Ái mạc năng khí - Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 1 - Phần 1
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Tối hôm đó uống rượu, tự nhiên lại bị xuyên qua.
Thật ra ta cũng chỉ uống 1 ít rượu nhưng vào lúc đó bụng lại không có gì, tuy khó chịu nhưng lại không nôn ra được, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lùi về phía sau, ngã xuống giường.
Mơ mơ hồ hồ, ta thấy ta đang ở 1 cái phòng tối đen, bóng tối thực cũng không đáng sợ, chỉ là do ta quá mệt mỏi nên không thể nói nên lời. Chỉ có thể cảm nhận, không thể nhìn,bỗng nhiên cảm thấy có 1 cái gì đó giống như 1 linh hồn khẽ chạm vào ra. Không nói được tiếng nào, chỉ biết cảm thấy cái linh hồn đó giống như đau đớn, tuyệt vọng, thật rất bi thương.
Vừa mở mắt, trời đã sáng. Đầu ta đau như búa bổ, mắt cũng vô cùng mệt mỏi. Ta cảm thấy như vẫn còn đang nằm mơ, bởi vì ta nhìn thấy trên đầu giường ta là 1 bức màn trướng được thêu 9 con phượng đang tung cánh bay vút lên trời, thật là quá sức tinh xảo, chắc chắn đây không phải là giường của ta.
Ta không dám ngẩng đầu, sợ đầu càng đau hơn, liền đưa mắt khẽ nhìn xung quanh, quan sát 1 chút. Cảm thấy đỡ hơn 1 chút, ta bèn ngồi dậy, nhưng lúc này đầu lại đau, ta bất quá hét lên 1 tiếng. Ta ôm đầu lại nhìn xung quanh, vẫn là không biến mất, vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt ta!
Đột nhiên ta thấy một người người trần truồng, máu chảy đầm đìa đang bị treo bên cạnh giường ta, cách chừng vài bước chân, bát giác nhìn kĩ hơn 1 chút, thì ra là 1 nam nhân . Đầu của hắn rũ xuống trước ngực, mái tóc rối tung che khuất gương mặt. Trên người hắn có rất nhiều vết thương, mới có cũ có, mũi chân cách mặt đất nửa thước, tay hắn bị treo lên, rũ xuống đất, từ đó có vài giọt máu đen thẫm chảy ra.
Ta run lên, ta là xuyên không đến đúng nhà giam hay sao? Vậy kế tiếp có phải là ta hay không ? Nhưng cái khung cảnh này thật không giống nhà tù…
Nghe tiếng hét của ta, một nữ hài tử sợ hãi vội vàng đi đến. Nhìn dáng điệu nàng cũng khỉ khoảng 17-18 tuổi, sắc mặt hơi xanh xao, mặt mũi ngoan ngoãn, dáng người xinh xắn. Nàng đến bân cạnh ta, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người có muốn dùng canh giải rượu không? Nô tỳ đã chuẩn bị sẵn rồi ạ”
Xem ra nàng cũng không giống cai ngục, liền chỉ vào cái nam nhân đang bị treo ở phía kia hỏi: “Này, đây là… sao lại thế này?”
Cô gái kia mở to hai mắt nhìn thấy ta, run rẩy nói: “Tiểu thư, nô tỳ không hề đụng đến hắn. Hôm qua khi người treo hắn lên, nô tỳ tuyệt đối không dám đụng đến.”
Ta đau đầu nghĩ rằng liệu hôm qua ta có quên cái gì không, liệu có phải là ta nghe nhầm không? Ta cau mày nói: “Là ta đem hắn treo lên ?”
Cô gái kia càng nói càng run: “Là, ngài treo hắn lên.”
Ta ôm đầu: “Là ta thật sao ?”
Cô gái kia nói tiếp: “Là người đem hắn treo lên, nói muốn đánh đủ một trăm roi, dùng sắt nung nóng hành hạ da thịt hắn đủ ba mươi lần, xem hắn có mở miệng cầu xin hay không…
Ánh mắt ta trợn tròn lên, ngơ ngác hỏi “Cái gì…cái gì? Có thật là ta làm không?”
Cô gái kia vội vàng nói: “Vâng, tất cả đều do người làm. Nô tỳ nghe nói người còn muốn dùng muối xát vào vết thương của hắn, sau đó đánh hắn thêm trăm roi nữa. . .”
Ta hô to lên: “Cái gì? Ta thật sự là bị điên rồi !”
Cô gái kia nhanh chóng nói: “Tiểu thư, người không điên! Người chỉ là bị say rượu thôi .”
Đáng lý ta không nên tò mò, nhưng trước giờ ta vẫn là 1 kẻ ngốc, không thể kiềm chế được bèn hỏi: “Vậy hắn có cầu xin tha thứ không?”
Cô gái hơi do dự nói: “Hắn không có, nhưng khi người đánh hắn…hắn có rên 1 tiến, cho nên, tiểu thư, vẫn là người thắng…”
Ta vội vàng xua tay: “Thắng hắn cái gì chứ. Chuyện đó không quan trọng. Mau qua giúp ta đem hắn xuống!”
Ta đứng lên, đầu lại đau, ta liền hét lên 1 tiếng, cô gái kia có vẻ lo lắng: “Để nô tỳ đi lấy cho tiểu thư canh giải rượu. . .”
Ta ngay lập tức quát nàng: “Cứu người quan trọng hơn. Ta chỉ là đau đầu, không chết được đâu.” Cô gái kia há hốc miệng, ta mặc kệ, quay lưng lại tìm ghế “Hắn bị treo như thế nào ?”
Cô gái chỉ vào góc tường nơi có sợi dây thừng nói: “Dây thừng ở phía kia…”
Ta nhìn kỹ, trên xà nhà có 1 cái vòng sắt, sợi dây thừng được treo xuyên qua cái vòng đó rồi tiếp tục xuyên tới góc tường, được cột chặt ở đó. Ta nhìn cô gái kia dáng người nhỏ nhắn liền nói: “Ngươi đi cởi dây thừng, ta ở đây ôm lấy hắn.”
|