Khi một người đàn ông lấy vợ, đó là sự kết thúc của một quãng đời đẹp và là sự bắt đầu cho một vở bi+hài kịch
---o0o---
Siêu Nhân cười khùng khục, hắn rít lên đầy phấn khích:
- Chà ... lâu quá rồi chưa động tay động chân với Ma Thú, hôm nay phải đấu một trận kì đã mới thôi....
Nếu hắn hưng phấn một, thì Dạ Xoa Thần Thú hưng phấn đến mười, cả mấy trăm năm nay chỉ ngồi dưới Địa Ngục mà hấp thụ nhiệt năng tu luyện, oán khí chất chứa không nhỏ, hôm nay là cơ hội để nó phát tiết, làm sao lại không mừng rỡ cho được?
GRÀOOOOO!!!
Con Ma Thú hống lên một tiếng động trời, trong chớp mắt, thân hình to khủng bố của nó đã vụt biến mất. Siêu Nhân mỉm cười, hắn quật đôi cánh về đàng sau, đỡ lấy thoi quyền nghìn cân của con quái.
Nó hống lên một tiếng nữa rồi thở phì phì, khiến từng đạo hoả diễm từ trong mũi nó bắn ào ào vào đôi cánh thiên sứ của Siêu Nhân.
Bỗng ...
Mùi khét lẹt không hiểu từ đâu bốc lên, còn Siêu Nhân thì vung vẩy đôi cánh, la oai oái:
- Ối mẹ ơi! Cứu con với! Á á á... nóng quớ ... nóng nóng ...
Thì ra là cánh thiên sứ của Siêu Nhân bị hoả diễm trên người Dạ Xoa thần thú đốt cháy khét lẹt, hắn hết vung vẩy đôi cánh rồi lại chạy tới chạy lui, dáng điệu khổ sở vô cùng. Siêu Nhân hét lớn:
- Thuỷ chú!
Bất chợt, tất cả hơi nước trong không khí chung quanh đều tập trung về hướng đôi cánh của hắn, chỉ trong phút chốc, đã ngưng tụ thành một con sóng cực lớn lơ lửng giữa không trung, đổ ào ào về đám lửa trên cánh hắn. Những tưởng với sức nước mạnh như xối thế kia thì đám cháy không tắt ngúm cũng le lói, nào ngờ...
BÙMMMMMM!!!
Một tiếng nổ lớn phát ra, ngọn lửa trên cánh Siêu Nhân không ngờ lại bùng cháy mạnh mẽ hơn nữa, chỉ trong giây lát, hoả mang đã đại thịnh, bộc phát thành một hoả cầu cực lớn, nuốt gọn cả thân hình Siêu Nhân vào bên trong. Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn tiếng la oai oái của Siêu Nhân vang lên mà thôi.
Tội nghiệp ... hà hà ... nếu hắn biết con quái này hai vạn năm trước đã từng “xử đẹp” hai vợ chồng Ngưu Ma Vương, nuốt cả Hoả Diệm Hoàn của Hồng Hài Nhi thì hắn sẽ không, không bao giờ dám động đến ngọn hoả diễm của con quái kinh khủng này. Lửa từ Hoả Diệm Sơn không hề có cách dập tắt, càng đổ nước vào thì càng làm cho nó cháy to hơn mà thôi, trừ phi có quạt ba tiêu thì may ra ...
Mà hịên tại thì không có quạt ở đây, cho nên ... hắc hắc ...
Nhưng Siêu Nhân nào phải kẻ tầm thường, tu vi của hắn là sự hợp lại của hai nguồn năng lực khủng bố giữa tiên ma nhị lão, nếu nói về đối thủ của hắn trên đời này thì ngoài Cuồng Long Nhận và Dạ Xoa Thần Thú này ra, không ai có thể xứng đáng đỡ nổi một chiêu của hắn.
Siêu Nhân nhích mũi chân một cái là đã bắn ra xa hơn trăm trượng, nếu là ngọn lửa bình thường thì chắc chắn trăm phần trăm không vụt tắt ngay cũng phải văng ra khỏi người hắn. Nhưng đây không phải là ngọn lửa bình thường! Hoả Diệm vốn là linh hoả, hoàn toàn không thế dập tắt bằng cuồng phong, bằng nước như bình thường. Tuy đã thoát ra khỏi hoả cầu, nhưng rõ ràng là một lượng lớn hoả diệm vẫn còn đang nằm trên người Siêu Nhân, ngày một bốc cháy dữ dội hơn. Gần như tạo thành một hoả cầu mới, trong khi hoả cầu khổng lồ kia vẫn còn đang lơ lửng cách đó chục trượng.
Mặc dù đang phải chịu nỗi thống khổ do Hoả Diệm gây ra, nhưng thần trí Siêu Nhân vẫn còn rất tỉnh táo, hắn nhìn hoả cầu trước mắt rồi nghĩ thầm:
- Không xong, nếu Hoả Diệm trên người ta bộc phát thành một hoả cầu nữa, ta lại chạy thoát ra, hoá ra sẽ xuất hiện thêm một hoả cầu nữa trong khi Hoả Diệm trên người lại không tắt được. Cứ thế sẽ sản sinh ra không biết bao nhiêu là hoả cầu. Mà một khi bị tất cả bao nhiêu đó hoả cầu kích trúng ... ông nội mẹ ơi ... khó chịu ... khó chịu.
Trong truyền thuyết, Hoả Diệm đã đốt chết không ít tiên lẫn ma, vậy cho dù thực lực Siêu Nhân có cường hãn mấy đi chăng nữa, thì cái nguy cơ bị chết cháy vẫn đang lập lờ trước mắt. Hắn nghĩ thầm:
- Tại sao các hoả cầu và Hoả Diệm trên người ta cứ ngày một bộc phát lớn lên? Dù là Hoả Diệm cũng không thể thần kì đến thế kia chứ?
Hắn hít một hơi dài, liếc mắt sang bên phía con Dạ Xoa Thần Thú, thấy nó vẫn đang ra sức thở phì phì vào hai hỏa cầu kia...
- Mẹ kiếp, thì ra nãy giờ toàn làm chuyện không đâu, chặt cây thì phải chặt từ gốc ...
Vừa nghĩ, đôi cánh hắn vừa chớp động một cái, thân hình nửa tiên nửa ma của Siêu Nhân đã vọt đến trên đầu Dạ Xoa Thần Thú, khoé môi khẽ nhếch nụ cười lạnh, tả thủ nhất huy, một quyền nặng như núi Thái đã nhằm đầu con quái mà giáng xuống. Do quá sức bất ngờ và phân tâm khi vừa phải điều khiển Hoả Diệm, vừa phải chống đỡ, tay chân con quái cứ luống cuống đến tội, sức lực thì phân tán, có thể nói, nếu trúng đòn này, con Dạ Xoa Thần Thú không nát thành tương mới lạ đó.
Và nếu chuyện đó xảy ra, hẳn Cuồng Long Nhận sẽ tức đến sặc máu Click the image to open in full size. vì tiếc của. Gì chứ ba trăm vạn Lạc Kim để mua con thần thú này bằng giá trị của cả một thành thị loại lớn ở Lạc Việt quốc chứ ít ỏi gì ...
Quyền kình đã chạm đến đôi sừng cứng chắc như đá của Dạ Xoa Thần Thú, thoi quyền cũng đã đến nơi. Bỗng...
Một cánh tay rắn chắc từ bên hữu con quái vọt ra, đỡ giúp nó thoi quyền này. Một tiếng nổ động trời vang lên, quang mang sáng loà ... Cả Siêu Nhân và Cuồng Long Nhận cùng lui về mấy trượng, cùng thổ máu tươi ướt cả người.
Vừa định thần lại, Cuồng Long Nhận đã quát:
- Dạ Xoa, từ bên trái, song thủ giáp công, tấn!
Hơn ai hết, hắn hiểu rất rõ sự khủng bố của tên nửa người nửa ma này, nếu để hắn thở một hơi, thì đó là thêm một phần nguy hiểm cho tính mệnh mình, ra tay đánh phủ đầu vẫn tốt hơn.
Cuồng Long Nhận bên hữu, Dạ Xoa Thần Thú bên tả, cả hai cùng đồng thời tung quyền. Quyền phong tạt vào mặt như dao cứa, quyền kình mạnh mẽ vô song, cả hai đều hướng vào ngực Siêu Nhân mà tấn công.
Bị công bất ngờ, hơn nữa lại đang thọ thương trầm trọng, Siêu Nhân vô kế khả thi, đành vận công lực toàn thân ra hai tay đỡ lấy hai thoi quyền bạo liệt vô song của chủ tớ Cuồng Long Nhận. Chỉ nghe hai tiếng nổ đanh vang lên, chỗ đứng của Siêu Nhân nổ tung, tạo thành một cái hố sâu hoắm nhìn không thấy đáy. Còn bản thân hắn thì bắn ra sau hàng trăm trượng, máu phun ướt bộ khô cốt chiến giáp trước ngực.
Quyết không để cho Siêu Nhân sống sót, Cuồng Long Nhận sắc mặt lạnh băng, quát bảo Dạ Xoa Thần Thú:
- Tiếp nào, không cho hắn thở, xông vào đi!
Lần này cả hai đều rõ về hiện trạng vết thương của Siêu Nhân, tinh thần vụt phần chấn, không kiêng kị gì nữa, đồng loạt lao vào Siêu Nhân đang nằm ngay đơ giữa trời.
Mắt thấy cả hai đại ác ma đang xông vào mình, Siêu Nhân thở dài, tự nhủ:
- Lúc nãy hắn thua là vì hắn tự cao, giờ đến lượt ta thua vì ta tự cao...
Đôi mắt hắn vụt loé hàn quang, song thủ chập lại trước ngực, dồn hết nội lực trong người, bành trướng ra thành một cơn sóng thần mạnh mẽ tích đầy năng lượng. Quang mang đại thịnh, chỉ trong phút chốc, cả Cuồng Long Nhận lẫn Dạ Xoa thần thú đều bị bọc lại bởi quang mang đó.
ẦMMMMMMMMM!!!
ẦMMMMMMMMM!!!
ẦMMMMMMMMM!!
Hàng loạt tiếng nổ lớn nhỏ vang lên liên tục, cả không gian chung quanh như đặc quánh lại rồi nổ tung, kéo theo sự phát nổ mạnh mẽ của quang mang...
Tinh quang bắn ngập trời, thiên địa thất sắc, quang mang tối thịnh, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng động như người ta lấy kim chích vào quả bóng đang căng...
Sự việc cũng gần giống như thế, quang mang bỗng bạo phát, bắn ra hàng hàng lớp lớp sóng năng lượng gần như vô tận ... Một thanh âm kinh thiên động địa phát ra khiến trời đất như chao đảo.
Quang mang vụt đến rồi cũng vụt đi rất nhanh. Chỉ để lại ba bóng sinh vật đang ở lại trên nền đất. Đầu tiên là một con quái thú hình thù cực kì quỷ dị, bao bọc bởi một hoả cầu cực lớn, toả ra hơi nóng hầm hập; tiếp đó là một hình hài nửa tiên nửa ma đang nằm dài trên mặt đất, vẻ mặt cực kì thê thảm; cuối cùng là một nhân hình đang đứng ngạo nghễ nhìn hình hài nửa tiên ma đang nằm dưới đất.
Siêu Nhân gượng ngồi dậy, y cả kinh hỏi:
- Cuồng Long Nhận! Sao ngươi lại có thể thoát được ...?
Cuồng Long Nhận không nói gì, hắn chỉ để lại một nụ cười đầy ẩn ý. Một lúc sau, tiên ma Siêu Nhân gục đầu, vẻ cam chịu:
- Ta hiểu rồi ... Phá Diệt Chấn quả nhiên danh bất hư truyền, có thể ngạnh công được với chiêu sát thủ tối hậu của ta, các ngươi là những kẻ đầu tiên ...
- ... Và cũng là những kẻ cuối cùng ... - Cuồng Long Nhận cười lạnh, hắn nháy mắt với Dạ Xoa thần thú rồi đồng loạt lao lên. Hắn quyết không để một sinh vật như thế này sống sót được. Lúc đầu, quả là hắn có đôi chút thú vị với sinh vật này, muốn thu hắn làm thuộc hạ. Nhưng rồi qua trận chiến vừa rồi, hắn đã tận mắt được mục kích sức mạnh kinh thiên động địa của Siêu Nhân, và tự hiểu đây là một người bạn tuyệt vời, nhưng đồng thời cũng là một kẻ thù cực kì nguy hiểm, tuyệt đối không thể để cho sống sót được, kẻ này đối với kế hoạch bình định Bất Diệt đại lục của hắn chỉ có hại chứ không có lợi, hoàn toàn không thể thu nạp được.
Quyền phong của cả hai vừa chạm đến người Siêu Nhân, cả cơ thể hắn đã run lên bần bật, “ầm” một cái, cơ thể hắn đã trúng hai quyền sát thủ của chủ tớ Cuồng Long Nhận, văng tít ra đàng xa. Từng đạo tiên huyết bắn vọt ra từ cửa miệng khiến hắn trông như một huyết nhân, tuy chưa mất mạng nhưng nhất thời vẫn còn thoi thóp chút đỉnh.
Đã rõ ràng ý tứ của nhau, lần này cả Dạ Xoa Thần Thú lẫn Cuồng Long Nhận không ai bảo ai, chỉ thấy thân hình cả hai chớp động một cái là hai quyền sát thủ lại đến trước mặt Siêu Nhân đòi mạng.
Lúc này trên gương mặt hắn như phủ một làn sương mỏng, Siêu Nhân thở dài:
- Là các ngươi ép ta ... chính là các ngươi ép ta, sau này đừng có trách ta, có trách thì hãy trách các ngươi đã ép người quá đáng.
Vừa nói xong, chỉ thấy cả thân hình hắn sáng rực những tinh quang, áp lực trong không khí tăng lên gấp bội, Cuồng Long Nhận cả kinh nghĩ thầm:
- Lại trò gì nữa đây? Không ngờ tên này chết đến nơi rồi mà vẫn còn “gân” quá sức.
Áp lực ngày một tăng, chứng tỏ năng lượng vẫn không hề lui, rõ ràng là kì quái. Cuồng Long Nhận thấy tình hình bất diệu, vội vàng nắm lấy Dạ Xoa Thần Thú quăng về đàng sau, rồi tự mình vận chưởng đánh vào quầng sáng bao quanh Siêu Nhân.
Con Dạ Xoa Thần Thú to lớn sừng sững như núi, cao ít nhất cũng gấp ba lần hơn so với Cuồng Long Nhận, nặng tệ lắm cũng phải là hai nghìn cân, thế mà Cuồng Long Nhận nhấc nó lên chỉ bằng một tay, nhẹ như người ta nhấc bị bông vậy. Thật là kinh khủng khiếp thê thảm thiết!
Chưởng phong vừa chạm đến quầng sáng, những tiếng nổ lách tách như rang lạc đã vang lên khe khẽ, đến khi phi chưởng kích thẳng vào thân hình Siêu Nhân thì một tiếng nổ động trời bỗng vang lên dữ dội, tinh quang bỗng bạo phát mạnh mẽ vô cùng. Chỉ trong phút chốc đã bao trùm cả một khu vực rộng lớn, chưởng kình của Cuồng Long Nhận đánh vào không những không làm cho nó suy suyển một chút nào mà còn ép nó phát ra phản lực, chấn bay hắn một khoảng khá xa, phải nhờ có Dạ Xoa Thần Thú giữ lại mới khỏi văng tít ra xa.
Chủ tớ Cuồng Long Nhận kinh hãi nhìn nhau, đây chính là ... chính là một thứ năng lượng cường đại vắt kiệt đến từng phân sức lực cuối cùng của người sử dụng, đây ... đây chính là ... đồng quy ... ư tận ...
AAAAAAAAAAAAAA!!!
Tiếng thét đau đớn của Siêu Nhân vọng ra hướng Cuồng Long Nhận đang đứng, chủ tớ Cuồng Long Nhận tái mặt, Cuồng Long Nhận lăng không ra xa hàng trăm trượng, con Dạ Xoa Thần Thú cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, vội vàng chui trở lại vào đạo bùa triệu hồi đeo trên ngực Cuồng Long Nhận, cả hai vội vàng thoát ra ngoài.
Với trình độ của Cuồng Long Nhận, việc bắn ra ngoài năm mười dặm không thành vấn đề, ngặt nỗi lúc này hắn đang thụ trọng thương, công lực giảm sút nhiều, tốc độ chậm dần lại ...
Chỉ riêng việc này không thôi đã đủ khiến hắn hối hận cả một đời.
Bởi đòn kích phong cuồng bạo liệt này đã hút cạn chân nguyên, công lực và tinh khí huyết nhục của một thân tu vi bất phàm Siêu Nhân, đủ sức phá trời rạch đất, mà nay tuyệt chỉ dành cho mỗi một mình Cuồng Long Nhận được “hưởng” thì thử hỏi, sức công phá của nó lên người hắn như thế nào?
Chỉ thấy quang mang tối thịnh, khí tức của Siêu Nhân hoàn toàn bị thiêu cháy ra tro trong ấy, mất tăm tích. Nhưng bù lại cho sự hi sinh ấy, một cỗ bá đạo sát thủ đại lực bỗng sản sinh, nhằm ngay hướng Cuồng Long Nhận tấn công tới.
Trời đất tối sầm lại, một chưởng phát ra, thiên địa thất sắc. Đó là Cuồng Long Nhận đã dốc hết sức tung ra một chưởng cuối cùng hòng vãn hồi lại mạng mình.
Chỉ tiếc là ...
Dù sao thì chưởng này vẫn không thể so sánh được với luồng công lực mà Siêu Nhân đã thí cả mạng mình mà phát ra, bất quá nó chỉ có thể giảm đi phần nào uy lực tột đỉnh của luồng siêu đại lực ấy.
Trời đất quay cuồng, từng thớ thịt của Cuồng Long Nhận như căng ra, muốn vỡ tung đến nơi. Huyết dịch không ngừng trào ra ngoài miệng, dường như vắt kiệt ba lít máu trong người hắn ra. Các kinh mạch thì còn tệ hại hơn nữa, dường như đã bị chấn nát ra từng mảnh nhỏ, khí huyết đang chạy ngược đường, chỉ trong phút chốc thôi...
Bỗng long giáp trước ngực Cuồng Long Nhận bung ra, kéo theo một mảng da khá lớn, để lại đàng sau một mớ lùng nhùng nào thịt, nào máu, nào da lổn ngổn. Miếng long giáp tinh phiến phát sáng chói loà, nó đỡ cho Cuồng Long Nhận không biết bao nhiêu lực công phá của sát lực mà kể...
Cuối cùng, miếng tinh phiến nát bấy ra, để lại một luồng tinh quang dìu dịu bao phủ lấy thân hình Cuồng Long Nhận, hắn rơi xuống, chết giấc.
* *
*
Gió thổi.
Cát bay.
Dường như ở một cái nơi hoang sơn cùng cốc như thế này thì sự hiện diện của một sinh vật sống quả là khó khăn. Cả một vùng bán kính mười dặm quanh đây không tồn tại bất cứ một thứ gì, ngoài đất.
Đất mẹ muôn loài...
Đang đặt một đứa con lạc lối trên đôi vai màu mỡ của mình...
Khá điển trai ...
Trần truồng, máu lênh láng...
Hắn đã bất tỉnh cả tuần nay rồi,...
Đôi mắt mở ra ...
Không hề uy mãnh như mấy hôm trước, cũng không hề cuồng lọan như một số kẻ đã trải qua phong ba quá sức dữ dội như hắn. Giờ đây, đó chỉ là một thứ ánh mắt đờ đẫn biểu thị sự yếu ớt nhu nhược, lực bất tòng tâm, và ... trống rỗng.
Hắn khẽ máy động đôi môi một cách khó khăn, sau cùng mới moi ra ba chữ nghe được:
- ... Ta ... là ai? ...
Hết Quyển I: Chương bảy.
HẾT QUYỂN I.
+ Siêu Nhân cuối cùng cũng đã hi sinh, nhưng đổi lại bằng 4/5 một thân tu vi siêu phàm và thần trí ác loạn của Cuồng Long Nhận, có lẽ cái giá quả thực không hề đắt. Với kinh mạch toàn thân bị tổn thương nghiêm trọng - đồng nghĩa với việc vô phương luyện tập lại võ công hoặc ma pháp - và thần trí không ổn định, Cuồng Long Nhận thực sự đã chết, nhưng có một bí mật rất lớn, đó là hắn đã luyện tập một môn công pháp khiến hắn có thể trùng sinh sau khi chết một lần, với cái đầu trống rỗng. Cuồng Long Nhận sẽ bắt đầu một cuộc sống thường nhân như thế nào? Hay hắn sẽ Nghịch Thiên, tự mình chống lại ý trời? Hoặc giả đó sẽ là một con đường hoàn toàn mới cho các bạn khám phá? Tất cả sẽ được giải đáp trong Quyển II: Tái sinh, mở đầu bằng Quyển II: Chương Một: Bất Diệt Đại Lục, thân mời quý bằng hữu gần xa đón xem...
+ Bật mí: Cái đầu của Cuồng Long Nhận trong quyển sau sẽ cực kì quái, không hoàn toàn quên hết mọi thứ, nhưng lại vừa nửa nhớ, nửa quên, khiến hắn không biết bao nhiêu phen dở khóc dở cười, hơn nữa, con người đã chết của hắn giờ được trùng sinh lại bằng một con người mới với cái đầu trống rỗng, đúng thực là ... thôi, dừng thôi, pà con nhớ .... đón xem!!!