch
( trong ngày hội thường niên .. )
Con thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Nấm mồ đã xanh
giữa dòng đời biến thiên …..
Con quên mẹ như từng quên có ngày chủ nhật
Như quên đi một trận mưa cuối mùa
Như quên ánh trăng vàng treo ngọn dừa cuối ngõ
Gần sáng vẫn vàng hoe …..
Con quên từng có mẹ chở che
Những đòn roi cha nuôi con khôn lớn
Những bài học làm người hôm nay con học
Đâu có cái ẵm bồng ru ngủ của mẹ xưa ?
Vây quanh con là bè bạn, hội họp, rượu chè …
Là nghĩa vụ, là miếng cơm manh áo …
Con quên mẹ như quên không khí thở
Như hàng ngày quên có mặt trời lên
Và những ngày không tên, không tên …
Và những việc … lôi con đi mãi
Con tách xa mẹ như nhánh con tách xa nguồn mẹ
Mà lại hãnh diện mình là đại trường giang
Mẹ không trách con mê mải tận đẩu đâu
Bát canh nóng, chén cơm chờ vẫn sẵn
Con chỉ mải làm thơ dỗ người yêu nín khóc
Quên bóng mẹ chờ bên chiếc võng đưa
Mẹ vẫn âm thầm làm chiếc bóng thừa
Chăm chút lo từng bữa ăn giấc ngủ
Con vẫn mải tìm, mãi đi, mải cười rũ …
Quên sẽ một lần rơi lệ ăn năn
Ngày mẹ gởi xương cho đất trăm năm
Con mới giật mình …
không khóc nổi ….
Hạt lệ ra
Hạt lệ rơi
Rơi xuống
Một hạt thôi !
Con mới nhận mình vô tình quá đỗi
“ Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ …”
Mẹ ơi !
Mẹ là ngày chủ nhật bình yên , là cơn mưa gọi ngọt
Là ánh trăng treo, dừa nhận nắng vào lòng
Là không khí , là mặt trời bừng dậy
Là tất cả ……
Giờ chỉ có hư không !
Năm nay có ai cài cho con một bông hồng bạch ?
Để con tự trách
Muôn màng ….
Để con ước ao có que diêm cổ tích
Con sẽ quẹt lên
Xua bóng tối mồ côi
Để mẹ luôn có ở bên đời
Cho con làm một nhánh con của mẹ
Last edited by locchoc08; 24-08-2010 at 09:36 PM.
|