" Lộ Na, ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao ta có thể nghe hiểu ngôn ngữ của các ngươi!" Đường Dật Tán thấy Lộ Na mãi không nói lời nào, có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, lại phát hiện trên mặt vị Đại tiểu thư này mang chút hưng phấn cùng chờ mong, cặp mắt màu nâu tựa hồ chứa đầy sao nhỏ, tay trái chống ma pháp trượng, ngón trỏ tay phải đang quấn mấy sợi tóc tím, không biết suy nghĩ cái gì.
" Cái này ư, ngươi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bọn ta bởi vì có quan hệ với ta, chính là hiệu quả khi kí khế ước với ma pháp sư, phàm là ma thú sau khi kí khế ước với ma pháp sư, đều có thể thông hiểu tất cả các ngôn ngữ mà ma pháp sư biết, nói cách khác, ta biết bao nhiêu ngôn ngữ, ngươi cũng nghe hiểu bấy nhiêu, bổn Đại tiểu thư rất là lợi hại đấy! Ngoài ngôn ngữ thiên giới, viễn cổ, địa ngục, long ngữ, cùng một số ít ngôn ngữ hiếm gặp, ta thông hiểu hơn mười loại ngôn ngữ đó! Sao nào, lợi hại chưa! " Lộ Na dứ dứ nắm tay, khoe khoang khả năng hiểu biết các loại ngôn ngữ của mình.
" Ách, quả thật lợi hại." Nghe vị tiểu thư được chính mình nhận định là nữ nhân kiều man này không ngờ lại hiểu hơn mười ngôn ngữ, Đường Dật Tán rút cuộc cũng vô pháp bảo trì trấn tĩnh, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn tuổi của nàng, hẳn chỉ khoảng 15,16 tuổi? Không thể tin được lại biết hơn mười loại ngôn ngữ, quả nhiên là thiên tài, bất quá, trí nhớ của ma pháp sư quả nhiên cường hãn nghịch thiên.
Một tay chống nạnh, Lộ na đắc ý cười, có thể khiến ma sủng này bội phục, đúng là một thành công lớn " Hắc hắc, cái đó là đương nhiên ! Bổn Đại tiểu thư chính là thiên tài mà."
" Còn nữa, Lộ Na, vì sao khi La Lỵ Tháp ngâm xướng chú ngữ ta nghe không hiểu?"
" Ách, ngu ngốc, nàng sử dụng ngôn ngữ viễn cổ, ta, ta không biết cái này."
" Vì sao?"
" Hỏi nhiều như vậy làm gì, làm tốt việc của ngươi là được rồi." Bất mãn hét lên với Đường Dật Tán một câu, Lộ Na lúc này mới cúi đầu, hung hăng cuốn chéo áo của mình, nhớ lại ngày đó, vì học ngôn ngữ viễn cổ, vị Đại tiểu thư của chúng ta đã nếm nhiều đau khổ, bất đắc dĩ chính là nàng không có thiên phú học ngôn ngữ viễn cổ, nói cách khác, nàng vĩnh viễn không có khả năng sử dụng ma pháp cường địa thời viễn cổ.....
Chuyển ánh mắt, nhìn thấy Lộ Na đang cúi đầu xé chéo áo của mình, xem ra mình tựa hồ hỏi vào chỗ đau của nàng, mỉm cười, ánh mắt lại chuyển về phía La Lỵ Tháp, lúc này nàng đang thực hiện một loại vũ đạo kì quái, trong miệng phát ra một ngôn ngữ khó hiểu, Đường Dật tán cam thấy vũ điệu kia có chút thần thánh, chẳng lẽ loại nghi thức này là điệu múa của tinh linh sao?
Trên thực tế, La Lỵ Tháp từ lúc bắt đầu đến bây giờ, đã ngâm xướng chú ngữ chừng hai phút, nhìn thấy cái này, Đường Dật Tán cảm thấy ma pháp tựa hồ cũng không tốt lắm, nghe nói vài cấm chú, cầm ngâm xướng chú ngữ một giờ? Nếu đang đọc mà sai thì sao? Xem ra ma pháp sư cũng không được đãng trí a.
Dưới thanh âm ngâm xướng của La Lỵ Tháp, dưới thân Bối Phỉ Mạc Tư đột ngột xuất hiện một ma pháp trận đường kính ba thước, ma pháp trận này từ một cái vòng tòn màu trắng tạo thành, trong đêm đen, bạch sắc quang mang tỏa ra một màn hào quang, nhìn qua có chút hơi thở thần thánh.
Nhấc chân trái lên một chút, đùi phải La Lỵ Tháp nhẹ rung lên, thân thể hơi chuyển động, hai tay thủ trước ngực, một chút nhũ bạch sắc quang mang từ hai lòng bàn tay toát ra, sau đó tạo thành một quang điểm, rót là bên tỏng ma pháp trận, ma lực rót vào khiến ma pháp trận bỗng nhiên sáng chói, một loại dao động truyền ra trong không khí, La Lỵ Tháp đang mở miệng ngâm xướng rút cuộc cũng ngừng lại, lẳng lặng đứng ở bên cạnh ma pháp trận, hai tay đặt trước ngực, đầu hơi cúi xuống, vài sợi tóc màu vàng từ sau lưng nàng vắt lên trước ngực, nhìn như đang thành kính cầu nguyện cái gì.
Lộ Na cũng buông ngón tay đang quấn vài lọn tóc kia, mắt nhìn chằm chằm La Lỵ Tháp, hiển nhiên cũng thập phần khẩn trương, mặc dù bọn họ không nói, Đường Dật Tán cũng biết, hiện tại tựa hồ là thời khắc quan trọng.
Đột nhiên, không khí chấn động ngày càng mạnh, vốn chấn động ngày càng mạnh, về sau lại có thêm một cỗ hơi thở thê lương từ xa xưa phả vào mặt, không khí trang nghiêm cùng thần thánh bỗng tăng lên mấy chục lần, giống như là đột nhiên bị một tồn tại không tên nào đó chú ý tới vậy.
La Lỵ Tháp cùng Lộ na biến sắc, hai người thành kính quỳ lạy, dập đầu xuống, hai tay chắp trước ngực, thập giọng cần nguyện.
Lẳng lặng nhìn tất cả, Đường Dật Tán có chút không rõ các nàng làm gì " Vì sao phải đột nhiên quỳ xuống?" Không đợi Đường Dật Tán nhận được câu trả lời, một cỗ áp bức đột nhiên xuất hiện, cơ hồ trong nháy mắt đem hắn ép xuống, muốn hắn quỳ lạy, hiện tại hắn rút cuộc đã hiểu hai người vì sao lại quỳ xuống, nhưng mà " Ta không quỳ! " gầm nhẹ một tiếng, Đường Dật Tán tập trung khí lực toàn thân, toàn bộ cơ thể căng lên, dùng hết sức lực chống đỡ cho cơ thể khỏi ngã xuống.
" Ta không quỳ, ta không quỳ! Ta từng hứa với nàng, cả đời này, không quỳ trước bất cứ kẻ nào..... không quỳ......"
" Nhưng mà, thân thể sao bỗng nặng nề như vậy? Sau giống như cân nặng tăng lên gấp đôi vậy? Chẳng lẽ, là do cái hơi thở thần thánh kia sao......."
Đường Dật Tán miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn ma pháp trận phía trước, lại phát hiện, vốn ở trên mặt đất, ma pháp trận đã bay lên không trung, một loại hơi thở xa xưa trang nghiêm chạm rãi từ bên trong phát ra, cảm giác thần thánh khiến cho người ta không tự chủ muốn quỳ bái, cảm nhận hơi thở thần thánh này.
" Ta không quỳ, không quỳ!!!" Nội tâm gào thét, khuôn mặt tuấn lãng của Đường Dật Tán tràn đầy dữ tợn, bởi vì dùng quá nhiều sức khiến toàn thân nổi gân xanh, nhìn qua có vẻ tà ác quỷ dị, dù là như thế, hai chân hắn đã bị cong xuống, hai tay đặt trên đùi, run rẩy kịch liệt, kháng cự với áp lực ngày càng lớn này.
" Ta không quỳ! Ta nói rồi ta không quỳ! Bất luận ngươi là ai, đừng nghĩ muốn làm ta quỳ xuống!!! " Hai mắt trợn tròn, Đường Dật Tán gắt gao nhìn chằm chằm cái ma pháp trận trên không trung, lúc này quang mang đã chói mắt hơn vừa rồi không biết bao nhiêu lần, chiếu rọi trong không gian, ở bên trong Vân Mộng sâm lâm này, vô cùng rực rỡ, vị trí xa mười dặm cũng có thể nhìn rõ.
Vài lần hô hấp, Đường Dật Tán đã đổ mồ hôi ướt đẫm, nhìn qua giống như vừa được vớt từ dưới sông lên, xương cốt trong cơ thể không chịu được kêu lên lách cách, ngực bỗng thấy buồn nôn, một cỗ đau đớn như kim châm truyền tới địa não, tim cũng dường như ngừng đập.
Cảm giác thân thể mình ngày càng không chịu được cái áp lực kia, giống như thân thể mình không còn huyết nhục, ý thức dần mơ hồ, một loại lòng tự trọng mãnh liệt dâng lên, ta muốn đứng thẳng, ta không quỳ trước bất kì kẻ nào, ta phải đứng lên.........
Trong đầu từng đợt đau đớn khó hiểu dâng lên, trong mắt lại hiện lên tình cảnh năm xưa, ô tô, phòng ở, giường bệnh, bàn tay tái nhợt vô lực.........
" Oanh! " Một tiếng nổ vang lên trong đầu, sau đó, một cỗ lực lương quen thuộc dâng lên trong đầu, nhanh chóng tỏa ra toàn thân, một tia cảm giác mát mẻ, cỗ chấn động nhè nhẹ kia, còn ánh mắt hàn ý lạnh như băng, trong nháy mắt khiến cho Đường Dật tán thanh tỉnh lại, trong mắt lóe lên một tia quang mang màu bạc, sau đó dần lan ra, chiếm cứ toàn bộ đồng tử.
Đường Dật Tán ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn ma pháp trận, đôi mắt không chút cảm tình, lạnh lùng như người máy.
" Ta không quỳ, cho dù ngươi có là thứ được gọi là thần đi nữa! " Thanh âm lạnh băng chậm rãi phun ra từ trong miệng, đôi môi trắng nhợt mang theo chút huyết sắc, chiếc lưng vốn đang còng xuống chậm rãi nhưng kiên định đứng thẳng lên.