Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 23: Dị tượng
Dịch: keny
Nửa đêm, Tả Mạc ngồi trên nóc nhà, tâm tình hỗn tạp nghe âm khuê, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo quang mang chói mắt bỗng nhiên từ nơi nào đó trong núi vọt thăng lên, đâm thẳng thiên không!
Tranh!
Thanh âm như bảo kiếm xuất vỏ, thiết thạch tương giao, vang suốt Vô Không sơn!
Tả Mạc cả kinh nhìn Vi Thắng sư huynh.
Y sam trên thân sư huynh đã rách nát thành từng sợi vải, cả người như một thanh lợi kiếm xuất vỏ, tán phát ra khí thế bức nhân. Điều này khiến Tả Mạc cảm thấy rất xa lạ, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một từ: kiếm ý!
Tả Mạc bỗng nhiên đại ngộ: "Chúc mừng sư huynh!"
Vi Thắng nghe thấy vậy liền khẽ cười, kiếm thế quấn quanh bốn phía thân thể hắn tựa hồ như bị cái gì đó kích thích, đột nhiên ào ào cuồng trướng. Đá vụn khắp mặt đất bị quét cho nát vụn, bụi bay tứ tung , trong khoảng khắc dưới chân hắn bị kiếm ý vô hình chấn thành một hố nhỏ.
"Xin lỗi sư đệ, tu vi của ta có hạn không cách nào thu phát tự nhiên."
"Sư huynh muốn dùng hỏa long thảo?" Tả Mạc khoát khoát tay, tỏ ý mình không ngại. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người sắp sửa Trúc Cơ nên thập phần hiếu kỳ.
"Xin phiền sư đệ." Vi Thắng cũng không tiện cất bước, hố đất dưới chân hắn cơ hồ đã ngang đầu gối.
Biết Vi Thắng đã đến lúc khẩn yếu quan đầu (lúc quan trọng), Tả Mạc cũng không tiếp tục nói nhảm: "Sư huynh mời đi theo ta." Nói xong, liền cất bước tiến về hướng Lãnh Vụ cốc.
Phía sau truyền đến liên miên không ngừng âm thanh "xuy xuy", Mỗi bước Vi Thắng sư huynh đi qua, mặt đất nơi đó liền lưu lại một đường rãnh, đất đá bắn tứ tung ra xung quanh.
Rất nhanh hai người đã chạy đến bên ngoài Lãnh Vụ cốc, Tả Mạc ném ra một câu: "Thỉnh sư huynh đợi một chút." Sau đó liền luồn vào bên trong mây mù, một lát sau mới quay trở lại, trên tay cầm theo hỏa long thảo đỏ hồng. Cẩn thận cầm hỏa long thảo đặt trên mặt đất, hắn nhanh chóng nhảy sang một bên.
Kiếm ý quấn quanh sư huynh lực xung kích kinh người, cả đoạn đường hắn mắt chứng kiến mà trong lòng sợ hãi không thôi.
Vi Thắng cúi người nhặt lấy hỏa long thảo, chỉ thấy hỏa long thảo như một đoàn hỏa diễm, sắc thái so với lúc trước càng thêm tiên diễm.
Vi Thắng trên mặt lộ ra hỉ sắc, thần sắc nghiêm túc, hướng Tả Mạc thi lễ: "Đa tạ sư đệ!"
Nói xong, Vi Thắng sư huynh liền vội vã rời đi.
Tả Mạc ngốc ngốc nhìn theo bóng lưng Vi Thắng sư huynh đang dần tan biến, lần đầu tiên nhìn thấy tu chân giả sắp sửa Trúc Cơ so với trong tưởng tượng của hắn tuyệt nhiên bất đồng. Không biết Lý Anh Phượng sư tỷ lúc Trúc Cơ, cũng cùng một tình cảnh như thế này sao?
Trúc Cơ! Được xưng là tu chân giả đệ nhất quan đạo, quả nhiên không giống tầm thường a!
Tinh thần Tả Mạc kích động không thôi, trường cảnh kiếm ý Vi Thắng sư huynh đả phá bốn phương hôm nay mang đến cho hắn xung kích cực lớn. Sao lâu như vậy mà còn không nghe được thanh âm như lần trước tuyên bố Lý Anh Phượng sư tỷ Trúc Cơ thành công?
Có khi nào thất bại hay không? Trong lòng hắn tràn đầy lo lắng, hỏa long thảo bản thân nó đã có phần độc tính, chỉ cần hơi không cẩn thận thì linh lực sẽ tán loạn. Càng huống hồ, thứ Vi Thắng sư huynh phục dùng chính là tam phẩm hỏa long thảo!
Vi Thắng sư huynh cùng hắn chỉ gặp mặt có hai lần, nhưng con người tâm kiên như thiết, trăm chiết không cong (ý nói người kiên định) như thế khiến cho hắn từ trong đáy lòng cảm thấy bội phục. Trước đây, hắn vẫn cảm thấy mình đã là một người cần cù phấn đấu lắm rồi, nhưng khi đem ra so sánh cùng sư huynh, chính mình một góc cũng không bằng.
Nửa đêm, Tả Mạc ngồi trên nóc nhà, tâm tình hỗn tạp nghe âm khuê, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo quang mang chói mắt bỗng nhiên từ nơi nào đó trong núi vọt thăng lên, đâm thẳng thiên không!
Tranh!
Thanh âm như bảo kiếm xuất vỏ, thiết thạch tương giao, vang suốt Vô Không sơn!
Động tĩnh lớn như vậy khiến các đệ tử khác dồn dập bừng tỉnh, nhao nhao chạy ra, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn vào đạo quang mang như bảo kiếm đâm thẳng thiên không.
Trên nóc nhà, biểu tình của Tả Mạc cũng đồng dạng ngốc trệ. Trong lòng vừa hỉ vừa kinh, hỉ chính là, khí tức này là của Vi Thắng sư huynh! Khiến hắn lắp bắp sợ hãi lại là, quang mang như bảo kiếm này mang đến cho hắn cảm giác áp bách phi thường cường đại!
Hắn không tự giác nghĩ đến đạo kiếm ý như tuyết trắng trước đây đã chém thức hải chính mình làm hai nửa. Hai cái khá là giống nhau, chỉ có điều xa xa không bằng độ hung sát băng lãnh của đạo kiếm ý tuyết trắng, song trong kiếm ý của sư huynh lại có một cảm giác đôn hậu ngưng thực.
Lý giải của Tả Mạc đối với kiếm ý tuy có cũng như không nhưng giật mình một lát hắn liền nhận định, đây chắc chắn là kiếm ý của sư huynh. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm kiếm mang lẫn vào trong vân vụ, vừa cao hứng lại vừa hâm mộ.
Lúc Lý Anh Phượng sư tỷ Trúc Cơ tịnh không có động tĩnh lớn đến như vậy, sư huynh Trúc Cơ lại thanh thế động thiên, thực là lợi hại a!
Dị tượng như thế thì không riêng gì Vô Không sơn bị kinh động, ngay cả các môn phái xung quanh cũng không ai không bị cảnh tượng kỳ dị này chấn động, chỉ thấy có vô số kiếm quang như lưu tinh hướng thẳng về đây mà đến.
Ai cũng không chú ý, lúc này trong thiên không không biết từ lúc nào, chưởng môn cùng mấy vị sư thúc đã đứng sẵn chờ đợi.
"Bản môn có điềm mừng!" Trong thanh âm của tam sư thúc Diêm Nhạc mang theo một tia run rẩy. Mặt cười thường ngày treo trên khuôn mặt hắn sớm đã biến mất, ngược lại còn lộ ra mấy phần dở khóc dở cười.
Chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên cũng nhịn không được, ngay tại trong thiên không, quỳ xuống hướng bốn phương, ngữ khí nghẹn ngào dập đầu ba cái: "Đệ tử bất hiếu đa tạ liệt vị tổ sư bản môn bảo hộ! Bảo hộ bản môn truyền thừa không tuyệt!"
Ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đã đầm đìa nước mắt.
Diêm Nhạc cùng Tân Nham cũng đồng thời quỳ xuống, hướng bốn phương đập đầu ba cái!
Ba người khởi thân, ai ai cũng đều hồng quang đầy mặt, không say mà tựa như say. Ngay cả Tân Nham bình thường lạnh như đá, lúc này trên mặt cũng không nhịn được nổi lên một mạt đỏ hồng.
"Đáng tiếc tứ sư muội vân du không về, nếu không thấy được cảnh tượng này, không biết vui như thế nào." Bùi Nguyên Nhiên thần sắc khôi phục như thường, cảm khái nói.
Diêm Nhạc đồng cảm sâu sắc: "Có thể thấy được cảnh này, ta chết cũng không tiếc."
Bùi Nguyên Nhiên liền quát: "Sư đệ chớ có nói bậy, hy vọng bản môn đại hưng thịnh, chúng ta cần phải dụng hết toàn lực, hảo hảo bồi dưỡng Vi Thắng, có thế mới không cô phụ mong đợi của liệt thế tổ sư đối với chúng ta."
Diêm Nhạc gật đầu lia lịa: "Sư huynh nói phải." Hắn bỗng quay mặt sang một bên, nhíu lông mày lại, không vui nói: "Đêm nay khách nhân không ít a!"
Bùi Nguyên Nhiên hàn mang trong mắt chớp động, ngữ khí hờ hững nói: "Đêm nay không phải lúc để chiêu đãi, nhị sư đệ, chớ khiến bọn họ kinh nhiễu Vi Thắng."
"Hảo!" Tân Nham tỉnh táo lại liền giống như thiết thạch lãnh tuấn, nhả ra một chữ, hàn khí tứ dật.
Vô luận là tu giả nhằm hướng Vô Không sơn bay tới hay là ngoại môn đệ tử đang ngẩng đầu nhìn dị tượng, chỉ thấy trước mắt bỗng xuất hiện một mảnh tuyết trắng! Còn không đợi bọn họ kịp phản ứng, một cổ kiếm ý mang theo khí thế hủy thiên diệt địa cuồn cuộn mà ra, chụp xuống đỉnh đầu bọn họ!
Người trong cuộc không ai không hoảng hốt, tình bất tự cấm (không kìm được) đều giật lui về phía sau.
Chỉ thấy một con ly long cực lớn trắng như tuyết chiếm cứ cả nửa bầu trời, thân thể linh hoạt tự nhiên bay lượn trên thinh không, trong đôi con ngươi bễ nghễ ngạo thiên như băng tinh, khí tức băng lãnh hung sát, xa xa đã có thể cảm thụ rõ nét.
Chúng nhân lúc này mới nhớ tới, Vô Không kiếm môn còn có bốn vị tu giả Kim Đan kỳ!
"Kia là 《 Băng Ly kiếm 》?" Một thanh âm già nua xa xa truyền đến.
Tân Nham nâng mí mắt lên, hai mắt chiến ý tuôn động, lạnh giọng nói: "Tại hạ Tân Nham."
Trên Vô Không sơn, một đám ngoại môn đệ tử ngẩng đầu lên, không ai không kinh thán. Nguyên lai sư thúc Tân Nham bình thường lãnh nghiêm như đá, cư nhiên lại có danh đầu lớn như vậy.
Nơi xa, người kia chìm vào im lặng.
"Hôm nay quá muộn, tiểu đồ lại bận bịu Trúc Cơ thực không tiện để chiêu đãi, làm phiền nhã hứng của các vị, thứ lỗi thứ lỗi. Không bằng lúc khác các vị tùy ý lại đến, trên dưới bản môn nhất định nhiệt liệt đón chào." Thanh âm tràn đầy nhàn nhạt uy nghiêm của Bùi Nguyên Nhiên vang vọng, xa gần đều có thể nghe.
"Không tưởng được Đông Phù ta cư nhiên có dạng cao thủ như 《 Băng Ly kiếm 》, thất lễ thất lễ! Chuyện vui của Vô Không kiếm môn, bần đạo Thiên Tùng tử trước hướng các vị chúc mừng. Hôm nay không tiện, ngày sau lại tới quấy rầy!" Thanh âm nhỏ dần, cho đến khi bé đến không thể nghe.
Tu giả xung quanh đều giật mình, không nghĩ tới người đến lại là Thiên Tùng tử. Thiên Tùng tử trong Đông Phù tuyệt đối là đại danh đỉnh đỉnh, hắn là hậu nhân của Đông Phù chân nhân, cũng là người thực tế chấp chưởng Đông Phù hiện nay.
Ngay cả Bùi Nguyên Nhiên cũng lộ ra kinh dung, không nghĩ tới động tĩnh nơi đây lại kinh động tới Thiên Tùng tử. Thanh danh Thiên Tùng tử trong Đông Phù rất lớn, nghe nói tu vi kinh người.
Bất quá hắn cuối cùng vẫn là nhất phái chi chủ, đè nén tâm tình dương thanh nói: "Cung tiễn đạo huynh!"
Tu giả còn lại vốn muốn xem náo nhiệt thấy vậy đều thức thời tứ tán mà đi. Thời gian còn dài bọn họ cũng không gấp gáp. Người thông minh liền ý thức được, vị thế của Vô Không kiếm môn tại Đông Phù chắc hẳn tất thế nước lên thuyền lên.
Tin tức Vô Không kiếm môn có bốn vị tu giả Kim Đan kỳ tu giả bọn họ đại đa số đều biết. Nhưng Vô Không kiếm môn bình thường rất ít cùng ngoại nhân giao lưu, trong bốn người này trừ Diêm Nhạc chủ quản kinh doanh thì nhiều người biết ra, ba người còn lại cơ bản không bước ra sơn môn.
Người có tâm liền tính toán đi nghe ngóng một ít truyền văn liên quan đến 《 Băng Ly kiếm 》. Cao thủ như thế lại ở trong một tiểu sơn không ai biết đến, thật khiến người ta không giải thích được.
Đoạn đối đáp của chưởng môn cùng Thiên Tùng tử, Tả Mạc nào có để ý, ánh mắt hắn dán chặt vào ly long tuyết trắng bay đi bay lại trong thiên không .
Giống như đạo kiếm mang đang chọc thẳng lên trời của Vi Thắng sư huynh, hắn cũng nhận ra con tuyết trắng ly long đang bay lượn kia chính là đạo kiếm ý lúc trước trong thức hải của mình. Bằng mắt nhìn, hai thứ này ngoại hình hoàn toàn khác biệt, nhưng không biết do đâu hắn dám khẳng định, con ly long này cùng với tuyết trắng kiếm ý trên bản chất đều là một.
Hắn không khỏi kinh hãi, nguyên lai buổi tối hôm đó…là sư thúc!
Nghĩ đến điều này, tâm tạng hắn nhảy lên một cái.
Bỗng đột nhiên hắn lại nhớ tới, tội khôi họa thủ (đầu sỏ) còn trong thức hải của mình! Điều này khiến tim hắn càng đập phanh phanh, đôi chân lẩy bẩy.
Nếu như chưởng môn bọn họ biết Bồ còn đang trong thức hải mình. . .
Hắn lại nhìn lên con tuyết ly long, đáy lòng dâng lên một cỗ hàn khí, hắn có một loại ảo giác, con tuyết ly long này tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể có khả năng phát hiện Bồ yêu, nó nhất định không chút do dự xé mình thành từng mảnh vụn!
Loại cảm giác này đã không nghĩ đến thì thôi, đến khi nghĩ đến rồi càng lúc càng mãnh liệt, hắn thậm chí còn cảm thấy ánh mắt con ly long khổng lồ tựa hồ đang nhìn chằm chằm bản thân.
Cơ hồ hồn phách Tả Mạc đều thăng thiên, không chịu đựng được nữa lê lết tấm thân bò xuống nóc nhà, rụt về trong phòng.
Về đến tĩnh thất, hắn mới kinh hồn thở nhẹ.
Qua khoảnh khắc, tim đập dần chầm chậm bình phục, miệng lưỡi phát khô.
Bồ yêu chết bầm! Trong lòng Tả Mạc nhịn không được một lần nữa nguyền rủa.
Hắn bỗng nghĩ lại, Bồ yêu có thể tự mình nhảy ra, lập tức nhịp đập con tim bé nhỏ của hắn lại tăng lên. Bồ yêu tên gia hỏa điên này ngàn vạn lần đừng trong lúc này náo đằng a!
Hắn vội vàng tọa định, cường tự tĩnh tâm để tâm thần tiến vào trong thức hải.
Thức hải phảng phất như có cuồng phong nổi sóng, hỏa diễm hồng sắc điên cuồng bay múa, giống một bầy xà nữ yêu diễm vặn vẹo các động tác kinh tâm động phách. Không giống bình thường, Bồ không ngồi trên bia mộ mà đứng thẳng trước bia mộ như một cây thương, hắc y bóng loáng như tơ lụa trong gió vang lên phần phật, tóc đen trước trán bay múa che lấy mắt trái của hắn.
Mắt phải huyết đồng như uyên (thâm sâu như vực), ngưng thị lên bia mộ.
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:12 PM.
|