"Được!" Dương Chân trầm mặc giây lát rồi rốt cục cũng gật đầu đáp ứng, hắn có thể từ chối, nhưng hắn biết khoảng cách pháp lực giữa hai người quả thực chênh lệch quá lớn, bởi vậy một chiêu phân thắng bại cũng là sự lựa chọn tốt nhất đối với hắn.
Trong lòng đã quyết, thần niệm của hắn nhanh chóng chìm vào cảnh giới Huyền đạo phẳng lặng như mặt nước, bản thức của đạo tâm bao bọc toàn bộ từng góc cạnh của linh hồn, pháp lực theo dự dẫn dắt của kiếm quyết vô thượng nháy mắt ngưng tụ về một mối, cả người hắn dần dần được bao bọc bởi một tầng kim quang. Trong tầng kim quang sáng rực lại ẩn chứa vô số luồng điện quang tím ngắt cực kỳ yêu dị.
Cả sân tức thì như nín thở, vô số đệ tử Côn Lôn tròn xoe cặp mắt quan sát, chỉ sợ không cẩn thận lại lỡ mất không thấy được chỗ ảo diệu.
"Cửu cùng thiên cực, ngân hà đảo huyền, vạn kiếm quy chân..."
Sở Thắng Y niệm động chân quyết, ngự kiếm chầm chậm bay lên không, từng đạo lam quang từ nhỏ tới lớn, từ mờ nhạt tới rõ ràng vấn vít tỏa ra, đồng thời mây khói từ xung quanh cơ thể đột nhiên nổi lên ào ạt như sóng cồn. Đất trời phong vân đổi sắc, thân hình chàng tựa hồ như đang cưỡi cá lớn vượt biển mây dập dờn trong ánh dương quang rực rỡ. Từ dưới ngó lên trông như thiên thần in lên nền trời vô cùng đẹp mắt.
Cũng trong lúc đó, một đạo kim quang phóng vọt lên không đón lấy quầng sáng rực rỡ như ngân hà, hai đạo kiếm quyết kinh thiên giao nhau như chớp giật.
Uỳnh! Một tiếng nổ lớn vang lên, ngân hà tản ra hóa thành kiếm quang màu lam nở bung khắp trời, vạn kiếm cùng xuất khí thế phô thiên cái địa đánh xuống vầng kim quang đang bị ngưng trệ ảm đạm.
Vạn đạo kiếm quang xuyên mây thấu trời cùng tiếng rít lanh lảnh phá tan không trung như tiếng rồng tiếng phượng, ánh lam quang chiếu rọi rực rỡ một góc trời.
Khi ấy, một điểm kim quang sắc bén hóa thành một con cuồng long bạo phát, tiếng rồng ngâm xuyên suốt không gian, hàng vạn đạo kiếm quang loằng ngoằng loạn chuyển nháy mắt đã phá tan trời xanh, kim quang múa động khắp chốn rực rỡ tựa thiên ngoại phi tiên. Cuồng long uốn lượn xuyên mây rẽ biển oanh kích, khí thế vô cùng vô tận, kiếm khí như ngàn vạn mũi tên phát ra ào ạt.
Đầy trời hào quang nổ bung ra, kim quang, lam quang điên cuồng xáo động tạo ra vô số hình thái kỳ dị, tiếng nổ ầm ầm như sấm liên tiếp không ngừng như muốn chọc thủng màng tai, những tia chớp loằng ngoằng múa loạn trong không trung, cuồng phong rít lên ào ào bạo ngược.
Đám đệ tử Côn Lôn xem đấu trận mặt mũi không khỏi biến sắc, từ đầu phong hội tới giờ đây là trận chiến kịch liệt nhất, mây khói trên sân quanh lôi đài bị đánh bạt ra tứ phía như muốn nhấn chìm bức tường người bao bọc bên ngoài.
Hồi lâu sau, tất cả bình lặng trở lại, chỉ còn một đạo lam quang cùng với một đạo kim quang là còn tồn tại giữa chừng không, cả hai đấu sĩ mỗi người đều chầm chậm hạ xuống một góc lôi đài.
Sở Thắng Y bình ổn chạm đất, y bào trắng toát tung bay, thân hình khôi ngô tiêu sái ung dung trong khi Dương Chân ở phía đối diện lại đầu bù tóc rối, y phục rách bươm sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đã xuất hiện vết máu nhàn nhạt, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Hai người vẫn còn đang đấu pháp, hai thanh thần binh lúc tách lúc nhập giữa trời bay lượn như ánh chớp, linh động tựa phi xà. Sau cùng, hai đạo hào quang lại quấn với nhau thành một khối.
"Phì..." Khí huyết Dương Chân sôi sục không thể áp chế được nữa từ ngực trào lên miệng phun thành một vầng sương đỏ ối, hắn đảo người mấy lượt như muốn ngã lăn ra. Vào lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ chịu thua thì hắn lại bất ngờ đứng vững trở lại, bàn tay nắm chặt kiếm quyết không buông.
Ánh lam quang vững vàng chiếm lấy thượng phong, sắc mặt Sở Thắng Y đầy vẻ ngưng trọng nhanh chóng ép vầng kim quang xuống càng lúc càng sát xuống đầu Dương Chân, mỗi một phân hạ xuống thì dòng máu nơi khóe miệng Dương Chân cũng như chảy nhanh hơn một chút.
Lúc này chỉ cần hắn thu kiếm quyết thì tất cả sẽ kết thúc.
Thế nhưng hắn thủy chung vẫn không chịu từ bỏ, trong tâm hắn luôn tồn tại một tia hy vọng, hắn nhất định không buông tia hy vọng duy nhất đó.
"Sư đệ, mau chịu thua đi, đừng đánh nữa." Một giọng nữ nhân bên ngoài nghẹn ngào thốt.
"Chịu thua?" Thần trí mơ hồ của Dương Chân nghe thấy giọng nữ nhân quen thuộc khắc sâu vào trong xương tủy ấy tức thì trong lồng ngực hắn dấy lên một quầng nộ hỏa như muốn thiêu đốt cả thế gian, pháp lực vốn dĩ đã khô kiệt đột nhiên lại từ khiếu huyệt khắp tứ chi bách hài phát xuất ngưng tụ vào trong kiếm quyết.
Chịu thua? Dương Chân ta vì cái gì mà phải thua? Không! Ta không cam tâm!
Dương Chân gào thét trong lòng, tựa hồ điên cuồng như một con dã thú bị thương, trong mắt chỉ còn lại duy nhất một đối thủ và ý chí bất khuất kiên cường.
Thiên Tru lại lần nữa phát xuất kim quang, làn lam quang vốn đã áp tới sát đầu Dương Chân tức thì từng tấc từng tấc bị đẩy ngược lên. Lúc này Sở Thắng Y cũng đành phải chịu sự kiên trì của Dương Chân, chàng thôi động pháp lực niệm chân quyết, Tinh Hà Kiếm phát ra tiếng gầm như sấm sét tỏa ra hào quang rực rỡ, ánh lam quang dào dạt đổ xuống đỉnh đầu Dương Chân.
Bên ngoài, đệ tử Ngọc Tiêu Phong ai cũng mặt xám như đất, miệng Tiêu Thanh Nhi lẩm nhẩm, khóe mắt ròng hai dòng lệ lã chã. Sát bên cạnh nàng là Tiêu Nguyệt Nhi đang ôm chặt Tiểu Bạch trong tay, miệng nghiến chặt muốn vỡ cả răng.
Đột nhiên, không biết vì sao, tựa hồ là do Tiêu Nguyệt Nhi xiết chặt làm đau Tiểu Bạch, con hồ ly thoắt cái nhảy lên không trung xông vào lôi đài.
Mọi người chỉ thấy một lằn bạch quang đột nhiên phá không lao thẳng vào giữa hai làn kiếm quang đang quấn lấy nhau. Lằn bạch quang nở bung ra như đóa hoa sen, một luồng pháp lực cổ quái xông lên thấu trời tức thì đầy luồng lam quang lên tít trên cao, luồng kim quang liền tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi giây lát.
Tiếng ồn ào bên ngoài lập tức nổi lên, lớp lớp đều dáo dác xem rốt cục là ai dám vi phạm quy tắc tỷ thí mà nhúng tay vào.
Sở Thắng Y vừa thấy không ổn, liền lần nữa huy động kiếm quyết, không còn nương tay nữa. Vạn đạo kiếm quang lại tràn ngập khắp trời như dòng tinh hà đổ xuống thành thác, cả đất trời phủ một màu xanh ngắt.
Lằn bạch quang cùng với kim quang nháy mắt bị lam quang nuốt chửng. UỲNH! Tiếng nổ trầm đục phát ra, cả thiên địa tản mát hào quang, tiếp đó ba luồng quang mang lại quấn lấy nhau giữa trời, mỗi luồng một màu rõ ràng.
Đột nhiên lằn bạch quang nhuộm thêm một tầng huyết sắc, ánh sáng càng thêm rực rỡ.
Thế gian như chao đảo, tựa hồ đã phá vỡ sự cân bằng cuối cùng, hào quang vạn trượng ầm ầm nổ bung ra, thiên địa trắng bạch một màu.
Dương Chân bị đẩy bắn đi như cỏ rác lăn ra bên cạnh lôi đài, y phục trên người nát vụn, khắp người đầy vết máu cực kỳ thê thảm.
Tất cả phát sinh vừa rồi rốt cục là gì, nhất thời không ai có thể nói rõ ra được, chỉ biết rằng đã có người bên ngoài xuất thủ quấy rối, không ít người vẫn còn sững sờ trước cảnh tượng thảm liệt, dường như tất cả đều quên mất việc reo hò cổ vũ cho bên thắng.
Sở Thắng Y chầm chậm triệu hồi tiên kiếm vừa bị đánh văng lên không, sắc mặt có mấy phần kinh hãi, lại có mấy phần bất nhẫn, cố gắng bình ổn khí huyết đang sôi sục trong cơ thể và chuẩn bị tiếp nhận tuyên bố thắng lợi từ phía trưởng lão chủ trì.
"Ta chưa thua..." Dương Chân từ từ đảo người đứng dậy, loạng choạng một cái những vẫn đứng vững được. "Ngươi đợi đấy, Tiểu Bạch đã bị ngươi giết chết, ngươi không nên... đấu pháp giờ mới bắt đầu... giờ mới là bắt đầu đây..." Lời sau cùng của hắn tựa hồ như tiếng gầm rú điên cuồng nghẹn, ngào vang vọng khắp tứ phía lôi đài khiến tất cả mọi người đều kinh hãi tới ngẩn người.
Thiên Tru vốn không biết văng tới tận nơi nào chợt phát ra ánh hào quang nhàn nhạt rồi tự bay trở lại bên người Dương Chân xoay vòng vòng xung quanh, thân kiếm rung rung, lưng kiếm ẩn hiện một tia huyết quang mờ mờ chớp nháy.
Theo bước chân ngưng trọng của hắn, sắc mặt của Sở Thắng Y cũng dần trở nên mất tự nhiên, hơi do dự nhìn về phía trưởng lão chủ trì bên ngoài, chần chừ đợi phán quyết còn chưa phát ra, chỉ cố gắng đứng yên quan sát.
Với chàng, cho dù thế nào thì kết quả thắng lợi đã định sẵn rồi, chỉ có diều trong lòng lại có chút nghi hoặc, vừa rồi rốt cục là ai đã xuất thủ, chàng cũng không nắm chắc được đánh thêm một đòn nữa thì Dương Chân không biết sẽ ra sao, hiện tại hắn ta cũng đã không còn sức nữa rồi.
Trên đài mây, Phương Lam gấp giọng nói với Tiêu Vân Vong: "Ông còn không ngăn nó lại, cứ như thế này không phải là muốn chết hay sao?"
Tiêu Vân Vong chíu chặt đôi mày, trầm giọng đáp: "Vừa rồi hình như là con hồ ly xông lên..."
Phượng Lam la hoảng: "Là con bạch hồ vẫn bên người nó? Vậy..."
Tiêu Vân Vong lắc đầu, nhỏ giọng: "Chỉ e đã bị một chiêu đó đánh nát xương thịt, thân hồn đều tan."
Tử Đình Chân Nhân thàn sắc lạnh lùng quan sát sân tràng, đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Vân Vong định nói lại thôi, thở dài một tiếng rồi quyết định lẳng lặng chờ xem.
Trên lôi đài, Dương Chân đang chầm chậm đi về giữa sân, chợt dừng bước đứng lại, đưa tay chộp cái gì đó ở giữa đám mây khói vấn vít. Thì ra là một mảng lông trắng tinh còn dính chút máu, cánh tay hắn không ngừng run rẩy kịch liệt.
Vào hai canh giờ trước, lúc hắn chuẩn bị rời khỏi Vạn Thú Cốc, Tiểu Bạch đột nhiên lần nữa thoát thai hóa hình, khó khăn một lúc mới ngưng đọng thành hình dạng bé gái nói chi chi ba ba hồi lâu như muốn nói với hắn một câu: nó muốn giúp đỡ hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Chân đã quên đi hết thảy ân oán bất bình trên đời, chỉ còn lại sự cảm động bình sinh chưa từng có.
Bởi vậy, hắn ôm Tiểu Bạch ở trong lòng mà đến muộn.
Hắn đã liều chết cũng không muốn đầu hàng, bởi vì hắn biết cho dù tất cả mọi người đều không thích hắn, bỏ rơi hắn nhưng vẫn còn có một con tiểu hồ ly lẳng lặng dõi theo hắn, cổ vũ hắn.
Chính vì lẽ đó, cho dù là vọng tưởng, hắn cũng phải cố gắng nắm lấy thắng lợi mong manh.
Thế nhưng trong khoảnh khắc liều lĩnh vừa rồi, khoảnh khắc không thể chống đỡ sắp sụp đổ, dưới sự dẫn dắt của Bạch Tiêm Tình, hai yêu hồ cùng nhau đem toàn bộ tu vi phá tan một kích sấm sét của Sở Thắng Y. Thân hình nhỏ bé đó, đã bị một chiêu ấy đánh tan thành cát bụi.
Sát na đó, hắn đau đớn đến không muốn sống nữa, hắn không biết đó là Tiểu Bạch hay là Bạch Tiêm Tình, chỉ cảm thấy trong lòng phát sinh một nỗi đau vô tận, nỗi đau mờ mịt đó khiến linh hồn hắn nghẹn ngào, khiến hắn phẫn nộ rồi tất cả phẫn nộ hóa thành một ý niệm duy nhất: đánh bại đối thủ trước mặt.
"Dương sư đệ, đã tới lúc dừng lại rồi." Sở Thắng Y cuối cùng cũng chủ động lên tiếng.
Trưởng lão chủ trì vẫn chưa làm theo ước định của bọn họ lúc trước, hoặc giả phán định có người phá rối tình thế đang bất lợi của Dương Chân, cuộc tỷ thí vẫn tiếp tục. Mọi người bên ngoài cũng ngơ ngác không biết trận đấu pháp này sẽ trở thành như thế nào.
"Ngươi vừa giết người, là người, là hai người!" Dương Chân loạng choạng bược lên hai bước, chỉ thẳng vào nam tử áo trắng phiêu hốt phía trước, ánh mắt ngầu đỏ gầm lên.
Sở Thắng Y sững sờ, hồ đồ ngó Dương Chân, không dám tin vào lời hắn vừa nói, bên ngoài tiếng ồn ào nổi lên, không ngừng bàn luận.
Thiên Tru như cảm nhận được tình cảm của Dương Chân càng lúc càng bạo lệ, thân kiếm rung lên bần bật, màu hổ sắc của thanh kiếm dần dần bị huyết sắc bao phủ, bên trong ẩn chứa những luồng chớp lóe đen sì.
Tựa hồ như con hung thú từ hồng hoang viễn cổ thức tỉnh giữa nhân thế, sát khí hung bạo từ Thiê Tru tỏa ra như sóng dữ dâng lên thấu trời. Những người ở bên ngoài cảm thấy hơi tở dần dần nặng nề run rẩy quan sát biến đối kỳ dị trên lôi đài.
"Chân nhi, mau dừng tay!" giọng nói của Tiêu Vân Vong rốt cục cũng vang lên, ông nhận thấy thần trí Dương Chân đã rơi vào trạng thái khác thường đang phát động ba bước Ngự quyết, Kiếm Quyết và Trận quyết cuối cùng trong Cửu Diệu Phi Tiên Quyết.
Dương Chân đối với mệnh lệnh của sư phụ coi như tiếng muỗi ngoài tai, ngự khởi Thiên Tru từ từ bay lên không, hai tay phát động Trận quyết liều mạng ngưng tụ nguyên khí của Kim đan trong cơ thể. Hào quang màu vàng đỏ bao bọc khắp thân hình không ngừng sôi sục như lửa ma, những tia chớp tím đen bủa ra xung quanh trông lên như ma vương giáng thế.
Theo từng đạo Trận quyết mà hắn đánh ra, thiên địa nguyên khí bên ngoài từ ngàn vạn lỗ chân lông ào ào tiến vào, Kim đan trong Tử phủ bắt đầu xoay chuyển điên cuồng, mỗi vòng đều phát ra bản mệnh nguyên khí mà hắn vừa mới khổ tu luyện thành.
Kim đan đối với mỗi người tu đạo mà nói, không chỉ là bản nguyên sinh mệnh mà còn là bước đầu tiên đánh dấu việc tiến vào cảnh giới trường sinh. Kẻ tu đạo thông thường không hao phí công phu trăm năm cũng không thể có. Kim đan cũng là khởi điểm của cánh cửa lớn tu đạo chân chính của tiên đạo, dưới sự bồi dưỡng linh tính của bản nguyên sinh mệnh, dần trở thành Nguyên thần, rồi phát triển thành Nguyên Anh thoát ra khỏi sự trói buộc của thân xác, cuối cùng đạt tới cảnh giới thọ cùng thiên địa.
Trong một năm diện bích, Dương Chân bởi vì đan điền biến mất một cách dị thường, phải trùng tu Nguyên Thủy Thiên Chương mới có thể đem Kim đan mới hình thành bồi dưỡng ngưng kết lại. Trong lúc điên cuồng hiện tại trong lúc điên cuồng bất chấp tất cả gượng ép rút hết bản nguyên lực, cái giá phải trả đó cực kỳ đáng sợ, thậm chí khó mà vãn hồi lại được.
Dương Chân tay bắt kiếm quyết, chân đạp hư không, bước chân dịch chuyển theo tinh tượng khu sử Thiên Tru phát ra một thanh quang kiếm vàng chói, hình ảnh hư ảo, kiếm quang như điện, từ giữa trời chiếu rọi rực rỡ khắp cả tinh trận.
Thuận theo tinh trận được tạo thành bởi kiếm quang, Vân Tiêu Đấu Trần khe khẽ tiết ra kình khí tản đi bốn phương tám hướng như thủy triều rút. Bên trên lôi đài quẻ Tốn xuất hiện một vùng trời trong xanh ngằn ngặt, một luồng áp lực khổng lồ thuần tịnh từ cao ép xuống.
Sở Thắng Y thấy vậy cũng không nhịn được nữa, lại phát động Cửu Ngưng Quy Chân Quyết, lần này chàng kinh hãi phát hiện Vân khởi quyết trong kiếm quyết không cách nào phát động ra được, hoàn toàn bị luồng lực đạo vô hình từ trên cao ép tan, đành phải tế khởi tiên kiếm lên không ngự quyết phòng thủ.
Trong lúc Tiêu Vân Vong chuẩn bị ra tay ngăn cản, thiên địa đột nhiên ngưng đọng, tựa hồ tất cả đều dừng lại.
Gió, đã ngừng thổi. Thậm chí mây khói trên sân cũng ngưng cả lại.
Tất cả mọi người đều chú mắt nhìn lên trời, ngay cả những vị tiền bối kỳ lão vốn ung dung nhàn nhã trên đài mây cũng đều mang thần sắc khẩn trương, ngẩng đầu đợi lúc kiếm quyết kinh thiên đó hoàn toàn phát động.
Bầu trời trợt nổi lên một vầng sáng bạc rực rỡ, một đạo hào quang màu bạc từ trên trời cao đổ ập xuống ngay trên Cửu Diệu Tinh Trận, tiếng ầm ầm trầm đục phát ra, hào quang màu bạc tức thì áp đảo hào quang vàng rực của thanh quang kiếm, pháp lực cường đại vô biên tỏa ra xung quanh.
Đệ tử Côn Lôn trên khắp Vân Tiêu Đấu Trận tựa hồ đồng thời cảm giác thân mình cùng pháp lực bị một luồng đại lực mạnh mẽ bên ngoài áp chế, thậm chí kinh động tới cả không ít trưởng lão đang bế quan tiềm tu trên Thái Hạo Phong, thần niệm của vô số người cùng ánh mắt đều tập trung cả vào trung tâm của quầng sáng bạc.
Sở Thắng Y lúc này đứng ngồi không yên, tiến lui không xong, chỉ cảm thấy trước mặt có một sự uy hiếp trước nay chưa từng thấy trong đời, chàng không không khỏi dáo dác nhìn về phía sư phụ.
Trên vân thai, Tử Đình Chân Nhân rốt cục cũng không nhịn được quay lại nói với Tiêu Vân Vong: Tiêu sư đệ, Phi Tiên Quyết này mang uy lực như vậy, e rằng..."
Tiêu Vân Vong phất vạt áo một cái, cả người lơ lửng trên không đáp: "Đều là sai lầm của đệ, chỉ mong là vẫn còn kịp..."
Lời nói vừa dứt, người đã biến mất trong không khí.
Trong lúc đó, giữa hư không truyền tới một tiếng gào vô cùng thảm thiết tuyệt vọng, vang vọng khắp Vân Tiêu Đấu Trận, đồng thời quang trụ màu bạc biến mất, chỉ còn lại Cửu Diệu Tinh Trận đang lưu chuyển giữa trời.
Tu vi của Dương Chân còn xa mới đủ hỏa hầu, nhưng gượng ép lấy bản mệnh nguyên khí phát động Cửu Diệu Phi Tiên Quyết, mượn tinh thần lực của vũ trụ, nháy mắt đã khiến thân xác hắn đến sát bên tan rã, Kim đan trong Tử phủ không chịu nổi áp lực nặng nề đột nhiên nát vụn, làm cho kiếm quyết còn chưa phát ra mất đi chỉ dẫn, tinh lực cường liệt rớt xuống Cửu Diệu Tinh Trận phản hồi liên tục tìm chỗ phát tiết.
Còn Dương Chân đem mình làm cầu nối giữa thiên địa cho dù có Thiên Tru gánh đỡ một phần, lại có Càn Khôn Ấn bảo vệ, rốt cục vẫn máu me đầy mình, rõ ràng sắp thịt nát xương tan tới nơi.
Một đạo ánh sáng rực rỡ kinh thiên kèo dài thành hình vòng cung đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng xuyên vào kẽ hở phân cắt Cửu Diệu Tinh Trận đang có dấu hiệu tan rã, trong tiếng nổ ầm ầm, đầy trời ánh sáng màu bạc dần dần tản mác.
Sau cùng, Tiêu Vân Vong ôm một nam tử toàn thân bê bết máu nhẹ nhạng hạ xuống lôi đài, chỉ nói độc một câu: "Ngọc Tiêu Phong nhận thua."
Trong ngoài sân đấu im phăng phắc, tất cả mọi người không ai nói lên lời.
Sở Thắng Y ngơ ngẩn đứng đó, Tinh Hà Kiếm lơ lửng trên không đang tỏa ra ánh lam quang nhàn nhạt trong giây phút đó cũng chợt ảm đạm vô quang, giống như chủ nhân của nó đang thất lạc thần tình.
Tuy là thắng, nhưng chàng không thấy chút vui vẻ nào.
Huống hồ, chàng liệu có thực sự chiến thắng?
Đối với đệ tử các mạch chư phong mà nói, đó là một trận quyết đấu hiếm có không thể nào quên, cũng là một trận so tài kỳ diệu khôn tả, bắt đầu thì huy hoàng, kết thúc lại bi tráng. Một trận so tài không có kẻ thắng.
Có điều danh tự của gã thiếu niên Dương Chân từ hôm nay trở đi cũng khiến cho khắp trên dưới Côn Lôn phái đều nhớ chắc ở trong lòng.
Mặt trời ngả về tây, Vân Tiêu Đấu Trận bao phủ một làn ánh sáng rực rỡ phi thường, phảng phất như cũng biết rằng phong hội đã tới lúc cao trào.
Bên ngoài lôi đài quẻ Khôn ở phía bắc, tất cả đệ tử Côn Lôn trên Thái Hạo Phong đều tập trung ở đây, có thể nói một biển người cũng không quá.
Lúc này chính là giây phút cuối cùng của trận đấu pháp tranh đoạt ngôi vị quán quân phong hội. Hai bên là Đơn Dương Phong Nhạc Thiên và Thái Hạo Phong Sở Thắng Y. Hai người đều một mạch qua ải chém tướng, cùng tiến lên đỉnh cao.
Hiện tại, bên ngoài lôi đài chia thành mấy phe, hai bên quyết đấu chia ra đệ tử Đạo tông và Đơn Dương Tông. Đạo tông một phương đương nhiên người đông thế mạnh, Đơn Dương Tông thì người đơn thế bạc. Có điều trước nay quan hệ của Đơn Dương Tông đối với các tông phái khác đều không tệ, ngay cả Pháp tông nội bộ cũng phần lớn nghiêng về Đơn Dương Tông. Cứ thế xem ra thế trận của cả hai bên đều khá cân bằng.
Đấu pháp đã tiến hành nửa canh giờ, song phương đều xuất tuyệt kỹ, ai cũng khó chiếm được thượng phong. Ở một góc, có sự trợ trận của Hỏa kỳ lân, Nhạc Thiên tỏ ra khá ung dung. Trước khi bắt đầu so tài gã đã mạnh miệng nhất định sẽ đánh Sở Thắng Y ngã ngựa, vì Dương Chân mà báo thù.
Còn Đạo tông đệ tử cũng đã phản đối trước trận đấu rằng Nhạc Thiên dựa vào thần thú xuất trận là rất bất công, yêu cầu Chưởng Luật Đường chủ trì công đạo. Tự nhiên Pháp Tông dưới tình thế đó sẽ đứng về bên Đơn Dương Tông, bởi vậy trận đấu cứ thế tiến hành.
Nếu luận tu vi, Sở Thắng Y sẽ chiếm thượng phong không có nghi ngờ gì. Có điều người tính không bằng trời tính, vòng đấu trước chàng ta gặp phải Lãnh Phong của Ngọc Tiêu Phong, tại phong hội vốn đã nổi danh hiệu sát thần máu lạnh, lại thêm ý khí tráng liệt báo cừu cho sư đệ liều mạng toàn lực thi đấu. Một trận chiến kịch liệt vô cùng nổ ra, sau cùng Sở Thắng Y để thắng lợi cũng phải trả một giá rất rất rất đắt. Nguyên khí đại thương không sao khôi phục kịp, cứ thế mà gặp Nhạc Thiên vừa loại nguyên quán quân Huyền Đạo của Thái Hạo Phong.
Một tiếng thú gầm trầm đục từ thấp vọt lên cao vút, trở thành tiếng hống thấu trời, bên ngoài nín thở, đột nhiên tiếng reo hò ầm ầm như sấm dậy át hẳn tiếng reo hò của Đạo Tông.
Trên lôi đài hỏa quang bốc lên hừng hực, Nhạc Thiên cưỡi trên lưng Hỏa kỳ lân nhân kiếm hợp nhất tế khởi Phần Dương Liệt Thiên Kiếm Quyết của Đơn Dương Tông, vô số đạo hỏa kiếm sáng rực bay xung quanh cả người lẫn thú. Trảm Dương Kiếm như mặt tời mới mọc phương đông, phát ra sức nóng vô cùng vô tận nhuộm hồng cả thiên địa.
Sở Thắng Y lúc này nguyên khí cạn kiệt, cầm cự cũng đã cố hết sức, khó mà phát động kiếm quyết vô thượng hao tốn chân lực của Đạo Tông, chỉ có thể lấy vân khí mờ ảo duy trì thế thủ. Thân hình chàng di chuyển như chớp trong vân vụ, người đi theo kiếm, kiếm hóa thành màn nước tụ mây khói chống đỡ luồng hơi nóng hầm hập từ trên cao đổ xuống.
"Thủy Hỏa Đồng Cực, biến, biến, biến..." Nhạc Thiên ngâm lớn, tiếng niệm chú của gã vừa dứt, luồng lửa đang phun đầy trời đột nhiên từ đỏ hóa thành trắng rồi biến ra xanh lè, đang nóng hừng hực đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo, cả lôi đài phảng phất như đã chuyển đến nơi trời băng đất tuyết tận cùng của bắc cực, tức thì khiến những luồng sóng lam quang bị đóng băng không sao dịch chuyển nổi. Mây khói tan sạch, Sở Thắng Y phải hiện chân thân.
Đồng thời khi hàn khí màu xanh thẫm bao bọc cả lôi đài, ở giữa vẫn có một khối lửa đỏ rực, chính là do Hỏa kỳ lân vẫn đang tỏa ra luồng hơi nóng vô cùng vô tận, hàn nhiệt hai luồng pháp lực cực đoan luân chuyển trong ngoài hết sức thần kỳ.
Tử Đình Chân Nhân vốn đã có mấy phần lo lắng thấy vậy liền thở dài một tiếng, đành quay lại đối mặt nói với Tử Càn Chân Nhân đang đầy vẻ vui mừng: "Xem ra kẻ mà Đơn Dương Tông đào tạo không ai không phải kỳ tài, cả pháp thuật bí truyền này mà cũng tu luyện được."
Tử Càn Chân Nhân lim dim đôi mắt thận trọng đáp: "Thiên nhi chẳng qua dựa thế Hỏa kỳ lân, nếu luận tu vi chân thật thì còn không bằng đệ tử của sư huynh." Tuy là nói thế nhưng sắc mặt đầy vẻ đắc ý của ông thì cả người mù cũng nhìn ra được.
Ngay cả chưởng môn Nhất Nguyên Chân Nhân lần này đặc biệt tới theo dõi cũng phải tán thưởng: "Nhất Dương sư huynh mà biết còn có người kế thừa, ông ta ở hải ngoại cũng được an ủi."
Trong lúc trên vân thai còn đang trò chuyện nói cười thì giữa sân đấu đã phát sinh biến hóa.
Sở Thắng Y hét lên lanh lảnh, người và kiếm hợp nhất hóa thành một đạo lam quang xông thẳng lên trời, dùng một chiêu Trường Hồng Quán Nhật bình thường nhất để nghênh đón Thủy Hỏa Đồng Cực của Nhạc Thiên. Ban đầu ánh lam quang nhạt giống như sắc trời, dần dần bành trướng lên, tới sau cùng hóa thành một thanh cự kiếm khổng lồ, rít gió ầm ầm như sấm sét phá không đánh xuống.
Vạn đạo hàn khí xanh thẫm từ tám hướng xung quanh bao bọc đón lấy màn lam quang rực rỡ. Tiếng ầm ầm vang lên, lôi động cửu thiên, hào quang đại phóng, cuồng phong mãnh liệt cuốn hàn khí đi khắp lôi đài.
Ngay sau đó, một quầng hỏa diễm nổ bung ra như sấm khí thế tựa như sư tử hổ báo sáng rực không gian, nháy mắt đã bao trùm cả bầu trời.
Tất cả mọi người đều hiểu thắng bại đã phân định.
Đinh! Tiếng chuông lảnh lót vang lên, tại phong hội, đệ tử Nhạc Thiên của Đơn Dương Tông lần đầu tiên sau hai trăm năm đoạt được vị trí quán quân. Tiền lệ từ xưa tới nay vốn Đạo - Pháp hai tông luân phiên nắm giữ quán quân, cuối cùng đã bị lật đổ.
Phong hội kéo dài bảy ngày của Côn Lôn phái rốt cục cũng tuyên bố bế mạc.
Trên dưới Đơn Dương Phong gióng trống mở cờ trong khi hai tông Đạo, Pháp im lìm phăng phắc. Ngọc Tiêu Phong thì sâu vân thảm đạm một màu. Trước là do Dương Chân thụ trọng thương hôn mê chưa tỉnh, sau lại là Lãnh Phong tiến vào tứ cường vì liều mạng với Sở Thắng Y nhưng do tu vi chênh lệch đành chịu bại với thương thế không nhẹ.