
18-09-2010, 07:20 PM
|
 |
Trai Không Dê Gái Không Yêu
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 1,146
Thời gian online: 2552074
Thanks: 3,841
Thanked 20,263 Times in 926 Posts
|
|
Cuồng Nộ
Quyển 1: Bangkok! Đàn bà, ma túy và máu.
Chương 1: Hành trình bắt đầu (Thượng)
Tác Giả: trouble
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tại một thành phố nào đó thuộc lãnh thổ Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập. Nhiệt độ trong tháng này đã đạt mức cao nhất trong hơn 20 năm trở lại đây. Nếu còn là ‘con người’ thì tốt hơn hết là nên ở trong nhà, ngoại trừ lạc đà ra thì tuyệt nhiên không có một loài động vật nào có khả năng tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời nơi đây.
…
“Judas! Đừng nói với ta là ngươi lại ra ngoài nữa chứ.”
Mười Hai hỏi người bạn đồng hành của mình bằng một chất giọng khinh miệt. Hắn và gã ta đã đến Trung Đông hơn 1 tháng nay nhưng hầu như ngày nào tay này cũng đều ra ngoài kiếm những cô gái bán dâm ở đây để thỏa mãn dục tính. Dù rằng Mười Hai không có quyền quản người khác, vả lại hắn cũng là đàn ông. Nhưng ngày nào cũng như vậy thì có lẽ là hơi quá tay rồi…
Judas đang đứng trước gương, vuốt tóc rồi lại vội chỉnh trang bộ giáo phục. Gã có một gương mặt ưa nhìn, mái tóc nâu cùng bộ râu quai nón khá là bắt mắt. Nhưng một linh mục mà ra ngoài kiếm gái thì quả là hơi có chút mất hình tượng.
“Gái Trung Đông đẹp lắm. Ngươi đi không?”
“Cho xin đi, 100 dặm quanh đây tìm không ra một cái bao cao su. Có muốn chết cũng đừng lôi kéo người khác chứ.”
“Ta biết… ta biết… ngươi lúc nào cũng chỉ mơ tưởng đến con mèo cái tóc vàng kia thôi. Đàn ông thì phong lưu một chút cũng có sao.”
Mười Hai sắc mặt chợt nghiêm trọng, hắn trầm giọng hăm dọa: “Nếu còn ăn nói kiểu đấy thì đừng trách tao.”
“Nghe cho rõ đây Mười Hai! Đừng quên tao là giám quan của mày. Đừng nghĩ rằng mày mạnh hơn tao.”
“Judas! Mặc kệ mày có là Giáo Hoàng đi chăng nữa thì tao vẫn sẽ bắn nát sọ mày ra. Cho dù là khi mày ngủ, mày ăn hay thậm chí là đi ngoài, tao vẫn sẽ ra tay. Nhắc cho mày nhớ một lần nữa, Jean không phải thứ con gái có thể để cho mày đem ra đùa cợt.”
Nói thì chậm nhưng hành động thì lại rất nhanh, Mười Hai đã sớm lôi ra một khẩu Desert Eagle mà nhắm vào đầu Judas.
“Thôi được, tao xin lỗi.”
Dứt lời thì gã đã nhanh chóng lẩn đi, vẻ mặt dường như có chút biến sắc. Hắn biết rõ Mười Hai là ai và hắn cũng biết rõ thân phận của chính mình.
Mười Hai cởi trần và chỉ mặc độc một cái quần tây mà ngả người trên chiếc ghế sofa nóng bỏng. Hắn thầm rủa tên Judas chết dịch vì đã dám đem cô ấy ra để đùa cợt, nhưng như vậy thì càng làm hắn thêm nhớ nhung bội phần.
Nàng mang một gương mặt hoàn mỹ, đôi mắt xanh ngọc biếc càng làm nổi bật thêm những đường nét thanh tao ấy. Mái tóc vàng óng ánh được cắt ngang qua một cách lôi thôi rồi để vậy nhưng lại vô tình tạo ra một nét rất cá tính.
Nàng không có tên nên Mười Hai gọi nàng là Jean. Thế rồi chẳng biết từ khi nào mà cô nàng cũng tự gọi mình là Jean.
Nghĩ ngợi lung tung làm hắn dần chìm vào giấc ngủ. Mông lung và có chút gì lâng lâng.
Trải qua một quãng thời gian bao lâu không biết, hắn chợt giật mình bật dậy, cảm giác như thân thể đang hiện hữu này đã chẳng phải là của mình. Trong phòng lúc này càng lúc càng dày đặc những khói.
“Mẹ kiếp! Tao đã bảo là đừng có hút cần sa trong phòng mà Judas.”
Tiếng của Judas vọng lại từ trong phòng: “Thằng ngu! Vừa chơi gái vừa hút cần sa mới thực sự là thống khoái a.”
Mười Hai vớ đại một cái áo sơ mi đang treo trên tường mà đi thẳng một mạch ra ngoài. Bỏ lại sau lưng những thanh âm dâm loạn, những tiếng thở dồn dập và mùi cần sa nồng đậm ở trong phòng. Bộ óc của hắn lúc này chỉ toàn những suy nghĩ tạp nham.
…
Gục đầu trên quầy bar, Mười Hai chìm đắm trong men rượu và tiếng nhạc xập xình. Thành phố khi về đêm quả là một thế giới khác, không còn ánh nắng mặt trời và sức nóng kinh khủng. Một thiên đường cho những tay ăn chơi.
“Cigar chứ? Người anh em!”
Chợt bị quấy rầy bởi một tay khách vãn lai. Có lẽ gã này đã sớm chú ý đến Mười Hai bởi cái bộ dạng nát rượu này.
Hắn tỏ vẻ ngái ngủ hỏi: “Hàng chợ à?”
“Không không, tớ là dân sành điệu. Không chơi hàng chợ.”
“Bao nhiêu?”
“Một gói 120$.”
“Mua nhiều có giảm không?”
Gã cười tít mắt: “Còn tùy vào số lượng.”
Mười Hai cùng tay này rời khỏi quán bar, họ lẩn vào trong đám đông và dần mất hút sau con hẻm.
“Báo cáo đi.”
“Giáo Hoàng cho triệu tập ngài và Judas về.”
“Còn gì nữa không?”
“Vatican bị tập kích, The Church lần đầu tiên thất thủ…”
Mười Hai nôn nóng: “Ta không hỏi mấy chuyện đó. Dù cho lão Giáo Hoàng có băng hà đi chăng nữa ta cũng chẳng động tâm. Tình hình của Jean như thế nào rồi.”
Gã băn khoăn: “Jean?”
“Ý ta là những Thừa Hành Giả (Burial Agency).”
“Sao ngài lại hỏi về những người đó?”
“Rốt cuộc có nói hay không?”
“Việc này tôi cũng không rõ. Có lẽ Giáo Hoàng đã sớm điều động họ đến khu vực Đông Nam Á.”
“Đông Nam Á?”
Gã gật đầu quả quyết: “Phải! Nghe nói là để truy lùng phản đồ và càn quét dị giáo.”
Nhắc đến Đông Nam Á, Mười Hai lại có chút gì nhớ nhung. Nơi đó có một đất nước vốn được xem như là quê nhà của hắn, là nơi mà cha mẹ hắn đã sớm hôm hương khói. Hắn nhớ mọi thứ thuộc về nơi đó, hắn rất muốn khóc nhưng tuyến lệ của hắn giờ đây đã hoàn toàn bất lực.
Mười Hai tên thật là Ryan Nguyễn, khi còn ở Việt Nam thì hắn tên là Nguyễn Khải. Một thanh niên đã tự đánh mất chính mình và lao vào vòng xoáy vô tận của những cuộc chiến sống còn.
Tất cả cũng chỉ vì cô ấy.
|