Kì hạn mười năm đã đến.
Trong mười năm nay Huyền Tinh chỉ tìm được 3 khối thượng phẩm tinh thạch cùng với gần một trăm khối trung phẩm tinh thạch.
Huyền Tinh của kiếp trước vốn rất coi thường mấy khối tinh thạch này, trừ phi là hàng cực phẩm, nếu không đám tinh thạch ấy dưới mắt hắn chẳng đáng một xu. Lúc đó bản thân tu vi cao nên mới xem nhẹ chúng, nhưng bây giờ để tìm mấy viên tinh thạch thôi đã phí mất mười năm, hơn nữa mới tìm ra ba khối, đến nỗi gặp phải đám trung phẩm tinh thạch kia cũng nhặt về ráo.
Ngoài ba khối thượng phẩm tinh thạch ra còn tìm được một ít linh dược cỏ quý, có điều đẳng cấp không được cao, nhiều nhất là đám thảo dược trung cấp. Nhưng dùng phương pháp ghi trên cuốn luyện đan thiên cũng đã chế ra được hai lò Cận Tam hồi lạp nguyên đan. Hồi Nguyên đan là đan dược có chất lượng tốt nhất trong số các đan dược cấp trung, nó có thể mau chóng bổ sung chân nguyên bị tiêu hao, đây cũng xem như là niềm vui ngoài dự kiến rồi.
Mười năm nay hắn đã lùng sục hết khu vực phía nam, nhất là trong vùng biển nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì. Thời gian ước định năm xưa đã đến, bản thân hắn tất phải mau chóng trở về họp mặt với bọn họ, hi vọng bọn họ ở ba phương có thể có chút thu hoạch. Huyền Tinh chỉ còn biết an ủt chính mình như thế.
Huyền Linh phái.
Lúc này Thanh Tùng đang lo lắng quay cuồng vì đồ đệ La Tỏa của gã thụ thương rất nặng. La Tỏa là đồ đệ gã xem trọng nhất, tuy thường ngày hắn không được điềm đạm như mấy vị sư huynh khác, nhưng La Tỏa lại là kẻ có ngộ tính cao nhất trong đám đệ tử, cũng là kẻ có tốc độ tu luyện nhanh nhất. Coi như tương lai Huyền Linh phái đã giao cả cho hắn rồi. Vậy mà bây giờ đồ đệ đắc ý nhất lại cứ hôn mê mãi không tỉnh, gã lẽ nào không sốt ruột.
“Thanh Tùng chưởng môn, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thì ra lúc ấy Huyền Tinh cũng vừa về tới, trông thấy bộ dạng lo lắng của Thanh tùng là hỏi luôn.
Thanh Tùng do tâm trí rối bời không hề phát hiện ra Huyền tinh đã đến, tận lúc Huyền Tinh lên tiếng hỏi gã mới có phản ứng.
“Ôi, Huyền Tinh ngươi về rồi à? Có phải đã tìm được mấy viên tinh thạch đó không?” – Tuy lo lắng cho thương thế của La Tỏa nhưng chuyện này có quan hệ chặt chẽ đến vận mệnh sau này của Bích Nguyên tinh, hắn không thể bỏ qua.
“Ài, ta chỉ tìm được trăm khối trung phẩm tinh thạch với ba khối thượng phẩm tinh thạch thôi. Còn về loại cực phẩm thì không có chút phát hiện nào. Thanh Tùng chưởng môn lần này có thu hoạch gì chăng?” – Huyền Tinh cũng hỏi lại.
“Lần này ta cùng mấy đệ tử ra ngoài chỉ tìm được hai khối thượng phẩm, còn lại đều là hàng hạ phẩm. Ngươi một thân một mình tìm được ba khối thượng phẩm tinh thạch đã khá lắm rồi” – Thanh Tùng khổ sở đáp.
Thực ra tinh thạch có ít như vậy cũng là điều hợp lí. Bích Nguyên tinh vốn cũng có người tu chân, hơn nữa phần lớn đều từ Nguyên Anh kì trở xuống, thế nên càng cần đến tinh thạch hơn. Tinh thạch mà họ sử dụng đều tìm ở trên Bích Nguyên tinh này, do đó ngày nay tinh thạch ít cũng là điều hết sức bình thường.
“Phải rồi, khi nãy Thanh Tùng chưởng môn hình như có chuyện gì khó giải quyết phải không?”- Huyền Tinh lại nói ra điều nghi hoặc trong lòng.
“Ài, tiểu lục tử lần này suýt mất mạng, giờ vẫn còn đang hôn mê kia” – Mắt Thanh Tùng đã rơm rớm lệ.
“La đại ca xảy ra chuyện sao? Chuyện là thế nào?” Tuy quen biết La Tỏa không lâu nhưng Huyền Tinh vẫn thấy người này rất khá.
“Lần này đi tìm tinh thạch tiểu lục tử cũng đi cùng bọn ta. Ở mạn đông tìm kiếm tinh thạch ngoài Huyền Linh phái bọn ta ra còn có một tán tu tên là Chu Thanh.Tu vi của y cũng ở Kim đan kì. Lúc đó ta vốn định Huyền Linh phái của chúng ta sẽ tự mình đi, nhưng gã Chu Thanh đó nói y cũng là một phần của Bích Nguyên tinh, cũng có nghĩa vụ góp chút sức lực. Khi ấy ta không nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý đem y đi theo. Vậy mà cách đây không lâu, y nhè lúc tiểu lục tử có một mình liền đánh hắn trọng thương, đoạt lấy phi kiếm của tiểu lục tử chạy mất. Ài, tất cả đều tại ta sơ suất” – Thanh Tùng đem mọi chuyện xảy ra kể lại cho Huyền Tinh.
Huyền Tinh bây giờ đã rõ đầu dây mối nhợ sự tình, nói cho cùng vẫn là do lòng tham của con người mà ra. Chu Thanh – Huyền Tinh đem cái tên này ghi nhớ thật kĩ.
“Thanh Tùng chưởng môn, bây giờ đưa ta đi thăm La đại ca đi, để ta xem thương thế của hắn chưa biết chừng có thể giúp được gì”
Thanh Tùng giờ đây chỉ lo chuyện sống chết, hơn nữa gã luôn thấy không thể dùng nhãn quang thông thường để đánh giá Huyền Tinh được, cứ như việc hắn đề xuất kiến lập truyền tống trận – là điều không người bình thường nào làm nổi.
Thanh Tùng dẫn Huyền Tinh đến phòng La Tỏa.
La Tỏa an tĩnh nằm trong đó, mặt không một tia huyết sắc. Nếu không phải ngực hắn đôi lúc phập phồng thì trông chẳng khác nào đã chết. Nhìn cảnh tượng này Huyền Tinh không khỏi thấy xót xa.
Hắn bước lại, đem chân nguyên của mình vận chuyển một vòng trong thân thể La Tỏa, phát hiện gân mạch không bị tổn hại gì, nhưng chân nguyên lại không thể hình thành nên vòng tuần hoàn hoàn chỉnh. Hắn bèn vận thần thức tra xét kĩ nội thể La Tỏa, cuối cùng phát hiện kim đan của y gần như sắp tan vỡ đến nơi!
Khi ấy Huyền Tinh cũng phải chau mày, bởi tình trạng La Tỏa có chút đặc thù. Kim đan bị phá, nếu như xét trong góc độ tu chân giới chỉ cần có một người tu chân ở Hợp Thể kì là có thể trị lành, nhưng ở đây thì đào đâu ra cao thủ Hợp Thể kì chứ.
“Huyền Tinh ngươi có cách nào không?” – Thanh Tùng nhìn Huyền Tinh đầy mong đợi. Hắn giờ đây hi vọng biết bao nhiêu Huyền Tinh có thể làm hắn ngạc nhiên một lần nữa.
Huyền Tinh khẽ lắc đầu: “Thương thế của La đại ca rất nghiêm trọng. Nếu như có cao thủ tu chân Hợp Thể kì thì sẽ dễ dàng chữa trị, nhưng chỗ chúng ta lại không có cao thủ nào cả.”
Thanh Tùng nghe Huyền Tinh nói những lời này thì trong lòng hoảng hốt, sao hắn lại không biết điều này cơ chứ. Bây giờ gã không chỉ lo nghĩ cho La Tỏa mà còn càng thêm thống hận bản thân mình. Nếu tu vi của bản thân đã đạt đến Hợp Thể kì thì tiểu lục tử đã không có chuyện gì rồi. Gã hận chính mình vô dụng, hận mình thân làm sư phụ mà không chăm lo tốt cho đệ tử của mình! Không thể khống chế được tâm trạng đau buồn, hai hàng lệ đã lăn dài trên gò má.
Huyền Tinh nhìn bộ dạng bi thương của Thanh Tùng mà không khỏi xót xa. La Tỏa có một vị sư phụ quan tâm y đến thế, còn mình có ai lo đến?
“Thanh Tùng chưởng môn, thực ra còn có một cách khác” – Thanh Tùng đang trong lúc đau khổ khôn nguôi, Huyền tinh lại một lần nữa cho gã một tia hi vọng.
“Cách gì vậy? Nói đi, nói mau” – Thanh Tùng kích động hai tay ôm chầm lấy Huyền Tinh mà hỏi.
Huyền Tinh bây giờ đã hiểu tâm tình của gã, nên không lạ gì bộ dạng gã lúc này.
“Cách thứ hai chính là luyện chế ra một loại đan dược tên là Quy Nguyên đan, chỉ có điều cách này ta cũng không hiểu rõ lắm” Huyền Tinh nói ra ý định của mình. Quy Nguyên đan có thể trị liệu cho bất khì thương thể nào từ tu vi Nguyên Anh kì trở xuống, có công dụng tương đương Viên Li đan là đan dược đỉnh cao trong giới tu chân, nhưng về hiệu quả thì kém xa.
Cách của Huyền Tinh chính là lợi dụng mấy trái Nguyên Linh quả hắn vừa kiếm được để luyện chế Quy Nguyên đan, loại đan này với người tu chân từ Nguyên Anh kì trở lên không mấy tác dụng, cho nên người trong tu chân giới thường không bao giờ dùng loại linh dược cao cấp như Linh Nguyên quả để chế ra thứ quy nguyên đan chả để làm gì này.
Bản thân vừa lấy được Linh Nguyên quả, mà lại có đến sáu quả, nếu như có thể trị lành cho La Tỏa, dùng đi một quả cũng chẳng ăn nhằm gì.
“Quy Nguyên đan?” – Tâm trạng kích động của Thanh Tùng cũng lắng hẳn xuống. Gã đương nhiên biết đây là thứ thánh dược liệu thương được xem như vô dụng nhất trong giới tu chân.
“Ở đây ta có Linh Nguyên quả, chỉ là ta không dám chắc có thể luyện chế thành công” – Lời của Huyền Tinh lại tiếp thêm hi vọng cho Thanh Tùng.
“Huyền Tinh, ta phó thác cho ngươi đấy. Mấy phái bọn ta không rành cái khoản luyện chế pháp bảo đan dược gì đấy, ta trông cậy cả vào ngươi” – Thanh Tùng dùng lời lẽ khẩn cầu nói với Huyền Tinh, trong lòng gã lại thêm thống hận bản thân vô năng vô dụng.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực. Thương thế của La đại ca không thể kéo dài thêm nữa, nếu không sẽ rất phiền phức. Chuẩn bị cho ta một gian tịnh thất, ta sẽ mau chóng đi luyện chế”. Huyền Tinh lập tức chuẩn bị luyện Quy Nguyên đan, còn may hắn đã thu thập hết cái đám dược liệu phẩm chất không cao đó.
Chuyện có liên quan đến tính mệnh tiểu lục tử, Thanh Tùng không dám có chút sai sót, vội vã đưa Huyền Tinh vào gian mật thất ngày thường gã vẫn tu luyện.
“Huyền Tinh ngươi cứ ở bên trong mà luyện chế, ta ra ngoài hộ pháp cho ngươi”. Thanh Tùng biết việc luyện đan luyện khí không được phép có sự can dự của người ngoài, thế nên gã trực tiếp mở lời lui ra.
Huyền Tinh thực sự cũng không nắm chắc lắm. Hắn lúc này đang đánh cược, thành công hay không hoàn toàn cược cả vào cuốn luyện đan thiên mà ông sư phụ hờ đã truyền cho mình.
Trải qua lần luyện chế trữ vật giới chỉ lần trước cho đến luyện đan, Huyền Tinh cũng phát hiện ra những thứ ông sư phụ trên trời rơi xuống ấy cho mình hình như đều là đồ cao cấp cả. Vì thế lần này hắn cũng hy vọng được kiểm nghiệm một chút xem rốt cuộc có đúng như mình nghĩ hay không.
Vẫn là dùng năm viên tinh thạch để bố trí một cái Liệt Diễm trận, có điều lần này thủ quyết khởi động trận pháp có những hai: Một cái là Văn hỏa, một cái là Võ hỏa. Thời cơ thay đổi hỏa diễm nhất định phải nắm chắc, nắm chuẩn, nếu không coi như thất bại rồi.
Trước tiên hắn đem những dược liệu phụ trợ đặt vào trong trận, dùng Võ hỏa trừ đi tạp chất, đợi đến khi những dược liệu đó biến thành một thứ chất lỏng đậm đặc màu xanh lục thì thả vào đỏ một trái Linh Nguyên quả. Ngay lúc Linh Nguyên quả vừa tan hết, Huyền Tinh đánh ra một thủ quyết, lửa trắng chuyển thành màu hồng nhạt. Đến đây Huyền Tinh mới thở dài nhẹ nhõm. Điểm khó nhất trong cả quá trình chính là việc nắm bắt thời cơ khi nãy. Vận khí của hắn không tồi, lần đầu luyện chế đã thành công, khâu cuối cùng cũng đúng như sở liệu, luyện chế ra Quy Nguyên đan một cách vô cùng thuận lợi.
Thanh Tùng nhìn viên thuốc xanh nhạt trước mắt mà kích động lắp ba lắp bắp: “Huyền Tinh, cảm ơn ngươi, sau này ngươi cần gì, Huyền Linh phái ta cho dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng xin tình nguyện”
“Thanh Tùng chưởng môn khách khí quá rồi, mau cho La đại ca uống thuốc”
Tìm Huyền Linh phái giúp đỡ ư? Huyền Tinh mình tự biết chuyện mình, bây giờ Huyền Linh phái căn bản không giúp nổi hắn nữa.
Ngày thứ ba La Tỏa đã có thể xuống giường, chắc chỉ một tháng nữa là bình phục.
“Huynh đệ, lần này may mà có ngươi, nếu không ta chắc không thể nào còn uống rượu ngon ngắm gái đẹp được nữa. Sau này có chuyện gì cứ việc đến tìm lão ca ta” – La Tỏa vừa gặp Huyền Tinh liền nói những lời này. Bị thương thành ra như vậy mà vẫn nhớ đến rươu ngon gái đẹp, Huyền Tinh xem như đã phục hắn sát đất.
Vì Huyền Tinh là kẻ trở về đầu tiên nên hắn tiếp tục ở lại đợi tin của hai phái kia.
Ba tháng nữa trôi qua, Liễu Nguyệt cuối cùng cũng đến Huyền Linh phái.
Có điều cô cũng không thu hoạch được gì, cũng chỉ tìm được hai khối thượng phẩm tinh thạch. Bây giờ chỉ còn hi vọng Lôi Viêm đem về tin tốt lành, nhưng bọn họ cũng không tin Lôi Viêm tìm nổi năm mươi tư khối thượng phẩm và một khối cực phẩm tinh thạch.
Lại thêm một tháng, Lôi Viêm rốt cuộc về đến Huyền Linh phái.
“Lôi chưởng môn, ngươi thế nào?” – Thanh Tùng tuy biết hắn không thể nào tìm cho đủ số tinh thạch còn thiếu nhưng vẫn hỏi đầy hi vọng.
“Lần này ta chỉ tìm được một khối thượng phẩm và vài khối hạ phẩm thôi” – Lôi Viêm nói ra thành quả của mình.
Mọi người nghe những lời này không ai lấy làm lạ bởi bọn họ đại khái cũng đều như thế cả, tuy thế vẫn không khỏi hơi thất vọng đôi chút.
“Nhưng lần này ta lại phát hiện ra một trận pháp rất thần bí, ta mới chỉ tiến vào bên rìa trận pháp mà suýt chút nữa đã không ra nổi rồi” – Lôi Viêm tiếp tục nói trong lúc tâm tình mọi người còn đang hụt hẫng