Ngày hôm sau ,Diệp Thừa Thiên gọi hắn vào thư phòng bảo:"Hàn nhi!Tương lai ngươi sẽ kế nhiệm chức vị trưởng môn của Hoa Sơn Phái,hiện nay ta sẽ truyền cho con tâm pháp tối cao của bổn phái là "Tử Hà thần công”,con nên chú tâm vào.,hy vọng mai sau con sẽ phát dương quang đại Hoa Sơn ta ."
Diệp Phi Hàn mỉm cười đáp:“Vâng”.
Nhãn thần Diệp Thừa Thiên lấp lóe tinh quang, Diệp Phi Hàn tập trung toàn bộ tinh thần vểnh tai chờ đợi, Diệp Thừa Thiên nói: “Đây là bí kiếp trấn sơn của Hoa Sơn, chỉ truyền nội bất truyền ngoại. Hiện tại ta truyền khẩu quyết cho con đồng thời sẽ chỉ điểm một số chỗ cần lưu ý, con phải dụng tâm lĩnh hội.”
Diệp Thừa Thiên bắt đầu đọc khẩu quyết:
"Âm dương bất hóa
Thuỷ hỏa bất điều
Phong vân thi tụ
Càn khôn ngã hành
Túc bất ly địa
Tốc độ chế chuyết lực
Phá lực bất vận lực
Sả khí chuyết lực
Giản dị chế phức tạp
Tự nhiên phá tự chương
Trực lộ chế hoành lộ
Hoành lộ chế trực lộ
Lai nghinh khứ tống
Vấn thủ Hộ thủ bất phân biệt
Vô thủ bất qui
Thoát thủ trực xung!"
Diệp Phi Hàn trầm ngâm lắng nghe phụ thân niệm khẩu quyết nhẩm lại từ đầu đến cuối,trong lòng thầm nghĩ:
"Âm âm dương dương,Phá lực sả khí là cái quái gì?"
Diệp Thừa Thiên thấy nhi tử lẩm nhẩm một mình bộ dáng ngơ ngac thì phì cười nói:
"Đây là tâm pháp tối thượng,nhất thời con không thể hiểu ngay được đâu chi bằng về phòng đóng cửa dụng tâm lĩnh hội một đêm xem sao,nếu có gì không hiểu sáng mai ta sẽ chỉ bảo cho."
Từ đó dưới sự chỉ bảo từng ly tưng tý của Diệp Thừa Thiên,Diệp Phi Hàn ngày ngày khổ tâm tu luyên.
Chẳng mấy chốc ba năm ròng rã đã trôi qua.
Trên thực tế từ hai năm trước Diệp Phi Hàn đã hoàn toàn thấu hiểu tâm pháp Tử Hà Thần Công đồng thời cộng thêm một năm bế quan tĩnh tu tại Tư Qua Nhai gần đây y càng nắm rõ ảo diệu trong đó.
Xuất quan ra ngoài việc đầu tiên hắn nghĩ đến là muốn thử thành quả đúc kết được trong suốt mấy năng qua.Diệp Phi Hàn quán triệt một phần nội lực vào tay phải khẽ phất chưởng về vách đá trước mặt.
"Ầm Ầm"mấy tiếng vang lên,đất đá rơi xuống như mưa ,điểm kỳ quái chính là sau khi bụi cát tan đi trước mặt lại xuất hiện một động khẩu nhỏ nhỏ.Diệp Phi Hàn giật mình thầm nghĩ:"Thế quái nào mà sau nùi lại có một sơn động nhỉ?"
Nhất thời nổi tính hiều kỳ y tung mình đằng vân lên trước cửa động,chậm dãi đi vào,càng vào sâu hắn càng cảm thấy kinh ngạc bề ngoài động khẩu tuy nhỏ nhưng bên trong lại vô cùng rộng lớn ,cơ hồ động phủ này được tạo nên nhờ khoét rỗng cả quả núi này cũng nên.Hơn nữa khắp động lại được khảm đầy Dạ Minh Châu càng làm ý chắc chắn suy đoán trong lòng :"Nơi đây ắt hẳn là chốn ẩn dật của một vị cao nhân tiền bối nào đây."
Càng vào sau bên trong quang mang càng sáng tỏ,cuối cùng đến cuối động Diệp Phi Hàn hát hiện một căn phòng nhỏ.Bên trong chỉ đơn sơ có một cái giường và một cái bàn đá hoa tinh xảo.Trên bàn có một cái rương bằng cẩm thạch,nghos nghiêng hồi lâu không phát hiện dấu vết của sự sống hắn mới chầm chậm tiến lại cái rương trước mắt.Trong rương là một thanh đoản kiếm trên thân khắc ba chữ vàng chói mắt:"Phi Long Kiếm" và một cuốn sách nhìn sơ qua tựa hồ đã rất cũ kỹ.
Diệp Phi Hàn thầm nghĩ "Phi Long Kiếm" chẳng phải cũng có chữ Phi giống tên mính sao chắc là hữu duyên thôi ta cứ tam thu nhận cái đã.Sau đó Diệp Phi Hàn chầm chầm lật trang sách đầu tiên ra,đập vào mắt hắn là 4 chữ :"Ngự Nữ Tâm Kinh" đã hơi sờn cũ.
"Ngự Nữ Tâm Kinh"cái này hình như kiếp trước mình cũng đã đọc qua vài tác phẩm có nhắc đến thì phải?Diệp Phi Hàn nheo mắt nghi hoặc.
Một lúc lâu hắn vỗ trán cười vang" Ha ha ! ta nhớ ra rồi,cái này với con đường huề mỹ về sau của ta rất có lợi ích thôi thì thuận tay dắt dê tiếp nhận nốt vậy."
Diệp Phi Hàn nhanh dựa vào trí nhớ siêu việt của kiếp trước đã nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ pháp quyết trong "Ngự Nữ Tâm Kinh".
Tự dưng thu được hai báu vật tâm tình Diệp Phi Hàn vô cùng sảng khoái,y tất bật xuống núi thăm phụ mẫu cúng sư huynh sư tỷ sau mấy năm xa cách.
-----------------------------
"Hàn Nhi ,lại đây mẫu thân xem con nào"Lục Phi Nhi nói.
"Mẫu thân,Hàn Nhi cũng nhớ người,một năm nay người cùng phụ thân con có khỏe không?"Diệp Phi Hàn ôm chầm lấy nàng xúc động hỏi.
"Ôi thôi con đừng nhắc đến lão già chết toi đó,suốt ngày chỉ lo bế quan tu luyện mọi chuyện đều đổ hết lên đầu ta mệt chết đi được."Lục Phi Nhi nhíu mày nói.
"Ha ha nương tử sao lại nói xấu ta trước mặt Hàn Nhi thế?"Thanh âm từ ngoài phòng vọng đến.
"Á!Phu quân chàng xuất quan rồi sao?Xem ra lần này chàng xuất quan sớm hơn dự định thì phải?"Lục Phi Nhi ôn nhu hỏi.
"Cũng không có thu hoạch được gì lớn.chẳng qua bất chợt ta nghĩ đến thời gian hàn NHi phá quan cũng săp tới lên muốn ra kiểm tra công lực của nó ra sao ý mà"Diệp Thừa Thiên bình tĩnh trả lời
"Phụ Thân yên tâm! Sẽ không khiến người phải thất vọng đâu"Diệp Phi Hàn liếc mắt nhìn phụ thân bĩu môi nói
"Tiểu tử một năm không gặp miệng lưỡi ngươi ngày càng lợi hại ,không biết võ công có tiến bộ như thế không?"Diệp Thừa Thiên cười rộ lên.
"Xì con cả phụ thân ra sau núi tỷ thí là biết liền à" Diệp Phi Hàn không chịu thua kém vội vã đáp trả.
"Thôi! Cho ta xin hai cha con ông không gặp nhau thì thôi hễ nhìn thấy nhau là lại động tay động chân.Trời tối rồi có gì để ngày mai tính bây giờ cả nhà ta quay quần ăn cơm đã ."Lục Phi Nhi gắt giọng.
"Tuân mệnh mẫu thân"
"Tuân mệnh hảo lão bà"
Hai cha con nhìn nhau cùng cất tiếng cười vang không khí vô cùng vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi hắn muốn đến vấn an sư cô Ngọc Tu La bất quá nàng đã xuống núi có việc, mấy vị đồng môn sư huynh sư tỷ cũng bận hết, một mình Diệp Phi Hàn cất bước dạo chơi trên núi.
Haizz, đôi lúc cô đơn ngồi ngắm trăng thế này, hắn lại bất giác nhớ về cố hương. Kể ra hắn đã từng có một cuộc sống không tồi. Là đặc công, hắn được suốt ngày đây đi đó thực thi nhiệm vụ, cuộc sống có thể nói là phẳng lặng. Ba mẹ hắn, anh chị em, .. Nhớ lại, hắn mới cảm thấy nôn nao. Dường như minh đã không để ý, quá vô tâm. Mọi người lúc nào cũng lo lắng quan tâm đến mình, còn mình thì... Giờ đây hắn không thể nào gặp lại được họ. Vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Tâm tình trĩu nặng, hắn nhanh tay quệt đi chút lệ ướt vương mi. Thế rồi hắn lại nghĩ tiếp. Hắn từng có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng khổ nỗi đường tình duyên thì không hề suôn sẻ chút nào.
Diệp Phi Hàn từng hẹn hò với ba em, đều là sinh viên, nàng nào cũng chân dài mông cong eo thon ngực nở. Nhưng chưa lần nào vượt quá 2 tuần. Lúc thì do hắn chán, lúc thì do các nàng nản. Nói chung hắn vẫn chưa có cảm giác yêu thật sự. Hắn tự nghĩ vậy.
Dòng cảm xúc mơn man, đột nhiên hắn thấy nội lực trong cơ thể đang xung động ...
Hóa ra trong lúc hắn đang tưởng niệm lại ký ức kiếp trước thì công pháp Ngự Nữ tâm kinh lại tự động vận chuyển.Diệp Phi hàn hiểu rõ bây giờ nhất thiết phải đả tọa vận công ngay lập tức hắn liền tiến vào rừng sâu tìm nơi yên tĩnh để tu luyện.
Mồ hôi nhễ nhại, lúc này Diệp Phi Hàn cũng đã chính thức bước vào cảnh giới đầu tiên của công pháp.
.......................
Bất chợt hắn nghe thấy âm thanh gì đó.
Chăm chú lắng nghe.. bỗng mắt hắn sáng như sao đêm.Tiếng động.. Róc rách... róc rách... là lá la...
Tiếng nước chảy. Đúng. Và kèm theo đó là một giọng hát trong veo. Hắn phải căng tai ra mới nghe được.
Phải chăng đêm khuya thế này, có ai đó đang tắm tiên... biết đâu đó lại là một mỹ nhân.. Nghĩ đến đây, không tự chủ được nước giãi hắn bắt đầu chảy xuống.
Diệp Phi Hàn vận dung bộ pháp linh hoạt nhẹ nhàng phi thân đến gần địa phương phát ra tiếng động, càng gần hắn càng chắc chắn giả thuyết tiên nữ tắm đêm. Âm thanh ngày càng rõ ràng.
Oh My God.
Trước mắt hắn là một dòng suối nhỏ, chảy róc rách trong đêm. Nhưng cái làm hắn thầm thốt lên.. chính là có một thân ảnh uyển chuyển đang tắm ở đó.
Hắn cố gắng len lỏi lại gần, thật nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động nào. Đôi mắt vẫn căng ra nhìn khung cảnh ban đêm trước mặt.
Dưới ánh trăng, có thể thấy một thân hình cực kỳ hoàn hảo, làm rung động lòng người. Theo hướng hắn nhìn, mỹ nhân đó quay người ngược lại, chỉ thấy bộ mông tròn trịa, trắng mịn màng, theo dòng nước lấp lánh dưới ánh trăng. Phía trên là một bờ lưng mềm mại, với mái tóc đen mượt xoả xuống ngang lưng. Cảm giác vô cùng lung linh mỹ diệu.
Diệp Phi Hàn đang say sưa ngắm, bất chợt mỹ nhân quay mặt lại, phần phía trước đập ngay vào mắt hắn, làm hắn trước đó đã khó kiềm chế dục hoả nay lại càng bừng lên dữ dội hơn.