Đám Thanh Tùng hiện tại đều đã tỉnh, nhưng bọn họ không hề biết mình đã ra khỏi ảo trận như thế nào. Đang lúc nghi hoặc lại nhìn thấy có hai người đang đi về phía họ.
“Tiểu lục tử? Ngươi sao không ở ngoài mà chạy vào đây làm gì hả?” – Thanh Tùng trông thấy tên đồ đệ quý xuất hiện trước mắt không hề tỏ vẻ vui mừng mà lại lập tức trách mắng.
“Sư phụ, con thấy các vị mãi không đi ra nên lo quá thế nên cùng với Huyền Tinh đi vào. Người xem cái ảo trận này chính là do chúng con phá đấy.” La Tỏa thanh minh.
“Cái gì? Ảo trận này là do hai người các ngươi phá giảo sao?Chuyện này đợi khi ta trở về sẽ xử lí ngươi” – Thanh Tùng lần này thấy La Tỏa không chịu nghe lời mình thì vô cùng tức giận. May mà gã không xảy ra chuyện gì. Nhưng dù có thế thì bản thân hắn cũng phải giáo huấn lại y cẩn thận, để sau này hắn không còn làm những chuyện mạo hiểm như thế này nữa.
Nghe lời La Tỏa nói không chỉ Thanh Tùng thấy kinh ngạc, đến cả Liễu Nguyệt và Lôi Viêm cũng không thể tin nổi. Bọn họ cũng khá rõ gã đồ đệ này của Thanh Tùng. Cả ngày trừ gây náo loạn ra thì có làm gì đâu, tuy tốc độ tu luyện của y có “hơi” nhanh, nhưng chưa từng nghe thấy hắn có hiểu biết gì về trận pháp.
Lời giải thích duy nhất chính là trận pháp này do Huyền Tinh phá giải. Vị trí của Huyền Tinh trong lòng họ lại tăng thêm một bậc. Bọn họ bây giờ càng ngày càng tò mò về Huyền Tinh. Đầu tiên, hắn có thể dùng tu vi Kim đan kì để bố trí truyền tống trận tinh tế, sau đó lại thành công luyện chế ra Quy Nguyên đan, bây giờ lại phá được ảo trận mà ba người họ không tài nào phá nổi. Hắn còn có những bản lĩnh gì mà mình chưa biết nữa đây?
“Huyền Tinh à, khả năng của tiểu lục tử ta sao lại không rõ, trận pháp này phải do ngươi phá giải mới đúng. Lần này chúng ta phải cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi đấy” - Thanh Tùng gạt phăng công lao của La Tỏa.
“Thanh Tùng chưởng môn khách khí rồi, lần này ta chỉ gặp may, ta đã đọc được loại trận pháp tương tự trong điển tịch, nhưng công lao của La huynh cũng không hề nhỏ đâu đấy” Huyền Tinh khiêm tốn nói.
La Tỏa nghe Huyền Tinh đề cao công lao của mình thì đứng thẳng lên, đầu ngẩng cao. Xem ra cũng có phong phạm hơn người. Chỉ là quần áo của gã lại phá hỏng hình tượng đó. Bộ y phục của gã đã rách bươm, nhất là trên mông lại hở một mảng lớn. Trông La Tỏa lúc này chẳng khác nào một thằng hề.
Đám Thanh Tùng trông bộ dạng của La Tỏa thì chỉ muốn phá ra cười nhưng vẫn cố nhịn, nhịn đến đỏ cả mặt. Nhất là Liễu Nguyệt, nhịn không nổi phải đưa tay lên bụm miệng.
La Tỏa lúc ấy phát hiện ra không ổn, đột nhiên thấy dưới mông man mát, gã á lên một tiếng vội lấy hai tay che mông trốn ra phía sau Huyền Tinh. Nếu như người có mặt toàn là nam nhân còn đỡ, nhưng Liễu Nguyệt lại sờ sờ ra đấy. Xem bộ dạng cô chắc là đã thấy hết cái thân hình “mát mẻ” của mình.
“Được rồi, chúng ta đã phá giải được ảo trận thì hãy lên phía trước xem còn có cái gì nữa” – Thanh Tùng giải vây cho học trò cưng.
Đoàn người đi về phía trước khoảng nghìn mét thì phát hiện ra phía trước có một gian nhà đá, tuy không biết bên trong có người hay không nhưng từ khi tiến vào trong trận đến giờ, đây là lần đầu tiên gặp được nơi có dấu vết con người. Gia tăng cước bộ, đoàn người bước lại gần căn thạch ốc.
Then cửa chốt hờ, dùng tay đẩy nhẹ là mở toang.
Bên trong bài trí vô cùng đơn giản, giữa phòng là một cái bàn đá, một cái ghế gỗ, với một cái bồ đoàn (đệm thiền) trên mặt đất. Ngoài ra không còn gì khác.
Trên bàn có một cái giới chỉ và một tấm ngọc giản.
Bọn Thanh Tùng nhìn nhau, cuối cùng Thanh Tùng bước lên cầm tấm ngọc giản trên tay. Nhưng ngay lúc đó “bùm” một tiếng, tấm ngọc giản đã phát nổ.
Mấy người đều không biết là chuyện gì. Cùng lúc tấm ngọc giản phát nổ một cụm khí xanh thoát ra, cuối cùng cụm khí ấy tụ lại thành hình dạng một ông già tiên phong đạo cốt.
“Người hữu duyên, hoan nghênh các ngươi đến đây. Đầu tiên ta xin tự giới thiệu ta sinh ra ở Bích Nguyên tinh, đạo hiệu Lưu Vân, chính là một tam kiếp tán tiên. Năm xưa Thanh Hư tông - một trong tam đại môn phái vì tranh đoạt tiên khí nên gần như đã hủy diệt hết đạo căn của Bích Nguyên tinh. Khi đó ta cũng tham gia vào trận chiến. Nhưng sau đó lại bị hai vị tán tiên kia đánh trọng thương. Ta biết lần tán tiên kiếp tiếp theo của mình sắp tới, nhưng ta lúc đó lại gặp phải nạn này, ta biết ta không thể độ qua kiếp này được nên đã dùng chút năng lương còn lại của mình bố trí mấy trận pháp bên ngoài, đợi người hữu duyên đến đây. Trong này có một cái trữ vật thủ trạc, bên trong có không ít tinh thạch cùng với một số vật liệu luyện khí. Còn có gần như tất cả mọi khẩu quyết tu luyện của các môn phái trên Bích Nguyên tinh, hy vọng người có được giới chỉ này có thể đem những pháp quyết tu luyện đó trao trả lại cho các môn phái, đừng để cho tu chân của Bích Nguyên tinh ta mai một.” Nói dứt lời hình ảnh của Lưu Vân cũng tan biến.
Mọi người ai nấy thập phần kinh ngạc bởi người bố trí trận pháp ngoài kia lại chính là Tán tiên duy nhất của Bích Nguyên tinh – Lưu Vân chân nhân.
Huyền Tinh cũng đã từng nghe Thanh Tùng kể Bích Nguyên Tinh có vị tán tiên như thế, nhưng không rõ là thế nào. Nhưng hắn cũng lấy làm xót xa cho Lưu Vân, tán tiên, tam kiếp tán tiên rồi cũng lâm vào cảnh ấy, kết cục của tán tiên dường như chỉ có một - hóa thành tro bụi.
Tuy tâm trạng mọi người có hơi trầm xuống, nhưng những lời khi nãy của Lưu Vân họ đều nghe thấy cả. Tinh thạch bên trong giới chỉ, lại có pháp quyết tu luyện. Mấy thứ này đều là cái họ đang cần. Vì thế những tình cảm ấy nhanh chóng bị dẹp sang một bên.
“Mau xem bên trong có vật gì đi” Lôi Viêm háo hức nói.
Thanh Tùng đem hết đồ trong giới chỉ đổ cả lên mặt đất. Đồ đạc bên trong giới chỉ rất nhiều, gần ngập cả căn thạch ốc.
“Thanh Tùng, ngươi thật đần độn, có dùng hết được không mà đổ cả ra?”- Lôi Viêm mắng. Bọn họ kể cả chính Thanh Tùng cũng bị những thứ đồ ấy vùi lấp.
Thanh Tùng lúc này cũng rất buồn bực. Hắn căn bản chỉ có một cái dây lưng trữ vật, vốn chưa từng sử dụng trữ vật giới chỉ bao giờ. Không gian của dây lưng trũ vật rất nhỏ, không chứa được nhiều đồ nên khi nãy cứ theo thói quen mà dốc hết đồ ra.
‘Oa…ha ha…bao nhiêu là tinh thạch, sư phụ, lần này chúng ta đúng là đại phát rồi” – La Tỏa hứng chí thốt lên, ko hề để ý đến việc mình đang bị đống tinh thạch vùi lấp.
Thanh Tùng lại thu hồi hết tinh thạch và vật liệu luyện khí vào trong giới chỉ. Hắn đếm kĩ một lượt, thượng phẩm tinh thạch có hơn hai nghìn khối, hơn nữa còn có chín khối cực phẩm. Việc bố trí truyền tống trận để qua lại tu chân giới đã không thành vấn đề nữa rồi. Khó khăn cuối cùng cũng được giải quyết, mấy người họ đều lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Trên mặt đất vẫn còn mười mấy tấm ngọc giản.
Thực ra đây chính là thứ họ quan tâm nhất. Ngày này Bích Nguyên tinh xuống dốc chính là do không có pháp quyết tu luyện sau Nguyên Anh kì, vì vậy họ mới định đi đến tu chân giới.
Nhưng nếu như ở tu chân giới có tìm được pháp quyết tu luyện phù hợp với bản thân chắc chắn không thể nào tốt bằng những gì tu luyện từ đầu, bởi nửa đường đổi sang pháp quyết tu luyện khác tuyệt không phải là chuyện tốt đẹp, làm không xong có khi lại gặp họa tẩu hỏa nhập ma.
Bây giờ đã có pháp quyết tu luyện của môn phái mình, đương nhiên không cần phải tu theo pháp quyết tu luyện nào khác nữa.
Ba người Thanh Tùng mỗi người mau chóng nắm chặt lấy một tấm ngọc phù, kích động đến nỗi hai tay phát run. Ngàn năm rồi, pháp quyết tu luyện thất truyền suốt ngàn năm cuối cùng cũng tìm lại được. Điều này đối với ba vị chưởng môn có ý nghĩa vô cùng to lớn, bản thân họ rốt cuộc cũng hoàn hành di nguyện của chưởng môn bao đời nay.
“Thanh Tùng chưởng môn, những thứ muốn có đã có cả rồi vậy chúng ta ra ngoài thôi, bên ngoài vẫn còn hai vị sư huynh đang đợi.” – Huyền Tinh trông thấy bộ dạng kích động của đám Lôi Viêm liền nhắc nhở bọn họ, người tu chân kị nhất là đại hỷ đại bi, bọn họ cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện.
Đám Thanh Tùng nghe Huyền Tinh nói không hề trách hắn phá mất bầu không khí.