Tất cả mọi người đều bị nhan sắc mỹ lệ của thiếu nữ này hấp dẫn, thậm chí có không ít kẻ thì thầm với nhau, trầm trồ tán thưởng.
Đại hán tóc rễ ngô, thấy phản ứng của mọi người, rất là vừa lòng. “Ha ha” cười, cất cao giọng nói: “Chư vị, ưu điểm của các mỹ nữ Xuân Thuỷ quốc thì mọi người đều biết, đều hiểu rõ ràng, các nàng chẳng những xinh đẹp như hoa, hơn nữa ca múa đều giỏi, đa tài đa nghệ, mà mỹ nữ trước mặt các vị kia, còn là tuyệt sắc trong tuyệt sắc.”
“ Bổn lầu phải mất một khoản tiền lớn mới có thể đưa được nàng từ Xuân Thuỷ quốc đến đây, đã tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, đảm bảo khiến cho mọi người hài lòng. Đặc biệt, nàng vẫn còn giữ được tấm thân xử nữ, cơ hội tốt ngay tại trước mắt, không nên bỏ qua, được rồi! Hiện tại bắt đầu đấu giá, khởi điểm là một trăm lượng bạc!”
Dưới khán đài, thanh âm ra giá của mọi người sôi nổi vang lên, đặc biệt là những vị khách ngồi ở bàn thượng toạ kia, giá cả nhanh chóng tăng vọt. Diệp Phong nghiến răng “ken két”, cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, khó chịu không thể thốt nên lời.
Trên đài, nữ tử kia mị nhãn đã ngấn lệ, quét mắt về phía dưới khán đài một cái, ánh mắt của nàng vô tình liếc tới Diệp Phong, không khỏi ngẩn ngơ, trong ánh mắt toát ra mấy phần xấu hổ, nhịn không được nhẹ nhàng cúi đầu. Nhưng ngay lập tức lại ngẩng đầu, một đôi nhãn cầu tròn xoe chăm chú nhìn vào Diệp Phong, thần thái trong mắt kì dị, trên khuôn mặt trắng nõn thản nhiên xuất hiện một mảnh đỏ ửng. Diệp Phong cũng dừng ở thiếu nữ này, trong lòng máu huyết sôi trào, tâm tư xoay chuyển rất nhanh, tính toán như thế nào mới có thể giải cứu được nữ tử này ra khỏi đây.
Dưới khán đài, giá cả đã tăng lên tới ba trăm lượng bạc, lúc này một vị khách nhân trong đám bàn thượng toạ, thần tình dữ tợn, mí mắt nhỏ hẹp, tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, mặc một chiếc trường bào màu lam, dáng vẻ bệ vệ hét lớn: “ Ta trả sáu trăm hai mươi lượng!”
Mọi người không khỏi yên tĩnh trở lại.
Trên đài, đại hán kia mừng rỡ: “Được! Lý đại gia ra giá sáu trăm hai mươi lượng! Có vị khách nhân nào trả cao hơn giá này không? Có hay không….”
“ Sáu trăm hai lần thứ nhất….”
Diệp Phong đang nghiến răng nghiến lợi “ken két”, thì nghe thấy mấy gã hán tử bên cạnh lại gần nhau thì thầm, một gã nói: “Mẹ nó, xem ra Lý Hổ lại được vui vẻ rồi. Cái tên gia hoả này thích nhất là ngược đãi tra tấn xử nữ, mấy năm nay, nữ tử trong thành bị hắn hại chết vô số kể. Thiếu nữ này tinh khiết đáng yêu như thế, nếu bị hắn mua được thì thật thương cảm a!”
Một gã hán tử khác, lại nói: “Con mẹ nó! Người ta có tiền, chúng ta đâu có cách nào khác?”
Gã Lý Hổ “hắc hắc” cười, tròng mắt hiện ra quang mang kì dị nhìn về phía thiếu nữ kia, ánh mắt lướt dần trên thân thể, giống như hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Nữ tử kia lộ ra thần tình hoảng sợ muốn chết, ác danh của Lý Hổ nàng đã từng nghe qua, sợ tới mức toàn thân run rẩy, đôi mắt to tròn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phong, tràn đầy vẻ van xin giúp đỡ.
Trong lòng của Diệp Phong dâng lên một cỗ nhiệt huyết, thầm nghĩ đã không có tiền mua, vậy thì chỉ có thể cướp đoạt, hắn nhất định không cho phép thiếu nữ có bộ dạng giống người yêu của hắn bị người khác chà đạp.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, hướng thiếu nữ kia gật đầu mỉm cười, đồng thời trong lòng cũng đang tính toán thời cơ, đem thiếu nữ kia đoạt lấy và đi ra khỏi đây. Đối với thân thủ của mình, Diệp Phong rất có tự tin. Thiếu nữ kia giống như đã hiểu được ý tứ của hắn, trên mặt hơi đỏ lên, nhịn không được nở ra một nụ cười vui mừng, liếc mắt nhìn hắn một cái, thẹn thùng cúi đầu.
Lúc này, Diệp Phong cảm giác như có một ánh mắt sắc bén đang gắt gao nhìn mình. Ánh mắt đó chính là của Lý Hổ, hắn tỉ mỉ quan sát Diệp Phong, quang mang trong mắt loé lên, thần sắc âm độc. Diệp Phong vẫn bình thản, mỉm cười, quay đầu tìm chủ nhân của ánh mắt đó, thì lại không phát hiện ra dị trạng gì, trong lòng không khỏi cảm thấy quái lạ.
Trên đài, đại hán kia hưng phấn hô lớn: “sáu trăm hai lần hai, sáu trăm hai ….”
Bỗng dưng, một thanh âm sang sảng từ phía đám thượng khách đang ngồi kia truyền đến: “Chủ nhân nhà ta, ra giá một ngàn lượng bạch ngân!”
Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ. Trong lòng Diệp Phong không khỏi máy động, hướng theo phương vị của thanh âm đó nhìn lại. Chỉ thấy một gã đại hán lưng đeo trường kiếm giơ tay lên đối với vị hán tử tóc râu ngô. Bên cạnh người này còn có ba gã hán tử khác, phong cách ăn mặc tương tự nhau. Khiến cho Diệp Phong cảm thấy kinh ngạc chính là diện mạo của bốn người này giống nhau như đúc, đúng là huynh đệ song sinh. Từ khí độ của bốn người, hiển nhiên có thể đoán được thân thủ của họ cũng rất bất phàm.
Bốn người giống như “chúng tinh củng nguyệt”, vây quanh một chiếc tràng kỷ được điêu khắc tinh xảo, ngồi ở trước bàn là một vị nữ tử cực kì diễm lệ. Cảm giác như thấy được ánh mắt của Diệp Phong đang nhìn, nàng ta cũng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lại hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, khinh thường.
Diệp Phong nhìn thấy dung nhan của vị nữ tử, không khỏi nổi lên một trận cảm giác kinh diễm.
Chỉ thấy niên kỷ của nàng ta ước chừng hai mươi hai mươi ba tuổi, mi mục như vẽ, làn da sáng mịn, mái tóc trên đầu uốn cong lộ ra hai chiếc khuyên tai tinh xảo bằng ngọc thạch. Đôi mắt đen nhánh thâm thuý như muốn câu hồn đoạt phách, mỵ quang dụ hoặc, nhưng thần thái trong ánh mắt đó lạnh lùng như băng, khiến cho kẻ khác không dám tới gần.
Bờ hông của nàng thon gọn cùng sống lưng thẳng tắp, những đường cong ma quỷ rõ ràng rành mạch. Một thân y trang cẩm hoa, trên y trang có thêu một đám mây màu xanh nhạt, càng làm nổi bật nên nét đẹp cùng khí chất quý phái của nàng ta, nhìn từ bề ngoài cho thấy địa vị thân phận của nàng ta không phải là loại người tầm thường.
Cảm nhận được ánh mắt tiết độc trong mắt nàng, Diệp Phong đồng thời vừa kinh diễm, cũng vừa cảm thấy mặc danh kì diệu, trong lòng bỗng nhiên tụt hứng, có chút buồn bực. Bất quá, sắc mặt của hắn vẫn biểu lộ bình thản, quay đầu chuyển hướng lên đài. Bên tai lại truyền đến thanh âm rì rầm của mấy người bên cạnh, có gã nói:
“Mẹ nói, hôm nay thật là có ý tứ, ngay cả Lý Âm cũng muốn góp vui!”
“ Ta kháo! Nghe nói Lý Âm này ưa chuộng cả hai loại khẩu vị, vừa chơi cùng tuấn nam vừa đùa cả mỹ nữ. Xem ra, có vẻ như nàng đã vừa ý thiếu nữ kia rồi!”
Gã còn lại, yếu bóng vía nhỏ giọng che miệng nói: “Hai vị huynh đài, nói nhỏ giọng xuống một chút, lỡ bị Lý đại nhân nghe được thì nguy to!”
Vài người đồng thời hướng phương vị của Lý Âm kia nhìn lại, trong mắt nổi lên thần thái hoảng sợ, thanh âm lập tức nhỏ xuống rất nhiều.
Dừng lại chốc lát, một người nhịn không được, nói: “Ài, cô nàng này rơi vào trong tay Lý đại nhân, so với Lý Hổ cũng không kém hơn bao nhiêu. Lý đại nhân thường xuyên sinh hoạt phóng đãng, lại có một cái thói xấu khác …. Hắc hắc, nữ nhân thích chơi nữ nhân, Dương huynh, ngươi đã chứng kiến bao giờ chưa? Không bằng đêm nay, hai ta đi tới Xuân Hoa Lâu tìm mấy nữ nhân, cũng bắt họ chơi đùa như vậy, thấy thế nào?”
Cả đám dâm dật “ha ha” cười rộ lên.
Lọt vào tai Diệp Phong, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một trận cảm giác vừa buồn cười vừa buồn bực. Đồng thời cũng kính nể uy danh cô nàng Lý Âm kia…. Thời đại này, nam quyền chính là cao nhất, còn hiếm lạ như Lý Âm, thì cũng coi như độc nhất vô nhị.
Lý Hổ kia nửa đường gặp phải Trình Giảo Kim từ đâu xông ra chém giết, hai mắt không khỏi toát ra một tia âm độc. Nhưng thấy đối thủ là Lý Âm, sửng sốt nửa ngày, do dự suy ngẫm, trong mắt dần dần hiện ra một tia sợ hãi, không dám dây dưa thêm. Lý Âm kiêu căng liếc mắt nhìn Lý Hổ một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ tự mãn.
Cuối cùng, Lý Âm với giá một ngàn lượng bạch ngân đã thu được mỹ nhân về tay. Thiếu nữ kia bị dẫn đến trước mặt Lý Âm, Lý Âm ngắm nhìn đánh giá.. từ …trên xuống dưới…..thần thái giống như cảm thấy rất hài lòng. Thiếu nữ kia thấy thế, dùng ánh mắt lo lắng liếc nhìn Diệp Phong. Đồng thời, Lý Âm cũng khẽ nhìn về phía Diệp Phong, cúi đầu nhỏ giọng ra lệnh cho một tuỳ tùng ở bên cạnh, ngay sau đó, Lý Âm cùng đám hán tử hộ vệ liền mang thiếu nữ kia đi ra bên ngoài.
Diệp Phong khẩn trương đuổi theo, vội vàng đi ra ngoài, nhưng dòng người chen lấn xô đẩy nhau, chờ đến khi hắn ra đến cửa, Lý Âm cùng người liên quan đã không còn thấy bóng dáng.
* * *
Trong lòng Diệp Phong nóng như lửa đốt, ngó nghiêng tìm kiếm khắp mọi nơi xung quanh. Bên ngoài, bóng cây lắc lư, dòng người trên quảng trường vẫn nhộn nhịp như cũ, làm cách nào để có thể tìm thấy được nàng?
Diệp Phong sốt ruột tìm kiếm mấy vòng chung quanh quảng trường, nhưng dòng người đông đúc, làm sao có thể nhìn thấy được hình bóng mảnh mai của nàng? Không quen thổ địa, trời đất mênh mông rộng lớn, đi đầu tìm đây? Mọi người chung quanh thấy Diệp Phong chạy tới chạy lui, nhịn không được tò mò nhìn hắn vài lần.
Cuối cùng, Diệp Phong thẫn thờ ngẩn ngơ đứng lặng một chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát. Nội tâm không tự chủ được, hình bóng của vị thiếu nữ kia lại hiện lên trong đầu hắn.
“ Trên đời lại có người giống người như vậy sao!”
Diệp Phong thở dài một cái. Nhìn thấy nàng, tựa hồ như được chứng kiến Lưu Yên đứng tại trước mặt mình. Hắn thẫn thờ trong chốc lát, rồi lững thững bước đi một cách vô ý thức.
Đi lại gần quảng trường thì bên tai bỗng dưng có một thanh âm nam nhân sang sảng truyền đến.
“Công tử, xin dừng bước!”
Diệp Phong chấn động dừng bước lại, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy một vị đại hán từ trong một con hẻm bên cạnh quảng trường bước ra, đúng là một trong mấy vị tuỳ tùng của Lý Âm.
Đột nhiên, trong lòng của Diệp Phong nhảy dựng lên, tiếp theo, nhìn thấy sau lưng vị đại hán có thêm một đám người lần lượt bước ra, đám người kia, mỗi một vị đều cao lớn dũng mãnh, lưng đeo binh khí, uy phong lẫm liệt, khoảng chừng mười mấy người, tiền hô hậu ủng chớp mắt đã đi tới. Một cỗ nhuệ khí bừng bừng bức tới.
Mọi người đi đường xung quanh Diệp Phong đều lộ ra thần tình hoảng sợ, vội vàng cúi đầu quỳ lạy, không khí ồn ào trên quảng trường bắt đầu chậm rãi yên tĩnh trở lại. Diệp Phong hướng mắt nhìn đi, chỉ thấy vị đại nhân được một đám quân lính vây xung quanh kia, không phải nữ tử Lý Âm diễm lệ thì là ai?
Nhìn cả đám người quỳ lạy ở trên đường, trong lòng Diệp Phong bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, sớm đã nghe qua Lý đại gia nói, Đại Nguyệt quốc đẳng cấp phân chia rất sâm nghiêm. Nhưng là, đám người kia vì sao lại quỳ lạy, chẳng lẽ Lý Âm là đại quan triều đình sao? Sau đó, lại chần chừ không biết mình có nên bái lạy như vậy không, bởi vì hiện tại chính bản thân mình cũng đang ăn mặc như dân chúng trong thành.
Chính là dòng suy nghĩ của Diệp Phong nhanh chóng bị cắt đứt, tinh thần của hắn đã bị thu hút bởi thân ảnh nhút nhát bên cạnh Lý Âm kia, không phải là thiếu nữ mỹ lệ cực kỳ giống Lưu Yên đây sao?
Một cỗ cảm xúc vui sướng nảy lên trong lòng Diệp Phong, ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn về phía thiếu nữ kia. Thiếu nữ mỹ lệ cũng đang lén lút nhìn Diệp Phong. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, thiếu nữ đỏ ửng mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trong lòng Diệp Phong đại hỷ, quay đầu chuyển hướng nhìn sang Lý Âm cùng đám tuỳ tùng. Chỉ thấy ánh mắt của đám hộ vệ sắc bén như đao, lẳng lặng nhìn hắn. Diệp Phong thấy đối phương người đông thế mạnh, chính mình vừa mới tới đây, đối với tình huống xã giao không có hiểu biết, trong lòng cũng không khỏi lo âu. Bất quá hắn tài cao gan cũng lớn, lại cũng không ngần ngại, mỉm cười, cất cao giọng nói: “Huynh đài, có chuyện gì sao?”
Thời gian qua, nhiều ít gì thì Diệp Phong cũng phải thích ứng với cái thời đại này. Tuy rằng là hai địa cầu khác nhau, lúc hắn nói chuyện còn mang theo một ít khẩu ẩm khác thường, nhưng cũng không sai biệt với khẩu âm thuộc vùng này bao nhiêu.