Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 21: Một hơi
Dịch: keny
Du hí quá nguy hiểm, ca không thích chơi.
Kí ức về nguy hiểm ngày hôm qua, hắn vẫn còn nhớ rõ như in.
Chẳng qua, thanh kiếm đòi mạng treo lơ lửng trên đầu lúc này đã biến mất, Tả Mạc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Kinh nghiệm xương máu lần này nhắc nhở hắn, vô luận lần sau Bồ yêu có cho mình bất cứ thứ gì, đánh chết hắn cũng không thể nhận. Giáo huấn ngày hôm nay cho hắn một bài học nhớ đời, muốn chiếm tiện nghi từ trên tay Bồ yêu thì cũng tương đương với hành vi tự sát.
Tả Mạc vẫn còn yêu quý cái mạng này lắm.
Tả Mạc cũng không biết cái thứ《 Thai Tức Luyện Thần 》 này có thật chính xác hay không. Tận đáy lòng hắn không muốn thừa nhận, lấy thủ đoạn của Bồ yêu nếu như muốn cái mạng nhỏ của hắn thì chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay là được rồi, cũng không cần phải lấy một bộ tâm pháp nửa thật nửa giả ra hồ lộng hắn. Song căn cứ vào sự biến thái cùng tính cách điên điên của thằng cha này có khi hắn muốn giày vò Tả Mạc bằng phương pháp này cũng nên. Vừa nghĩ đến đó Tả Mạc bỗng không rét mà run.
Rất may Bồ yêu bình thường rất an tĩnh, trừ cưỡng bách Tả Mạc tu luyện 《 Thai Tức Luyện Thần 》 thì cũng không có hành động gì khác, thật nhìn không ra nửa điểm hiện tượng muốn giày vò người khác. Tả Mạc vốn nhìn không thấu Bồ yêu, lại càng không minh bạch mục đích tột cùng của Bồ yêu là cái gì.
Bồ yêu nhất định có mục đích.
Có lúc, cách nghĩ này trong đầu hắn vô cùng rõ nét. Song mỗi khi hắn phí hết tâm tư suy nghĩ lại phát hiện giống như hắn đang đối mặt với một đại dương bao la rộng lớn, hắn vĩnh viễn không biết được dưới đáy biển rốt cuộc chôn dấu thứ gì.
Có lẽ Bồ là thật sự muốn trợ giúp mình, người trong cuộc như Tả Mạc biết rõ độ khó của việc trị liệu thần thức trọng thương. Nếu như không có 《 Thai Tức Luyện Thần 》thì vấn đề hắn quan tâm bây giờ phải là mạng nhỏ chính mình còn tồn tại được hay không.
Trách tội Bồ yêu, tựa hồ không có đạo lý.
Chỉ có thể nói, Bồ quá yêu dị cùng biến thái khiến con tim bé nhỏ của Tả Mạc dè chừng.
Đáng buồn nhất chính là, vô luận là chuyện gì hắn cũng không có nửa điểm để phản kháng. Từ cái 《 Thai Tức Luyện Thần 》 có phải là đồ thật hay không đến mục đích của Bồ yêu là muốn cái gì hắn đều không có đất phản kháng. Trước mắt thứ tồn tại cường đại như Bồ, hắn nhỏ yếu đến đáng thương. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là nhắm mắt nhắm mũi tiến về phía trước với mong ước nhỏ nhoi tìm kiếm một tia ánh sáng của hy vọng.
Nếu như thật sự con quỷ kia muốn giày vò thì dù sao mình cũng đã nhắm mắt đưa chân vào rồi… đành phải một là trầm luân trong đau khổ, hai là …
Đáng chết! Chính mình làm sao chọc phải thứ ôn tinh này hỡ trời!
Thời gian từ từ trôi qua, nương theo cảm giác ngạt thở cường liệt, nỗi sợ hãi không cách nào át chế hiển hiện trong đầu Tả Mạc.
Ý thức của hắn bắt đầu dần mơ hồ, hắn hoàn toàn không biết hai chân của hắn đã theo bản năng liều mạng giãy dụa cố gắng nổi lên mặt nước. Nhưng vừa rồi hắn đã chìm xuống rất sâu, hiện tại cách mặt nước còn một cự ly xa.
Chẳng lẽ ta phải chết rồi sao?
Ngay cả suy nghĩ này cũng mơ hồ dần, hắn bắt đầu tê dại vô lực giãy dụa như đang ở ngoài biển khơi vô tận.
Không được!
Ta không thể chết!
Hắn cố gắng quẫy đạp, mong chút ý thức cuối cùng còn thanh tỉnh.
Song hết thảy cố gắng đều đồ lao vô công (như muối bỏ biển), cảm giác ngạt thở dần dần xâm chiếm, ý thức từ từ tiêu tán, mơ hồ.
Thật sự phải chết rồi sao. . .
Trong cảm giác mơ mơ hồ hồ, hắn loáng thoáng nghe thấy có tiếng người kêu.
"Đừng quên!"
. . .
"Chết cũng không thể quên!"
. . .
Không biết vì cái gì, hai câu luôn ám ảnh trong mỗi cơn ác mộng của hắn lúc này giống như một bàn tay to đột nhiên kéo hắn từ trong trạng thái thất hồn tỉnh lại.
Ta không thể chết!
Tả Mạc dùng hết tia ý thức cuối cùng còn sót lại, điên cuồng tự nhủ với chính mình! Thân thể hắn bỗng rung động kịch liệt, bằng mắt thường có thể thấy mạch máu dưới làn da đang dần bành trướng, đen thùi thô to, uốn khúc giống như những con giun lan tràn khắp toàn thân, cảnh tượng kinh dị nói không nên lời.
Cỗ khí tức giữa ngực vốn đã cực kỳ nhỏ yếu, đột nhiên bùng lên như một ngọn nến, một ngọn nến nhỏ yếu bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Nhưng mà ngọn nến nhỏ yếu này lại trở thành liêu nguyên tinh hỏa, châm đốt rồi bùng lên trong thức hải —— giống như quẳng một mồi lửa vào trong củi khô tẩm đầy dầu. Hỏa diễm hồng sắc rực rỡ men theo mặt đất trong thức hải cuồn cuộn dũng mãnh tiến về phía trước. Cỏ cây ven đường trong sát na bỗng hóa thành bụi phấn, không có bất cứ cái gì có thể ngăn trở bước tiến của nó.
Trong chớp mắt, thức hải giống như bị lửa địa ngục thiêu đốt, vô cùng vô tận hồng sắc hỏa diễm nhảy múa trong mỗi ngóc ngách của thức hải.
Hồng sắc biển lửa tùy ý cuồng vũ, mây đen lượn lờ quanh phiến bia mộ thần bí, một nam tử tuấn mỹ lại ngồi đó một cách đầy quỷ dị, cảnh tượng kinh diễm quỷ mị này nếu ai một lần trông thấy hẳn sẽ không bao giờ quên.
Âm khuê đặt trên đầu gối hắn, xung quanh là thanh âm cuồng phong loạn vũ dày đặc ép cho người ta không thở nổi!
Trong lúc hồng sắc biển lửa đang thiêu đốt dữ dội, mái tóc của Bồ rủ xuống che gần hết khuôn mặt, miệng nhỏ bạc như đao phong hơi hơi vểnh lên mang đến cho người ta cảm giác yêu dị mà băng lãnh.
Tả Mạc hiếu kỳ nhìn nhìn xung quanh, sau khi một hơi đột phá, cảm giác của hắn đối với xung quanh đã phát sinh biến hóa tương đối lớn. Rất khó để hình dung cụ thể nhưng phảng phất như cảnh sắc xung quanh được gột rửa qua một lần, rực rỡ như mới. Loại cảm giác này thập phần kỳ quái đặc biệt, mất hơn nửa ngày hắn mới dần dần quen được. Một biến hóa khác chính là thức hải, hiện nay đã biến thành một biển lửa mênh mang, hỏa diễm cuồn cuộn.
Trừ điều này ra, Tả Mạc không có phát hiện điều gì khác. Chẳng qua 《 Thai Tức Luyện Thần 》 có thật thần diệu hay không, hắn vốn đã không có hy vọng gì xa xôi, một tên chí hướng làm Linh Thực phu như hắn thì thần thức cường đại để làm gì? Chỉ cần qua được cửa quan này, bảo trụ cái mạng nhỏ hắn đã tạ ơn trời đất.
Du hí quá nguy hiểm, ca không thích chơi.
Kí ức về nguy hiểm ngày hôm qua, hắn vẫn còn nhớ rõ như in.
Chẳng qua, thanh kiếm đòi mạng treo lơ lửng trên đầu lúc này đã biến mất, Tả Mạc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Kinh nghiệm xương máu lần này nhắc nhở hắn, vô luận lần sau Bồ yêu có cho mình bất cứ thứ gì, đánh chết hắn cũng không thể nhận. Giáo huấn ngày hôm nay cho hắn một bài học nhớ đời, muốn chiếm tiện nghi từ trên tay Bồ yêu thì cũng tương đương với hành vi tự sát.
Tả Mạc vẫn còn yêu quý cái mạng này lắm.
Bồ yêu tựa hồ cũng tịnh không để ý chuyện hắn tu luyện 《 Thai Tức Luyện Thần 》đến đâu, mỗi ngày đều giữ lấy âm khuê mới mua chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Mỗi lần nhìn thấy âm khuê cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần so với cái cổ lỗ sĩ của mình, Tả Mạc lòng đau như cắt. Mười viên nhị phẩm tinh thạch tống tiễn cho tên của nợ này mà hắn cũng chỉ có thể hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt nhòa lệ đầy chua sót cầm lấy cái âm khuê cũ mà Bồ chuẩn bị ném đi.
Có mới nới cũ, đây là một cái hoại mao bệnh (tính xấu) khác nữa của Bồ yêu mà hắn mới phát hiện thêm.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, con người như Bồ yêu mà còn có tính tốt sao?
《 Thai Tức Luyện Thần 》 giống như một bước đệm trong sinh hoạt của Tả Mạc, mà sau đó Bồ yêu tựa hồ cũng thu lại tính tình cổ quái đến biến thái của mình, an tĩnh như xử tử, như vậy lại khiến Tả Mạc có chút không thích ứng. Song nói gì thì nói "Nhân yêu chính là nhân yêu, ngươi cho rằng ngươi không nói chuyện thì có thể biến thành nữ nhân sao?" Dạng suy nghĩ oán thán ác độc này tự nhiên sẽ không thiếu trong đầu Tả Mạc được.
Khiến hắn cảm thấy cao hứng chính là, năm loại pháp quyết của hắn tiến bộ thần tốc. Không biết phải hay không do nguyên nhân đột phá một hơi mà nhiều chỗ mông lung trước kia, hiện nay rõ nét phi thường, nhẹ nhàng động chút tay chân liền có thể thực hiện.
Hắn càng ngày càng phấn chấn.
Loại cổ quái không rõ tốt xấu như《 Thai Tức Luyện Thần 》hắn không có nửa phần hứng thú. Còn《 Canh Kim quyết 》 lại có thể mang đến thực thực tại tại tinh thạch, đây mới chính là tình yêu duy nhất của hắn!
Mỗi ngày, hắn đều khổ tu, sinh hoạt cực kỳ khô khan. Tu luyện 《 Thập Chính tâm pháp 》nhằm tích lũy linh lực. Luyện tập các loại pháp quyết, chỉ pháp không biết chán, giống như trước đây tu luyện 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》, hắn tu luyện một cách điên cuồng.
Tiến bộ lớn nhất chính là 《 Canh Kim quyết 》, hiện nay Canh Kim khí mang sắc như ám kim, quang mang nội liễm, có thể biến hóa tùy tâm sở dục. Hơn nữa, trong Canh Kim khí mang còn nhiều thêm một phần khí tức lẫm nhiên, tuy rằng phần khí tức này cực đạm, nhưng rất thực dụng hiệu quả tăng nhiều khiến Tả Mạc hỉ xuất vọng ngoại (vui mừng quá đỗi).
Tiến bộ của《 Canh Kim quyết 》thật ra cũng không kỳ quái, dù sao 《 Canh Kim quyết 》 chú trọng chính là thần thức. Tuy hắn chỉ bất quá hoàn thành một thai tức trong《 Thai Tức Luyện Thần 》nhưng dám khẳng định thần thức so với trước kia đã mạnh hơn nhiều nên 《 Canh Kim quyết》 tiến bộ cũng là điều đương nhiên. Chân chính khiến hắn cả kinh là 《 Địa Khí quyết 》cư nhiên cũng có tiến bộ.
《 Địa Khí quyết 》 nghiêng nặng về câu thông cảm ứng, chẳng lẽ thần thức đối với câu thông cảm ứng cũng có trợ giúp?
Hắn thật ra cũng không biết. Nhưng đã là chuyện tốt, hắn cũng thuận theo tự nhiên, tịnh không thâm cứu.
Khi Tả Mạc đang gấp rút tu luyện 《 Canh Kim quyết 》trong tiểu viện, bỗng nhiên một thanh âm bình hòa uy nghiêm vang vọng trong Vô Không sơn.
"Ngoại môn đệ tử Lý Anh Phượng, cần cù tu luyện, đột phá Trúc Cơ, bắt đầu từ hôm nay chính thức trở thành nội môn đệ tử bản môn. Các ngoại môn đệ tử lấy đây làm tấm gương, khổ tu không ngừng, lấy kỳ chính quả!"
Thanh âm không lớn nhưng nghe rất rõ nét, dư âm vang vọng không ngớt khắp Vô Không sơn.
Lý Anh Phượng sư tỷ Trúc Cơ thành công? Tả Mạc không nhịn được tâm sinh hâm mộ, hắn cũng cảm thấy cao hứng cho Lý Anh Phượng sư tỷ. Cùng Lý Anh Phượng sư tỷ tiếp xúc một đoạn thời gian tuy không hề dài, song phương còn có chút hiểu lầm nhỏ nhưng hắn đối với vị sư tỷ sảng khoái lưu loát này thập phần hân thưởng. So sánh với nàng thì Hách Mẫn sư tỷ kém thật xa.
Tin tức này đối với sinh hoạt của Tả Mạc hoàn toàn không ảnh hưởng. Hứng thú đối với Trúc Cơ của hắn còn lâu mới so được với ước muốn trở thành Linh Thực phu. Trúc Cơ là đại quan đầu tiên trong quá trình tu chân, song trừ phi thành tựu Kim Đan nếu không thọ nguyên so với người bình thường cũng chẳng khác gì nhau. Còn chuyện Kim Đan thì thôi đi, đừng nói dạng ngoại môn đệ tử như hắn, ngay cả nội môn đệ tử nào có mấy người có thể thành tựu Kim Đan?
Trong khi chỉ cần trở thành Linh Thực phu, đó lại là tinh thạch sáng ngời lấp lánh.
Hắn tiếp tục vùi đầu tu luyện pháp quyết. Đối với đồ chính mình tuyển chọn hắn không hề lơi là. Giống như trước đây hắn tu luyện 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》do không có người chỉ đạo. Hắn đành thi triển hết lần này đến lần khác, cũng không biết cuối cùng là nhiều ít bao nhiêu lần, chỉ biết hắn đem 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》 lấp đầy nước trong ao của tiểu viện, lúc này mới đột phá 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》 tầng thứ ba.
Đang tu luyện thì có khách không mời đến chơi, người đến chính là Lý Anh Phượng sư tỷ mới trở thành nội môn đệ tử.
"Chúc mừng sư tỷ Trúc Cơ thành công!" Tả Mạc vừa gặp mặt liền cười chúc mừng, chỉ là gương mặt hắn vẫn bất động thanh sắc thành ra khiến cho người ta có cảm giác bất luân bất loại (nói không ra lời).
"Sư đệ quá khách khí." Trên mặt Lý Anh Phượng biểu tình không hề khách khí chút nào, cười nói: "Mong rằng không lâu sau sẽ có thể nghe tin tức tốt của sư đệ." Trong mắt Lý Anh Phượng, vị sư đệ thâm tàng bất lộ trước mắt này hoàn thành Trúc Cơ là chuyện một sớm một chiều. Phía sau nàng, còn có ba vị nữ đệ tử, tiểu Quả cũng ở trong đó.
Tả Mạc vội vàng nói: "Ta còn sớm ta còn sớm. Sư tỷ thỉnh."
Tiểu Quả đáng yêu trên khuôn mặt trái táo vẫn có chút sờ sợ. Tả Mạc bỗng cảm thấy hình như tiểu cô nương này cũng thật hay thẹn thùng quá đi, thừa dịp Lý Anh Phượng quay người, hắn hướng tiểu Quả chớp chớp tròng mắt. Quả nhiên, tiểu Quả của chúng ta mặt như được quét thêm một lớp phấn hồng.
Đợi mọi người tọa định (ổn định chỗ ngồi), Lý Anh Phượng liền vào đề: "Lần này tới, là có việc xin nhờ sư đệ."
Tả Mạc hơi hơi ngạc nhiên.
Tựa hồ nhìn ra Tả Mạc nghi hoặc, không đợi hắn hỏi, Lý Anh Phượng liền trả lời luôn, than nhẹ: "Thân vào nội môn, sau này ta chỉ sợ không có thời gian tới chiếu cố những tỷ muội ngày xưa. Kỹ nghệ trồng trọt của sư đệ trong nội môn có lẽ không ai bằng được nên sư tỷ đành dày mặt nhờ vả."
Tả Mạc vội vàng nói: "Sư tỷ có việc gì cứ phân phó." Sau này Lý Anh Phượng chính là nội môn tử đệ, chỉ cần Tả Mạc một ngày còn bước chân trong Vô Không kiếm môn thì vạn vạn lần không được đắc tội nàng.
Lý Anh Phượng lấy ra một cái túi nhỏ, đưa tới trên bàn đá, nói: "Đây là hai mươi viên nhị phẩm tinh thạch, là chút tâm ý của sư tỷ, sư đệ chớ chối từ. Sư đệ chịu khó thỉnh thoảng chạy tới đông phong giúp đỡ một chút. Các nàng cầu sinh cũng không dễ, nếu như xuất hiện vấn đề như lần trước, có sư đệ tương trợ, các nàng cũng không đến nỗi không biết bấu víu nơi nào."
Tiểu Quả bên cạnh nàng miệng một bẹp, vành mắt hồng lên, hai nữ đệ tử còn lại vành mắt cũng ửng đỏ.
Tả Mạc trong lòng thán phục, đem so sánh cùng Vi Thắng sư huynh một lòng khổ tu thì chức danh đại sư tỷ của Lý Anh Phượng xem ra càng xứng đáng. Hắn hiện tại mới hiểu được, uy tín của nàng trong đám nữ đệ tử vì sao cao như thế.
Suy nghĩ một lúc, Tả Mạc đem túi nhỏ đẩy trở lại trước mặt Lý Anh Phượng, nói: "Đồng môn tương trợ vốn là việc nên làm, sư tỷ yên tâm sư đệ tự nhiên sẽ tận lực."
Tiểu Quả trừng lớn tròng mắt nhìn nhìn Tả Mạc, biểu hiện của hai nữ đệ tử cũng rất là cổ quái. Các nàng nghĩ nghĩ thế nào cũng không thông, tên cương thi tham tài này, lần này làm sao đổi tính?
Lý Anh Phượng lắc lắc đầu, đem tinh thạch đẩy lại trước mặt Tả Mạc: "Sư đệ chớ chối từ. Mỗi tháng, môn phái có cung ứng đối với nội môn đệ tử, sư tỷ tịnh không thiếu tinh thạch. Hơn nữa sư đệ cách Trúc Cơ còn không xa, chỉ sợ rất nhanh sẽ phải dùng đến. Trên thân có thêm chút tinh thạch, cũng tính là có chuẩn bị."
Biểu tình cổ quái của tam nữ phút chốc biến đổi thành ngạc nhiên.
Trúc Cơ? Cương thi sư huynh Trúc Cơ?
Có thể được xưng là nhanh Trúc Cơ, vậy thì ít nhất cũng phải có trình độ Luyện Khí tám tầng trở lên. Các nàng hiển nhiên bị lời nói của sư tỷ dọa cho nhảy dựng. Tu vi Luyện Khí tám tầng, trong đám ngoại môn đệ tử có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả Quách Lư sư huynh, chẳng qua cũng chỉ có tu vi Luyện Khí bảy tầng. Mà trong nữ ngoại môn nữ đệ tử, trừ Lý Anh Phượng mới vừa Trúc Cơ ra, kẻ cao nhất mới chỉ có Luyện Khí sáu tầng. Trong ngoại môn đệ tử, hiện tại trừ Vi Thắng ra thì tu vi cao nhất chính là Tả Mạc.
Mặt cương thi này, không ngờ lại là nhân vật số hai của ngoại môn đệ tử!
Đây là điều các nàng vạn vạn lần không nghĩ tới.
Vốn Tả Mạc định bán cho sư tỷ một cái nhân tình thấy vậy, liền không có khách khí nữa, thu lấy tinh thạch: "Vậy đa tạ sư tỷ."
"Là ta nên đa tạ sư đệ mới đúng." Lý Anh Phượng cười nói: "Sau khi ta ly khai đông phong, mọi việc liên lạc với đệ liền giao cho tiểu Quả. Nàng tính tình nhu nhược khôn khéo, sư đệ chớ có khi phụ nàng."
Tả Mạc không khỏi đánh cái ha ha: "Sư tỷ nói nơi nào. Ta người này tính tình rất tốt."
"Vậy là được." Lý Anh Phượng gật gật đầu. Tiểu Quả ở một bên nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu của nàng lại, hiển nhiên biểu thị đối với câu nói này phản đối.
Nàng lại quay mặt qua ba người trầm giọng nói: "Ngày sau, các ngươi nếu có vấn đề, liền trực tiếp tìm Tả Mạc sư huynh, hắn sẽ giúp các ngươi giải quyết. Lời nói của Tả Mạc sư huynh chính là lời nói của ta, nếu có người không nghe, ta sẽ tự thân trừng phạt!"
"Là! Sư tỷ!" Ba người đồng thanh hồi đáp.
Quả nhiên không hổ là đại sư tỷ, riêng phần khí độ này, trong những đệ tử tuổi trẻ có lẽ không ai có thể bằng được. Trong lòng Tả Mạc thầm khen.
Lại tán gẫu một lúc, Lý Anh Phượng mới mang theo tam nữ ly khai.
Tả Mạc bỗng không còn hứng thú để tu luyện. Đó là một cái bậc thang sâm nghiêm trong xã hội, giống như Lý Anh Phượng sư tỷ, Trúc Cơ thành công liền cáo biệt sinh hoạt của ngoại môn đệ tử, nàng cần phải thử thách một mục tiêu cao hơn. Đó vừa là ý chí của nàng, vừa là yêu cầu của môn phái.
Thọ nguyên Kim Đan kỳ có thể tới ba trăm năm, trước đó, thọ nguyên Trúc Cơ kỳ, Ngưng Mạch kỳ cùng Luyện Khí kỳ đều không khác gì nhau.
Từ xưa đến nay đều là như vậy...
Các sư thúc trong môn phái bao gồm cả chưởng môn đều là Kim Đan kỳ, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Vô Không kiếm môn mấy năm nay phát triển tốt đẹp. Song ngay cả người trẻ tuổi nhất là Thi Phượng Dung sư thúc, đều đã vượt quá hai trăm tuổi. Mà lớp hậu nhân kế cận trong môn phái cư nhiên ngay cả một tên Ngưng Mạch kỳ cũng đều không có chứ đừng nói đến Kim Đan kỳ. Nếu như không có người kế tục, Vô Không kiếm môn vốn đã chẳng lớn lao gì sẽ rất nhanh suy sụp.
Vô luận ở bất kỳ giới nào, một môn phái một khi đã suy sụp mà muốn vực dậy còn khó hơn lên trời.
Làm sao mình lại có nhiều sầu cảm đến thế nhỉ? Tả Mạc lắc lắc đầu, bỗng nhớ tới gốc tam phẩm hỏa long thảo mà Vi Thắng sư huynh phó thác cho mình. Lý Anh Phượng sư tỷ đã Trúc Cơ, Vi Thắng sư huynh hẳn cũng nên nhanh nhanh đi. Vừa nghĩ tới đây, hắn liền động thân đi Lãnh Vụ cốc một chuyến.
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:11 PM.
|