Đao Thần đích "Khuynh Thành Nhất Đao" kích xuất, làm cho Hắc y mông diện nhân thụ nội thương nghiêm trọng, Hoàng phát lão giả cũng thụ trọng thương, tám hắc y đại hán tiêu thất một cách sạch sẽ (Trong c26 là bảy, có lẽ tác giả nhầm-ND). Một đao này ngoại trừ Đao Thần ai lại có thể sử xuất ra được đây? Đao Thần xứng đáng được gọi là Đao Thần, Đao Thần chính xác là Đao Thần, đao pháp không phải như thần lại như thế nào có thể được gọi là Đao Thần. Năm đó "Võ lâm bách sự thông" lão tiên sinh có thể coi là người chánh thức nói ra hai từ Đao Thần, Đao Thần mà ông ta bình phẩm ra không có làm cho ông ta thất vọng a.
Một đao của Đao Thần làm cho nội lực rỗng không, Đại Khảm Đao vẫn quang mang lưu động, đao khí tứ phía đầy tràn, ai biết được hắn là người đã không còn nửa sợi tơ khí lực, tuỳ tiện một tiểu hài tử là có thể đề đao đem hắn giết đi.
Điểm qua, mấy chục tên đại hán đã ngã xuống mười lăm mười sáu gã, ngoài ra tám gã bị Đao Thần xé ra thành những mảnh nhỏ, hiện giờ chỉ còn lại hơn hai mươi người, song giờ phút này Bọn người Thanh Thành đều đã tiêu hao hết sức lực, toàn thân sớm đã nhuộm đầy vết máu. Những vết máu đó vừa là của chính mình, cũng là càng nhiều của địch nhân.
Vũ tăng sử Phương tiện sản là một người thiếu kinh nghiệm đối địch, kỳ thật hắn tại hiện trường đã không có chút đề phòng, nghiêng nghiêng ngả ngả, khua khua đánh đánh, bị một Hắc y đại hán không thương tiếc một nhát đao bổ vào sau lưng. Hắn xoay người lại, cùng địch nhân lạnh lùng nhìn nhau, Phương tiện sản to nặng trong tay vung lên, đem Hắc y đại hán chém làm hai khúc. Vũ tăng khàn giọng quát: "Đệ tử Thiếu Lâm chưa bao giờ sợ chết, Chưởng môn nhân, đệ tử đi......"
Hồi thân, phạt ngang một cái, đem một người chém chết. Vài ba thanh trường kiếm cắm ngập vào trước ngực và sau lưng hắn, hai mắt hắn vẫn trừng to, lạnh lùng nhìn một tên Hắc y đại hán phía trước, tráng liệt hy sinh.
"Không....." Phương Kiếm Minh thấy vậy, khóc lớn thành tiếng.
"Sư huynh...... chúng ta tới ..... Chưởng môn nhân.... đệ tử ở Thiếu Lâm vài chục năm, chưa bao giờ làm Thiếu Lâm mất mặt.
Bốn Vũ tăng còn lại đều cùng giết một người, bị vài ba thanh trường kiếm xuyên qua mà chết.
Thanh Thành thấy vậy, cười thảm một tiếng, nói với Anh tuấn thiếu niên: "Vị sư đệ này, mặc dù ta không biết pháp hiệu của ngươi, nhưng đã làm đệ tử Thiếu Lâm, chưa bao giờ là hạng người ham sống sợ chết, ngươi còn trẻ, tương lai còn dài, ta vì sư đệ mà ngăn cản, sư đệ mang theo Minh Nhi chạy đi."
Nói xong điều đó, quay đầu lại nhìn lên hơn hai mươi người vây xung quanh, toàn thân nhất động, thân hình mập mạp lập tức bạo trướng, tiếp theo lại tấn tốc thu nhỏ, một kích Thiếu Lâm Long Trảo Thủ toàn lực xuất ra, chính thị "Long Phi Vũ" - một chiêu tối lợi hại của Long Trảo Thủ. Phương Kiếm Minh thấy vậy, kêu to lên, không để ý đến thân mình đánh tới. Anh tuấn thiếu niên nọ trên mặt hiện một tầng lãnh đạm, đột nhiên thân hình nhất động, đã tới phía trước Thanh Thành, Thiếu Lâm Đạt Ma Chỉ phát xuất, xông vào đối mặt với đám Hắc y đại hán như một bầy hổ lang ở bên trong.
Anh tuấn thiếu niên quay đầu lại cười - thật bất ngờ là hắn lại nở nụ cười - nói: "Muốn chết.... Sư đệ tới đây, sư huynh .... ngươi ..... còn có Minh Nhi."
Mười chỉ khởi phát, mười đạo chỉ kình theo ngón tay xuất ra, nhanh như thiểm điện, bắn xuyên thân thể mười tên, nửa số đó đổ xuống. Anh tuấn thiếu niên kình lực toàn thân dụng kiệt, không thể né tránh bị mười thanh trường kiếm xuyên qua, tiên huyết phun trào.
"Giết chết tiểu tử ngươi này.?"
"Đai ca, lão tử vì ngươi báo thù đây."
Những Hắc y đại hán còn lại này bước qua thi thể Anh tuấn thiếu niên, hướng Thanh Thành nhào tới.
Thanh Thành ha ha cười to, nói: "Minh Nhi, sư phụ chết đi, ngươi phải cố giữ lấy mạng sống." Lúc này hắn đã biến đổi thành cao gầy, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ huy xuất, đánh xuống năm Hắc y đại hán, mắt thấy ba thanh trường kiếm sắp xuyên qua thân thể mình.
Phương Kiếm Minh chính tại trên đường đánh tới, thấy thế đại kinh, song nhãn phiên xuất tầng tầng hắc quang, hắn lúc này không cưỡng được bị rơi vào trong giấc ngủ đã quen luyện, "Đại Thuỵ Thần Công" đã đạt tới tiểu thành toàn lực sử xuất. Hắn thân hình nhỏ bé, tựa hồ đã xuất ra cực hạn khinh công, nói cho tới cùng, Phương Kiếm Minh nhìn thấy sư phụ bị lợi kiếm đâm thủng ngực, cũng không thể kìm chế được ý muốn giết người.
Phương Kiếm Minh hai tay vung lên, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ sử xuất, đúng là chiêu thứ nhất "Long Xuất Hải", một chiêu này sư phụ đã dạy hắn mấy trăm lần, hắn mặc dù thông minh, nhưng Thanh Thành luôn nói tư thế hắn không đúng, rút lại là hắn đã luyện rất nhiều lần. Hôm nay hắn ngậm hờn xuất thủ, tư thế mặc dù còn vụng về, tuy nhiên có một loại khí thế không thể hiểu được, so với chính Thanh Thành sử xuất, hình như thập phần khí phách còn hơn. Long nếu không có khí phách, như thế nào có thể là Vương giả trong vạn thú.
"Ba ba ba........" hơn hai mươi tiếng vang lên, với cú đánh quá nhanh này hơn hai mươi người đều bị Phương Kiếm Minh bằng một đôi nhục chưởng nho nhỏ đánh cho bay ra, ngã sấp xuống ở bên ngoài hai trượng, nửa ngày không nhấc thân dậy nổi. Ai lại nghĩ đến Phương Kiếm Minh có khí lực lớn đến như vậy, chỉ một cái cất tay đã đem hơn hai mươi tên, trung bình mỗi tên nặng một trăm linh năm, linh sáu cân đánh bay ra? (ND: một cân ta là 16 lạng, như vậy 105 cân = 65,6 Kg). Ngay cả người hiểu hắn nhất là Thanh Thành nhìn thấy cũng ngẩn ngơ, thì thào lẩm bẩm: "A..a.. nguyên lai tên tiểu tử này lén lút luyện công, vì cái gì lại không cho vi sư biết a."
Phương Kiếm Minh đem bọn đại hán đánh bay, hướng Thanh Thành sà vào lòng, khóc thành tiếng nói: "Sư phụ... người... Minh Nhi không cho người..." Thanh Thành buồn bã cười, nói: "Ngươi xem đệ tử Thiếu Lâm Tự chúng ta có sợ chết không, ngươi phải thanh nghiêm, thanh minh ngũ vị sư bá chết thật sự là tráng liệt, A Nghi sư đệ ở chung cùng chúng ta không đến một tháng, hắn là vì ta mà chết, ngươi về sau phải nhớ kỹ, Thiếu Lâm đệ tử chúng ta không có một người nào sợ chết, ai sợ chết sẽ không phải là Thiếu Lâm đệ tử. Vi sư không biết ngươi tương lai có thể hay không là đệ tử Thiếu Lâm chúng ta, nhưng là ngươi từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm, vi sư mong ngươi sẽ giúp Thiếu Lâm đệ tử, ngươi phải nhớ kỹ hôm nay sáu Thiếu Lâm tiền bối đã chết, bọn họ sẽ không chết vô ích....
Minh Nhi..... vi sư hôm nay thấy ngươi đại phát thần uy, biết Thiếu Lâm còn có hy vọng, ngươi lén lút luyện công, vi sư như thế nào.....nào..."
Thanh Thành đầu gục xuống, thân hình mềm nhũn, thật sự chỉ là ngất đi. Phương Kiếm Minh còn tưởng rằng sư phụ đã chết, khóc lớn lay lay thân hình Thanh Thành. Đột nhiên phát giác trái tim trên ngực Thanh Thành còn đập, trong lòng vui vẻ. Hắn bình thường hiểu biết cũng nhiều, biết làm như thế nào để truyền nội lực cho người khác, lập tức đem Thanh Thành ngồi dậy, thủ chưởng án trên huyệt đạo của Thanh Thành, chân khí nhả ra, dũng mãnh nhập vào trong cơ thể Thanh Thành.
Thanh Thành hai mắt vừa mở, đã tỉnh hẳn, biết rằng cần thiết bây giờ là phải điều tức dưỡng thương, một cái mạng già quả nhiên là đã quay trở lại,
Vô Danh đang cùng tám Hắc y mông diện nhân đánh nhau kinh tâm động phách. Tám người nọ tưởng làm cho hắn chắc chắn sụp đổ vì mỏi mệt, Vô Danh lại muốn kìm giữ bọn chúng. Đánh nhau chẳng biết nhiều ít bao nhiêu thời gian, Vô Danh dần dần cảm thấy chân khí có chút dao động. Vừa rồi tại bên ngoài Thương Long Cốc đã dùng Kim Cương Chỉ viết chữ, nội lực vốn đã bị hao tổn lớn, sau khi phá động lại cùng tám đại cao thủ đánh nhau lâu như vậy, hắn cũng không phải thiết nhân, đương nhiên giờ phút này cảm thấy chân khí dao động, ẩn ẩn có chút không xong.
Chợt thấy Đao Thần đánh ra "Khuynh Thành nhất đao", đại phát thần uy, đánh cho địch nhân chết mười người, ngay cả người lợi hại nhất là Hoàng phát lão giả cũng bị trọng thương, trong lòng vui vẻ. Vậy mà tiếp đó lại là năm Thiếu Lâm vũ tăng và Anh đỉnh thiếu niên kêu "A Nghi" kia (Kỳ thật là một hoà thượng trọc đầu) thảm tử sau khi giết địch. Vô Danh đối với A Nghi nọ cực kỳ yêu mến, định đào tạo hắn trở thành cao thủ, vậy mà vừa ra khỏi Thiếu Lâm không đến một tháng hồn đã lìa khỏi xác bay lên trời. Sau này khi hắn trở về sẽ giải thích như thế nào với chưởng môn sư điệt Đại Phương.
Vô Danh trong lòng hoả khí chất chồng, khi đạt tới cực điểm, đột nhiên trở nên tương đối hoà hoãn, sắc mặt Vô Danh cũng trở nên an tĩnh, khuôn mặt già nua phô ra vẻ thanh nhàn, một đôi lông mi trắng nhẹ nhàng rung động, đột nhiên thét dài một tiếng, nói: "Thiếu Lâm thất tuyệt đã hơn mười năm không xuất hiện trên giang hồ, các ngươi khinh thường Thiếu Lâm không người phải không? Lão nạp hôm nay dù có mất cái mạng già này, cũng cho các ngươi biết công phu Thiếu Lâm Tự lợi hại như thế nào." (Không hiểu sao lại là Thất tuyệt - ND)
Vô Danh nói xong, huy đao bức lui ba người, phi thân nhảy ra ngoài một trượng, giơ Thiên Thiền Đao giả lên cao quá đỉnh đầu. Thân Thiên Thiền Đao phát ra tiếng long ngâm hổ khiếu không ngừng, lúc này Thiên Thiền Đao thật nọ mới từ trong trầm tư kinh tỉnh lại, phát ra tiếng đao ngâm, muốn cùng Thiên Thiền Đao giả so cao thấp.
Vô Danh một đôi mi trắng rủ xuống, hai mắt khép hờ, trong lòng hiện ra Tam thức đao pháp trong cuốn Thiên Thiền Đao bí kíp tàn khuyết còn lại ở bên trong Thiếu lâm tự. Ba thức đao pháp nọ, đệ nhất thức kêu "Thiền xuất", đệ nhị thức kêu "Thiền vũ", đệ tam thức kêu "Thiền tịch". Cuốn sách này là do cao tăng Thiếu lâm cáo giới hậu nhân, tam thức ấy đúng lý phải phối hợp với Thiên Thiền Đao sử xuất, nếu không hậu quả khôn lường.
Vô Danh lúc này quên hết mọi người, bỏ qua cái đáng sợ nhất đó là cái chết, trong lòng hiện ra đường đi của tam thức, Thiên Thiền Đao giả vung lên, phi thân lên cao mười trượng, hướng tám người đánh xuống. Tám người ngẩng đầu nhìn, muốn chạy trốn, đột nhiên hình như đã bị điểm trụ huyệt đạo, tức thời không thể đông đậy được, tám người trong lòng kinh hãi, đó chẳng phải là chờ chết sao. Tám người tăng cường nội lực toàn thân hòng thoát khỏi sự khống chế của Vô Danh, tám người tám chưởng toàn lực không giữ lại một chút nào hướng lên trên nhất kích.
Thời gian hình như ngưng kết lại, thân thể Vô Danh đứng yên giữa không trung, Thiên Thiền Đao giả hướng xuống dưới phi vũ, tám người tám chưởng chính là phách không chưởng lực cuồn cuộn không ngừng hướng thân đao vọt tới, một người kêu oa một tiếng, bay ra ngoài, tiếp theo lại một người, lại một người..... cho đến người thứ sáu bị đánh bay ra, Vô Danh mới xoay người, hạ xuống bên ngoài mấy trượng, khuôn mặt mang theo nụ cười, động cũng không động, đôi lông mi trắng từ từ hạ xuống, song nhãn không chớp nhìn ra xa xa, nơi đó hình như có một ma lực nào đó, hấp dẫn ánh mắt hắn. Vô Danh chỉ là nhìn trộm nơi đó, như một người con đi xa nhìn thấy cảnh sơn thuỷ giống cố hương mà trạnh lòng nhớ tới quê nhà. Hắn không bỏ qua dù là một nhành cây hay ngọn cỏ, đem bọn chúng ghi tạc trong lòng, giúp làm lặng dần những khắc khoải trong tâm.