Trong Hạo Thiên Điện, những tia nắng cuối cùng của vầng tịch dương sắp chìm hẳn về phía chân trời chiếu xiên xiên vào bên trong. Bảy đệ tử Côn Lôn mặc lễ phục đứng thành một hàng, Dương Chân thụ trọng thương còn đang hôn mê đương nhiên không có trong đội ngũ.
Ở hai bên phía trên là chưởng tọa chân nhân của các tông mạch cũng sắp hàng thẳng tắp, chờ nghe chưởng môn chân nhân chủ trì trao thưởng cho phong hội.
Khi Tử Càn Chân Nhân tự tay rút ra một chiếc hộp ngọc giao lên, Nhất Nguyên Chân Nhân liền đứng dậy nhìn khắp một lượt nghiêm trang nói: "Các ngươi chính là những tinh anh nổi bật nhất giành được chiến thắng của phong hội, cũng là trụ cột của Côn Lôn ta sau này, trước mắt Cửu châu đang trong lúc phong vân hội tụ, các ngươi sẽ là những tầng lớp lãnh tụ trẻ tuổi kế cận của Côn Lôn. Bởi vậy nhất định cẩn thận giữ gìn, con đường vạn dặm phía trước, các ngươi mới chỉ vừa đặt những bước đầu tiên thôi."
Bên dưới lớp lớp lĩnh hội chỉ dạy.
Nhất Nguyên Chân Nhân nhìn lướt qua bên ra hiệu, Nhất Đức Chân Nhân liên đứng dậy nói tiếp: "Phong hội lần này cũng giống như lần trước, người đứng đầu sẽ được thưởng một kiện pháp bảo thượng phẩm, Pháp tông trước có lấy được từ trong kho pháp bảo truyền đời bảo vật Hồi Thiên Đỉnh, đây là chiếc đỉnh của Thần Nông, là thánh bảo luyện đan của Thần Nông Môn mật truyền lại. Nhạc Thiên đệ tử Đơn Dương Tông vốn lấy phép luyện đan để nhập đạo, bản tọa rất vui được thành toàn trao cho, mong ngươi tiếp tục cố gắng." Nói dứt liền lấy trong tay áo ra một chiếc đỉnh bằng đồng to cỡ bàn tay có ba chân và sáu tai màu sắc cổ kính, trông cũng không nổi bật lắm.
Tử Càn Chân Nhân vội nói: "Thiên nhi còn không mau cảm tạ, đây chính là pháp bảo giữ nhà của Pháp tông đó.
Nhạc Thiên chỉnh trang y phục, trước ánh mắt hâm mộ của đồng môn rảo bước lên phía trước cảm tạ lĩnh phần thưởng
Nhất Đức Chân Nhân trao thưởng, lại nói thêm mấy lời miễn lễ. Vừa ngồi xuống thì Tử Tang Chân Nhân đột nhiên chen miệng: "Lão phu có một chuyện không hiểu, không biết vì sao đệ tử Đơn Dương Tông lại học được tâm quyết bí truyền của Kiếm Trì Tông?" Trong lúc nói, ánh mắt ông ta liền liếc về phía chỗ của Kiếm Trì Tông, nơi đó có một đại hán khôi ngô râu quai nón da dẻ đỏ au đang ngồi.
Chưởng tọa Kiếm Trì Tông Tử Long Chân Nhân là một người tính nóng như lửa, có điều bình thường rất ít nói, lúc đấu pháp so tài ông ta vốn đã rất ngạc nhiên, lúc này càng thêm xúc động, trừng mắt ngó thầy trò Nhạc Thiên để xem họ giải thích thế nào. Một bầu không khí hầm hập như ụp lấy hai người.
Ánh mắt của ọi người có mặt đều đổ về phía Nhạc Thiên tay cầm Hồi Thiên Đỉnh vừa quay trở lại hàng ngũ, ai ngờ gã ngạo nghễ liếc Tử Tang Chân Nhân một cái rồi hỏi ngược lại: "Sư thúc nói như vậy, đệ tử xin được hỏi lại: Kiếm Trì Tông và Đơn Dương Tông đều là chi mạch của Côn Lôn Phái, cớ sao còn phân chia ra ông tôi làm gì? Lẽ nào Tử Tang sư thúc cho rằng câu nói của tổ sư Côn Lôn Phái truyền lại "Bách tông đồng nhất, đạo pháp tương huy" là lời nói thừa hay sao?"
Khuôn mặt già nua của Tử Tang Chân Nhân tức thì lộ ra vẻ khó coi, nhưng cũng không tiện phát tác, chỉ hừ một cái bực dọc.
Tử Càn Chân Nhân lại làm mặt nghiêm nghị nói: "Thiên nhi, không được vô lễ!" Tận đáy lòng ông ta vốn đang thầm cười hoài không ngớt, đồ nhi của ông gan to mật lớn, ngay cả sư phụ gã còn dám cãi cọ chứ huống hồ là người khác tông.
Nhạc Thiên ngoan ngoãn vâng dạ nghe lời, gã tự biết sư phụ là ngoài mắng trong khen, liền cố nhịn cười, chắp hai tay làm mặt thản nhiên nói: "Lúc Nhất Thái trưởng lão ngày trước truyền tâm quyết cho đệ tử có dặn dò cố gắng đưa tâm pháp phát dương quang đại, không được làm hư danh tiếng của Nhất Dương sư bá tổ, đệ tử cho rằng trưởng bối của Kiếm Trì Tông đã không tính toán việc khác biệt môn hộ, hơn nữa hai tông lại thân như một nhà, kể ra cũng đâu có gì lạ?"
Những lời này nói trúng vào tâm lý của đa số Côn Lôn trưởng bối đang có mặt, đặc biệt là những trưởng lão nhàn rỗi đang tham gia cũng gật gù cảm thấy vui mừng vì Nhất Thái có người kế thừa.
Tử Long Chân Nhân thấy chính là do trưởng lão đời trước của tông mình truyền thụ, trong lòng ông vốn ngay thẳng, bình sinh chỉ thích tu đạo luyện khí, ngoài ra những chuyện khác cũng không quan tâm. Bởi vậy cũng chỉ xoa xoa cằm râu rồi nhắm mắt không tra ngọn ngành làm gì nữa.
Một trường sóng gió nho nhỏ coi như đã biến thành hư không, thầy trò Tử Càn đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhất Nguyên Chân Nhân ngồi trở lại ghế chủ tọa, nhìn khắp môn hạ, từng lời từng lời thốt: "Lần này Đơn Dương Tông vốn từ một quả Bất Tử do Thánh tông đưa tới đã luyện chế ra một lò thiên phẩm Tạo Hóa Đan tổng cộng có mười tám viên, bây giờ chuẩn bị lấy mười viên tặng cho các đồng đạo tu chân đến tham dự, còn lại tám người đứng đầu phong hội mỗi người nhận một viên."
Bên dưới không ít người sớm đã biết trước kết quả nhưng cũng không khỏi phát ra những âm thanh kinh ngạc cảm thán. Theo như ghi chép của những đạo môn nơi thánh địa Côn Lôn thì gần ngàn năm nay chưa từng có chuyện nào như vậy, có vài người không khỏi vì việc chưởng môn chân nhân đem cho các đạo phái bàng môn những mười viên mà cảm thấy đau lòng tiếc nuối.
Bảy đệ tử lần lượt tiến lên nhận Tạo Hóa Đan do Tử Càn Chân Nhân một bên phân phát, dặn dò cách phục dụng. Phần khen thưởng của phong hội lúc này mới coi như kết thúc, phần của Dương Chân thì Tiêu Vân Vong ra hiệu cho Lãnh Phong đại diện lĩnh hộ.
Nhất Nguyên Chân Nhân nhìn bảy người bên dưới nói: "Khi các ngươi quay trở về, cố gắng luyện hóa viện Tạo Hóa Đan này tất có thể đề cao tu vi, coi như chuẩn bị ứng kiếp. Không lâu sau các ngươi sẽ chính thức hạ sơn tu hành, gánh vác nhiệm vụ, đừng phụ kỳ vọng của Côn Lôn phái ta. Thôi đi đi."
Bảy đệ tử thi lễ xong rồi lũ lượt đi ra ngoài.
Nhất Nguyên Chân Nhân lúc này mới tỏ ra trịnh trọng nói: "Các đạo hữu các phái hiện đang làm khách tại Thiếu Hạo Phong, trong dịp mấy ngày phong hội này tuy không nói nhưng mỗi phái đều có ý đồ riêng, bọn họ ở lại chẳng qua cũng là vì việc liên quan tới chuyện kết liên minh, việc này Côn Lôn ta nhất định phái có quyết định, các tông mạch có ý kiến gì không?
Tử Càn Chân Nhân đứng dậy lim dim nói: "Xin để Chưởng môn chân nhân và Pháp tông làm chủ, Đơn Dương Tông xin ủng hộ."
Kiếm Trì Tông Tử Long Chân Nhân đột nhiên mở bừng mắt, cất giọng ồm ồm nói: "Kiếm Trì Tông không có ý kiến." Nói dứt lại nhắm mắt dưỡng thần như cũ.
Tử Đình Chân Nhân đứng dậy nói: "Chúng ta đã có lòng cứu thế giải nguy, nhưng các đạo hữu vốn chỉ có ý theo đuôi, chỉ e có một dạ mấy lòng, chi bằng lấy bất biến ứng vạn biến rồi thuận theo tự nhiên là thượng sách."
Tử Tang Chân Nhân lập tức đứng dậy phản đối: "Tình thế Dương Kỳ Sơn đã rõ ràng như vậy, chúng ta sao có thể bỏ lỡ thời cơ trước mắt, ngồi đợi hai đạo Yêu, Ma phát triển lớn mạnh, tới lúc đó chúng ta ắt thương tổn nghiêm trọng, lúc đó có hối hận có phải đã muộn rồi không?"
Nhất Nguyên nặng nề thở dài một hơi, nhìn sang Nhất Đức vẫn đang lặng yên không đáp xua xua tay nói: "Thôi cứ như vậy đã, các ngươi không thể thờ ơ với các đạo phái được, phải tận tâm tận lực nhưng cũng không được cưỡng cầu, Côn Lôn Phái ta phải chuẩn bị thật tốt, mở rộng tầm nhìn ra một chút, đừng câu nệ trước mắt." Nói đoạn liếc Tử Tang Chân Nhân bên dưới một cái rồi đứng dậy đi vào trong.
Phong hội đã kết thúc, Cửu châu lại bắt đầu nổi sóng gió.
Nửa tháng sau, tại hành lang nơi căn tinh xá phía tây Ngọc Tiêu Phong, một nữ tử tuyệt sắc mặc áo lục tâm trạng nóng nảy đóng cửa bước ra ngoài. Một trung niên nam tử đang đứng bên cột hành lang vội tiến tới hỏi han tỏ vẻ quan tâm.
"Vẫn như cũ, toàn nói mớ linh tinh chứ vẫn chưa tỉnh." Tiêu Thanh Nhi khuôn mặt ưu sầu đáp.
"Vậy à." Bá Vân Đình tỏ vẻ thất vọng, chợt lại mỉm một nụ cười nói: "Nó hôm nay lại nói mớ cái gì thế?"
Tiêu Thanh Nhi đỏ mặt, ánh mắt lướt về phía mặt hồ bên ngoài đáp: "Toàn gọi Tình nhi, Tình nhi, cũng không biết là gọi ai nữa."
Bá Vân Đình tỏ vẻ cổ quái, cười đáp: "Thanh nhi và Tình nhi, trong mộng không biết có nhận ra được không đây."
"Đại sư huynh, huynh lại..." Tiêu Thanh Nhi bất mãn giận dỗi.
"Sao rồi?" Trên căn thủy tạ, Tiêu Nguyệt Nhi cũng hớt hơ hớt hải chạy qua ngó hai người trên hành lang.
Bá Vân Đình ngoảnh đầu thuật lại, Tiêu Nguyệt Nhi liền nhảy lên ngồi trên lan can, đột nhiên kinh hãi la lên rồi nhảy xuống như vừa tỉnh mộng: "Tình nhi, Tình nhi, Bạch Tiêm Tình, hắn lẽ nào là kêu Bạch tỷ tỷ?"
"Bạch Tiêm Tình?" Bá Vân Đình mù mờ, đưa mắt ngó Tiêu Nguyệt Nhi tỏ vẻ không hiểu.
Tiêu Thanh Nhi ngược lại hiểu rất rõ, nhất thời cảm thấy có một tư vị không thể nói ra lời, đáp: "Lẽ nào sư đệ áy náy về Bạch tỷ tỷ ở trong lòng, thế nên..."
Tiêu Nguyệt Nhi không đồng ý: "Hắn không chỉ kêu Tình nhi, ngày hôm qua ta còn nghe hắn gọi vài người nữa, ta nghe thấy rất rõ ràng."
Tiêu Thanh Nhi vì muốn cải thiện quan hệ với muội muội nên cố ý hùa theo: "Phải đó, hắn lại gọi tên Nguyệt nhi là ổn, Nguyệt nhi của chúng ta ngày đêm chăm sóc một bên, không tính công lao cũng có khổ lao mà."
Bá Vân Đình biết hai tỷ muội hình như dấu mình chuyện gì nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ thờ dài nói: "Bộ dạng của sư đệ như vậy, không biết là tỉnh dậy tốt hơn hay cứ không tỉnh sẽ tốt hơn."
Hai nàng đều sững người, đột nhiên hiểu rõ lời nói của Bá Vân Đình.
Trận đấu pháp cuối cùng của Dương Chân tại phong hội, hắn đã bất chấp tất cả phát động kiếm pháp vô thượng cho dù đối với hắn chính là cấm pháp, kim đan nát vụn đồng thời kinh mạch toàn thân đều bị phá hủy, có thể nói là một thân tu vi mất hết, cũng không còn cơ hội làm lại từ đầu.
Thân xác đối với đạo gia mà nói chính là mấu chốt để đạt tới tiên đạo vô thượng, cho nên nói tính mạng song tu chính là như thế.
Hiện tại Dương Chân đã thành một phế nhân không hơn không kém.
Từ lúc phong hội kết thúc tới nay đã qua nửa tháng, hắn vẫn hôn mê không tỉnh, nửa sống nửa chết. Tiêu Vân Vong đã nghĩ mọi biện pháp, xin không ít linh đan diệu dược, thậm chí mởi vài vị trưởng lão tinh thông y thuật tới mà vẫn không giải quyết được việc gì.
Ầm! Một tiếng nổ trầm đục vang lên, căn phòng bên cạnh mới bố trí thành phòng thuốc phát ra một cuộn khói đen.
Tiêu Thanh Nhi và Bá Vân Đình nhìn nhau một lượt rồi đành cười khổ, ở đầu hành lang có một nam tử mặc áo vàng mặt mũi đen thui, đầu tóc tán loạn loạng choạng xuất hiện, còn có thêm một con khỉ sáu tai đang nhảy nhót lung tung.
"Nhạc Thiên!" Tiêu Nguyệt Nhi hồi lâu sau mới có phản ứng, nhảy vụt tới một cách hung dữ.
"Ái chà chà, lại quá lửa rồi, cái Hồi Thiên Đỉnh này tính nết thật là khó chiều." Nhạc Thiên lau mặt phủi phủi đầu tóc đầy tro bụi, bộ dang y chang con Lục Nhĩ đang nghiến răng nghiến lợi, một người một khỉ như cặp bài trùng.
"Luyện đan, ngươi nên bò về Đơn Dương Tông theo sư phụ ngươi học thêm mười năm rồi hãy tái xuất làm xấu mắt sư môn cũng còn chưa muộn." Tiêu Nguyệt Nhi chế giễu chẳng chút khách khí.
"Thôi tha cho ta, Nguyệt nhi bà cô, ta đem vốn liếng Tạo Hóa Đan cống hiến ra có được không?" Nhạc Thiên ngắm nghía chiếc đỉnh nhỏ ba chân cổ kính trên tay rồi cất vào trong tay áo.
"Còn thiếu một chút, cha đã nói thứ đó đối với sư đệ không có tác dụng, hơn nữa Lãnh đầu gỗ cũng có mà, đoạt đệ nhất phong hội thì không coi ai ra gì hay sao?" Tiêu Nguyệt Nhi trề môi tỏ vẻ không thèm.
"Cha về rồi kìa, úy..." Tiêu Thanh Nhi ngắt lời hai người đang đấu khẩu.
Hai tăng nhân một tục khách hạ xuống vân kiều trên Ngọc Tiêu Trì, dẫn đầu là Tiêu Vân Vong, hai người còn lại chính là Thủ tọa Bồ Đề Viện tại Thiên Phật Tự Phổ Tế đại sư và đệ tử Linh Bảo.
Tiêu Nguyệt Nhi tính tình nóng nảy thấy Phổ Tế xem mạch xong liền vội vàng hỏi: "Hòa thượng đại sư, sư đệ ta sao rồi?"
Trước bàn gỗ, tất cả mọi người vây lấy hai hòa thượng một già một trẻ và thanh niên đang nằm mê man trên giường.
Phổ Tế đại sư nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng của Tiêu Nguyệt Nhi, chắp tay trước ngực mỉm cười đầy thiện ý: "Thí chủ đừng gấp, lệnh sư đệ vẫn còn hôn mê, hai ba lời thực tại khó mà nói hết được."
Tiêu Nguyệt Nhi trông bộ dạng không chậm không gấp của lão hòa thượng thì không nhịn được, đang định truy hỏi chợt cảm thấy một luồng quái lực xông tới, thân hình đã bị Tiêu Vân Vong ở đằng sau gạt ra ngoài.
Phổ Tế đại sư trầm ngâm giây lát rồi mới nhẹ nhàng thốt: "Dương thí chủ toàn thân chịu pháp lực phản phệ, kinh mạch đều bị hủy, thương thế tại ngũ tạng lục phủ tuy đại khái đã được kiểm soát, nhưng nguyên khí bị tổn thương nặng nề. Có điều, đó lại không phải căn nguyên việc hôn mê của y..."
Thấy Phổ Tế dừng lời, Tiêu Nguyệt Nhi ở đằng sau không nhịn được vội vàng nói: "Nói mau, lão hòa thượng, đừng có chơi trò câu nhử nữa."
Mọi người lúc này cũng không trách nàng ta, Tiêu Thanh Nhi, Bá Vân Đình, thậm chí cả Nhạc Thiên đều đang chăm chú từng lời của lão hòa thượng Thiên Phật Tự.
Phổ Tế đại sư quay đầu quan sát khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Dương Chân, hiện tại trông yên bình như một đứa trẻ đang ngủ ngon.
Ông khẽ thở dài, thần sắc lộ vẻ kỳ quái: "Dương thí chủ tựa hồ đang rơi vào bể luân hồi tịch diệt, không vui không giận, không hối không sợ, nhưng chiếu theo cảnh giới tu vi của thí chủ thì tuyệt không có khả năng có thể thâm nhập vào cảnh giới Niết bàn chuyển sinh chí cao trong truyền thuyết của phật môn ta. Nhưng lão nạp kiểm tra nhiều lần vẫn chỉ thấy có một kết quả đó, thành ra do dự mãi không hiểu." Nói dứt, ánh mắt liền chuyển về phía Tiêu Vân Vong đang trầm tư.
Tiêu Vân Vong chau mày: "Nó mỗi ngày đều có rất nhiều biến hóa, có lúc bình lặng như vực sâu, lại có lúc bồng bột, có khi giống như rối loạn không cam chịu, thi thoảng lại như người đang hấp hối, vậy giải thích thế nào?"
"Phải đó, mấy ngày qua sư đệ có lúc lại nói linh tinh khiến người ta hết hồn." Tiêu Nguyệt Nhi ở bên vội vàng bổ sung.
Tiêu Thanh Nhi hơi hoảng sợ nói: "Đại sư, sư đệ còn cứu được không?"
Phổ Tế đại sư nghe vậy chau mày, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Để lão nạp thử thi triển Thần Quang Phật Chiếu Đại Pháp của Thiên Phật Tự một lần xem sao."
Tiêu Vân Vong thấy thế ánh mắt lộ vẻ vui mừng, ông vốn biết pháp môn tịnh tu tâm thần của Thiên Phật Tự so với đạo môn thì mạnh hơn rất nhiều, liền cung kính: "Vậy đành phiền đại sư." Nói xong liền đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng nhưng Phổ Tế đại sư mỉm cười cản lại.
Nguyên vì việc dòm ngó pháp thuật của môn phái khác vốn là việc đại kỵ, có điều Phổ Tế đại sư là người siêu thoát không theo lẽ tục. Chỉ thấy ông chắp tay niệm tụng một tiếng phật hiệu, đứng thẳng trước giường nhắm mắt giây lát, từ mi tâm chiếu ra một đạo hào quang nhàn nhạt, phật quang thuần tịnh như tia nắng sớm bao phủ khắp đầu Dương Chân.
Sau thời gian cạn chung trà, chiếc đầu bóng loáng Phổ Tế thoáng xuất hiện những luồng khí trắng nhàn nhạt, mọi người trong phòng như nín thở không dám kinh nhiễu. Đột nhiên Dương Chân đang nằm trên giường thân hình khẽ lay động. Tuy chỉ là cử động rất nhẹ nhưng mọi người cảm thấy vui mừng khôn xiết, lòng như mở cờ, tất cả đều gấp mong Dương Chân tỉnh lại.
Qua một lúc, Phổ Tế niệm một âm phật hiệu thu công, nhìn lại mọi người nói: "Nhanh thì ba tới năm canh giờ, chậm thì hai ba ngày Dương thí chủ nhất định sẽ tỉnh lại, có điều..." Nói tới đó ông thở dài một tiếng, "Sư đồ ta sẽ ở thêm mấy ngày, tới lúc đó xem thử thế nào."
Ông còn chưa nói dứt, mọi người trong phòng đã không nén nổi vui mừng bật lên tiếng hoan hô.
Tựa hồ như đang trầm nổi trong vực sâu đen tối nhất, vô thần vô niệm, dần dần hắn cảm thấy toàn thân mềm oặt vô lực không sao động đậy nổi, thậm chí ngay cả mở mắt cũng không đủ sức.
Từ sâu trong tâm thần, vô số ký hức hỗn loạn lại như sấm chớp ầm ầm xông tới. Trong lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thần trí dần dần thanh tỉnh nhưng vẫn còn hoang mang, thậm chí còn không rõ thực ra mình là ai.
Lờ mờ bên tai hắn có tiếng nữ nhân hô hoán: "Có động tĩnh rồi, sư đệ hắn có động tĩnh rồi..."
Không bao lâu sau, những tiếng bước chân loạn xạ vọng tới, một người, hai người, là hai người. Kỳ quái, vì sao mình lại biết rõ là có hai người?
Dường như bởi vì một chút hiếu kỳ đã đánh thức sức mạnh trong hắn, hắn dùng toàn bộ sức lực mở cặp mắt nặng nề. Ánh sáng phía trước làm chói mắt khiến hắn vội vàng nhắm lại. Hồi lâu sau mới thích ứng được, mi mắt khẽ hé ra một khe nhỏ.
"Sư đệ!", "Sư đệ, ngươi tỉnh rồi?" Những giọng nói đầy vui mừng vọng tới, đồng thời trước mắt hắn lay động mấy bóng hình nhưng vẫn không sao nhìn rõ được.
Sư đệ? Bọn họ đang gọi ta? Đây là nơi nào... Dương Chân mê hoặc rồi rơi vào trầm tư. Chỉ cảm thấy tâm thần mệt mỏi vô cùng rồi rơi vào khoảng không đen tối mông lung phía trước.
Chợt thoáng cảm giác nơi cổ có một dòng nước ngọt ấm áp chảy xuống thẳng phế phủ, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khiến hắn chìm vào giấc ngủ.
Tới khi hắn tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện bản thân đã có chút sức lực đủ để dễ dàng mở lớn cặp mắt. Khó khăn lắm mới thoát khỏi những hình ảnh mờ ảo để nhìn rõ tất cả. Một ngọn đèn nhỏ leo lét đặt trên bàn, còn có một nữ nhân áo lục đang ngủ gục tại đó, khuôn mặt kiều diễm dưới ánh đèn heo hắt lộ ra vài phần tiều tụy.
Dương Chân động đậy một chút, toàn thân cảm thấy đau đớn như dần, tứ chi mềm oặt không có sức, bất giác bật lên tiếng rên nhẹ. Âm thanh vừa phát ra lập tức đánh thức nữ nhân đang ngủ gục trên bàn.
"A!" Tiêu Thanh Nhi dịu dàng chạy tới bên giường, hai tay nắm chặt bàn tay Dương Chân kích động thốt: "Sư đệ, người không sao rồi, ngươi không sao rồi..." Nàng lặp đi lặp lại một câu đó, tựa hồ như không biết làm sao diễn tả được sự vui sướng trong lòng mình.
"Ngươi là... ai?" Âm thanh yếu ớt nghèn nghẹn, đột nhiên như dội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân Tiêu Thanh Nhi.
"Sư đệ, ta là Thanh Nhi sư tỷ của ngươi, ngươi không nhận ra ta sao?" Tiêu Thanh Nhi khó khăn lắm mới thoát khỏi sững sờ, lắc lắc cánh tay Dương Chân, thần tình tỏ ra rất gấp.
Ánh mắt Dương Chân mở lớn nhìn chăm chú nàng hồi lâu mà vẫn tỏ ra u u mê mê: "Người là ai, còn ta là ai..." Nói đoạn hắn cảm thấy hụt hơi, tia mắt lạc vào khoảng không.
Tiêu Thanh Nhi lại cố gắng thêm mấy lần, nhưng vẫn không có kết quả, đành cho Dương Chân uống chút nước, mở toang cửa sổ để lấy không khí. Đang chuẩn bị gọi người tới thì chợt nghe đánh "cách", một bóng người đẩy cửa xông vào như làn gió.
Lại một tiếng hô hoán vang lên, người mới tới là một nữ nhân mặc áo tím, nàng ta hoan hỷ vô cùng chăm chú nhìn Dương Chân, hồi lâu sau mới run giọng nói: "Sư đệ... ngươi tỉnh rồi?"
Ánh mắt Dương Chân khẽ đảo, trong đầu những ký ức tuôn trào như sóng cồn, chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt Nhi, một lúc sau lại chầm chậm nhìn sang khuôn mặt Tiêu Thanh Nhi bên giường, vẻ mặt của hắn đột nhiên nhăn nhó tỏ vẻ thống khổ. "A..." hắn đột nhiên ôm đầu hét lớn.
Tiếng hét nghẹn ngào vang vọng tức thì kinh động cả Ngọc Tiêu Phong.
Một lát sau, toàn bộ mọi người đều đã có mặt trong phòng vây quanh chiếc giường. Dương Chân nhờ Tiêu Thanh Nhi dựng dậy nửa nằm nửa ngồi, lúc này hắn tựa hồ đã khôi phục mấy phần thần trí, nhưng hồi lâu sau vẫn không chịu mở miệng nói, chỉ chăm chú nhìn mọi người.
Tiêu Nguyệt Nhi cất tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng: "Sư đệ, hắn không phải bị ngốc rồi chứ?" Nàng vừa nói ra thì liền bị tất cả trừng mắt giận.
Phượng Lam hờ hững nói: "Nó một thân tu vi bị phế hết, chỉ sở không còn khả năng phục hồi, nếu vì thế mà mất hết thần trí cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt."
"Mẹ!" Tiêu Thanh Nhi khe khẽ nói giọng u oán.
Phượng Lam liếc nàng ta một cái lạnh lẽo đáp: "Tiểu tử này hôm đó liều mạng như vậy, còn không phải là vì ngươi hay sao, đó không phải là oan nghiệt thì là cái gì?"
Tiêu Thanh Nhi hai mắt đỏ hồng, lắc đầu thốt: "Sư đệ là vì cái chết của con bạch hồ kia mới bất chấp tất cả..." Nói đến đó thì không sao tiếp tục được, ngoảnh đầu sang một bên nức nở.
Phượng Lam nhìn Dương Chân trên giường rồi lại nhìn Tiêu Vân Vong nói: "Thật vậy sao? Mẹ chỉ là cảnh tỉnh ngươi một chút, chuyện đã thế này nghĩ nhiều cũng vô dụng."
Tiêu Vân Vong bắt mạch hồi lâu rồi điều hòa khí huyết một lượt cho Dương Chân nhưng vẫn không có cách nào khiến hắn mở miệng nói chuyện, đành bó tay.
Bá Vân Đình hỏi thăm dò: "Sư phụ, hay là mời Phổ Tế đại sư của Thiên Phật Tự tới xem sao?"
Tiêu Vân Vong nhìn mọi người một vòng rồi dừng lại chỗ Bá Vân Đình, xua tay đáp: "Ngươi đi trưởng lão viện một lần xem."
Bá Vân Đình xoay người đi khỏi, trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng, không khí trở nên nặng nề hơn.
Qua một lúc lâu, Tiêu Vân Vong nén tình cảm phân phó: "Các ngươi đều đi ra, để nó nghỉ ngơi, chỗ đan dược bổ thần dưỡng khí mà Đơn Dương Phong mang tới đem cho nó uống cũng được." Nói đoạn liền đứng dậy đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Thấy Tiêu Thanh Nhi dừng chân không chịu rời, Tiêu Vân Vong quay lại nhìn rồi thở dài: "Vậy thì ngươi lưu lại đây chiếu cố cho nó, nó hiện tại cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, không nên yêu cầu quá mức."
Cửa phòng vừa đóng, Tiêu Thanh Nhi liền ngồi xụi xuống cạnh giường, nước mắt như mưa khóc không thành tiếng.
Dương Chân nằm tựa trên giường, công lực mất hết, cặp mắt vốn lấp lánh tinh quang cũng mất đi vẻ tinh anh, mái tóc xõa dài che khuất nửa khuôn mặt, thần hồn ngơ ngẩn tận nơi đâu vô cùng tiều tụy.
Qua một lúc, Tiêu Thanh Nhi khẽ đưa tay áo lau nước mắt ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt từng anh khí bồng bột, ai ngời hiện tại lại rơi vào tình cảnh thế này. Một cảm giác bi thương xông lên khiến tâm can đau đớn không chịu nổi.
Nàng u oán thốt: "Sư đệ, chỉ cần ngươi chịu tỉnh lại, sư tỷ sẽ đáp ứng ngươi bất cứ điều gì, có được không?"
"Sư đệ, chỉ cần có một tia hy vọng, sư tỷ đều sẽ giúp ngươi. Cha từng nói ngươi thiên tư tuyệt thế, ngộ tính cực cao, đệ tử của ông không ai so sánh được, ngươi không được để cho mọi người thất vọng nhé..."
"Nhạc sư huynh cũng đã đi giúp ngươi cầu dược luyện đan, mọi người đều nghĩ biện pháp nhất định giúp ngươi khôi phục tu vi."
"Sư đệ, ngươi nói đi, đừng bỏ mặc mọi người như vậy có được không?"
Vào lúc Tiêu Thanh Nhi nói tới khô miệng đang định bỏ cuộc, cặp mắt đen láy của Dương Chân đột nhiên ngưng tụ, sau đó chiếu lên thân hình của nữ nhân trước mặt, cất tiếng nói vo ve như muỗi: "Sư tỷ."
"A!" Tiêu Thanh Nhi vui mừng khôn xiết, vội vàng ôm lấy Dương Chân, "Sư đệ, đệ tỉnh rồi... đệ thực sự không sao chứ?"
Thấy Dương Chân nhè nhẹ gật đầu, Tiêu Thanh Nhi lại lệ tuôn lã chã, nghẹn ngào nói không lên lời.
"Đừng khóc, tại ta không tốt, sư tỷ." Dương Chân đưa tay vỗ về nàng, cánh tay đưa được nửa chừng thì hết sức rớt xuống.
"Sư đệ, ngươi còn yếu lắm, nằm thêm một lúc đi, đừng cử động..." Tiêu Thanh Nhi hoảng hốt đỡ Dương Chân nằm xuống, nàng đột nhiên nghĩ ra điều gì liền đứng dậy nói: "Sư tỷ đi báo cho mọi người..."
"Không cần kinh động mọi người." Dương Chân buông một câu hờ hững, cản bước chân của Tiêu Thanh Nhi.
Tiêu Thanh Nhi cúi đầu đứng yên tại bên giường, hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc. Dương Chân nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Sư tỷ, đệ nhất định đã hôn mê rất lâu rồi, kể xem phong hội ra sao đi."