Trong căn phòng nhỏ trên Ngọc Tiêu Lâu, Phượng Lam toàn thân vận bộ xiêm y trắng tinh đang ngồi đối diện với Tiêu Thanh Nhi trước ngọc án. Chiếc lư hương màu tử kim ở bên cạnh nhả ra những lằn khói biếc nhè nhẹ. Từ phía cửa sổ căn phòng rọi vào vài tia sáng khiến mọi vật trong phòng đều rất rõ ràng.
Phượng Lam lật giở quyển sách trên bàn rồi nhìn Tiêu Thanh Nhi đang ngồi yên lặng trước mặt, hờ hững nói: "Thanh Nhi, con sớm mai hãy đi Vương Mẫu Phong, nhất thời không được hạ sơn, cố gắng tu tập tiên pháp của Thánh Tông, đừng vì tình nhi nữ làm ảnh hưởng tới tu hành."
Tiêu Thanh Nhi ngẩn người, sắc mặt thoáng đỏ, cúi đầu lí nhí: "Mẹ, mẹ nói gì thế, các sư huynh sẽ mau chóng hạ sơn, sư đệ hiện tại không có ai chiếu cố như vậy làm sao được, lẽ nào mẹ phải tự mình đi chăm sóc tiểu sư đệ hay sao."
Phương Lam bực bội gấp quyển sách lại, nói: "Nha đầu ngươi lớn rồi thì học được cách đấu khẩu với mẹ đấy à, cái tốt thì không học lại đi học cái trò bát nháo của muội muội ngươi ư?"
Tiêu Thanh Nhi đáp vẻ không hiểu: "Mẹ, sư tôn con đã đồng ý cho con đến muộn mấy ngày, mẹ việc gì..."
"Nghe mẹ nói đây!" Phượng Lam gấp giọng ngắt lời: "Mẹ hỏi con, thương thế của Chân nhi ngay cả cha con cũng đã bó tay không có cách nào, nó hiện tại chỉ là một kẻ phàm nhân bình thường, con có thể chiếu cố nó một lúc, nó rốt cục cũng không thuộc về Côn Lôn Sơn."
Tiêu Thanh Nhi khóe mắt đỏ hoe, hồi lâu sau mới thốt lên lời: "Mẹ, lẽ nào mẹ với cha... đều định bỏ tiểu sư đệ hay sao?"
Phượng Lam chăm chú nhìn ái nữ, thần sắc có chút bất định, sau cùng nói: "Cha mẹ cũng đã tận lực, sức người khó mà thắng trời, con cũng không thể đem tuổi xuân lãng phí nơi một tên phế nhân phải không?"
Tiêu Thanh Nhi sững người, hai dòng suối lệ tuôn trào qua má tí tách. Nàng đột nhiên nấc lên một tiếng rồi đứng vụt dậy xuyên qua bình phong chạy thẳng xuống lầu.
Ngồi xếp bằng trên giường, điều hòa hơi thở, thu liễm tinh thần, chiếu theo phương pháp trước đây để đả tọa tĩnh tâm tu dưỡng, Dương Chân từ từ phong bế lục thức, ngưng thần tiến vào nội thể.
Hắn cho dù đã mất hết tu vi nhưng tử phủ dưới sự bảo hộ của Càn Khôn Ấn, kim đan tuy bị phá nát nhưng nguyên thần vừa mới sinh còn chưa thành hình vẫn được giữ nguyên vẹn. Đó cũng có thể coi sự may mắn cực kỳ trong bất hạnh vậy.
Nguyên khí trơ trọi trong tử phủ, một khối nguyên thần ảm đạm như nước đang phiêu dật giữa chân khí. Thiên Tru kiếm cùng Càn Khôn Ấn xông phá xung quanh, khắp nơi trầm trầm tử khí.
Bất quá cho dù có được nguyên thần của đạo gia mà thân thể lại mất đi cái cầu nối liên thông với thiên địa thì so với người phàm tục Dương Chân cũng chỉ có lục thức minh tuệ hơn một chút, đồng thời cũng có một chút cảm giác vô hình về thần niệm.
Thần niệm men theo khí mạch khiếu huyệt mà thoát ra, chợt cảm thấy có một khối hỗn độn ngăn trở không còn cảm ứng được khí cơ nữa. Cố gắng hồi lâu, Dương Chân đành phải bỏ cuộc. Mấy ngày qua hắn đã thử vô số lần kết quả đều giống như nhau.
"Bạch... ngươi nói xem ta phải làm sao?" Dương Chân hoàn toàn mơ hồ, mặc dù hắn gần như đã tiếp nhận những ký ức tàn khuyết của kiếp trước nhưng vẫn hoàn toàn là chính mình ở kiếp này chứ không phải biến thành một người khác.
Bạch Tiêm Tình nhí nhảnh sửa lời: "Gọi thiếp là Tình nhi, thiếp thích chàng gọi thiếp là Tình nhi."
Dương Chân lặng yên, Bạch Tiêm Tình đành thỏa hiệp: "Vậy thì gọi là Hồ nương cũng được."
Dương Chân đau đầu đáp lời: "Ngươi sao chẳng có phong phạm của tiền bối gì cả, cứ như một bé con."
Lần này tới lượt Bạch Tiêm Tinh lặng yên, hồi lâu sau nàng ta mới lí nhí thốt: "Thiếp cũng không vì sao lại biến thành thế này, cũng có thể là cảm thấy nên luân hồi tái sinh giống như chàng vậy, chi bằng chàng với thiếp quay về Quy Khư, chúng ta sẽ tìm long cung trong truyền thuyết, nơi đó nhất định có thể chữa lành vết thương của chàng."
"Quy Khư?" Dương Chân bật cười, "Ta hiện tại nửa bước còn khó, chả đi đâu được chứ đừng nói là Quy Khư. Ngươi lo cho vết thương của ta, còn tình cảnh của ngươi hiện tại cũng nên làm thế nào mới phải đây?"
Bạch Tiêm Tình tức thì xúc động nói: "Không cần phải lo lắng cho thiếp, chỉ cần không thương tổn tới bản nguyên thì thiếp vẫn có thể cùng chàng đi tới chân trời góc bể." Ngừng một lát, nàng ta lại nói tiếp giọng thần bí: "Trong tử phủ của chàng có hai kiện kì bảo, cho dù chỉ một kiện cũng có thể giúp chàng qua trời vượt biển, bí mật của Thiên phách thần binh ngoại trừ Nữ Oa tộc thì Hồ tộc của ta cũng biết được ít nhiều đấy."
Lời của Bạch Tiêm Tình không hề làm Dương Chân cảm thấy phấn chấn, ngược lại làm cho lòng hắn càng thêm trĩu nặng.
Từ trận đấu pháp tại Phong hội dẫn tới trọng thương hôn mê, trong lúc đó lại đánh thức những ấn ký mà Mạc Thiên Ca lưu lại trong tiềm thức. Những ấn ký đó bước đầu dung hợp với bản thức, khi tỉnh trở lại, hắn tuy không bị lập tức phân chia thành hai người riêng biệt nhưng trong lòng vẫn treo nặng một cái gút mắc vô cùng khó gỡ.
Bạch Tiêm Tình là vợ của Mạc Thiên Ca, cũng là vợ tại kiếp trước của hắn. Có điều bản thân trải qua luân hồi tái sinh, hai thế giới đã bị một cây cầu vô hình ngăn cách khiến hắn không có cách nào thích ứng được.
Bóng hình của Tiêu Thanh Nhi đó, trong tiềm thức hắn bất giác mờ nhạt đi không ít. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh của một nữ nhi yêu tộc làm cho hắn đau khổ vạn phần.
Lẽ nào hắn nhất định phải chấp nhận nữ nhi Hồ tộc đã bị biễn thành u hồn này? Chuyện đó hắn căn bản không dám nói với người khác, càng không có cách nào tưởng tượng ra thân phận hoang đường tại kiếp trước còn cao hơn cả Chương môn hiện tại của Côn Lôn một bậc. Hắn cảm thấy thật đúng là đang nằm mộng.
Hơn nữa bây giờ pháp lực mất hết, hàng ngàn ý niệm, hàng vạn suy tư trong đầu xoay chuyển, ý này chưa dứt ý khác đã loạn thành một mớ bòng bong.
Cứ như vậy đằng đẵng trải qua ba ngày, trên dưới Ngọc Tiêu Phong bao gồm Bá Vân Đình, Lãnh Phong ngay cả Tiêu Nguyệt Nhi đều lần lượt xuất sơn. Tiêu Vân Vong cả ngày bận bịu giải quyết chuyện của Côn Lôn, trên núi chỉ còn lại hai mẹ con Phượng Lam cùng Tiêu Thanh Nhi, tất nhiên là còn có cả con bệnh Dương Chân nữa.
Tiêu Thanh Nhi từ khi nói chuyện với mẹ trở đi, chăm sóc đối với Dương Chân càng thêm chu đáo. Có điều đầu mày cuối mắt của nàng vẫn không giấu nổi sầu bi, khiến trong lòng Dương Chân cảm thấy rất bất an.
Buổi chiều hôm đó, hắn vừa uống thuốc xong còn đang ngồi nhàn trên lan can, đột nhiên giọng truyền âm của Phượng Lam vấn vít bên tai, bảo hắn tới phòng trong của Ngọc Tiêu Lâu nói chuyện.
Hắn ôm tâm trạng thắc thỏm bất an đi tới Ngọc Tiêu Lâu. Lúc này giọng truyền âm băng lạnh lại vang lên chỉ dẫn Dương Chân xuyên qua hậu đường tìm tới một căn mật thất. Đẩy cửa bước vào thấy bên trong rất trống trải, chỉ có hai tấm bồ đoàn, Phượng Lam mặc áo trắng như tuyết đang đứng ở một bên nhìn ra cửa sổ.
"Sư nương." Dương Chân khẽ cúi người hành lễ.
"Ngồi xuống hãy nói." Phượng Lam xoay người chỉ hắn ngồi xuống tấm bồ đoàn đối diện.
Dương Chân đợi Phượng Lam ngồi yên vị rồi hắn mới chầm chậm ngồi xuống.
"Thân thể ngươi có khá hơn không?" Phượng Lam nhẹ giọng hỏi, ánh mắt bà ta nhìn Dương Chân thoáng vẻ phiêu diêu bất định.
"Khá hơn nhiều rồi, đa tạ sư nương quan tâm." Dương Chân thành thật trả lời.
"Sư nương gọi ngươi tới, là có chuyện muốn nói với ngươi." Phượng Lam nhẹ giọng thở dài, ánh mắt chuyển tới nền đá xanh ở giữa hai người. "Thương thế của ngươi, sư nương cùng sư phụ ngươi suy nghĩ trăm đường mà chỉ thấy có một biện pháp cũng không thỏa đáng lắm, chuyện này liên quan tới ngươi và Thanh Nhi."
Dương Chân nghe thấy rất bất ngờ, ánh mắt thoáng lộ một tia hy vọng, nhưng tuyệt không nóng vội. Tình cảnh đó cũng khiến Phượng Lam cảm thấy kỳ quái, tính tình tiểu tử này càng lúc càng trở nên trầm ổn.
"Năm xưa sư phụ ngươi từng ngẫu nhiên lấy được mật pháp song tu kỳ môn thượng cổ của Huyền Nữ Môn, mật pháp này tu tới đỉnh điểm có thể lấy nhân đạo làm thiên đạo, đặc biệt có công hiệu thần kỳ trong việc điều dưỡng bách mạch thân thể, có điều..." Phượng Lam nói tới đó chợt dừng lại, quan sát sự thay đổi nét mặt của Dương Chân. Thế nhưng bà lại một lần nữa thất vọng, đành nói tiếp: "Phép song tu này cần một cặp nam nữ hữu tình, tâm tâm tương ánh mới có thể tu thành, nếu một trong hai tình cảm bất định, trong lòng còn có e ngại thì không sao tu được."
"Điều đáng lo hơn là nếu thất bại, đối với cả hai bên đều có thể sinh ra đả kích rất lớn, không chỉ đạo hạnh bị suy giảm, thậm chí còn có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Sư nương hỏi ngươi, ngươi có muốn để Thanh Nhi cùng ngươi chịu việc nguy hiểm này không?"
Dương Chân ban đầu vẻ mặt còn không thay đổi, về sau sắc mặt lại biến đổi liên tục, nghe tới câu cuối, trong lòng hắn chỉ còn lại một ý niệm vô cùng kiên định: Sư tỷ sớm đã nói rõ với mình rồi, một lòng hướng tới tiên đạo, hơn nữa bản thân mình bất quá là tình đơn phương, nếu chỉ vị kỷ thì lẽ nào lại mong cầu một việc ti bỉ như vậy được. Suy nghĩ một lượt, hắn hỏi: "Sư nương đã nói chuyện này với sư tỷ chưa?"
Phượng Lam nhếch cặp mày phượng thoáng lộ vẻ kì lạ, khe khẽ đáp: "Thanh Nhi đối với ngươi thế nào, ngươi tự rõ lấy. Sư nương nếu nói với nó chỉ sợ vì thương thế của ngươi nó cho dù có bị thiệt thòi thì quá nửa cũng sẽ đồng ý thôi."
Dương Chân khẽ run người bật tiếng cười thảm, cố nén nỗi bi thương nói: "Sư nương quá lo rồi, Dương Chân có tài đức gì mà dám vọng tưởng tới Tiêu sư tỷ. Sư nương không cần phải tổn hao tâm trí về việc này nữa, đệ tử tự có quyết định." Trước vẻ kinh ngạc của Phượng Lam, hắn đứng thẳng dậy rồi lại quỳ xuống "Binh, Binh, Binh" dập đầu liên tiếp ba cái, sau đó xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
"Dương Chân..." Phượng Lam đột nhiên gọi hắn lại, "Ngươi đừng nản lòng, sư nương cùng sư phụ ngươi nhất định sẽ tiếp tục nghĩ cách giúp ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, Ngọc Tiêu Phong vĩnh viễn vẫn là nhà của ngươi."
Bước chân của Dương Chân thoáng dừng lại đôi chút rồi lại chầm chậm tiến tới, cả thân hình biến mất trong dãy hành lang u ám.
Không biết trải qua bao lâu, từ trong mật thất vọng ra một tiếng thở dài thõng thượt của Phượng Lam.
Dương Chân như mất hồn trở về căn phòng của mình, lẳng lặng ngồi trên giường.
"Nữ nhân đó thật quá đáng ghét, ả đã sắp sẵn cho ngươi cái thòng lọng rồi!" Giọng nói như u linh của Bạch Tiêm Tình lại vọng lên từ trong đầu Dương Chân.
"Ngươi đang nói cái gì?"
"Huyền nữ mật pháp cái gì gì đó, quá nửa là có thật. Sư phụ kia của chàng xem ra có ý thành toàn cho chàng, nhưng chỉ e bị Nữ nhân này phản đối. Ả ta biết rõ tính tình chàng nên mới tính kế ép cho chàng tự tuyệt sinh lộ. Xuất ra chiêu này, quả nhiên là quá ác độc!"
"Tính kế thì sao, không tính kế thì đã sao? Bà ta khéo léo nói cho ta biết thực ra cũng là vì muốn tốt cho sư tỷ, ta không trách bà ấy. Ở nơi này, chỉ có ta nợ bọn họ, bọn họ chẳng có gì không phải với ta hết."
"Chàng thật không quan tâm tới cô nhóc kia ư?" Qua một lúc sau, Bạch Tiêm Tình mới cất giọng chua chua.
"Chúng ta hạ sơn thôi, ngươi thích đi đâu thì đi đó." Dương Chân đột nhiên nói.
"Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của thiếp." Bạch Tiêm Tình không chịu buông tha cho hắn.
"Đáng quên, rốt cục cũng sẽ quên thôi." Dương Chân cười khổ.
"Có gì hay chứ, hay là chàng đi tìm sư phụ xin tâm pháp đó đi, thiếp... cũng có thể giúp chàng." Giọng nói của Bạch Tiêm Tình trở thành lí nhí, có vẻ thẹn thùa.
Dương Chân đang lúc chán nản vô cùng, nghe Bạch Tiêm Tình nói thì cười khóc không xong, cùng với nàng ta làm một cặp Yêu linh song tu ư?"
"Thiếp nói thật đó, thiếp có thể nghĩ biện pháp hồi phục chân thân." Bạch Tiêm Tình thấy Dương Chân hồi lâu không đáp, liền cố đấm ăn xôi.
"Vạn Thú Cốc chẳng còn linh hồ nữa, ngươi lấy thân xác đâu ra?" Dương Chân đứng dậy, tiến đới trước bàn đưa tay mài mực.
"Thiếp, thiếp có thể tìm thân thể của một nữ phàm nhân, mượn thân xác đó cùng chàng song tu..." Giọng nói của Bạch Tiêm Tinh vo ve như muỗi.
"Không được, việc thương thiên hại lý đó, ngã thân là đệ tử Côn Lôn sao có thể làm được?"
"Hừ, chàng sao lại cứ cố chấp như thế." Bạch Tiêm Tình tỏ ra buồn rầu, hồi lâu sau lại u ám nói: "Thiếp có thể tìm một thi thể mới chết để mượn xác hoàn hồn, như vậy là được chứ gì?"
Lần này Dương Chân hoàn toàn không lý gì tới nàng ta, hắn chuyên tâm chấp bút viết một phong thư.
Viết một mạch, hắn cảm thấy trước mắt mơ hồi một khối. Hắn không thể rũ bỏ từng gốc cây ngọn cỏ nơi đây, có điều vì tránh tổn hại đến sư tỷ, hắn nhất định phải hạ sơn. Thấy hắn đau đớn trong lòng, Bạch Tiêm Tình cũng không muốn chọc tới, chỉ lẳng lặng chia sẻ một bên.
Ánh chiều lần nữa bao phủ khắp núi, Dương Chân mượn pháp lực của Bạch Tiêm Tình, sau mấy lần thử thì cũng có thể miễn cưỡng sử dụng Thiên Tru, hắn quyết định tới muộn sẽ dựa vào màn đêm để rời khỏi.
Hắn vừa thu dọn xong hành trang thì Tiêu Thanh Nhi đem cơm tối tới. Dương Chân vội vàng đem bức thư giấu xuống mấy tờ giấy rồi tiến tới tiếp lấy hộp thức ăn mà Tiêu Thanh Nhi đem tới.
"Sư đệ, đại sư huynh không có ở đây, sư tỷ vì ngươi làm mấy món rau dưa, ngươi dùng thử xem, nếu tay nghề có hơi kém thì cũng đừng trách nhé." Tiêu Thanh Nhi nhanh nhẹn lấy ra mấy món rau xanh bày lên mặt bàn.
Dương Chân ngồi xuống, ngắm nhìn Tiêu Thanh Nhi ngồi đối diện, trong lòng đau đớn khôn tả, hồi lâu vẫn không động đậy.
"Sao rồi, là sư tỷ làm không ngon à?" Tiêu Thanh Nhi xụ mặt nhìn Dương Chân vẻ không nên không phải.
"Không, đồ sư tỷ làm so với đại sư huynh còn ngon hơn nhiều." Dương Chân cố gắng lẳng lặng ăn cơm, từng miếng từng miếng nuốt xuống chậm chãi, tựa hồ muốn thấu rõ từng chút hương vị, bởi vì ở đó có tâm huyết của Tiêu Thanh Nhi.
"Phải rồi, hồi trưa mẹ tìm ngươi à? Ta thấy ngươi từ Ngọc Tiêu Lâu đi ra thì ở lỳ trong phòng tới tối, mẹ nói với ngươi chuyện gì thế?" Tiêu Thanh Nhi thấy đồ ăn trên đĩa đã giảm đáng kể, bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.
"Không có gì, sư nương báo cho đệ biết việc trị thương đã có hy vọng." Dương Chân lặng yên giây lát rồi giữ vẻ mặt bình thản trả lời, tuy vậy thức ăn trong miệng hắn đột nhiên trở thành nhạt thếch. Hắn đánh cố gắng nuốt trôi từng miếng.
"A, thật vậy sao, sao mẹ không nói gì với ta nhỉ?" Tiêu Thanh Nhi kinh ngạc vui vẻ nói.
"Sư tỷ, ngày mai đi Vương Mẫu Phong có được không, ta một mình cũng có thể tự chăm sóc mà." Dương Chân tuy đã quyết tâm rời đi, nhưng ở đây vẫn còn cả ngàn vạn lý do khiến hắn lưu luyến.
"Sư đệ, mẹ đã nói với ngươi về chuyện của ta phải không? Vậy mà nói dối sư tỷ." Tiêu Thanh Nhi đột nhiên tỉnh ngộ.
Không khí ấm áp giữa hai người đột nhiên tan biến, Dương Chân lắc đầu không nói thêm gì, chỉ cắm cúi ăn cho hết đồ ăn. Dưới sự nhắc nhở của Tiêu Thanh Nhi, hắn uống một hơi hết sạch bát thuốc bổ rồi đợi Tiêu Thanh Nhi thu thập bát đĩa. Tới lúc nàng chuẩn bị rời đi, Dương Chân đột nhiên gọi lại.
"Sư tỷ, ngồi cùng với đệ một lúc đi"
Tiêu Thanh Nhi kỳ quái nhìn hắn, đáp lời: "Để sư tỷ thu dọn xong rồi sẽ trở lại, đệ đợi một lát nhé."
Dương Chân đưa mắt dõi theo bóng hình của nàng nhanh chóng rời khỏi, trong lòng chợt như quặn lại. Hắn đưa tay với lấy cái bọc bên trong có hai bộ quần áo ngoài đã giặt sạch, thu vào trong bảo vật Càn Khôn Ấn may còn sử dụng được. Tiếp đó gạt mấy tờ giấy sang một bên để lộ ra phong thư, lại lấy một chiếc bình ngọc chặn lên trên. Lưu luyến nhìn quanh căn phòng một lần nữa rồi mới đi xuống hành lang.
"Hồ nương, chúng ta đi thôi." Dương Chân thần niệm khẽ động, Thiên Tru từ khiếu huyệt duy nhất còn sót lại phóng ra ngoài. Dưới sự tương trợ pháp lực của Bạch Tiêm Tình, thân hình hắn lảo đảo dẵm lên phi kiếm từ từ bay ra ngoài, nháy mắt biến mất vào trong màn đêm.
Sau khi Dương Chân đi khỏi không lâu, Tiêu Thanh Nhi vội vàng quay trở lại phòng hắn, chợt thấy trong phòng không có ai, nàng chạy ra cửa dáo dác nhìn quanh cũng không thấy liền cao giọng gọi mấy tiếng. Chỉ có tiếng vọng của nàng đáp lại mấy lần.
Đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó, lắc người nhảy xuống, sau mấy lần nhấp nhô đã đi ra tới ngoài sườn tuyết. Bóng đêm thăm thẳm, gió lạnh thét gào, thần niệm quét hết cả chu vi mấy dặm Ngọc Tiêu Phong, nào thấy bóng người nơi đâu?
Bay như điên trong mây mù lạnh giá mấy vòng, Tiêu Thanh Nhi đột nhiên vòng trở lại, trong lòng nàng thoáng động liền vội vã lao về phòng Dương Chân. Lần này mặc dù không gian tăm tối, nàng chỉ lướt qua đã nhìn thấy phong thư trên mặt bàn.
"Thanh sư tỷ, khi tỷ đọc thư này thì Dương Chân đã đi rồi, đi tới một nơi rất xa và không trở lại nữa. Cho dù chân trời góc bể, đệ sẽ vẫn nhớ tới sư tỷ. Một viên Tạo Hóa Đan này xin để lại, làm kỷ niệm..."
Ánh mắt Tiêu Thanh Nhi đưa về phía lạc khoản, chỉ có hai chữ nhạt nhòa: Dương Chân.
Nàng phản ứng rất nhanh, người như lằn gió phóng ra ngoài. Nàng không tin Dương Chân có thể đi được bao xa, nhất định phải tìm sư đệ đem về.
Dương Chân lại chưa rời khỏi Tiên phủ mà đi thẳng tới Vương Mẫu Phong. Hắn vừa tiến vào trong Linh cảnh thì Thanh Điểu đã lâu không gặp lập tức ra đón. Một người một điểu vui vẻ bát nháo một lát rồi đi thẳng vào Thánh Hương Cư nằm tại trung tâm của Linh cảnh.
Trên cây cầu gỗ bắc qua con suối nhỏ giữa rừng đào, Cơ Hương tiên tử xiêm y lộng lẫy đứng tựa thành cầu, lẳng lặng nhìn Dương Chân đang tới, dường như đã có liệu trước.
Hai người đứng sát bên nhau hồi lâu, Thanh Điểu ở một bên cảm thấy cũng vô vị liền bay đi.
"Bị thương tới mức này rồi mới tìm đến đây với tỷ tỷ hả?" Cơ Hương thấy Dương Chân mãi không nói, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Cơ tỷ tỷ, ta muốn đi. Ta sợ rằng sẽ không thực hiện được lời hứa với tỷ nữa rồi." Giọng nói Dương Chân hạ xuống rất nhỏ, tựa hồ biến mất.
Cơ Hương đưa tay nắm chặt bàn tay Dương Chân, ngưng thần kiểm tra một hồi rồi thả ra, lúc đó mới thở dài thốt: "Thương thế của đệ, cho dù có Bất tử quả chỉ e cũng không trị hết được. Bất quá đệ còn chưa phải đã vào tình thế tuyệt vọng, không nên dễ dàng bỏ cuộc. Phải rồi, đệ vừa nói muốn đi, vừa rồi đệ có thể tới được Vương Mẫu Phong đã đủ làm tỷ phát khiếp, còn có thể đi đâu nổi chứ?"
Dương Chân nói mập mờ: "Thiên hạ rộng lớn, có chỗ nào mà không đi được... à đúng rồi, Thiên Phật Tự đã biết chuyện Thất Bảo Diệu Thụ trở về Thánh tông rồi."
Cơ Hương nghe lời chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, khe khẽ gật đầu đáp: "Vậy cũng tốt, cái gì phải đến rốt cục cũng sẽ đến."
"Có điều sự tinh không đơn giản như vậy..." Dương Chân cười khổ. Hắn đem chuyện ngoài việc Thất Bảo Diệu Thụ và Thiên Phật Tự, còn có kẻ thứ ba Huyết Yêu tham gia vào nhất nhất kể lại. Theo ký ức Mạc Thiên Ca lưu lại mà hắn đã nắm được, hắn biết thân phận của mình rất phức tạp đồng thời có quan hệ rất đặc biệt với Thánh Tông. Có điều tất cả những thứ đó hắn không còn khả năng gánh vác, đành giao lại cho Thánh Tông mà thôi.
Cơ Hương nghe Dương Chân thuật lại xong, trầm tư hồi lâu mới đáp: "Không ngờ Thánh Tông yên bình mấy ngàn năm rồi mà vẫn còn bị cuốn vào thị phi của Tu chân giới, ắt cũng là mệnh trời khó cưỡng."
Dương Chân khởi thần niệm, trong tay liền xuất hiện một tấm tròn đen kịt đưa cho Cơ Hương, nói: "Cơ tỷ tỷ, tỷ có nhận ra vật này không?"
Cơ Hương tiếp lấy quan sát một lát, sắc mặt biến đổi kịch liệt thốt: "Đây là... Luân Hồi Ấn, đệ..."
Dương Chân ít vào một hơi dài, nhìn về phía trước đáp: "Đó là vật của Mạc Thiên Ca lưu lại cho đệ."
Cơ Hương nghe thấy, thân hình khẽ run rẩy, vuốt ve Luân Hồi Ấn trong tay, ánh mắt mơ hồ hồi lâu mới nói tiếp: "Nói như vậy, đệ tới là vì nhận di mệnh của Mạc đại ca"
Mạc đại ca? Những luồng tư tưởng từ sâu trong tâm thức Dương Chân đột nhiên trào cuộn, một màn ký ức mơ hồ xông vào trong tâm. Hắn sao có thể ngờ tới Mạc Thiên Ca lại có quan hệ tới Cơ Hương như vậy. Trầm ngâm giây lát, hắn nói: "Đệ là kẻ kế thừa tiếp tục gánh vác sứ mệnh của Mạc Thiên Ca, có điều hiện tại đệ đã không còn năng lực gánh vác nó nữa rồi."
"Kế thừa..." Cơ Hương nhìn Dương Chân, cặp mắt trong trẻo vẫn còn thoáng chút mê man.
"Đệ phải đi đây..." Dương Chân trù trừ một lát rồi tiếp: "Nếu có ngày đệ khôi phục được tu vi, sứ mệnh sẽ tiếp tục được kế thừa. Nếu trong vòng mười năm mà không có tin tức của đệ, Thánh Tông xin hãy tìm người khác."
"Đệ sao không lưu lại đây, để tỷ tỷ nghĩ cách giùm đệ." Cơ Hương giật mình tỉnh lại, một tay đưa Luân Hồi Ấn trả lại Dương Chân, tay kia rũ áo vén lại làn tóc mai dưới tai.
Dương Chân cười khổ đáp: "Thanh Nhi... sư tỷ của đệ sẽ tới đây, đệ không muốn gặp mặt nàng ta."
"Thanh Nhi?" Cơ Hương lộ vẻ kỳ quái, trong lòng tự biết ắt có ẩn tình nhưng cũng không hỏi thêm, "Nếu đã quyết định đi, tỷ tỷ cũng sẽ không cản. Hãy để Thanh Điểu hạ sơn cùng đệ. Nó ăn Bất tử quả xong thì đạo hạnh cũng đã khôi phục gần như hoàn toàn. Theo đệ đi cũng có thể bảo vệ cho đệ."
"Quác..." Thanh Điểu rít lên quáy dị, không biết từ đâu bay tới lượn vòng vòng trên đầu hai người, gào lên vui vẻ: "Bản điểu rốt cục có thể hạ sơn rồi, quác, quác, Hương hương thật là tốt."
"Con chim hỗn xược nhà ngươi, đi rồi thì phải nghe lời Dương Chân, không được chạy loạn. Nếu không sau này bản tôn sẽ cho ngươi một trận."
Cơ Hương dữ dội trừng mắt nhìn Thanh Điểu đang hưng phấn.
"Biết rồi, biết rồi. Bản điểu nhớ rồi. Tiểu tử, mau đi thôi, đi thôi!" Thanh Điểu vội vội vàng vàng hối thúc.
"Phải rồi, đệ còn nhớ việc tỷ tỷ đã nói thân thể đệ có Hỗn nguyên thiên mạch không?"
Dương Chân gật đầu.
"Nhớ thì tốt, nhất định không được buông xuôi bản thân. Tới khi đệ phát hiện ra chân tướng của bí mật này, cũng có thể đệ sẽ được tái sinh." Cơ hương mỉm cười thần bí.