Khi nghe đến tin mà mình đã mong đợi từ lâu, Ngải Na không biết phải làm sao nữa, hoan hỉ nhưng không dám đi xem con trai mình, sợ bản thân lại lần nữa bị rơi xuống tận cùng vực sâu, bản thân đã sớm chuẩn bị tâm lý mất lòng tin đối với khả năng hồi phục của con trai, nhưng nàng cũng biết Tiểu Như sẽ không lấy chuyện đó để đùa với mình. Run rẩy hỏi lại: “Có thật không, Tinh Kì đã hồi phục rồi sao?” Ngải Na phải mất hồi lâu mới thốt ra được lời này .
“Vâng thưa phu nhân, nhưng bây giờ thiếu gia đang tắm rồi ạ, hình như mới ra ngoài luyện tập, chúc mừng phu nhân, đúng là ông trời có mắt, như nghe thấy tiếng lòng của phu nhân, thiếu gia khỏi hẳn.” Tiểu Như cao hứng nói.
“Đi thôi chúng ta qua xem thử, tốt quá,….” Vì quá vui nừng nên từ khóe mắt của Ngải Na bất giác tuôn lệ, mang thai mười tháng mới sinh ra đứa con, lẽ ra nên vui mới đúng, nhưng con trai lại là một đứa ngốc nghếch, không những không có niềm hạnh phúc được làm mẹ, đã thế lại vì con mà bị chồng hắt hủi, sự cực khổ chín năm qua nghĩ lại mà thấy kinh hãi.
Nghe thấy tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm lại nhìn hai hầu nữ theo mình mười năm, nhìn gương mặt đầy phấn khích của hai hầu nữ, xem ra con trai mình đã thực sự hồi phục. Trước đây con trai không tự tắm được. Bản thân vẫn luôn náo nức chờ đợi đứa con của mình trở lại bình thường và cũng muốn cảm nhận niềm hạnh phúc của tình mẫu tử. Trong phòng yên tĩnh, vọng ra tiếng sột soạt thay đồ.
“Mẫu thân, sao người ở đây, con đang muốn đến hỏi thăm mẫu thân đây.” Tinh Kì mới tắm xong nhìn trông có vẻ tuấn tú lịch sự, mái tóc dài búi phía sau, nhìn thấy mẫu thân trước mặt hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh cảm nhận được sự từ ái trong ánh mắt của mẫu thân.
“Tốt, tốt lắm,con trai ngoan của ta, con đã trở lại bình thường rồi đúng không?”
“Vâng, thưa mẫu thân, con đã khỏe, a, con khỏi thật rồi, nếu không tin mẫu thân thử xem, con sẽ không để mẫu thân lo lắng nữa.” Nhìn thấy mẫu thân vui đến chảy nước mắt, Tinh Kì cảm thấy hạnh phúc, trong lòng trào lên niềm khát khao muốn bảo vệ niềm hạnh phúc đó.
Sau khi nói chuyện, mẫu thân nhận lời giữ bí mật về việc mình đã hồi phục một năm. Thực ra mẫu thân cũng biết nếu để Đức Mộc biết tin này chắc chắn đem con mình đi tiếp nhận nền giáo dục của gia tộc, học đấu khí và vũ kỹ đấu khí.
Nhưng sau khi nghĩ đến một xã hội kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, mới có khuynh hướng cho Tinh Kì đi học đấu khí, nhưng Tinh Kì nói bản thân vẫn chưa khỏi hẳn, khoảng một năm nữa mới khỏi hoàn toàn. Vậy nên mọi người đều đồng ý. Tiểu Như, Tiểu Nhân cũng bị hạ lệnh cấm khẩu.
Tinh Kì cũng có kế hoạch luyện tập một năm. Muốn lấy lại phong độ sau nhiều năm uổng phí. Mỗi ngày đều ráo riết tập luyện, luyện tập quyền pháp trong Huyền Thiên kinh và thủ pháp luyện đan. Bộ quyền pháp này có uy lực kinh người. Nhưng đó chỉ là một trong những công pháp công kích trong Huyền Thiên kinh. Bộ quyền pháp này lấy sự nhanh nhẹn, mạnh mẽ là chính, kèm thêm bộ pháp quái dị. Thời gian còn lại thì học chữ cùng mẹ .
Từ đó trở đi, ngày ngày trong giảng võ đường của trang viên đều có một tiểu thiếu niên, thân thể gầy những không yếu, đón ánh ban mai lên, đón hoàng hôn buông xuống, bất chấp mưa xa bão táp, bất kể sáng sớm chiều tối hay những cơn mưa bão bùng hắn vẫn chạy bộ, đánh quyền, cưỡi ngựa tại diễn võ trường, cứ liên tiếp như vậy cho đến khi suýt nữa thì té xỉu, nơi đây in đầy từng vết chân một cậu thiếu niên đang từng bước vững mạnh hơn.
Hai tháng sau ,cuối cùng bản thân đã tiến một bước dài trong việc phát triển, bộ pháp nào trong Huyền Thiên kinh đều đã tu luyện hết, mặc dù có thể chưa đúng hết nhưng có thể cho bản thân cảm nhận thấy được sự sâu sắc và cường đại của bộ pháp này, bây giờ đã học được quyền pháp, nhưng mỗi tầng đều tăng thêm sự kì bí của quyền pháp đó.
Trình độ bây giờ cách tầng thứ hai không còn bao xa nữa, chắc khoảng hơn hai tháng nữa sẽ đạt đến tầng thứ ba của Huyền Thiên kinh, lúc đó có thể phối hợp với đan dược, phối hợp với đan dược sơ đẳng nhất trong Huyền Thiên kinh đến tầng ba có thể nhìn thấy, đến tầng thứ năm có thể luyện đan dược cấp thấp nhất .
Vả lại sau khi tu luyện Huyền Thiên kinh trí nhớ ngày càng tốt, giờ đây đã đạt được khả năng nhìn qua là không thể quên, những điều mẫu thân có thể dạy đã không còn nữa .Vì thế Tinh Kì đã quyết định, còn lại thời gian ba tháng, phải đọc hết sách trong thư viện của tổ tông trong trang viện cổ xưa này. Sách trong kho đều đã cũ, đa số được cóp nhặt sau đó chép lại, nên thư viện cũ đã bị vứt bỏ, cả năm giá sách chỉ có Tinh Kì có khả năng không quên mới dám nói có thể xem xong trong vòng ba tháng .
Đến các lầu phía sau, trong hai tháng qua, bản thân đều đến đây để học chữ với mẫu thân, nhưng hôm nay đến là để nói rằng sau này sẽ không đến nữa. Đẩy cửa ra, vui vẻ nói: “Mẫu thân, con đến rồi.”
“Tinh Kì lại đây, con ngồi xuống đây nào, ta nên vui hay buồn với khả năng học tập của con đây, bây giờ ta đã không còn gì để dạy con nữa.” Ngải Na có chút buồn bã nói.
“Mẫu thân đương nhiên vui cho con rồi, lẽ nào mẫu thân không cảm thấy tự hào vì con, mẫu thân không có gì dạy con, chứng tỏ con đã lớn rồi, con sẽ không vì vậy mà bỏ rơi mẫu thân đâu, mẫu thân mãi mãi là mẫu thân của con. Người nói có phải không?
“Con đúng thật là dẻo miệng, con trai lớn mẫu thân đương nhiên là vui rồi, sau này con tính sao, không thể dồn tất cả thời gian để luyện tập chứ.” Ngải Na mắng yêu Tinh Kì .
“Mẫu thân cứ yên tâm, con đã quyết định dùng thời gian rảnh rỗi để đến xem sách trong thư viện cũ rồi, nếu mẫu thân chịu cùng con đọc sách thì con sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Nửa tháng sau ,trên quảng trường diễn võ trường, Tinh Kì đang ngồi bên cạnh đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu xanh, vừa hiện đã biến mất, cuối cùng đã đạt đến tầng thứ ba,có thể nhìn thấy một số cách phối dược đơn giản, Tinh Kì nỗ lực hết sức muốn phối ra một số thuốc kiện thể và trụ nhan cho mẫu thân .
Mẫu thân đã cực khổ vì mình trong chín năm qua, nhìn mẫu thân chưa tới ba mươi mà đã như hơn bốn mươi rồi, hơn nữa bản thân còn có thể luyện tập được pháp quyết. Nghĩ là làm, Tinh Kì nghiêng trái nghiêng phải tìm kiếm giống như con khỉ đang tập đi trên diễn võ trường.
Tinh diệp thảo, Bạch lộ hoa ,Thất hương đường, kết hợp với Ma diệp khương và số lượng nhất định có thể thành loại thuốc trụ nhan. Bách mạch hà, Cúc tử hoa, Xích tâm thảo, Mạc diệp cộng thêm bột vỏ sò số lượng nhất định chế thành Đao thương phấn.… Thuốc này đối với người luyện công có tác kích thích phát triển nhưng không có tác dụng phụ, và còn nhiều loại thuốc trị những chứng khó chữa, nhiều nhất là thuốc trị thương, có năm phần, ba phần thuốc tắm khi luyện công, hai phần thuốc từ từ khai phát tiềm lực, và ba phần thuốc độc và giải độc, một phần không màu không sắc. Trong Huyền Thiên kinh, đơn thuốc sơ đẳng nhất có mười bốn phần.
Sau khi nhìn thấy mười bốn phần thuốc này, Tinh Kì nhắm mắt tĩnh tâm, nhớ lại những phương thuốc trên đó, vì nó là những bài thuốc bình thường chuyên dùng, sau khi hồi sức, đại não hưng phấn của Tinh Kì dần bình tâm trở lại. Vì hắn ta phát hiện mình không có tiền mua mấy loại thảo dược đó, chỉ có tự mình đi hái lấy, may mà phía sau trang viên có một con đường dài hơn hai trăm thước ở thôn quê, có thể thông qua rặng núi Kì Nhĩ.
Sau khi Tinh Kì từ rừng trở về, trời lúc này đã chạng vạng tối, phải tin vào sự thật phũ phàng, hắn ta không thể chấp nhận sự thật này, nhưng vẫn tìm được một số loại gần giống, lần đầu tiếp xúc với phương thuốc này không biết có thể thay thế được hay không, muốn tạo được một đơn thuốc phải tích lũy kinh nghiệm và sự hiểu biết của rất nhiều người. Đơn thuốc này giới thiệu trong Huyền Thiên kinh rất phổ biến có thể tìm thấy ở rừng hay ngoài đất hoang. Tinh Kì cũng chưa hoàn toàn mất hết tự tin, tự mình đến thư viện xem thử, có sách giới thiệu thảo dược hay không, nhưng bây giờ đã dến giờ ăn tối, buổi tối sẽ tìm tiếp.