Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 17: Bồ
Dịch: keny
Nhưng mà, Tả Mạc chỉ là một tên tu giả mới nhập môn Luyện Khí vừa vặn đạt tới tầng thứ tám, không nói tới tiêu diệt yêu ma chi cho xa xôi, không để yêu ma tiêu diệt đã là tốt lắm rồi.
Càng khiến hắn bận lòng chính là, một khi người khác biết trong thân thể hắn có một con yêu ma ẩn thân, chính mình khẳng định sẽ vì trừ ma vệ đạo mà bị đánh cho ngay cả bã cũng không chừa. Trong mắt cao cấp tu giả, khu khu một tên Luyện Khí tám tầng như hắn, tư cách để làm pháo hôi cũng không có.
Tả Mạc thong thả tỉnh lại, đầu còn hơi đau đau, nhưng so sánh cùng cảm giác như bị chém thành hai nửa lúc trước thì giảm bớt hơn nhiều lắm.
Nhớ tới việc xảy ra trước lúc hôn mê, hắn sắc mặt đột nhiên đại biến.
Hắn vốn là người tâm tư dịch thấu, tình huống đầu óc thanh tỉnh, suy nghĩ liền rõ ràng hơn rất nhiều, sự việc hậu quả trước kia rất nhanh liền được nghĩ thông suốt. Cơ hồ không cần nghĩ, nhất định là hạt hắc sắc bồ công anh kia làm trò quỷ.
Phóng thích kiếm ý chính là nó, sau đó tới uy hiếp chính mình cũng là nó.
Nghĩ đến đây, Tả Mạc trong lòng tức thì nộ hỏa công tâm.
Cư nhiên ngươi đùa bỡn ta, quả thực là không muốn sống!
Hắn bỗng nghĩ đến chính mình trước khi hôn mê tựa hồ nói cái gì đó, mặt không nhịn được khẽ biến. Nêú không phải chính mình kiên trì mà khuất phục thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng trầm tĩnh tâm thần, tiến vào trong thức hải.
Vừa tiến vào thức hải, hắn ngay lập tức ngây dại.
Phập phồng trên gò núi là um tùm cổ mộc liên miên thành quần, cỏ xanh giống như thảm thúy lục thành từng phiến từng phiến. Hoa dại tràn lan, cỏ xanh hỗn tạp, cảnh sắc sinh động cực kỳ.
Giống như hắn đi lạc vào rừng núi vậy.
Trước đây thức hải chính mình chỉ là một mảnh hư không, cảnh sắc dưới mắt lúc này lại sinh cơ dạt dào như vẽ ra. . .
Tả Mạc chôn chân tại chỗ ngẩn cả người ra, một màn trước mặt đã xa xa siêu quá phạm vi hắn có thể lí giải.
Sững sờ đi lại trên mặt đất, cảm thụ dưới bàn chân truyền đến cỏ xanh mềm mại, ngửi được mùi thơm dễ chịu của cỏ non. Tả Mạc hoảng hoảng hốt hốt, hắn chỉ là một cái đê giai tu giả Luyện Khí tám tầng a.
Khi ánh mắt hắn chuyển đến một gò núi không có cây cối, hắn lập tức từ trong hoảng hốt hồi thần lại.
Cuồng chân chạy đến gò núi.
Trên gò núi, một hắc y nam tử ngồi trên một khối bia đá, mây đen lượn lờ, một tay để trên đùi, tay kia nâng cằm, thần thái nhẹ nhàng tiêu sái.
Đợi lại gần, Tả Mạc mới nhìn rõ hình dáng hắc y nam tử.
Hoàn mỹ!
Tả Mạc trước nay không nghĩ tới, nam nhân cư nhiên lại cũng có người tuấn mỹ đến như thế. Khuôn mặt trung tính, sống mũi cao cao, mái tóc đen bóng che khuất mắt trái, mắt phải sâu kín hẹp dài như đao con ngươi một màu xích hồng sâu không thấy đáy, miệng môi bạc mà rộng mang theo đường cong thủy chung càn cạn mà lại tràn đầy tà dị.. Hai *** tai được khảm lên một khối tiểu tinh thể hình lục lăng đỏ thẫm. Hắc y rộng rãi mềm mại thuận trơn giống như đầu tóc của hắn, một quang trạch đen sẫm từ đó toát ra thấu ra mị hoặc kỳ quái quỷ dị.
Một thời gian, Tả Mạc lại chôn chân đứng ngẩn ra, không biết nói cái gì. Hắn chẳng qua chỉ là một tên đệ tử phổ thông đến không thể phổ thông hơn của một tiểu môn phái, lúc nào đã gặp qua nhân vật xuất chúng như thế?
"Ta gọi Bồ." Thanh âm nhu mỹ vui tai, hắn nâng cằm lên, hứng thú nhìn nhìn Tả Mạc, đường cong trên khóe miệng càng thêm rõ ràng: "Ngươi tên gọi là gì?"
"Tả Mạc." Hắn ngốc ngốc hồi đáp, hình như mình vẫn còn trong mộng thì phải. Bồ chỉ là tùy ý ngồi đây, nhưng quang mang trong thức hải giống như đều bị hắn hút đi vậy. Tả Mạc đã gặp qua hết thảy nữ đệ tử đông phong nhưng không có một ai so với Bồ càng đẹp mắt.
Nam nhân mà còn nghĩ đến như vậy...
Suy nghĩ linh tinh một lúc, Tả Mạc cũng hồi thần lại. Khí chất của Bồ kia tràn đầy mị hoặc kinh diễm, nhưng nhớ đến chuyện tối qua hình tượng này trong mắt hắn phút chốc bị kích thành vụn phấn.
Tựa hồ chú ý tới Tả Mạc hồi thần lại, Bồ nhè nhẹ khẽ cười, tịnh không có chút nào ý tứ không vui, lại dùng thanh âm giống như vẩy động dây đàn của hắn: "Xem ra chúng ta phải tiếp xúc một thời gian dài, chẳng qua ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ tiếp xúc du khoái. Úi, đúng rồi, cái này cho ngươi."
Bồ tiện tay ném cho Tả Mạc một cái quang cầu, bề mặt quang cầu có vô số phù hiệu lưu chuyển.
"Đây là cái gì?" Tả Mạc tỉnh cả người tiếp lấy quang cầu.
Oanh.
Hắn phảng phất như bị lôi điện kích trúng, thân thể cứng đờ, trong não hải đột nhiên bị nhét vào vô số tự phù, lưu chuyển không ngớt.
"[thai tức luyện thần], chỉ là một tiểu ngoạn ý (đồ chơi nho nhỏ), có thể tu phục thần thức, tính là lễ gặp mặt đi." Bồ ngữ khí lười nhác: "Tuy ta cũng muốn chút tiện nghi ăn không ở không, nhưng chẳng qua không có biện pháp. Ai kêu thức hải của ngươi bị phá cho tan tành, nhanh nhanh đem thức hải tu luyện lại cho tốt, miễn cho lại đến địa phương này tìm ta."
Hắn ưu nhã vẫy vẫy tay, Tả Mạc đang đứng ngẩn trên đất chỉ phát hiện thân hình hơi chặt lại, đợi đến khi mở mắt ra, liền phát hiện chính mình đã từ trong thức hải lui ra.
Trong lòng hắn rất sợ hãi, Bồ tựa hồ so với trong tưởng tượng của hắn càng muốn lợi hại. Tình huống một tên không chịu khống chế của chính mình chạy loạn trong thức hải, không đúng, là khống chế lấy thức hải của hắn! Mặc dù được đến [thai tức luyện thần] Tả Mạc lại không có chút nào vui sướng, cảm giác sợ hãi giống như xà độc dần lan tràn trong từng tế bào hắn.
Có chút gian nan nuốt nuốt nước miếng, miễn cường kềm chế sự sợ hãi trong lòng, hắn đang suy tư xem có biện pháp gì không.
Bẩm báo sư môn?
Trong hai năm nay hắn tổng cộng nhìn thấy qua chưởng môn một lần, cũng chính là lần hắn được chưởng môn nhặt về nuôi, hắn mở mắt ra là nhìn thấy. Còn về các sư thúc trưởng lão khác, hắn càng chưa thấy qua.
Tả Mạc suy đoán đến khả năng hắn lo ngại nhất.
Hắn rất hoài nghi, Bồ có khả năng là yêu ma!
Yêu ma phiêu lượng như thế, hắn cũng không dám quá tin tưởng nhưng không biết làm sao, cái hoài nghi này như giòi trong xương, cứ ám lấy suy nghĩ của hắn không cách nào xua đi được.
Tả Mạc chưa từng gặp qua yêu ma, khái niệm yêu ma đến với hắn hoàn toàn đều tới từ âm khuê. Tựa hồ nhắc tới yêu ma, liền là giết chóc, liền là tử vong cùng máu đổ. Nhưng quan hệ thiên địch giữa yêu ma cùng tu giả hắn còn rất là rõ ràng. Tiêu diệt yêu ma là nghĩa vụ của mỗi tu giả, vô luận là bất kỳ tu giả nào.
Nhưng mà, Tả Mạc chỉ là một tên tu giả mới nhập môn Luyện Khí vừa vặn đạt tới tầng thứ tám, không nói tới tiêu diệt yêu ma chi cho xa xôi, không để yêu ma tiêu diệt đã là tốt lắm rồi.
Càng khiến hắn bận lòng chính là, một khi người khác biết trong thân thể hắn có một con yêu ma ẩn thân, chính mình khẳng định sẽ vì trừ ma vệ đạo mà bị đánh cho ngay cả bã cũng không chừa. Trong mắt cao cấp tu giả, khu khu một tên Luyện Khí tám tầng như hắn, tư cách để làm pháo hôi cũng không có.
Nói không chừng, sẽ đem mình trực tiếp ném vào lò luyện đan, cùng luyện hóa với yêu ma. . .
Hắn không nhịn được lẩy bẩy một cái, tim đập bịch bịch, vội vàng đình chỉ những suy nghĩ đáng sợ này.
Hoảng hoảng hốt hốt, liên tiếp trong hai ngày, Tả Mạc phảng phất như không sống tại nhân gian.
[thai tức luyện thần] tự nhiên là phải luyện. Nếu không, cho dù Bồ yêu không đùa mình tới chết thì mình đã chết trước rồi. Bồ yêu, đây là Tả Mạc định nghĩa cho Bồ, cũng không quản hắn tột cùng có phải là yêu hay không, chỉ cần nhìn những hành động trước đây của hắn vậy là đủ rồi.
Hiệu quả rất tốt, mấy ngày sau thần thức đã tốt hơn phân nửa, nhưng Tả Mạc đối với Bồ yêu lại không có nửa điểm cảm kích. Bởi vì hắn nhớ lại, chính mình thần thức vì cái gì mà trọng thương, không phải Bồ yêu làm trò quỷ thì còn ai vào đây.
Mấy ngày này, hắn không có lại đi vào thức hải.
Nếu nói cái nhìn đầu tiên, ấn tượng sâu nhất Bồ yêu lưu lại cho Tả Mạc là yêu dị, vậy thì hiện tại yêu dị đã chuyển hóa thành tà ác!
Đứa này đến cùng muốn làm cái gì?
Đây mới chính là căn nguyên chân chính của nỗi sợ hãi!
Tả Mạc rất nhanh phát hiện, sinh hoạt của bản thân phút chốc bị phá hoại. Đối với một vị tu giả lập chí bất quá chỉ làm Linh Thực phu mà nói, sinh hoạt mới là vấn đề trọng yếu.
Hắn quyết định cùng Bồ yêu nói chuyện.
Cùng lần trước một dạng, Bồ du nhàn ngồi trên bia đá, vẫn là một thân hắc y. Nhìn Tả Mạc, hắn cười. Mặt cười nhưng xung quanh lại là mây đen vần vũ khiến Tả Mạc xem xem một hồi chỉ còn cảm thấy khí tức tà ác tràn ngập. Suy đoán liên quan về thân thế Bồ không tự chủ lần nữa đi ra.
Tả Mạc trong lòng hơi run lên, hắn là người không thiếu dũng khí. Nhưng dưới tình huống mình nằm trong quyền khống chế của đối phương lại đi biểu hiện dũng khí, cái loại hành vi ngu xuẩn như thế hắn cũng sẽ tuyệt đối không làm. Hắn bỗng dời sự chú ý tới bia đá dưới chân Bồ, xung quanh bia đá cao nửa người là mây đen lượn lờ, không để ý quét mắt lên bề mặt bia đá, hắn không tự chủ ngưng trệ.
Phần!
Đây là tòa phần!
Không phải bia đá, là bia mộ!
Hắn tức thì bị hù cho nhảy dựng, tim đập phanh phanh.
"Làm sao? Muốn tìm ta tán gẫu?" Thanh âm lười nhác dương dương, cũng không biết phải hay không do tấm bia mộ mà Tả Mạc cảm giác thấy thanh âm Bồ thấu ra một cổ âm hàn, có thể dễ dàng thấm vào tâm lý người ta.
Tả Mạc bình phục tâm tình một cái, trên mặt gắng gượng nặn ra một cái biểu hiện là mặt đang cười: "Đại ca, ngươi xem, ta tu vi thấp như vậy, toàn thân gầy chỉ toàn xương là xương, cũng không có mấy cân thịt, không hảo ăn."
"Ăn?" Bồ bỗng cười, mở ra đôi mắt hồng sắc, nhởn nhơ nói: "Nói đến thịt người mà ăn ngon, ngô, cũng đã xa lắm rồi. Thịt người thượng hảo hạng, có không ít học vấn đâu, thiếu nữ mười sáu mười bảy là tốt nhất, thịt non xương xốp, sách sách."
Đầu lưỡi tinh hồng liếm liếm môi, thần tình tràn đầy hồi ức.
Nhìn thấy Tả Mạc tâm kinh thịt nhảy, hắn miễn cưỡng cười nói: "Đúng a đúng a, ngài nhìn ngài có phải hay không nên đổi người khác?"
"Đổi người?" Bồ nghiêng đầu, nhìn nhìn Tả Mạc: "Làm sao? Ngươi không vui ? Cảm thấy ta chiếm lấy địa phương của ngươi?"
Bị cặp mắt hồng sắc của Bồ nhìn nhìn, đáy lòng Tả Mạc dâng lên một cỗ hàn khí, lia lịa khoát tay: "Không có không có! Đây là vinh hạnh của ta! Vinh hạnh!"
Tựa hồ đối với hồi đáp của Tả Mạc rất là vừa ý, Bồ thu hồi ánh mắt, mắt phải lần nữa đóng lại, trong miệng mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nói: "Một lứa đệ tử như ngươi có mấy cái Kim Đan kỳ? Mười cái?"
Tả Mạc lắc đầu.
"Tám cái?"
Tả Mạc tiếp tục lắc đầu.
"Năm cái?"
Tả Mạc cuối cùng nhịn không được, hắn cảm giác giống như đối phương lấy hắn ra trêu đùa: "Một cái đều không có. Đồng bối sư huynh, tu vị cao nhất là Trúc Cơ mạt kỳ."
Trên mặt Bồ yêu lần đầu tiên xuất hiện biểu tình kinh người, điều này khiến Tả Mạc rất đắc ý.
Một lát sau, Bồ lắc đầu than thở: "Khó trách ngươi yếu như vậy."
Tả Mạc thiếu chút hộc máu.
Bồ mở tròng mắt ra, ánh mắt lần nữa rơi vào trên thân Tả Mạc, trên dưới đánh giá một phen, tay chống lên cằm, tự ngôn tự ngữ nói: "Thân tử bản thật là yếu, di?"
Đối phương giống như xem xét một kiện vật phẩm sau đó lại đối với chính mình bình đầu luận túc, khiến Tả Mạc trong lòng rất không vui, nhưng cái câu kia của Bồ "di" lại khiến tâm hắn đột nhiên hơi nhảy.
"Có vấn đề sao?" Hắn không khỏi gấp giọng hỏi. Hắn biết thân thể chính mình tịnh không bình thường, một mặt cương thi dù núi có đổ xuống cũng bất động thanh sắc, cùng với giấc mơ đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần kia cứ ám ảnh hắn mãi không thôi.
Bồ ngước đầu lên, trên trán đầu tóc cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt bên phải của hắn, khóe miệng nhếch lên: "Không vấn đề."
"Tốt rồi, ngươi tuy rất yếu, nhưng cũng không yếu đến mức không thể cứu." Thanh âm của Bồ khôi phục lại ngữ khí lười nhác dương dương.
"Ta muốn hỏi chính là. . ." Tả Mạc quyết định cùng Bồ lật bài, hắn nghĩ phải rõ ràng đến cùng Bồ muốn làm cái gì.
"Nga, đúng rồi." Bồ chặn Tả Mạc lại, hắn nheo lại mắt phải huyết hồng sắc, bạc bạc miệng môi hướng một bên nói: "[thai tức luyện thần] bắt đầu luyện đi. Như thế nào, hiệu quả không tồi chứ? Tí nữa đã quên nói cho ngươi, [thai tức luyện thần] tốt thì hiển nhiên là tốt song nó lại có một cái mao bệnh."
Tả Mạc tâm tạng nhảy dựng, hắn có một dự cảm không hay.
"[thai tức luyện thần] một khi bắt đầu luyện, thì không thể ngừng, nghe nói, ba tháng mà không luyện đến nhất thai tức, sẽ xuất hiện một vấn đề nhỏ."
Hắn hất tay phải lên, năm đầu ngón tay vung vẫy, khóe miệng nhếch cao, đôi mắt hồng sắc phảng phất càng thêm tiên diễm: "Kỳ thực chỉ là một đau đớn nhỏ giống như huyết mạch nghịch xung. Ngô, ngươi biết không, trước kia ta có một bằng hữu rất hay có những suy nghĩ sáng tạo, hắn làm chưởng quản hình ngục.
Bồ giống như rất có tâm tình kể chuyện xưa, rủ rỉ nói.
"Có một lần, hắn gặp một tên rất là cứng đầu. Hắn dùng đủ mọi phương pháp, đều không cách nào mở miệng tên gia hỏa này. Cuối cùng hắn liền xin ta bộ tâm pháp này, hắn phái một thủ hạ ngụy trang thành phạm nhân tiếp cận gia hỏa này. Sau đó, thông qua miệng thủ hạ hắn đem bộ pháp quyết này truyền thụ cho hắn. Ngô, ngươi phải biết, ta đến nay vẫn rất là bội phục hắn, có sáng ý lại có nại tâm."
Hắn mang theo mấy phần hưng phấn nói: "Đáng tiếc tên phạm nhân kia thiên phú không tốt, ba tháng vẫn là không luyện thành một hơi. Ngô, ta vẫn cảm thấy, khẳng định là tên bằng hữu kia của ta cố ý giấu đi một hai câu."
"Đến sau ?" Tả Mạc run giọng hỏi.
"Đến sau?" Nét cười trên mặt Bồ càng thêm xán lạn: "Ba tháng lẻ một ngày, tên bằng hữu kia của ta rất là mềm lòng, không có giết hắn. Nhưng trong ba tháng này, mỗi ngày hắn đều cầu bằng hữu của ta giết hắn. Chà! Được nghe kêu rên nhẵn nhụi uyển chuyển như vậy, hưởng thụ nhân sinh chắc chỉ đến thế là cùng! Nghe nói lúc hắn chết. Úi, đầu óc giống như hoa khói nổ tung, rất là đẹp mắt."
Hàn ý lạnh thấu xương men theo từng tế bào của thân thể Tả Mạc lan tràn.
Thần kinh đáng thương của hắn giống như lò xo bị nén đến cực đại, lửa giận bị ứ đọng oanh lên một tiếng rồi bạo phát, hắn đương trường mất đi lý trí, gào thét hướng Bồ yêu nhào đến.
—— "Ngươi cái này biến thái nhân yêu! Gia liều mạng với ngươi!"
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:04 PM.
|