Hạnh Hoa cúi đầu, khẽ nói: “Tiểu thư vốn ngay từ đầu chỉ là muốn dọa hắn, muốn hắn cầu xin tha thứ nhưng hắn 1 lời cũng không nói. Sau đó tiểu thư cho người đem hắn trói lại…Vài ngày sau hắn vẫn nhất quyết không mở miệng. tiểu thư tức giận bèn ra lệnh nhất định không cho hắn ngủ…Ba ngày ba đêm, hắn vẫn không mở miệng. Đêm qua, tiểu thư đem hắn vào phòng trói lại, vừa uống rượu, vừa đánh hắn, vừa khóc…”
Nam nhân kia thân thể khẽ run rẩy tỉnh lại, ta thở dài 1 cái thật sâu, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, lo sợ sẽ làm cho hắn đau đớn, hắn thật sự là đã chịu nhiều đau khổ. Tay của ta nhẹ nhàng vỗ về an ủi lên vết thương trên lưng hắn, hi vọng sự cảm thông của ta hắn có thể hiểu. Qua 1 lúc lâu, hắn mới ngừng run rẩy.
An ủi hắn thật cũng làm cho tâm trạng ta thoải mái được 1 chút: “Tiểu thư nhà ngươi làm chuyện không phải, trong lòng chắc cũng không hề vui vẻ gì. Ta cảm thấy những việc nàng làm là do nàng quá đau khổ, quá bi thương…”
“Tiểu thư, làm sao người gặp được tiểu thư của ta? Chẳng lẽ người cũng…”
“Ta thật sự không thể giống như tiểu thư ngươi, không thể làm được những chuyện như vậy…”
“Vậy người từ đâu tới? Người là ai?”
Lòng ta thực sự hiểu rõ, nhất định phải để cho bọn họ hiểu, ta không phải cái vị tiểu thư nhẫn tâm kia: “Ta lạc tới đây…mà có nói ngươi cũng không hiểu…Ta, có thể nói là, tự nhiên thấy đầu óc choáng váng, tỉnh lại thì đã thấy ở đây. Vốn dĩ, hôm nay là ngày ta kết hôn…”
“Kết hôn? Phu quân của tiểu thư là ai?”
“Một lời khó mà nói hết. Đại khái là chúng ta quen nhau cũng được 20 năm rồi…”
Hạnh Hoa kinh ngạc nói: “Hả? Hai mươi năm? Vậy năm nay tiểu thư bao nhiêu tuổi?”
“Ta đã 25 tuổi, già rồi đúng không? Đừng có nhìn ta như vậy, ngươi để cho ta 1 ít mặt mũi đi”
Vẻ mặt Hạnh Hoa nghệt ra như tượng, nhìn ta giống như nhìn 1 bà già. Ta cười ầm lên: “Tiểu thư ngươi nam nay bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay vừa tròn 17 tuổi”
Ta thật vui mừng: “Thật là tốt, 25 năm ta trải qua nhiều sóng gió, giờ trở lại tuổi 17 xuân xanh. Ông trời đối đãi ta như vậy cũng thật tốt”
“Vậy làm thế nào người quen được với phu quân vậy?”
Ta thở dài nói: “Vừa gặp đã yêu. Năm ta 5 tuổi được đưa đến nhà trẻ, chính là cái nơi dành riêng cho trẻ con vui chơi. Ngay từ đầu, khi ta vào, lớp đã rất đông, không có ai muốn chơi với ta cả. Chỉ có duy nhất 1 đứa bé đi tới, cho tay vào túi, lấy ra 1 món đồ chơi, lúc đó món đồ chơi đó là loại mới nhất, hiếm có nhất, tên là Transformers rồi cùng chơi với ta. Đến khi ra về, ta trả lại cho hắn món đồ chơi đó nhưng hắn lại cười bảo là tặng cho ta. Hắn nói, hắn thích ta” (bé bự: con nít quỉ a…) Ta chợt dừng lại, tình cảm 20 năm quay trở lại khiến ta tự nhiên cảm thấy thật hạnh phúc nhưng nó cũng chính là lưỡi dạo đâm xuyên trái tim ta, làm ta đau đớn.
“Tiểu thư thật là chung tình, tình cảm của 1 đứa trẻ 5 tuổi vốn chỉ là…”
Ta vội vàng đính chính: “Không phải là đùa giỡn, tuyệt đối không phải. Đó đều là những tình cảm thật sự. Từ đó về sau, chúng ta cùng nhau chơi, cùng nhau lớn lên, cùng nhau 16 năm đọc sách…”.
Hạnh Hoa ngạc nhiên: “16 năm? Tiểu thư cũng đi học?”
“Đúng vậy, ta thật sự học rất nhiều thứ. Chỉ là…học rồi lại quên…”
Hạnh Hoa cười ồ lên, ta cũng cười: “Chúng ta vốn là cùng tuổi, 18 tuổi cùng nhau vào đại học, học quản trị kinh doanh, chờ đến khi học xong sẽ…Mà thôi, ngươi còn nhỏ, nói cũng sẽ không hiểu…”
Hạnh Hoa mắt sáng lên, mơ mộng nói: “Ta đương nhiên biết, tiểu thư với hôn phu vốn là thanh mai túc mã, tâm đầu ý hợp. Vậy hình dáng của hắn ra sao?”
Ta nhất thời không nói lên lời, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên người của nam nhân kia, trong lòng cảm thấy thật đau đớn. Cố gắng gượng cười nói tiếp: “Ta khi nhỏ không hề cảm thấy hắn đẹp nhưng khi lớn lên, hắn thật sự trở thành mỹ nam tử, hào hoa tuấn tú…” Ta thở dài nghĩ, vì cái chuyện đó mà ta đến bây giờ đã có thể thản nhiên đối xử với các mỹ nam tử (bé bự: ôi, em không làm được thế đâu…), ta đã quá quen với những cái gọi là mỹ nam tử kia rồi, đã quá nhiều năm rồi. (bé bự: em thật hâm mộ tỷ quá…)
“Tiểu thư, có phu quân đẹp không phải là điều tốt sao?”
Ta khẽ lắc đầu: “Tốt cái gì mà tốt! Thật sự là rất phiền toái! Ta thực hâm mộ tiểu thư của ngươi, có thể yêu thích bộ dạng đẹp đẽ của hắn. Ta nói với ngươi, ta đã dùng cả sinh mạng để nhận ra 1 điều, nếu ngươi cảm thấy hắn đẹp, người khác cũng sẽ thấy hắn đẹp” (bé bự: cái này chưa chắc…đôi khi yêu quá hóa khờ…giống như câu: tình nhân trong mắt ngỡ Tây Thi á…)
Hạnh Hoa cười ồ lên: “Tiểu thư, người còn dùng đến cả sinh mệnh để ngộ ra…”
Ta có phần hơi tức giận: “Hạnh Hoa, là ta đánh đổi cả tuổi thanh xuân để nhận ra điều đó. Sớm biết trước như vậy thì từ khi 5 tuổi, ta sớm để ý đến dung mạo hắn 1 chút, sẽ không yêu hắn, chỉ xem hắn như đồ chơi. Ngươi nghĩ đi, người tốt như vậy, có ai lại không muốn gần? Mỗi ngày lúc nào cũng có 1 đám yêu nữ vây quanh hắn, mời gọi hắn…Hắn như cá gặp nước, quan hệ với không biết bao nhiêu phụ nữ, quả thực là nhiều không kể xiết…” Ta ngừng lại, cảm thấy trong lòng, lửa giận bốc lên, quay sang nam nhân kia, tập trung bôi thuốc…
Hạnh Hoa hình như không hiểu, cứ nghệt mặt ra nhìn ta: “Ngươi còn nhỏ, thật sự là không thể hiểu”
Hạnh Hoa suy nghĩ 1 chút, kinh ngạc hô to: “Vậy là hắn muốn cưới rất nhiều vợ sao?”
“Ở chỗ của ta, hôn nhân vốn là chỉ 1 nam 1 nữ. Nhưng những chuyện trăng gió thì…nhiều không kể xiết”
“Nhưng nếu trinh tiết đã mất, vậy sau này…”
“Ở chỗ chúng ta, thật sự không quá coi trọng trinh tiết. Người muốn kết hôn chính là người thật lòng mong muốn chung sống cả cuộc đời, trinh tiết chẳng qua chỉ là 1 thứ vô tri trên người. Phẩm giá quan trọng hơn trinh tiết rất nhiều”
“Tiểu thư, người đang tức giận sao?”
Ta thở dài: “Chỉ có 3 từ ‘tức đến chết’ để nói về tâm trạng ta lúc này. Cứ mỗi lần như vậy, chỉ cần hắn nói vài ba câu, ta lại không thể giận hắn được…”
“Hắn thực là dẻo miệng a, thật không giống Tạ công tử… Hắn đối với người chắc là thật lòng, tiểu thư à, người hãy tha thứ cho hắn đi”
“Tha thứ…tất nhiên là tha thứ…lại còn là rất nhiều lần…nếu không sẽ không kết hôn với hắn…”
“Nếu hắn thật muốn cưới tiểu thư, nhất định là rất yêu tiểu thư”
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, đương nhiên ta hiểu được điều này. Nhà hắn có xí nghiệp rất lớn, sau này khi hắn tiếp quản, muốn gì được nấy…Nhà hắn giàu có vô cùng. Vậy nên nữ nhân theo hắn nhiều không kể xiết nhưng hắn lại kiên quyết kiếp này chỉ lấy 1 mình ta, những người khác đều là muốn tiền của hắn, chỉ có ta là thực lòng yêu hắn. Đáng tiếc…”, ta thở dài, “thứ ta muốn hắn lại không thể cho ta được…”
“Ta nghe nói, nam tử chính là như vậy…Rồi sao nữa?”
“Ba tháng trước, ta nói với hắn, đã nhiều năm như vậy rồi, ta thật sự không chịu đựng được nữa. Nếu hắn không chấm dứt tất cả các mối quan hệ, ta với hắn nhất đao lưỡng đoạn. Hắn liền thề thốt với ta đủ điều, nói đã chán ghét tình trường, thật muốn sống 1 cuộc sống yên bình. Ta biết là hắn nói dối nhưng ta lại đi tự lừa chính mình, nói thật, ta cũng chưa nghĩ qua sẽ rời xa hắn. Hắn đối với ta từ trước tới nay đều rất tốt, lúc nào cãi nhau cũng nhường ta. Ta đã lớn tuổi như vậy, thật là muốn có 1 đứa con…Ta thật là đã yêu hắn, giờ làm sao có thể đi tìm người khác?...Chúng ta bèn đi đăng kí kết hôn, phát thiếp mời, còn dự định mời cả ngàn người đến dự, nào bạn bè thân hữu, nào đối tác làm ăn…áo cưới cũng đã chọn xong …Đáng lý hôm nay sẽ diễn ra…”
“Tiểu thư, không phải là hắn…”
Ta gật đầu nói: “Cho nên ta mới nói, kết hôn cái gì là khó nhất? Chính là tìm được người chung tình…ta tự mình không chịu hiểu, nên giờ phải gánh hậu quả. Chúng ta đã nhận giấy kết hôn, chuyện kia cũng…Theo lý lẽ thì đã là vợ chồng. Nhưng hắn lại nói, theo phong tục, trước khi đám cưới không nên gặp nhau, sẽ không may mắn…Ta ở nàh cha mẹ, đêm hôm cảm thấy khó ở…Nửa đêm đi đến phòng tân hôn xem thử, thì thấy…Bọn hắn vốn là không thấy ta. Ta tự mình về nhà, uống hết 1 bình rượu, ngã ra giường…đến khi tỉnh lại, đã thấy biến thành tiểu thư nhà ngươi…” Ta đột nhiên hiểu ra vấn đề: “Đúng vậy, Hạnh Hoa, đừng nên lo lắng quá…Chuyện này chắc chắn là sẽ không kéo dài”. Ta nén xuống trong lòng 1 ít chua xót: “Thật ở đây cũng không tệ, ở thêm bảy tám năm nữa cũng…”
“Vậy tiểu thư, có thể hay không thể trở về…?”
Ta gượng cười: “Vậy ngươi muốn hay không muốn ta trở về?”