Phong Minh tinh, một tinh cầu thuộc loại tương đối hoang vu hẻo lánh trong tu chân giới.
Ở đây chỉ có một truyền tống trận, nhưng do nơi này gần như không có người tu chân qua lại nên cái truyền tống trận này chẳng khác nào đồ trang trí cả.
Nhưng hôm nay lại có hai nhà tu chân đi về phía nó.
“Sư huynh, không ngờ chúng ta ra ngoài chưa được ba năm huynh đã đột phá thành công rồi, huynh có lẽ là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất Thiên Linh tông chúng ta trong vòng nghìn năm nay. Lần này trở về, sư phụ lão nhân gia nhất định sẽ trọng dụng huynh đấy.” Một người trong đó nói với kẻ còn lại.
“Đặng sư đệ, ta chỉ là ăn may mà thôi, ha ha.” Người kia mỉm cười đáp, tuy y chỉ nói mình vận khí tốt nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Hai người này là đệ tử Thiên Linh Tông, sư huynh tên gọi Mã Siêu, sư đệ tên Đặng Nhân Kiệt. Lần này hai người ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, kì hạn ba năm đã sắp đến nên họ đang chuẩn bị mau chóng trở về Thiên Linh tông. Nhưng không ngờ Mã Siêu trong thời gian này lại đột phá được từ Nguyên Anh hậu kì lên Xuất Khiếu sơ kì.
Tốc độ tu luyện của Mã Siêu thực sự rất nhanh, nói là thiên tài cũng không quá. Hắn gia nhập Thiên Linh tông vừa chẵn trăm năm. Trong thời gian trăm năm ấy có thể tu luyện đến Xuất Khiếu kì thì ngay cả trong giới tu chân cũng hiếm gặp.
Vì thế Mã Siêu rất được sư phụ và các trưởng lão trong Thiên Linh tông yêu quý. Sư phụ hắn Đào Nguyên Lâm là chưởng môn hiện thời của Thiên Linh tông, Đào Nguyên Lâm đã có đem chức vị chưởng môn truyền cho Mã Siêu.
“Sư huynh, huynh chớ khiêm tốn quá, thành tựu tương lai của huynh không thể giới hạn được, sau này huynh vẻ vang rồi đừng quên sư đệ này nha.” Đăng Nhân Kiệt lấy lòng Mã Siêu.
“Sư đệ, ngươi an tâm, sư huynh sẽ không quên ngươi đâu. Vả lại tốc độ tu luyện của ngươi cũng không chậm mà, bây giờ đã đến Nguyên Anh sơ kì rồi , ngươi cũng là đối tượng được quan tâm bồi dưỡng của Thiên Linh Tông chúng ta.” – Mã Siêu cười nói với Đặng Nhân Kiệt.
“Ha ha, sư huynh, trước mặt chính là truyền tống trận, đi thôi, chúng ta qua bên đó.”
Đặng Nhân Kiệt gọi Mã Siêu cùng đi về hướng truyền tống trận.
“Sư huynh, đến bên cạnh đệ, đệ bây giờ sẽ khởi động truyền tống trận.” – Đặng Nhân Kiệt tay nắm hai khối trung phẩm tinh thạch nói với Mã Siêu, Mã Siêu liền bước đến cạnh hắn.
Hai người đều không phát giác truyền tống trận khi đó phát ra một đạo bạch quang yếu ớt.
“Cuối cùng cũng về đến giới tu chân rồi” – Huyền Tinh nhìn quanh thầm nghĩ.
Đột nhiên Huyền Tinh có cảm giác hơi bất hợp lí, thứ cảm giác ấy rất kì lạ, rốt cục là không phải chỗ nào đây?
Huyền Tinh nghi hoặc đánh giá khung cảnh xung quanh một lần nữa, chợt cảm thấy nơi bắp đùi hắn từng đợt khí nóng thổi qua. Trời không có gió mà, hơn nữa lại là gió nóng, thế là hắn liền dời mắt xuống phía dưới thân thể.
Đập vào mắt hắn là một cái đầu đang trợn trừng mắt như sắp phát hỏa đến nơi!
Là kẻ nào? Sao lại truyền tống lên đầu người khác vậy?
Huyền Tinh trong lòng không ngớt kêu khổ, thật không ngờ cái tình huống giới tu chân vạn năm không gặp lại do hắn gây ra.
Huyền Tinh vừa định thần lại đã bị một luồng kình lực hất văng ra ngoài.
Huyền Tinh bị hất văng ra xa tít mới rơi xuống đất, lảo đảo bước lùi mấy bước mới đứng vững. May mà tu vi của hắn vừa đột phá, nếu là tu vi Kim Đan kì chắc chịu không nổi.
Huyền Tinh đến lúc này mới nhìn rõ đối phương. Người đó thân khoác bạch y, trông có vẻ khá anh tuấn, chỉ là nét mặt phẫn nộ và đầu tóc rối bù đã phá hoại mất hình tượng ban đầu của y.
Bên cạnh y còn có một người, có điều người đó đang đứng đơ ra đấy.
“Ối, vị đạo hữu đây, xin lỗi, ta lúc nãy không phải cố ý đâu, mong đạo hữu lượng thứ.” – Huyền Tinh thấy mình đuối lí nên nhún mình với người đó, hi vọng có thể hóa giải sự hiểu lầm này.
“Không phải cố ý sao? Ha ha….không cố ý mà khéo vậy, hả….!” Mã Siêu tức giận rống lên.
Tiếng quát của Mã Siêu làm cho Đặng Nhân Kiệt đang trong cơn kinh ngạc giật cả mình.
Mã Siêu trong mắt Đặng Nhân Kiệt chính là chưởng môn tương lai, không ngờ hôm nay lại bị người ta đè đầu cưỡi cổ, chuyện này mà truyền đến giới tu chân thì Mã Siêu còn mặt mũi đâu mà đi gặp ai nữa.
Tin này nhất định không thể truyền ra, Đặng Nhân Kiệt tự nhắc nhở mình. Thế là hắn liền bước lên hai bước nói : “Tiểu tử, cứ coi như ngươi không cố ý thì sao chứ, hành vi khi nãy của ngươi lẽ nào chỉ nói một câu xin lỗi là xong à?”
Đặng Nhân Kiệt nói cũng có lí, người tu chân bị kẻ khác đạp lên đầu tuyệt đối là một sự sỉ nhục, hành vi này đã mạo phạm nghiêm trọng đến tự trọng cá nhân của họ.
Huyền Tinh khỏi phải nói rất bức bối, đây vốn là một hiểu lầm nhưng bản thân hắn lại đuối lí.
“Hai vị đạo hữu, ta không có ý thật mà, ta nhận lỗi với các vị còn không được sao, vậy các vị nói xem nên làm thế nào?” – Huyền Tinh hỏi.
“Tiểu tử, đưa trữ vật giới chỉ của ngươi cho bọn ta.” – Mã Siêu lạnh lẽo nói.
Thấy họ gọi mình là tiểu tử mấy lần rồi, nhưng do mình đuối lí nên cũng nhẫn nhịn cho qua. Thật không ngờ đối phương lại đòi trữ vật giới chỉ của mình nữa.
Trữu vật giới chỉ là cả gia tài của người tu chân, giao nộp giới chỉ càng là một sự sỉ nhục lớn!
Huyền Tinh bây giờ đã hiểu đối phương hai người rõ ràng cố ý làm khó mình, xem ra họ muốn động thủ với mình đây. Có điều tu vi đối phương có là một Nguyên Anh sơ kì cùng với một Xuất khiếu kì thì hắn vẫn có khả năng đối phó.
“Ha ha, nực cười! Các ngươi dựa vào cái gì mà đòi lấy trữ vật giới chỉ của ta? Lẽ nào lúc các ngươi truyền tống lại không chịu xem xét xem truyền tống trận có người đang sử dụng hay không?” – Huyền Tinh đã nổi nóng.
Truyền tống trận lúc bị sử dụng sẽ phát ra từng trận bạch quang, như vậy người tu chân muốn truyền tống sẽ biết ngay có người đang sử dụng, người tu chân ai cũng hiểu cái đạo lí ấy.
Nhưng Phong Minh tinh này mấy chục năm nay cũng không thấy có người truyền tống, nên hai người Mã Siêu đều không chú ý đến điểm này.
“Hừ, tiểu tử, vị trước mắt ngươi đây chính là chưởng môn kế nhiệm của Thiên Linh tông, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp với bọn ta, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!” – Đặng Nhân Kiệt giận dữ nói với Huyền Tinh, còn nói Mã Siêu là chưởng môn hạ nhiệm của Thiên Linh tông nữa. Mã Siêu được chính sư đệ của mình vuốt mông ngựa thì tâm trạng vốn đang không tốt cũng dịu đi nhiều.
“Thiên Linh tông?” – Huyền Tinh nghi hoặc nói.
Thế giới thật nhỏ bé vậy sao? Vừa ra khỏi Bích Nguyên Tinh đã đụng trúng cừu gia rồi.
“Ha ha, không sai, chúng ta chính là đệ tử của một trong tam đại môn phái Thiên Linh tông, sợ rồi sao? Ha ha… giao trữ vật giới chỉ của ngươi ra đây, có thể chúng ta sẽ cân nhắc mà tha cho ngươi lần này.” – Đặng Nhân Kiệt nhìn thái độ của Huyền Tinh thì cứ tưởng hắn đang hoảng sợ.
“Tam đại phái? Thiên Linh tông?” Huyền Tinh nghiêm túc hỏi, nếu quả đúng như thế, vậy thì…..
“Ha ha…..không sai, mau khấu đầu mấy cái cho ta, chúng ta mà vui có khi tha mạng cho ngươi đấy.” – Mã Siêu huênh hoang nói, biểu tình trên mặt Huyền Tinh càng làm cho xác thực hắn đã bị tiếng tăm của tam đại môn phái làm cho phát hoảng.
Hai người Mã Siêu thực ra nhìn không thấu tu vi cụ thể của Huyền Tinh, chỉ là từ gợn sóng chân nguyên phát ra từ người Huyền Tinh mà cảm giác tu vi của hắn có vẻ ở Nguyên Anh kì.
“Tam đại phái, Thiên Linh tông? Ha ha… người khác có thể sợ Thiên Linh tông của các ngươi, nhưng tam đại phái trong mắt ta còn không bằng một cái rắm!” – Huyền Tinh cười lớn nói.
Cha mẹ hắn chính là bị tam đại phái hãm hại, tam đại phái chỉ có thể là địch nhân của hắn, đối với kẻ địch Huyền Tinh không bao giờ nương tay.
Mã Siêu hai người cứ tưởng mình nghe lầm, tu chân giới lại có kẻ dám vũ nhục Thiên Linh tông như thế sao? Hơn nữa còn chửi ráo cả hai phái kia nữa.
Nhớ đến tình thương yêu lúc nhỏ mẫu thân dành cho mình, sự giáo dục nghiêm khắc của phụ thân, Huyền Tinh lặng người, khuôn mặt ngập tràn vẻ hạnh phúc.
Thế mà tất cả đều vì tam đại môn phái mà mất hết.
Nghìn năm trước Thanh Linh tông cậy mạnh thiên hạ mà đồ sát đồng đạo trên Bích Nguyên tinh, cuối cùng thậm chí phá hủy cả truyền tống trận!
Tất cả những chuyện này làm lửa giận trong lòng Huyền Tinh bốc lên ngùn ngụt.
Nhưng trên mặt Huyền Tinh không hề có chút xíu nào vẻ giận dữ, hắn đứng đó mỉm cười nhìn hai người Mã Siêu.
“Tiểu tử, ngươi chán sống rồi hả? Để ông nội tiễn ngươi một đoạn.” – Đặng Nhân Kiệt phẫn nộ nói. Dứt lời liền rút ra phi kiếm nhanh chóng đâm về phía Huyền Tinh.
Huyền Tinh vẫn chú ý hai người họ, đòn tấn công của Đặng Nhân Kiệt đương nhiên Huyền Tinh để mắt đến, nhẹ nhàng lách qua một kiếm của gã.
Bọn Mã Siêu hai người đó chỉ thấy thân ảnh Huyền Tinh sau khi khẽ lách qua lại trở về đúng vị trí cũ, như thể chưa từng động đậy.
Đặng Nhân Kiệt vội vã lui về, đứng sóng vai bên Mã Siêu, hai người sắc mặt nghiêm túc hẳn lên. Biểu hiện khi nãy của Huyền Tinh khiến họ hiểu rằng tu vi của kẻ đang đứng trước mặt mình đây rất mạnh!
Ít nhất Mã Siêu cũng tự nhận chính mình cũng không làm được như Huyền Tinh.
Mã Siêu cùng với Đặng Nhân Kiệt đều rút ra phi kiếm của mình xoay tít quanh người, đồng thời trên người còn nổi lên một bộ chiến giáp.
Thế nhưng Huyền Tinh vẫn đứng yên đó mỉm cười đợi hai người tấn công….