Công Tôn mắng: “ Đừng có mơ, mau tránh qua một bên, nếu ta không đoán sai, khẳng định là bọn họ đang muốn tiếp nhân vật trọng yếu nào đó!”
Vừa dứt lời, một quân sĩ chạy tới, trước tiên hành lễ bọn họ, sau đó nói: “ Các vị, mời lui sang một bên, quốc vương bệ hạ của chúng ta sắp về tới, hiện ở trong này không thông hành!”
Công Tôn gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, mang theo mọi người lui ra một bên.
Tên tặc nhân Mạch Cao Địch còn la hét: “ Ta còn tưởng rằng mặt mũi chúng ta lớn, còn cho nhiều người như vậy tới đón chúng ta, nguyên lai là vui mừng vô ích một hồi.”
Đang nói, liền nhìn thấy ở phương hướng bọn họ vừa tới, một thiết giáp hạm đi tới, trên thuyền lộ ra lá cờ, đó là dấu hiệu của Hải thần, bên trên có chữ thập cùng hai thanh kiếm giao nhau, phía dưới là tấm chắn, thuẫn khắc cờ xí, quả thật là thuyền của quốc vương Lan Đế Tư vương quốc, mặt sau còn có bảy tám chiến hạm, hộ vệ cho thuyền lớn trung ương, chậm rãi đi vào cảng khẩu, những con thuyền đứng ngay cảng khẩu cũng cùng nhau tách ra hai bên.
Một tiếng kèn trầm thấp, liền nhìn thấy một đội người hầu từ trên thuyền đi xuống, đứng ngay hai bên, tiếp theo một thân ảnh cao lớn xuất hiện, nhìn thấy người này đầu đội vương miện, ở giữa khảm một viên hồng bảo thạch, nhìn lên mặt thì tuổi không lớn, khoảng chừng hai mươi, mái tóc dài màu vàng, mắt lam, sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt mỉm cười bình thản, da mặt trắng trẻo, trên người mặc vương phục màu trắng, trong tay cầm quyền trượng, chân mang giày ống cao, khoác áo choàng, trước khi xuống thuyền hướng mọi người phất phất tay.
Liền nhìn thấy những phu nhân tiểu thư thét lên ầm ĩ, Hạ Lạc công chúa cũng tán dương: “ Ai nha, thực suất!”
Công Tôn nghe xong, tức giận nói: “ Thiết, mặt trắng nhỏ!”
Nói xong liếc mắt nhìn quốc vương trẻ tuổi kia, khinh thường nói: “ Vùng ngực gầy ốm, vừa thấy đã không được!”
Nói xong dùng sức vỗ vỗ ngực mình, nói: “ Như chúng ta, vừa thấy mới biết mạnh mẽ!”
Hạ Lạc công chúa bật cười, tiến đến bên tai Công Tôn, nhỏ giọng nói: “ Ngươi lại ăn dấm chua…”
Nét mặt Công Tôn đỏ lên, ho khan một tiếng thật mạnh, Hạ Lạc công chúa càng cười vui vẻ.
Quốc vương bước xuống thuyền, mỉm cười nhìn mọi nơi, hướng đám người phất tay, phong lưu tiêu sái nói không nên lời, đột nhiên hắn quay đầu lại, vừa nhìn về phía đám người Công Tôn, hai thánh kỵ sĩ đi theo bên người có một đang nói khẽ gì đó với hắn, quốc vương trẻ tuổi nhìn Mạc Tư Khoa, gật đầu tán thưởng, chẳng qua ánh mắt hắn nhìn qua người Công Tôn, đương nhiên còn có Hạ Lạc, điều này làm cho Công Tôn không thích, hướng hắn bĩu môi, kéo Hạ Lạc ra sau lưng.
Lúc này quốc vương vừa thấy, bỏ lại mọi người, đi nhanh tới chỗ bọn họ, hai thánh kỵ sĩ vội vàng đi theo phía sau, những người khác cũng muốn cùng đi tới, bị quốc vương phất tay bảo dừng, mang theo hai thánh kỵ sĩ đi tới, cố ý như không thấy Công Tôn, hướng Hạ Lạc thi lễ, nói: “ Nếu ta không đoán sai, ngài chính là Hạ Lạc điện hạ đến từ Ngạo Lai quốc, chào ngài, nữ sĩ xinh đẹp, ta gọi là Đa Ni Lan Đế Tư, là hoàng đế Lan Đế Tư vương quốc, năm nay hai mươi tuổi, có gia sản, thân thể rất khỏe, đến nay chưa kết hôn, chẳng biết có thể thỉnh điện hạ cùng ta hồi cung trò chuyện không.”
Hạ Lạc đỏ mặt, nhìn hắn gật gật đầu, không nói gì, Công Tôn ngăn lại ánh mắt có tính xâm lược phi thường của hắn, nói: “ Thực xin lỗi, nàng không có hứng thú đi tới chỗ rách nát của ngươi để trò chuyện, chúng ta còn chuyện phải làm!” Hắn nói xong ác hung hăng liếc mắt nhìn Đa Ni Lan Đế Tư, người kia làm như không thấy ánh mắt của hắn, tiếp tục nói với Hạ Lạc: “ Công chúa điện hạ, đi vào vương quốc của ta, ta làm sao không chiêu đãi chu đáo, như vậy quá thất lễ, hay là nàng cùng ta hồi hoàng cung…”
Không chờ hắn nói xong, Công Tôn tiến lên một bước, ngăn ngay trước người hắn, hai người cũng cao ngang nhau, vừa lúc ngăn trở tầm mắt hắn, nhìn hai người giống như hai con gà trống đang kênh nhau, trừng mắt, hai thánh kỵ sĩ sau lưng quốc vương muốn tiến lên, bị hắn phẩy tay, hai người trừng mắt nhìn nhau ước chừng vài phút, không ai nói chuyện.
Cuối cùng, Đa Ni Lan Đế Tư nói trước: “ Tiểu tử, ngươi hỗn làm sao, không biết trong này là địa bàn của ta a!”
Công Tôn khinh thường nói: “ Thiết, ngươi chỉ như ngũ linh thái lang, được a, gan lớn, cả mã tử của ta ngươi cũng dám nhìn, có tin ta cho ngươi sơ sơ bì tử không!”
Đa Ni sửng sốt, hỏi: “ Ta biết ngươi không nói lời hay gì, nhưng ta muốn biết cái gì gọi là ngũ linh thái lang, sơ sơ bì tử lại có ý tứ gì?”
Công Tôn khinh thường nói: “ Không hiểu sao, ta dạy dạy cho ngươi, ngũ linh thái lang ý tứ là, ngươi chính là hai trăm năm, sơ sơ bì tử ý tứ là muốn chỉnh trị ngươi!”
Đa Ni gật đầu, lại hỏi tiếp: “ Vì sao lại nói ta là hai trăm năm, hai trăm năm lại có ý tứ gì?”
Công Tôn bày ra bộ dáng thông thái, nói: “ Đó sao, nói ra thì dài.”
Lời nói từ lâu thật lâu trước kia, có một người gọi là Tô Tần, hắn là một thuyết khách, rất có bản lãnh, hắn đồng thời làm thừa tướng cho sáu quốc gia, nhất thời rất là uy phong, nhưng cũng kết xuống rất nhiều cừu nhân. Sau đó hắn rốt cục ở Tề quốc bị người giết, quốc vương Tề quốc thật sự tức giận, nên báo thù cho Tô Tần, nhưng nhất thời không tìm được hung thủ, vì thế hắn suy nghĩ một kế sách, cho người cắt đầu Tô Tần giắt lên cửa thành, bên cạnh dán một đạo bảng văn nói: “ Tô Tần là một nội gian, ai giết hắn thưởng một ngàn kim tệ, cứ đến lĩnh thưởng.”
Bảng văn vừa ra, có bốn người đến xưng là chính mình giết Tô Tần. Tề vương nói: “ Không được giả mạo!”
Bốn người đều khẳng định là mình làm, Tề vương nói: “ Một ngàn kim tệ, bốn ngươi phân ra thì ít lắm?”
Bốn người cùng kêu lên: “ Một người hai trăm năm mươi.”
Tề vương vỗ án giận dữ nói: “ Người đâu, đem bốn kẻ “ hai trăm năm” này ra ngoài chém!”
Thế là từ “ hai trăm năm” đã cứ thế truyền lưu hậu thế.
Đa Ni gật gật đầu, bộ dáng như đã hiểu được, sau đó ác hung hăng trừng mắt nhìn Công Tôn, đưa tay ra vươn ngón trỏ, dùng sức chỉ Công Tôn, ý tứ là, ngươi! Sau đó làm một thủ thế mà toàn vũ trụ mọi người đều hiểu được, khoa vòng lên trên, hung hăng vươn ngón giữa, Công Tôn hắc hắc tà cười, động tác này của hắn, làm toàn bộ những quý tộc đang ngồi trên ngựa rớt luôn xuống đất, quốc vương bệ hạ thật quá sốc!
Tiếp theo, hai người đồng thời mắng to: “ Vương bát đản, dám chọc tới ta!”
Nói xong Công Tôn cùng Đa Ni đều thò tay đánh đối phương một quyền, hai người đồng thời kêu thảm thiết một tiếng, mắt mỗi người đều bầm đen, tiếp theo hai người cuồng hào định nhào đánh tiếp, Hạ Lạc cùng Mạc Tư Khoa ôm chặt Công Tôn, nói: “ Đội trưởng, đầu nhi, đừng đánh, đây là đang ở trên địa bàn của người ta!”
Hai thánh kỵ sĩ cũng giữ chặt Đa Ni, nói: “ Bệ hạ, bệ hạ, hình tượng, hình tượng! Phải chú ý hình tượng của ngài a!”
Vì thế hai đương sự giãy dụa nhìn đối phương, trong mắt như bốc lửa.
Lần này, làm những quý tộc chung quanh đều đứng ngây ngốc nơi đó, bọn họ không nghĩ tới có người dám động thủ với hoàng đế bệ hạ, càng không nghĩ tới bệ hạ lại làm ra động tác hạ lưu như thế, hai thánh kỵ sĩ nhất thời đầu óc không chuyển kịp, quên mất phía sau còn có đại binh, có thể đem những người này bắt lại, vì thế khiến cho hai gia hỏa kia trừng mắt nhìn nhau suốt hồi lâu.
Đột nhiên, hai người đồng thời ha ha cười to, tránh thoát ra, đi tới đối phương, hai người cùng giơ tay ra, hai tay gắt gao nắm lại, Đa Ni hoàng đế nhìn Công Tôn, cười nói: “ Như thế nào xưng hô?”
Công Tôn cười nói: “ Gọi ta là Công Tôn, ngươi cũng được, một quyền của ta có thể đánh chết một đầu ma hổ, không nghĩ tới ngươi lại không có việc gì!”
Đa Ni hoàng đế nói: “ Thiết, bằng ngươi sao, chẳng qua ngươi cũng không tệ, một quyền của ta có thể đánh chết một con rồng, không nghĩ tới chỉ đánh được bầm mắt ngươi!”
Tiếp theo hai người thay phiên tự thổi phồng, làm mọi người đứng ngốc ra, thẳng đến khi hoàng đế cùng Công Tôn bước lên xe ngựa, kỵ sĩ đoàn hộ vệ đi rồi, trên bến tàu còn yên tĩnh lặng lẽ, mọi người đều biến thành ngu ngốc, trong đầu óc một mảnh hỗn loạn, cuối cùng không biết ai đánh rắm một cái, cú đánh rắm này tác dụng quá lớn, trong hoàn cảnh yên tĩnh lại vô cùng vang xa, lập tức đem mọi người bừng tỉnh.
Mọi người điên cuồng gào thét chửi loạn, trên bến tàu nhất thời rối loạn, cuối cùng có một lão pháp sư đức cao vọng trọng ra mặt, cú đánh rắm kinh thiên vừa rồi chính là do lão nhân gia phóng ra, lão nhân gia bay lên giữa không trung, nói: “ Các vị, đừng loạn, đừng loạn!” Hắn vừa hét, mọi người liền yên lặng, vừa thấy thì ra là lão pháp sư Lạp Khắc Luân của Lan Đế Tư vương quốc, vừa nhìn hắn, nghe hắn tuyên bố sự tình phát sinh hôm nay rất ảnh hưởng quốc thể, bởi vậy không ai được đem chuyện này truyền ra, bằng không Lạp Pháp Luân hắn thật sự tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, vì thế mọi người cùng hướng Hải thần khởi thệ, sẽ đem bí mật này giấu kín trong lòng.
Theo Đa Ni hoàng đế tiến tới hoàng cung, hiện tại Hạ Lạc mới biết được cái gì gọi là hoàng cung, so sánh với nơi này, trong nhà mình đúng là ổ bần dân, còn những đại thần thì nhà của họ đúng là ổ heo! Trong những người này, chỉ có Khắc Cách Bột dùng ánh mắt hân thưởng cùng nghệ thuật để dò xét cung điện này, không ngừng tán thưởng, Công Tôn lại không có một điểm phản ứng, vẫn là hình dáng kia, Đa Ni đều nhìn thấy, không khỏi đánh giá hắn cao hơn ba phần.
Để cho mọi người tùy tiện xem chung quanh, cùng Công Tôn phân chia chủ khách ngồi xuống, hai thánh kỵ sĩ cùng đứng phía sau hoàng đế, người hầu dâng trà lên rồi lui ra ngoài, Đa Ni nói: “ Lần đầu tiên ta thấy ngươi, đã biết ngươi không phải người thường, lấy thực lực hiện tại của ta, đều nhìn không thấu ngươi, ta đã biết ngươi tuyệt đối không đơn giản!”
Nghe xong lời hoàng đế, hai thánh kỵ sĩ kinh hãi, nguyên lai bọn họ nghĩ Công Tôn chỉ là thùng cơm, trên người không có ma pháp cùng đấu khí dao động, càng xem càng giống phế vật! Nhưng ánh mắt của hoàng đế tuyệt đối lợi hại, cho tới bây giờ hắn không hề nhìn lầm ai, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn còn trẻ mà đã làm quốc vương. Hai người kia không khỏi ngây ngốc nhìn Công Tôn.