Hạnh Hoa khẽ cúi đầu nói: “Tiểu thư tính tình so với tiểu thư nhà ta…thật tốt hơn rất nhiều”
Ta khiêm tốn nói: “Tính tình tốt thật có ích lợi gì, ngay cả 1 tấm chồng cũng không giữ được. Với lại, ta vui buồn thất thường”. Khuôn mặt Hạnh Hoa hơi chùn xuống, ta vội vàng nói tiếp: “Không không, ta sẽ không có đánh ngươi đâu…Khi nào nóng nảy quá, bất quá ta chỉ tức giận, không thể nhỏ nhẹ với ngươi được…”. Ta đột nhiên lại nảy ra 1 suy nghĩ: “Hạnh Hoa, ta nghĩ tiểu thư nhà ngươi có thể sẽ hợp với vị hôn phu của ta hơn ta…”
Hạnh Hoa ngạc nhiên: “Tại sao lại như thế?”
Ta thở nhẹ 1 tiếng nói: “Ta đối với hắn luôn luôn mềm lòng. Hắn biết điều đó, nên mỗi khi phạm lỗi, hắn chỉ cần năn nỉ 1 lúc, ta tuyệt đối sẽ không thể nào giận hắn được. Tiểu thư ngươi chắc chắn sẽ không giống ta, ắt sẽ có cách trị hắn.” Ta ngẫm nghĩ, có khi nào nàng dùng roi đánh hắn không nhỉ, ta liên tưởng tới cảnh đó, thật thấy vui sướng.
“Tiểu thư của ta từ nhỏ đã tập võ, cầm kì thi họa đều tinh thông, không chắc vị phu quân của nàng sẽ hợp mắt tiểu thư ta đâu?”
“Hạnh Hoa à, phu quân của ta từ nhỏ đã học đàn, vẽ tranh cũng rất đẹp, ăn nói hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa hắn cũng rất đẹp trai, lại có nhiều tiền , từ trước tới nay ai gặp hắn cũng thích, chỉ cần hắn gật đầu, tất sẽ có 1 loạt các nữ nhân bám theo hắn. Hắn từng nói, trên đời này, nữ nhân có thể chống lại mê lục của hắn thật sự chưa sinh ra đời đã bị chết mất xác rồi. Ngươi nói xem, hắn có thật là đáng giận không? Vậy nên mới nói, tiểu thư nhà ngươi chắc chắn sẽ hợp với hắn. Tiểu thư nhà ngươi nhất định sẽ thích hắn. Nàng ấy thập phần thô bạo, kết hợp với hắn, chắc chắn sẽ thành 1 đôi vợ chồng có 1 không hai.”
Hạnh Hoa cười ầm lên, nhưng bỗng nhiên ngưng lại, chăm chú nhìn ta từ từ lau vết thương cho nam nhân kia, nàng có phần hơi bối rối: “Nếu tiểu thư của ta cùng hôn phu của người kết đôi, vậy người có phải nên cùng…”
Ta biết nam nhân kia tuy không mở mắt nhưng thực ra là đang tỉnh, thỉnh thoảng hắn lại ho vài tiếng. Ta vội vàng nói: “Hạnh Hoa! Điều đó tuyệt đối không thể. Ta chưa bao giờ làm điều không phải với phu quân ta, trừ những lúc ta giận hắn không chung thủy, còn lại đều rất tốt. Phu quân của ta vốn là yêu vẻ bề ngoài của ta, tiểu thư của ngươi ở trong thể xác ta, tuyệt đối phu quân của ta sẽ không chán ghét nàng. Hơn nữa chúng ta đã từng thống nhất, kết hôn xong, ta sẽ ở nhà, không có đi làm. Tiểu thư của ngươi thông minh, ắt sẽ học hỏi rất nhanh. Còn chuyện ở nơi này cũng thật khó, tiểu thư nhà ngươi làm tổn thương Tạ công tử, nếu hắn thấy bộ dạng này của ta, chỉ sợ hắn hận không thể đem ta đi lột da thôi…”
Hạnh Hoa nhất thời run run, nam nhân kia ho lên vài tiếng, ra vẻ đồng tình. Ta vui vẻ nói: “Tiểu thư nhà ngươi thật đã đi thay ta trả thù. Ta ở đây lại không hề phải thay tiểu thư nhà ngươi trả thù bất kì ai, ta nghĩ sống trong thể xác này cũng thật không tệ.”
Hạnh Hoa đưa mắt nhìn ta: “Nhưng tiểu thư cùng Tạ công tử…”. Thân thể nam nhân kia đột nhiên run lên 1 cái.
Ta thở dài, đánh nhẹ nàng 1 cái, hiện ta đang bôi thuốc lên vết thương trên đùi hắn (bé bự: óe…đùi…đi lên trên là…*đỏ mặt…tưởng tượng*), ta bôi tiếp tục lên những vết thương trên chân hắn, tự nhiên cảm thấy tim mình đau thắt lại. Vị tiểu thư kia hành hạ hắn như vậy cũng thật…Nhưng bây giờ kẹt nỗi, hắn sẽ tưởng ta là vị tiểu thư kia, cái chuyện ngày xưa ta và hắn, phải mau mau làm sáng tỏ.
“Hạnh Hoa, ta thật sự học không được tốt lắm, bình thường ngay cả đường đi cũng không nhớ được, đi mua sắm xong cũng không nhớ được mình đã mua hết bao nhiêu tiền. Nhưng đối với phu quân của ta, mỗi khi tuyển nhân viên hay bàn chuyện làm ăn, hắn đều dẫn ta theo. Ngươi biết vì sao không?”
Hạnh Hoa lắc đầu. Ta từ từ nói tiếp: ‘Bởi vì trực giác của ta rất tốt, có thể nhìn bề ngoài mà đoán được tâm tư người khác”
Theo như mọi người nói, ta là 1 nữ nhân thông minh sắc sảo, có thể hiểu thấy tâm sự của người khác. Đã có rất nhiều người muốn cùng ta nói chuyện, chỉ mong muốn ta có thể giúp họ giải tỏa tâm tư chất chưa trong lòng. Ta bình thường đi ăn cơm, luôn được người khác mời. Ta thật có thể bằng miệng mà kiếm tiền, không phải bởi vì tài ăn nói, mà là vì ta nhạy cảm, có thể đồng cảm với người khác. Ta không nói ta là bà đồng, thậm chí cảm giác của ta cũng lúc có lúc không. Những suy nghĩ thoáng qua của ta thường là những suy nghĩ kì quái, lúc thì có, lúc thì không, đôi khi cũng không biết là thật hay giả, hơn nữa 1 khi ta thật sự thân thiết với ai hoặc có tình cảm sâu đậm với họ, linh cảm của ta chắc chắn sẽ không sai. Chỉ là ta vốn không quen dùng khả năng này để đọc suy nghĩ của người khác.
Nhưng buồn cười nhất chính là ta đối với tương lai và việc của bản thân lại không hề đoán biết được, giống như việc của ta là 1 bí mật đối với ta vậy. Ta biết cái gọi là thiên cơ bất khả lộ, dù có thiên nhãn thì cũng thể biết được tương lai của bản thân.
Ta thở dài: “Ta vừa nhìn thấy Tạ công tử liền biết ngay tiểu thư nhà ngươi là do yêu hắn mới tra tấn hắn, ta thật cũng hiểu được…” , ta ngập ngừng 1 chút, cảm giác của ta chính là: “Tạ công tử đối với tiểu thư của ngươi…” Thật ra là cái gì? Là hy sinh? Là trả giá?...Ta thật ngạc nhiên với điều này: “Là thích nàng?”
Nam nhân đang nằm kia bỗng nhiên cơ thể giạt mạnh, Hạnh Hoa miệng há hốc ra. Ta nhìn sang hắn 1 chút, thấy tất cả các vết thương đều đã được bôi thuốc tỉ mỉ, ta an tâm đứng dậy: “Dù sao ta cũng không dám chắc cho lắm…nhưng at nghĩ là cũng có tình cảm…Nếu không như vậy sao lại chịu để cho tiểu thư nhà ngươi tra tấn như vậy?”
“Tiểu thư nói nếu Tạ công tử dám cắn lưỡi tự vẫn, tiểu thư sẽ đem của quí của hắn cắt đi…(bé bự: mẹ ơi…đại gian ác…>_<) sau đó đem hắn trả về cho phụ thân hắn, cho hắn thấy con hắn đến khi chết cũng không được trọn vẹn”
Ta thật sự kinh hoàng: “Tiểu thư nhà ngươi sao lại ra nông nỗi như vậy? Có còn là người không? Như vậy Tạ công tử sẽ không bao giờ tha thứ cho tiểu thư ngươi”. Bỗng nhiên ta nhận ra 1 đạo lý: “Hạnh Hoa, giờ ta đã biết vì sao ta đến nơi này. Ta đến đây là để thay tiểu thư nhà ngươi cứu hắn. Nếu không, chắc chắn hắn sẽ chết trong tay tiểu thư nhà ngươi.” Ta cố tình nói cho hắn biết, từ nay về sau sẽ không tra tấn hắn nữa.
Ta nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn sau đó quay qua Hạnh Hoa nói: “Ta muốn xem dung mạo hiện nay của ta như thế nào” . Hạnh Hoa dẫn ta đến chỗ 1 cái gương đồng, ta chăm chú nhìn cái khuôn mặt này, mặt trái xoan, da trắng nõn, lông mày lá liễu, mắt trong như nước hồ, sâu thẳm ẩn chứa nét nhu mì, mũi hồng nhỏ nhắn, thật sự là rất xinh đẹp. Đối với cái dạng người không xem trọng bề ngoài như ta, thật sự là cảm thấy phiền phức (bé bự: tỷ ko cần…cho em đi…). Ta khẽ nở nụ cười, chỉ thấy khuôn mặt càng thêm phần xinh đẹp.
Hạnh Hoa ngạc nhiên nói: “Tiểu thư cười trông thật là xinh đẹp”.
“Trước kia tiểu thư nhà ngươi không có cười sao?”
“Không, tiểu thư nhà ta mặt mày lúc nào cũng rất hung dữ. So với dáng vẻ hiện tại của tiểu thư, thật là đã xinh đẹp hơn rất nhiều”
Ta nhẹ lắc đầu: “Dung mạo xinh đẹp thì có ích gì, trên đời này thiếu gì người xinh đẹp. Dung mạo này cũng chỉ như 1 lớp vỏ mà thôi”
“Tại vì tiểu thư vón xinh đẹp, nên mới có thể nói như thế”
Ta nhìn Hạnh Hoa cười nói: “Hạnh Hoa nói vậy cũng có lý, chúng ta khi có thì không cảm thấy nó quí, khi không có mới biết nó thật sự là rất quí, có phải không?”
Hạnh Hoa cúi đầu nói: “Tiểu thư, làm sao ta dám nói như thế”
“Hạnh Hoa, tất cả mọi chuyện ta đều đã nói cho ngươi nghe, ngươi có thể giúp ta không?”
“Giúp như thế nào?”
“Ta vốn không phải tiểu thư của ngươi, mọi chuyện trong nhà ta đều không biết, nếu như lão gia thật sự không thích ta, ta sẽ bỏ đi”
Hạnh Hoa vội nói: “Tiểu thư, người không thể đi. Lão gia sẽ càng đau lòng hơn”
Ta trợn tròn mắt: “Cái gì? Lão gia hiện tại đang đau lòng sao?”
“Tiểu thư không đồng ý cho lão gia lập thêm thê thiếp, người đã không nói chuyện với lão gia hơn 1 tháng rồi”
“Vậy lão gia có bao nhiêu thế thiếp?”
“Lão gia chỉ có 1 mình phu nhân, chính là mẫu thân của tiểu thư, từ khi phu nhân qua đời, lão gia vẫn chưa lấy vợ khác’
“Vậy chắc phu nhân mất cũng đã lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, phu nhân mất năm tiểu thư 2 tuổi, đã được 15 năm rồi”
“Lão gia bao nhiêu tuổi rồi?”
“41”
Ta hét lớn: “Như vậy đâu có còn trẻ nữa? Đã lâu như vậy vẫn không lấy vợ? Chuyện này tiểu thư nhà ngươi thật không có lý lẽ. Hạnh Hoa, ta và ngươi đi gặp lão gia, giúp người chọn lựa vài người”
Hạnh Hoa cười ầm lên: “Lão gia sớm đã có người rồi”
“Đã vậy ta càng phải xem đó có phải người tốt hay không. Ta nói cho ngươi biết, ta có linh cảm rất tốt, lúc còn ở nhà, rất nhiều bạn bè nhờ ta đi xem giúp người yêu, ta nói được là họ đồng ý ngay, ta nói không được bọn họ tuyệt đối không chọn. Sau này, ta sẽ giúp ngươi chọn phu quân”
Hạnh Hoa xấu hổ nói: “Tiểu thư, ngươi thật tốt…Nhưng mà người đừng gọi là lão gia, phải kêu là cha”