Cuối mùa thu, hoàng hôn, Diệp Phong đứng ở trên đỉnh Hoàng sơn thuộc dãy núi Thiên Đô Phong, ánh mắt mê mẩn ngắm nhìn những áng mây phiêu du trước mặt, cảnh quan này thật tráng lệ.
Hoàng sơn, thế núi cao dựng đứng, quang cảnh chung quanh tú lệ nổi tiếng cả trong và ngoài nước, kỳ tùng, quái thạch, biển mây, ôn tuyền, được người ta gọi là “tứ tuyệt” của Hoàng sơn. Lúc này Diệp Phong quan sát, đúng là biển mây một trong tứ tuyệt phong cảnh tại Hoàng sơn này.
Trước mắt, mây trôi lững lờ, quang cảnh mờ mịt sương khói, vô số các đỉnh núi ẩn hiện trong mây giống như những hòn tiểu đảo trồi lên khỏi mặt biển, dưới ánh trời chiều soi rọi, đám mây tựa như một dải gấm vóc hoa lệ, đẹp không chịu nổi.
“Đúng là rất đẹp!” Diệp Phong chắp hai tay sau lưng, nghĩ đến ngắm cảnh đã đủ rồi! Mà lúc này bên cạnh của Diệp Phong vẫn còn rất nhiều du khách, vẻ mặt cũng say mê như hắn, “Ta rốt cuộc cũng đi tới Hoàng sơn, cuộc đời này, sống cũng cảm thấy không uổng.”
Diệp Phong cố gắng kìm nén nỗi kích động trong lòng, quả thật muốn hét lớn lên mấy tiếng, để phát tiết cùng với phong cảnh nơi đây. Bất quá cũng chỉ là nghĩ trong đầu, hắn đương nhiên không có làm như vậy. Bởi vì trong con mắt của người khác, hắn đúng thật là một vị mỹ nam tử, cử chỉ phong độ tao nhã a. Nếu làm như vậy, chẳng phải là mất đi phong độ của bản thân sao? Đặc biệt, bên cạnh hắn còn có mấy người, mấy vị nữ du khách đang liếc nhìn hắn, cho nên hắn lại càng không thể làm như vậy.
Điều làm cho Diệp Phong nuối tiếc nhất, chính là, cảnh đẹp trước mặt là như thế, nhưng nữ nhân mình yêu mến nhất, Lưu Yên lại không có ở bên cạnh mình lúc này, cùng nhau thưởng thức phong cảnh. “Ah! Chung quy là lúc nào nàng cũng bận rộn, một người phụ nữ mạnh mẽ a.” Trong lòng Diệp Phong thầm thở dài một tiếng. Nghĩ tới Lưu Yên, khoé miệng Diệp Phong không khỏi hiện ra một tia mỉm cười.
Một lần tình cờ cùng Lưu Yên gặp mặt tại thư viện, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Lưu Yên là một người phụ nữ có chủ kiến, bề ngoài trông phi thường xinh đẹp, động lòng người, dáng người cao gầy, khí chất văn nhã nhưng lại đan xen một chút anh hùng khí khái. Tính cách của nàng rất kiên cường, học thức uyên bác, đối với mọi chuyện đều có cách nhìn nhận độc đáo của riêng bản thân mình, mà nàng lại văn võ song toàn.
Kỳ thật, thì Diệp Phong cũng không phải như người bình thường. Từ nhỏ hắn là một cô nhi, thân thế không rõ, được nghĩa phụ đưa về nuôi dưỡng khôn lớn.
Nghĩa phụ hắn là giáo sư của một trường đại học, còn có một cái thân phận khác mà mọi người không biết--- Tục gia đệ tử Thiếu Lâm. Kiến thức của nghĩa phụ vô cùng uyên bác, ngoại trừ các tri thức hiện đại, còn tinh thông võ thuật Thiếu Lâm cùng một số các môn phái khác. Nghĩa phụ từ nhỏ đối với Diệp Phong đã vô cùng nghiêm khắc, Đông luyện tam cửu, Hạ luyện tam phục, bắt hắn luyện tập đủ các loại bản lĩnh. Từ nhỏ Diệp Phong đã theo nghĩa phụ khổ luyện các loại công phu, trời không phụ lòng người, đến năm Diệp Phong hai mươi tuổi thì đã có thể nói là trên thông thiên văn dưới tường địa lí, cầm kỳ thư hoạ, tinh thông các loại võ nghệ.
Đối với Diệp Phong mà nói thì Lưu Yên cũng vô cùng thần bí, trên người của nàng có rất nhiều huyền bí, khiến cho người khác nhìn không ra. Nói thí dụ như, có một lần, Diệp Phong trong lúc cùng Lưu Yên cười đùa huyên náo, vô tình quá trớn động võ, kết quả năm chiêu Diệp Phong đã bị nàng đánh ngã, điều này khiến cho Diệp Phong giật mình không thôi.
Sau sự việc đó, Diệp Phong đã hỏi Lưu Yên, nàng biết võ công từ khi nào, Lưu Yên chỉ hé miệng cười không ngừng. Diệp Phong cũng không muốn truy vấn, ai không có bí mật riêng tư đây? Chỉ cần nàng thật tâm yêu thương mình là tốt rồi.
Lưu Yên là một người phụ nữ ưu tú, nhưng về cuộc sống tình cảm, nàng lại là một con người có tính cách truyền thống. Tưởng tượng nàng là một người con gái xinh đẹp như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều nam nhân theo đuổi, nhưng thời gian nàng cùng Diệp Phong, nàng vẫn còn là một xử nữ, điều này làm cho Diệp Phong vô cùng trân trọng. Theo thời gian trôi qua, tình cảm giữa hai người càng thêm sâu nặng, hai người bọn họ đều hiểu, bản thân mình không thể sống được nếu thiếu đối phương.
“Sang năm, ta phải cầu hôn nàng! Đỡ phải bị một vài gã nam nhân nhàm chán, luôn lấy lý do “nữ nhân chưa lập gia đình, ai cũng có quyền lợi theo đuổi” để tiếp cận nàng, nhìn thật phiền lòng. Khi kết hôn, còn có pháp luật bảo hộ, bọn chúng không thể tiếp cận quấy rối nữa.”
Diệp Phong đưa mắt nhìn về quang cảnh biển mây mỹ lệ, cuối cùng hạ quyết định này.
Hắn quay người sang bên cạnh, đối với một cô gái luôn chăm chú nhìn trộm hắn, nhoẻn miệng cười, cô gái kia vội vàng quay đầu đi, trên mặt xuất hiện một mảnh đỏ ửng. Trong lòng Diệp Phong không khỏi cười thầm, đúng lúc này, chợt nghe thấy một thanh âm của du khách ở phía sau kêu lên: “Nhìn kìa, đó là cái gì?” Thanh âm vô cùng kinh hãi.
Ngay sau đó, các vị du khách đứng bên cạnh Diệp Phong liên tục kêu lên: “Trời, đó là cái gì? Trời ạ! Chạy mau!”
Diệp Phong lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: “Làm sao vậy?” Quay đầu lại, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã cảm thấy một đạo kim quang vô cùng chói mắt phóng về phía hắn, mãnh liệt tới mức, hắn không tài nào mở mắt ra được.
Ngay sau đó, Diệp Phong đã cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình nào đó, nhẹ nhàng trút lên người hắn, không đợi cho Diệp Phong kịp phản ứng, cỗ năng lượng này đã đẩy hắn xuống bờ vực sâu vạn trượng….
* * *
Cũng không biết trải qua bao nhiêu thời gian, tri giác của Diệp Phong mới dần dần hồi phục.
Thật là khó chịu, Diệp Phong chỉ cảm thấy da thịt toàn thân muốn nứt toạc, hắn muốn há mồm kêu đau nhưng lại không phát ra tiếng. Tiếp theo, hắn cảm giác như có một đôi bàn tay đè lên ngực mình, Diệp Phong muốn nhìn xem là ai, nhưng lúc này, ngay cả chớp mắt cũng không có một chút sức lực.
“Oa!” Diệp Phong nhịn không được nôn mửa liên tục, “Tốt lắm, không có việc gì.” Một thanh âm phấn khởi nói.
Sao lại thế này? Diệp Phong nghi hoặc, lại chìm vào hôn mê.
Lúc này đây, rốt cuộc Diệp Phong cũng có thể chống đỡ mở được hai mí mắt, trước mặt mơ hồ xuất hiện một bóng thân ảnh. Hắn dùng hết lực lượng toàn thân, mở to hai mắt.
Đây là một gian tiểu thất sơ sài, trên tường còn treo một mảnh áo tơi cùng dụng cụ đánh cá, chính mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong gian nhà tranh, một người nam nhân đang quay lưng về phía hắn, cặm cụi làm chuyện gì đó. Diệp Phong nghi hoặc đánh giá tất cả chuyện này, trong lòng dâng lên một loại cảm giác lạ lẫm, muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra.
“Ta đang ở nơi nào đây?” Diệp Phong giãy dụa muốn đứng lên.
Hắn vừa định cử động, người nam nhân kia phát hiện, liền đi tới.
“Công tử, ngươi đã tỉnh?” Người nam nhân kia xoay người lại, hớn hở nói, nguyên lai là một lão nhân.
“ Ngài….”
Diệp Phong kinh ngạc nhìn ông cụ già, chỉ thấy hắn ước chừng năm sáu chục tuổi, thân hình cao lớn, râu tóc hoa râm, mặc một bộ quần áo mà Diệp Phong chưa bao giờ thấy qua, trong lòng Diệp Phong chợt động, quần áo này cùng với trang phục cổ đại Hán phục ở trên ti vi rất giống nhau.
Trời ạ, chuyện gì xảy ra? Mình tại sao lại ở đây?
Đột nhiên, linh quang trong đầu Diệp Phong chợt loé lên, hắn nghĩ tới! Ngày đó mình ở trên Thiên Đô Phong, bỗng dưng bị một đạo kim quang kỳ dị hất xuống vực sâu vạn trượng, ngay khi tưởng cầm chắc cái chết trong tay, thì cỗ lực lượng kỳ dị đó lại dẫn dắt hắn rơi vào một không gian kỳ quái, tiếp theo chính mình liền mất đi ý thức. Cho đến khi hắn tỉnh lại, bản thân đã ở trong này.
“ Kim quang kia là …” Trong lòng Diệp Phong phát lạnh, không khỏi sinh ra một chút cảm giác hoảng sợ.
Hắn dò hỏi: “Lão tiên sinh, là ngài đã cứu ta sao? Đây là đâu?”
“Lão tiên sinh?”
Trên gương mặt già nua của lão nhân xuất hiện một tia mờ mịt, hiển nhiên là đối với cách xưng hô của Diệp Phong cảm thấy kinh dị, lập tức liền ha ha cười, nói: “Hôm kia ta đánh cá ngoài hồ, nhìn thấy công tử đang trôi nổi trong nước, ta liền đem công tử vớt lên!”
Thanh âm của lão nhân là một loại khẩu âm rất lạ, tuy nhiên cũng là hán ngữ, Diệp Phong nghe vẫn hiểu được. Còn lão nhân kia rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc đối với khẩu âm của Diệp Phong, không đánh giá được hắn là người từ địa phương nào.
“ Trôi nổi ở trong nước?”
Diệp Phong thầm nghĩ: “Bên dưới Thiên Đô Phong cũng không có ao hồ gì a, chẳng lẽ đây là Thái Bình hồ ở vùng phụ cận ? Nhưng mình như thế nào lại rơi xuống Thái Bình hồ đây? Nguyên nhân có phải là do đạo kim quang kia không?
Trong lòng của hắn tràn đầy nghi hoặc, cảm thấy đầu óc của mình quay cuồng, chết lặng.
Hắn hỏi: “Xin hỏi đây là địa phương nào?”
Lão nhân cười nói: “Công tử phải chăng không phải là người ở đây, đây chính là Ngọc Nguyệt hồ vùng Ngọc Nguyệt Phủ!”
Tim Diệp Phong như co thắt lại, “Ngọc Nguyệt hồ? Ngọc Nguyệt Phủ là địa phương nào?” Diệp Phong suy nghĩ cách nào cũng không nhớ ra, hai cái địa phương này là ở nơi nào, Trung Quốc có địa phương gọi là Ngọc Nguyệt Phủ, Ngọc Nguyệt hồ hay sao?
Hắn mang tia hi vọng cuối cùng, hỏi lại một lần: “ Xin hỏi, nơi này thuộc về quốc gia nào? Có phải … Trung Quốc hay không?”
“ Trung Quốc?”
Lão nhân càng kinh ngạc hơn, nghi hoặc nói: “Trung quốc là địa phương nào? Nơi này là Đại Nguyệt quốc…”
Trải qua một đàm đạo cùng chính mình tự phân tích tình huống. Cuối cùng, Diệp Phong không thể không thừa nhận, hạ kết luận: thì ra nơi này không phải là thế giới của mình, nơi này không phải là địa cầu a!
Ngay khi hiểu được điểm này, Diệp Phong sợ ngây người! Hắn không bao giờ nghĩ tới chính bản thân mình không ngờ lại bị một đạo kim quang từ trên trời đánh xuống, trong lòng hắn cuồng hải ba đào, hắn ngơ ngẩn chết lặng. Đột nhiên, giọng nói, dáng điệu, vẻ mặt tươi cười của Lưu Yên cùng nghĩa phụ trào lên trong lòng hắn. Diệp Phong chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn như tê tâm liệt phế: “Không, ta không thể ở lại đây, ta phải về nhà, ta phải về nhà cùng Yên kết hôn….”
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, khiến cho lão nhân kinh ngạc nhìn hắn.
Cuối cùng, Diệp Phong lại chìm vào trong hôn mê…..