[Dị Giới] [Tình cảm]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng-t/g: Lâm Gia Thà nh-New: Chương 45
Loạn Thế Hồng Nhan Mộng
Tác giả: Lâm Gia Thà nh
Chương 1: Trá»ng sinh
Dịch: Lá Ngá»c
Nguồn: Tà ng Thư Viện - Quần Anh Hội
Giới thiệu:
Má»™t nữ sinh, tá thi hoà n hồn đến má»™t địa phương cùng thá»i vá»›i thá»i kì chiến quốc. Nà ng có được bá» ngoà i xuất sắc nam nữ khó phân, còn có má»™t vị hôn phu có thù giết cha! Phong ba vừa xuất, nà ng đã bị kẻ có quyá»n thế nhất đương thá»i bắt Ä‘i.
Chiến quốc, má»™t niên đại huyết tinh, mỹ lệ, sáng lạn như hoa anh túc. NÆ¡i nÆ¡i phong vân tứ khởi, nữ nhân như món đồ chÆ¡i, má»i thứ Ä‘á»u đương như lá»… váºt, anh hùng như cá» rác! NÆ¡i nà y có nam nhân mạnh nhất, có bảo kiếm sắc bén nhất, có văn hóa rá»±c rỡ, cÅ©ng có nữ nhân tá»™t cùng mỹ lệ nhưng mệnh bạc!
Mang theo hiện đại ý thức, nữ chá»§ Ä‘i và o má»™t cái thá»i đại như váºy, bất tri bất giác, tá»±u thà nh đối tượng trò chÆ¡i cá»§a các thế lá»±c khắp nÆ¡i.
Cái thá»i Ä‘iểm mà ngay cả sinh mệnh Ä‘á»u không thể bảo tồn, nà ng phải như thế nà o để bảo tồn bản tâm cá»§a mình? Cái thá»i đại mgưá»i mạnh như mây, vì không cam lòng bị tùy ý đùa nghịch, nữ chá»§ bước lên con đưá»ng không thể hồi đầu.
Gió mát thổi nhẹ, mặt nước gợn sóng, hoa tươi khắp nÆ¡i, nÆ¡i nÆ¡i má»™t mảnh xuân ý dạt dà o. Ngà y hôm nay là ngà y trưá»ng há»c tổ chức Ä‘i núi, cÅ©ng là ngà y Mạc Lâm trông đợi rất lâu.
"Mạc Lâm, đừng chạy nhanh như váºy a!"
Theo nà y má»™t tiếng duyên dáng gá»i to, má»™t cô gái duyên dáng tú lệ thở hổn hển chạy tá»›i. Nà ng mang trên lưng má»™t túi mà u tinh xảo, còn không có mở miệng, tá»±u cong lưng thở hổn hển không ngừng.
Mạc Lâm cÅ©ng không động, cưá»i và chá» nà ng thở xong. Tháºt vất vả thoải mái má»™t chút, cô gái khanh khách cưá»i, nói: "Mạc Lâm, ngươi cÅ©ng quá trá»ng sắc khinh bạn Ä‘i? Cho dù Trần ca ca cá»§a ngươi hôm nay sẽ xuất hiện, ngươi cÅ©ng không cần phải vá»™i và ng ném ta sang má»™t bên như váºy chứ?"
Mạc Lâm cưá»i nhẹ, gõ đầu cá»§a nà ng, lặng lẽ nhìn bốn phÃa, nói: "Ngươi nói lá»›n tiếng như váºy là m gì? Ta...ta má»›i không có hấp tấp muốn nhìn thấy hắn đâu. Ta chỉ là có thói quen Ä‘i nhanh mà thôi."
Cô gái nghiêng đầu đánh giá nà ng má»™t hồi, bá»—ng nhiên mỉm cưá»i, nói: "Nói cÅ©ng đúng, cái Trần đồng chà kia bình sinh thÃch nhất mỹ nữ, ngươi lại vốn không đẹp, nếu cho hắn biết ngươi thÃch hắn, khó tránh sẽ mắc cưá»i lắm."
Lá»i nà y vừa ra, Mạc Lâm hồi lâu không lên tiếng, qua má»™t lúc, nà ng má»›i thở dà i má»™t hÆ¡i. Vẻ mặt ưu thương nhìn cô gái bên cạnh chÃnh áy náy, chÃnh chuẩn bị an á»§i và i câu thì nà ng bất ngá» báºt cưá»i, nói: "Chướng mắt thì chướng mắt! Ta thÃch hắn, trong lòng khi thì vui vẻ, khi thì phiá»n não, như váºy cảm giác tháºt sá»± quá khó chịu. CÅ©ng không biết ta vá» sau còn có thể sẽ có loại tâm tình như váºy. Cho nên, dù là vì loại cảm giác tốt đẹp nà y, ta cÅ©ng muốn kiên trì âm thầm mến đến cùng."
Cô gái mở to hai mắt mà nhìn, trên mặt thì không tá» vẻ kinh ngạc. Bởi vì nà ng biết, đây là suy nghÄ© tháºt sá»± trong lòng Mạc Lâm. Thở dà i má»™t hÆ¡i, cô gái nói: "Ngươi cứ như váºy! Ài, cÅ©ng không biết ở hoà n cảnh nà o má»›i có thể cho ngươi cảm thấy Ä‘au khổ đây. Tháºt là khó."
Mạc Lâm cưá»i hắc hắc, nắm tay nà ng, lại Ä‘i nhanh hướng vá» phÃa trước. Chỉ chốc lát, các nà ng đã đến giữa sưá»n núi. Lúc nà y, cô gái đã Ä‘i không nổi, Mạc Lâm kêu lên: "Tiểu Anh, ngươi cứ như váºy, ta sẽ bá» lại ngươi, má»™t mình Ä‘i trước đó."
Tiểu Anh sắc mặt trắng bệch nhìn má»™t chút mấy chục thước sưá»n dốc quanh thân, nói: "Váºy không được, ngươi Ä‘em ta kéo đến nÆ¡i nà y, phải tiếp tục kéo Ä‘i má»›i được."
Mạc Lâm bất đắc dÄ©, thân thá»§ kéo tay nà ng. Äúng lúc nà y, trên núi má»™t thanh âm truyá»n đến: "Cẩn tháºn!!"
Mạc Lâm theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy má»™t váºt chÃnh Ä‘ang hướng đầu mình đánh tá»›i. Nà ng quay đầu Ä‘i, dưới chân vá»™i và ng lui lại vá» phÃa sau mấy bước, má»›i tránh khá»i quả bóng rổ đó.
Nhưng là , lúc nà y thì, tiếng kêu gá»i khẩn cấp cá»§a tiểu Anh truyá»n đến: "Mạc Lâm, đừng lui lại!"
Mạc Lâm còn không có hiểu được, dưới chân liá»n trống không, tiếp theo, cả ngưá»i nà ng rÆ¡i xuống phÃa dưới! Thá»i khắc rÆ¡i xuống nà y, cuối cùng ánh và o trong mắt nà ng, là gương mặt trắng bệnh hoảng sợ cá»§a Tiểu Anh.
****
"Tiểu thư, ngươi tỉnh? Mau, mau gá»i ngưá»i đến, tiểu thư tỉnh lại rồi."
Äây là má»™t cái thanh âm xa lạ, Mạc Lâm hoảng hốt suy nghÄ©. Nà ng cố sức mở to hai mắt, giáºt giáºt khóe môi, nhè nhẹ kêu: "Nước, nước."
Nghe được thanh âm cá»§a nà ng, má»™t tiểu cô nương khoảng mưá»i má»™t, mưá»i hai tuổi đã Ä‘i tá»›i, dùng chén trà rót má»™t chút nước, đút và o trong miệng nà ng. Và i ngụm nước nháºp bụng, ý thức Mạc Lâm dần dần thanh tỉnh má»™t chút.
Nà ng mở to đôi mắt mê mang, nhìn tiểu cô nương đó, trong lòng nghÄ© thầm: Lạ quá, cô bé nà y như thế nà o ăn mặc giống như nha hoà n cổ đại váºy? Còn tá»± mô tá»± dạng tại trên đầu dán hai quả cầu? Vừa nghÄ© đến váºy, Mạc Lâm cảm thấy rất thú vị, khóe miệng cÅ©ng không tá»± chá»§ nhếch lên.
Lúc nà y, cánh cá»a bị đẩy mạnh ra, xông và o có đến bốn năm ngưá»i. Äi ở đằng trước, là má»™t trung niên mỹ phụ. Những ngưá»i nà y cùng nha hoà n kia giống nhau, toà n bá»™ Ä‘á»u là cách ăn mặc cổ trang. Mạc Lâm chá»›p chá»›p mắt nhìn, nếu không trên tay tháºt sá»± không có khà lá»±c, nà ng nhất định sẽ xoa hai mắt, xem đây có phải ảo giác hay không.
Bà vừa thấy được Mạc Lâm, liá»n tiến lên, ôm nà ng tháºt chặt, nghẹn ngà o kêu lên: "Ly nhi, Ly nhi, con tỉnh rồi! Con có biết đã hù chết mẫu thân không?"
Bà ôm tháºt chặt, Mạc Lâm giãy và i cái Ä‘á»u không tránh thoát. Lúc nà y, trung niên nam tỠđứng ở phÃa sau nói: "ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, đừng kÃch động như váºy nữa! Bà xem, Ly nhi bị bà ôm đến ná»—i không thở được kìa."
Phụ nhân vá»™i và ng nhìn vá» phÃa Mạc Lâm, vá»™i và ng kêu lên: "Ly nhi, con như thế nà o rồi? Mau, kêu đại phu!"
Mạc Lâm trước mắt tối sầm, lại mất đi ý thức.
Chá» khi Mạc Lâm tỉnh lại, khi nhìn đến vẫn là tại trong phòng cổ hương cổ sắc, nà ng đầu tiên nghÄ© đến, cư nhiên là má»™ng du trong sách từng nói qua! CÅ©ng không biết đây là má»™ng, hay là quyển sách Mạc Lâm Ä‘á»c trong trưá»ng má»›i là má»™ng?
Cháºm rãi thở dà i má»™t hÆ¡i, Mạc Lâm nhấc bà n chân nhá» nhắn cá»§a mình, từng bước nhá» chuyển hướng trong viện Ä‘i lại.
Äây là cá tÃnh Mạc Lâm, nà ng mặc kệ là trong hoà n cảnh nà o, Ä‘á»u có thể thá»±c bình tÄ©nh, rất nhanh đối mặt sá»± tháºt, táºn lá»±c là m cho chÃnh mình dung nháºp trong đó.
Nà ng hiện tại xác định , chÃnh hồn mình đã nháºp và o xác cá»§a má»™t ngưá»i. Chá»§ nhân cá»§a thân thể nà y nguyên là con gái thứ ba cá»§a Chu quốc đại nho Hà Phi, gá»i Hà Doanh, nhá»§ danh Ly nhi, năm nay hÆ¡n bảy tuổi. Tiểu cô nương nà y trá»i sanh tÃnh bướng bỉnh nghịch ngợm, có má»™t lần, leo lên trên cây ngã xuống, dẫn đến mất tánh mạng.
Mạc Lâm soi gương, bên trong gương hiện ra là má»™t gương mặt nam nữ khó phân. Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần là má»™t đôi mà y kiếm, mắt to linh động, trong ánh mắt lá»™ ra và i phần anh khÃ. Diện mạo như váºy cÅ©ng đã là hiếm thấy. Hiện tại nà ng tuổi còn nhá», nếu trưởng thà nh, thì chắc rằng là má»™t cái đại mỹ nữ hÆ¡n ngưá»i thưá»ng.
"Tam tiểu thư, tam tiểu thư …" Từ xa truyá»n đến tiếng kêu cá»§a tiểu Hoà n, chỉ chốc lát, nà ng ta thấy được Hà Doanh Ä‘ang ngồi ở dưới đình, liá»n nhanh hÆ¡n bước chân, vừa chạy vừa nói nói: "Tam tiểu thư, ngưá»i như thế nà o còn chưa Ä‘i a? Phu nhân gá»i ngưá»i Ä‘i qua đó."
Hà Doanh đứng lên, nhìn thoáng qua nà y tiểu nha đầu hô to gá»i nhá», nói má»™t tiếng: "Ta, ta phải Ä‘i."
Tiểu Hoà n vừa Ä‘i vừa nói: "Tam tiểu thư, sau khi ngưá»i tỉnh lại lần nà y, sao lại không có cáu gắt như trước kia váºy."
Nói tá»›i đây, nà ng ta Ä‘em tay bịt chặt miệng mình, tròng mắt linh động bất an chuyển hướng Hà Doanh, trong lòng thầm nghÄ©: 'Nguy rồi, tiểu thư sau tráºn nà y, chắc là đầu còn chưa có khôi phục lại, cho nên như váºy im lặng. Nếu nà ng nghe xong câu nà y cá»§a ta, lại biến trở vá» bá»™ dáng Ä‘iêu oa như trước kia, phu nhân không mắng ta không được a.'
|